There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 36
ục…. Phiền anh… phiền anh có thể đừng khiến em thất vọng được không? Cũng bởi vì sợ… bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên lựa chọn cuối cùng hôm nay thật ra vẫn là trốn tránh… lựa chọn trốn đi, dĩ nhiên… lựa chọn con đường không biết hắn này… đơn giản cũng là muốn đánh cuộc một lần… đánh cuộc một lần thôi!
“…..Mặc dù tôi không cần trả lời vấn đề này… a…nhưng tướng mạo của các người… thật sự rất giống nhau…. cô tên gì?”
Hắn cũng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt cô! Nhìn cô đã ngẩng đầu lên!
Chính là như vậy, cứ như vậy đột nhiên nhìn vào con ngươi mê người của cô, đôi mắt này… sáng chói như sao… vì sao… vì sao ngay cả mắt cũng giống như thế!
Không phải? Thật sự không phải là Bối Bối của hắn? Ông trời a, thật đúng là hành hạ! Tất cả là hành hạ!
“Tôi là ai không quan trọng —- hơn nữa rõ ràng mới vừa rồi là tôi hỏi anh trước, anh nên trả lời tôi trước mới phải! Người kia là gì của anh? Quan trọng sao? Có phải vạn phần quan trọng hay không? Còn có, có phải người kia rất giống tôi hay không? Giống tới mức độ nào?”
Do dự một chút, cô sợ hắn hoài nghi gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là thêm vào phía sau hai câu hỏi kia… nhưng trời mới biết, cô chỉ muốn biết câu hỏi đầu tiên, cũng chỉ muốn biết câu hỏi đầu tiên mà thôi!
“A, thế nào? Cô thật giống như đột nhiên cảm thấy hứng thú với vấn đề này?”
Đột nhiên, nhìn cô như vậy, hắn không không chế được chính mình, đưa tay của mình ra, nâng cằm của cô lên!
“…..Không có!”
“Cô thì sao? Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô tên gì?”
Hắn nhìn cô, mắt cứ như vậy không chuyển được mà nhìn chằm chằm, là ảo giác do đèn đường quá mức u ám không rõ? Hay do hắn hiện tại thần trí có chút mơ hồ? Tại sao? Tại sao cảm thấy càng nhìn càng giống?
Mà nhìn thân thể mảnh khảnh của cô, được bao bọc bên trong bởi Tây phục của hắn, tại sao…tại sao lại cảm thấy, giống như có một loại hấp dẫn kiểu khác ở bên trong?
Cô bốn năm trước…thật ra rõ ràng chỉ mới 15 tuổi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, cũng hấp dẫn giống vậy… cô bốn năm trước, cũng khiến hắn cảm thấy giống vậy, có phần thức tỉnh dục vọng!
Rõ ràng không muốn đem cô gái trước mắt này cùng hình ảnh của cô trùng lặp chung một chỗ, nhưng dù thế nào cũng không khống chế được, vẫn là trùng lắp… