Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 716 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:26:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23+ 24
hương 23:
Đúng là tôi và anh Trương Húc có thể xem là thanh mai trúc mã, tốt xấu gì từ nhỏ đã lớn lên đi học cùng nhau, cũng có một đoạn giao tình, tuy không phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm gì, nhưng cảm tình cách mạng nói chung là cũng có. Lúc học trung học tôi bắt đầu dậy thì, nội tiết tố phân bố tràn đầy, thế là chẳng biết thế nào nhìn thấy anh Trương Húc rất đẹp trai. Sau đó nghĩ lại, khi đó có lẽ cái mà tôi mong muốn không phải một người, mà là một đoạn tình cảm.
Sự tình sau đó phát triển không hay ho lắm, vốn dĩ tôi và anh ấy hai đứa trẻ vô tư tình chàng ý thiếp, lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau. Nhưng anh ấy có một thế lực uy hiếp rất đáng sợ, mẹ của Trương Húc. Mẹ anh ấy nói còn có uy hơn lời nói của thầy giáo, nhớ ngày đó trong trường học, khi hai chúng tôi đang nhen nhóm ngọn lửa mờ ám thì thầy giáo cũng có khuyên bảo, nói một đống đạo lý tùm lum tà la gì đó, anh ấy hoàn toàn chẳng bỏ vào tai. Đáng tiếc thay, về tới nhà bị mẹ giáo huấn ột trận, anh chàng liền trở thành rùa rút đầu. Lúc đó tôi chỉ là một cô gái bé nhỏ đem hạt đậu tình đi gieo mà không kịp nở, còn có thể nói gì nữa đây.
Thôi thì ráng chịu đựng, kiên nhẫn tới lúc đi học đại học để có thể giải thoát … Đây là nguyên văn lời nói của anh Trương Húc. Tôi được nghe mấy lời này, trong lòng còn mơ mộng, sau khi thi đại học anh ấy sẽ thổ lộ cùng tôi, lãng mạn biết bao nhiêu. Tiếc thay buổi tối sau khi thi xong, tôi lại chờ được câu này:
“Mẹ anh không cho hai chúng ta gặp nhau, mẹ nói hai chúng ta đi hai nơi khác nhau”.
Coi như là từ chối đi. Mấy ngày sau tôi mới nghe được câu chuyện do ba kể lại từ chú Trương Tam, ý tứ đại khái như là mẹ Trương Húc chê tôi thành tích kém, không cùng cấp bậc với con bà ấy, bà ấy hi vọng con dâu phải là cô gái xứng đôi với con trai, cũng học cao tài giỏi gì gì.
Tổng kết là, tôi bị ghét bỏ.
Tôi lúc đó rất tức giận, tìm gặp trực tiếp anh Trương Húc để chất vấn thực hư, anh ấy ấp a ấp úng nửa ngày mới nói được ba chữ: Anh xin lỗi.
Không qua bao lâu, hiệu trưởng cùng thôn trưởng mang theo một bầy đàn sáo tưng bừng, trống chiêng rộn rã kéo đến nhà tôi mang theo hoa quà rực rỡ.
Nếu không có tôi, anh Trương Húc hẳn là có thể vững vàng trở thành Trạng Nguyên thi đại học của huyện tôi. Anh ấy học ở thành phố B, nhưng không gần trường tôi lắm.
Sau này khi ở thành phố B, anh ấy cũng có liên lạc muốn mời tôi đi chơi, chỉ là lúc đó tâm ý lòng dạ tôi đã trao cho Tử Kiện mất rồi, không còn để ý chuyện này nữa.
Tôi kể lại đơn giản chuyện này cho Chung Nguyên, cuối cùng nói: “Không nghĩ ngươi cũng nhiều chuyện như vậy!”
Chung Nguyên nhíu mày: “Cái gì cũng chưa xảy ra mà cứ anh Trương Húc anh Trương Húc kêu loạn cả lên, sao em không gọi anh là anh Chung Nguyên đi!”
Tôi ngượng ngùng đáp: “Ta gọi mười mấy năm nay, ngay lập tức không thể sửa được.”
Chung Nguyên: “Em tốt nhất nên sửa ngay đi, anh nghe ngứa tai quá.”
Tôi hơi bối rối, nói thêm: “Chung Nguyên, ngươi xem, ta đem chuyện của ta và anh Trương Húc … ak, ta và Trương Húc kể cho ngươi, ngươi cũng kể cho ta nghe tình sử của ngươi đi? Nhất định là rất phong phú, ngươi chỉ cần chọn cái nào mà ngươi có thể nhớ được tên ra kể là được.” Tôi tự cho rằng, tình sử của Chung Nguyên chắc chắn là đáng giá hơn tình sử của tôi, đến đúng thời điểm có khi còn đem bán ra tiền không chừng.
Chung Nguyên trầm tư trong chốc lát, đáp: “Trước kia anh có thích một chị, ba chị ấy và ba anh là bạn thân, cũng coi như là thanh mai trúc mã.”
Tôi gật gật đầu: “Sau này?”
Chung Nguyên thở dài: “Từ khi chị ấy đánh anh gãy xương, anh lập tức không còn tơ tưởng gì nữa.”
Tôi: “…”
Toi lau mồ hôi, đồng tình vỗ vỗ vai hắn, trong lòng lại thích thú, haha, Chung Nguyên cũng có lúc bị người khác ăn hiếp? Ông trời quả nhiên không có mù.
Chung Nguyên đột nhiên giương mắt cười như không cười nhìn tôi: “Thật ra em đang rất khoái trá đúng không?”
Tôi cuống quýt xua tay: “Làm sao thế được, ta giống người không trượng nghĩa vậy sao? Nếu không thoải mái ta cũng không nhắc lại, nói chuyện vui đi, ví dụ như mối tình đầu là lúc nào? Mùa xuân thứ hai ở đâu? Ba bốn năm sáu bảy ra sao?”
Chung Nguyên bất đắc dĩ cười cười: “Anh có trái tim bự vậy à?”
“Đương nhiên là có … A không, ý ta là, ngươi … ngươi có vẻ mị dân, ha ha ha ha …”
“Phải không?” Chung Nguyên nhướn mày, nhìn tôi, ý cười càng sâu: “Nhưng mà anh hình như không có mối tình đầu.”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, không tin hỏi: “Không, không có?”
Chung Nguyên: “Không có, giống em thôi.”
Cái tên tai họa nhất thế gian này lại chưa nói chuyện yêu đương? Thế giới thật là huyền bí …
Chung Nguyên ở nhà tôi mấy ngày, chả thấy hắn có động tĩnh gì là đi ngắm cảnh, tôi cảm thấy kì liền hỏi hắn, kết quả hắn trả lời: “Mấy hôm rồi nghỉ ngơi, vừa hay, ngay mai em đi theo anh xem mặt trời mọc đi.”
Đúng là tự mua việc vào thân mà, tôi chỉ có thể thầm tự trách.
Sáng sớm hôm sau Chung Nguyên đập cửa phòng tôi rầm rầm, tôi trợn mắt nhìn đồng hồ, mới 4h, thế là tôi không thèm để ý, tiếp tục ngủ.
Ai ngờ thằng cha này đứng ngoài cửa hô: “Nếu em không dậy thì anh vào đấy, để anh giúp em thức nhá.”
Tôi vò vò mái tóc ngắn củn, bất đắc dĩ khóc thét: “Đừng vào, ta không có mặc đồ.”
Mấy bữa nay trời nóng, buổi tối lúc đi ngủ tôi cởi hết ra mới cảm thấy thoải mái. Lúc này đầu tôi ong ong, cầm quần áo mặc lung tung, u oán đi ra mở cửa.
Chung Nguyên đứng ở cửa, ánh mắt là lạ, có chút đăm chiêu.
Tôi hươ hươ tay trước mặt hắn: “Nghĩ gì đấy?”
Trên mặt Chung Nguyên thoáng sắc hồng, hắn thu hồi ánh mắt nhìn tôi: “Không có gì, chỉ là … hình như em mặc ngược.”
Tôi cực kì bình tĩnh đóng cửa lại, cởi đồ ra mặc lại. Dù sao tôi làm đủ thứ chuyện mất mặt trước mặt Chung Nguyên rồi, chuyện ở trình độ thấp tè thế này không đủ sức làm tôi choáng nữa đâu.
Rửa mặt xong, tôi oán giận nói với Chung Nguyên là tôi còn chưa được ăn cơm, kết quả thằng cha này lột một cây kẹo qua bự nhét vào miệng tôi. Tôi rất thắc mắt, hành lí tên này cái gì cũng có, so với túi thần của Doraemon còn khoa học viễn tưởng hơn ấy.
Nhưng mà kẹo này ngon thiệt.
Không khí sáng sớm trong lành, đủ loại chim chóc thức giấc, cất tiếng líu ríu. Lá cây trên cành còn đọng mấy hạt sương, giơ tay chạm liền quay tròn rồi rơi xuống, ven đường giữa nhưng bụi cỏ có mấy lùm hoa dại, thanh nhã tràn lan khắp nơi.
Chung Nguyên thở sâu, thỏa mãn nói: “Qủa nhiên thật tốt.”
“Đương nhiên” Tôi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, được Chung Nguyên khen không phải chuyện dễ dàng nha.
Lúc này, hoa hậu thôn chúng tôi Tiểu Mạn đạp xe chạy ngang qua, một tay cô ấy nắm tay lái xe đạp, một tay cầm cuốc, chắc là đi giẫy cỏ. Tiểu Mạn là người chăm chỉ, ba tôi rất hay khen, nói không biết nhà ai có phúc cưới được cô ấy về.
Tôi nhìn theo bóng Tiểu Mạn, nói với Chung Nguyên: “Đó là hoa hậu thôn ta, thế nào?”
Chung Nguyên nhìn cô ấy xa xăm, gật đầu nói: “Cũng được, đẹp trai như anh.”
Tôi bó tay, nói: “Ngươi thì biết gì là vẻ đẹp khỏe mạnh đầy đủ chứ, các ngươi đúng là bị mấy người mẫu dây đầu độc thẩm mỹ rồi.” Tiểu Mạn thân hình cao lớn nở nang, người trong thôn chúng tôi chính là thích vẻ đẹp khỏe mạnh no đủ này. Giống như tôi nè, cũng từng lọt vào danh sách đề cử hoa hậu thôn, nhưng mà gầy quá, bị loại.
Chung Nguyên nghe thấy tôi nói móc, chẳng những không phản bác lại, còn nói: “Thẩm mỹ của anh đúng là biến thái rồi, nếu không cũng sẽ không …”
“Sẽ không cái gì?”
“Không có gì” Chung Nguyên đột nhiên nhếch miệng cười “Anh tự nhiên nhớ ra, em thích Tử Kiện, có phải hay không cũng vì nó có thân hình khỏe mạnh cao lớn no đủ?”
Tôi do dự một chút, gật gật đầu. Tuy không có thói quen cùng người khác nói chuyện về tình cảm, nhưng nói với Chung Nguyên cũng không sao, dù sao chúng tôi cũng trao đổi tình sử rồi mà.
Chung Nguyên còn nói thêm: “Hiện tại Tử Kiện đã là của người khác, em có buồn không?”
Tôi gật gật, rồi lại lắc lắc đầu, cuối cùng nói: “Mới đầu thì cũng có hơi buồn đó, nhưng cũng không tới mức quá khó khăn. Mấy ngày nay ta nghĩ rồi, cảm thấy tình cảm ta dành cho Tử Kiện thực ra không phải là tình yêu, đúng ra là cảm giác ngưỡng mộ, ak, anh ấy là thần tượng của ta. Người bình thường ai cũng hi vọng có thể tiếp cận thần tượng của mình, nhưng nếu không thể cũng không phải là quá buồn. Cũng chưa từng nghe nói có người vì không được ở bên cạnh thần tượng mà cứ mãi nghĩ luẩn quẩn trong lòng, tóm lại chính là như vậy, dù sao Tử Kiện bây giờ là của Tứ cô nương nhà ta, nước phù sa dù sao cũng không chảy vào ruộng ngoài là được.”
Chung Nguyên thở phào một hơi, nói: “Như vậy à, hóa ra anh lo lắng thừa rồi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi lo cái gì?”
Chung Nguyên thản nhiên: “Anh lo em nhất thời nghĩ quẩn, làm chuyện điên rồ.”
Tôi lắc đầu cười: “Ta giống dạng người làm mấy chuyện đó sao?”
Chung Nguyên: “Ngày nào mà em chả làm chuyện điên rồ.”
Tôi: “…”
Chúng tôi ngồi trên một gò đất cao cao, phía sau là một ruộng khoai lang, dây khoai khỏe mạnh tươi tốt đang mọc trên khắp ruộng, trước mặt chúng tôi là ruộng đồng mênh mông, trồng đủ các loại cây nông nghiệp. cuối chân trời, một đốm đỏ tròn tròn dần dần dâng lên.
Tôi nhớ hồi trước, giáo viên dạy văn hay yêu cầu tả cảnh mặt trời mọc. Mỗi lần tôi đều viết: mặt trời giống như cái lòng đỏ trứng vịt, chín dần rồi dâng lên cao ….
Chung quanh mặt trời có mấy đám mây, bị phủ ánh sáng vàng, hình thù kỳ dị gợi cho người xem rất nhiều cảm xúc. Tôi nhìn cảnh mặt trời mọc trước mặt, trong lòng gợn sóng, rốt cục nhịn không được, hỏi Chung Nguyên: “Ngươi đã đến nhà ta mấy ngày rồi, tại sao không hỏi đến vì sao ta không có mẹ?”
Chung Nguyên lẳng lặng nhìn tôi trong chốc lát, cúi đầu nói: “Bác đã kể cho anh rồi.”
Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ba ta đúng là không coi ngươi như người ngoài.”
Chung Nguyên chậm rãi mỉm cười: “Đúng vậy.”
Thế là chúng tôi lại tiếp tục xem mặt trời mọc. Chung Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, im lặng không nói gì, tôi nhấp miệng, nhưng rồi cũng không nói chuyện.
Có mẹ hay không không quan trọng lắm, bởi vì tôi có một người ba rất là tốt.
Hôm nay là ngày họp lớp trung học, tôi dặn Chung Nguyên ngoan ngoãn ở nhà, đừng quấy rồi rồi một mình đi. Đến bến xe thật bất hạnh đụng phải anh Trương Húc … Ách, Trương Húc mới đúng. Xe bus ở thôn tôi đi đến thị trấn một tiếng mới có một chuyến, cho nên đụng phải người quen cùng đi một chuyến xe là bình thường, thế nên tôi và Trương Húc thật thanh mai trúc mã mà ngồi xuống cạnh nhau, hai người nói qua nói lại mấy câu chuyện nhàn nhạt.
Tôi và Trương Húc bây giờ gặp lại, coi như một nụ cười mà xóa hết oán thù đi, tôi và anh ta ngồi cùng một chỗ cũng chả thấy có cảm giác khó chịu, trái lại anh ta lại cứ lắp ba lắp bắp như con dâu mới bị ngược đãi vậy. Tôi thấy rất kì cục, lúc trước chả biết ăn trúng cái gì mà coi trọng anh ta dữ vậy, bây giờ mở to hai mắt mà nhìn kỹ, anh ấy còn chưa đẹp bằng Chung Nguyên, thằng cha kia tuy hư hỏng, nhưng nói chung là lời nói với hành đều rất dứt khoát và sảng khoái.
Quả nhiên là người nên được so sánh, Chung Nguyên ngươi thấy chưa, hóa ra trong một đống khuyết điểm của ngươi cũng có một hai chỗ xem tạm là ưu điểm được …
Kỳ quái, tại sao vừa nghĩ tới Chung Nguyên, trong đầu tôi lại nhảy ra mấy cái dự cảm không tốt lắm, chẳng lẽ bị hắn ngược đãi tới nỗi hoang tưởng luôn rồi?
Họp lớp rất đơn giản, chính là ăn chơi nhảy múa tẹt ga, mấy lần họp lớp lúc nghỉ đông, tôi bị bệnh không đi, đây là lần đầu tiên tham gia sau khi vào đại học. Một số giáo viên trung học cũng được mời tới, tôi với Trương Húc, là môn sinh đắc ý của các thầy cô, nên được xếp ngồi chung bàn với các cụ, đương nhiên, tôi là sau khi thi đại học mới được phong làm môn sinh đắc ý.
Chỗ chúng tôi liên hoan là một đại sảnh lớn, tôi vừa mới cầm cái chân gà gặm một miếng, thình lình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa một hình ảnh quen thuộc, nhất thời sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Nụ cười gian ác kia, ánh mắt lạnh lẽo kia …
Tôi gặm cái chân gà, ngửa mặt thở dài, Chung Nguyên, vì sao âm hồn ngươi không tiêu tan đi …
Chương 24:
Nói chung là vẻ ngoài của Chung Nguyên quá sức mị dân, hơn nữa hắn lại là người rất dễ hòa đồng, bởi vậy chẳng bao lâu, nữ đội trưởng thời trung học của tôi đã ngồi cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất. Hai người bọn họ vừa nói vừa nhìn về phía tôi, tôi sợ tới mức gắp rau cũng gắp không xong.
Quả nhiên, không qua mấy phút, nữ đội trưởng lôi kéo Chung Nguyên qua bàn của tôi, nói với mấy thầy cô: “Đây là bạn học của Mộc Đồng, Chung Nguyên, hôm nay đi cùng Mộc Đồng tới.”
Tôi yên lặng nuốt nước miếng, có thiên tài mới đi cùng hắn đến.
Chung Nguyên cung kính cúi người, lễ phép chào hỏi. Sự thật chứng minh không ai nỡ cự tuyệt một người biết nịnh. Cô chủ nhiệm lớp tôi đánh giá Chung Nguyên một lượt xong liền kêu chủ quán mang thêm một cái ghế để cạnh cô, mời Chung Nguyên ngồi xuống. Thế là môn sinh đắc ý tôi đây thành công bị chèn sang một bên.
Tôi bất mãn thấp giọng hỏi: “Sao ngươi tới đây?”
Chung Nguyên cúi đầu cười: “Nhàm chán, vô đây góp vui.”
Dẹp đi, ngươi có mà đến gây chuyện. Tôi lại hỏi: “Ngươi đến bằng cách nào? Trên xe ta không có thấy?”
Chung Nguyên: “Thuê xe”
Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc chúng tôi đi đến đây, theo sau xe bus lúc nào cũng có một chiếc xe nhỏ màu đỏ, xe chúng tôi dừng nó cũng dừng, đi nó cũng đi, lúcấy tôi còn nói giỡn với Trương Húc, nói cái gì bây giờ xe bus làm ăn phát đạt ghê, còn có xe đi theo hộ giá, không ngờ là thằng cha Chung Nguyên này giở trò quỷ.
Chung Nguyên, ngươi không làm gián điệp thực là quá uổng phí.
Tôi nhìn quanh một chút, phát hiện phần lớn ánh mắt đều dòm ngó bên này, rất chi là buồn, sao mà bọn họ nhìn mờ ám thế.
Nói cách khác, Chung Nguyên và tôi lại bị hiểu lầm thành gì đó rồi. Mấu chốt là trong tình huống này tôi nghĩ không thể giải thích được, mọi người chưa nói gì, nếu tôi mở miệng khác nào giấu đầu lòi đuôi, mà nếu không giải thích trong lòng tôi lại cứ ngứa ngáy.
Quên đi quên đi, dù sao người hiểu nhầm như thế cũng nhiều lắm rồi, thêm mấy người này nữa có xi nhê gì không.
Thế là tôi tiếp tục ăn uống ngon lành. Chủ nhiệm lớp rất hưng phấn, lôi kéo Chung Nguyên hỏi đông hỏi tây, còn nói một đống linh tinh khách khí gì mà “Mộc Đồng nhờ em chiếu cố”, tôi vừa ăn vừa oán thầm, chiếu cố con khỉ, lão nương ngày nào cũng bị hắn ăn hiếp!!!
Cùng bạn bè tụ họp, hạng mục không bao giờ thiếu chính là uống rượu, bình thường trong cảnh này tôi chắc chắn là người đầu tiên say. Không phải vì tôi thích uống, mà vì tửu lượng của tôi quả thực quá kém. Một ly bình thường tôi uống một chén là đã lơ mơ, hai chén liền đần ra, nếu uống nữa là đầu óc ngừng hoạt động, chỉ có thể nghe người ta nói mà chả hiểu chả đáp được gì.
Do đó tôi cùng người khác tiệc tùng thường không uống rượu, nhưng hiện giờ họp lớp, một năm gặp nhau có hai ba lần, nếu cứ trung trinh bất khuất mà sống chết không uống thì kì quá. Huống chi cho dù không uống với bạn thì cũng phải uống với thầy cô, không những kính rượu, còn phải thầy một ly em một ly ….
Tôi cầm ly rượu, nhìn Chung Nguyên đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh, nhất thời một cục tức sinh ra, được, Chung Nguyên, ngươi tự nạp mình, đừng trách ta ác độc, thế là tôi nâng ly trước mặt hắn: “Ngươi uống cho ta.”
Chung Nguyên cũng không nhiều lời, nhận chén rượu uống sạch, uống xong còn nhướn mày nhìn tôi, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm liếm rượu còn dính trên môi, ánh mắt của hắn lúc này có chút mê hoặc, môi sáng bóng, bộ dáng sao lại đẹp thế nhỉ.
Tôi ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Hay là, ngươi giúp ta chắn rượu đi?”
Chung Nguyên nhếch miệng, cười nói: “Tại sao anh phải giúp em?”
Tôi cắn răng, đau lòng nói: “Miễn hai ngày tiền cơm, thế nào?”
Chung Nguyên bật cười: “Không được, anh thiếu tiền tới vậy à?”
Tôi có chút không hiểu: “Vậy làm sao giờ?”
Chung Nguyên nghiêng đầu nhìn di động của chủ nhiệm: “Anh thích cái kia.”
Tôi nắm tay, đau đớn nói: “Đại ca à, ngươi xảo trá vừa thôi, di động đó đắt lắm …”
“Dây treo cơ” Chung Nguyên ngắt lời: “Dây treo đó hình như là thêu hình chữ thập.”
Tôi nhìn kĩ dây treo của cô chủ nhiệm, quả thực thằng cha Chung Nguyên này mắt mũi nhìn quái lạ thật, tôi hào phóng vỗ vai hắn: “Tốt, tốt, quay về ta cũng thêu cho ngươi một cái.”
Chung Nguyên giống như đứa trẻ ngây ngốc: “Anh muốn cái thật lớn.”
Thế là Chung Nguyên bắt đầu giúp tôi chắn rượu.
Tôi kính rượu mấy thầy cô xong đã thấy người lâng lâng phiêu phiêu trên mây rồi, tứ chi mềm oặt như đất sét, đành phải tựa vào bàn. Bên tai đầy tiếng nói: “Mộc Đồng không thể uống, ly này tôi uống thay”, “Ah, Mộc Đồng có nhắc tới bạn, lúc trung học được bạn chăm sóc” linh tinh cả lên, đáng tiếc đầu óc tôi đã hoàn toàn đình công, không thể hiểu được là đang nói cái gì, hiện giờ tôi giống như cái máy hỏng, có thể nghe được nhưng không thể phân tích xử lý.
Một lát sau, có người đỡ tôi dậy, sau đó tôi thấy mình tựa vào cái gì đó mềm mại, nhưng cũng rất vững chắc, vai của tôi bị người nào đó nắm chặt. Tôi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn lên, thấy một cái cằm, thật là trắng trẻo, đường cong thiệt đẹp. Tay của tôi không chịu ngoan ngoãn giơ ra, vuốt cái cằm đẹp đẽ kia. Chung quanh truyền đến một trận cười, hình như còn có người nói: “Mộc Đồng, bạn say tới vậy rồi mà còn chọc ghẹo người ta được à.”, còn có người nói: “Chung Nguyên, bạn đừng giả ngây cười nữa, ly này phải uống” …
Tôi chỉ nghe thấy tiếng ăn uống ùng ục gì đó, rồi thấy tay mình bị người khác nắm lấy, rất chặt.
Tôi ghé vào lòng người này ngủ một chút, sau đó lại bị đánh thức. Hình như có người đòi đi karaoke, lại có người không muốn đi, tôi mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy ly rượu la liệt trên bàn, trong đầu tự nhiên trỗi dậy cảm xúc kì lạ, liền cầm lấy ly, ngửa đầu uống ừng ực.
Còn chưa uống hết thì ly đã bị giật mất, tôi bất mãn, đuổi theo ly rượu muốn cướp lại, vừa lải nhải: “Ta muốn uống.”
Nhưng không ai cho tôi uống, cơ thể của tôi đột nhiên bị kéo đi, có người ôm lấy tôi, nói bên tai: “Đầu gỗ, chúng ta về thôi.”
Tôi không hiểu câu này có nghĩa gì, chỉ muốn uống rượu thôi.
Tôi bị người kia ôm lấy mang ra ngoài, cách bàn rượu càng ngày càng xa, không cam lòng, tôi bèn quẫy đạp: “Thả ta ra, thả ta ra, ta tựđi, các ngươi khi dễ ta, các ngươi …”. Tôi nói tới đó thì nước mắt ứa ra, tự nhiên khóc rống lên.
Bên tai có người nhẹ giọng thở dài một chút, sau đó chân tôi đã bị nhấc lên khỏi mặt đất. Tôi muốn quay lại uống tiếp, nhưng vai bị người ta ôm, tay bị lôi kéo, hoàn toàn mất đi tự do. Tôi chỉ đành tập tễnh để bị lê đi.
Ven đường có một bé gái nhỏ, chạy quanh một người phụ nữ, miệng luôn mồm nói mẹ con muốn cái này, mẹ con muốn cái kia. Thế là tôi đột nhiên giằng khỏi người đang giữ chặt lấy mình, vọt chạy qua, chỉ vào bé gái kia lớn tiếng nói: “Em có mẹ thì hay lắm à? Hả?”
Bé gái khóc thét lên, sau đó tôi bị người khác kéo vào một chiếc xe.
Tôi dựa vào lòng người đó, nước mắt lại chảy ra, nói: “Có mẹ thì hay ư? Ta nói cho ngươi, ta cũng có mẹ, ba ta nói, ta có thể coi ông là mẹ đó.”
Có người nhẹ nhàng vuốt lưng cho tôi, còn thấp giọng nói “Được rồi”, tiếng nói của người đó thật dịu dàng, trong như tiếng suối.
Tôi lại nói: “Lý tưởng đời này của ta là làm cho ba ta có cuộc sống thật tốt, ta liên lụy ông ấy hai mươi năm, tốn tao tâm sức của ông, ta phải trở nên nổi bật, để người trong thôn phải ngưỡng mộ ông, để cho ông ấy biết ông ấy có một đứa con xuất sắc. Chết tiệt, ta rõ ràng là rất xuất sắc, tại sao lại bỏ rơi ta? Nếu không muốn thì đừng sinh ta ra chứ …”
Tôi cọ cọ vào lòng người nọ, thuận tiện chùi nước mắt vào quần áo của người đó, khóc sướt mướt nói: “Ta nhất định phải làm cho ba hạnh phúc, nhất định …”
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu đau gần chết. nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua, tôi chỉ nhớ Chung Nguyên giúp tôi chắn rượu, trong đầu hiện lên những hìnhảnh lộn xộn gì đó, nhưng hoàn toàn không xâu chuỗi được thông tin gì nữa. Tôi lắc lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, dù sao quá đáng lắm cũng chỉ là một đám ma men quậy nháo thôi chứ gì.
Tôi đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị mặc quần áo, ngày hôm qua lại cởi sạch sành sanh còn mỗi cái quần bé …. Chờ chút, có gì đó không đúng!
Tôi nhìn thấy quần áo tôi mặc hôm qua, được xếp lại chỉnh tề đặt cạnh giường.
Tôi ngủ cởi quần áo chưa bao giờ xếp lại, chỉ tùy ý quăng tùm lum, tối hôm qua cho dù xỉn cũng không xỉn tốt vậy, lại còn xếp quần áo ngay ngắn. Nói cách khác, nếu không có sự kiện thần kì gì xảy ra, nhất định có người vào phòng, hơn nữa còn giúp tôi gấp quần áo, nếu tình huống đi xa hơn, thì coi bội quần áo này cũng là do người đó cởi ra nốt.
Rốt cục là ai chứ? Ngoài tôi ra, trong nhà còn hai người, ba tuyệt đối không bao giờ vào phòng tôi, vậy còn Chung Nguyên …
Mồ hôi bắt đầu túa ra, nếu chỉ gấp quần áo thì không tính, mấu chốt là trên giường lại có một đứa tôi với mỗi cái quần bé thôi đây này, trời cao, trời xanh, trong sạch của tôi aaaa.
Tôi vội vàng mặc quần áo, vừa la vừa chạy ra khỏi phòng: “Chung Nguyên, ta có chuyện cần hỏi.”
Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Tửu Tiểu Thất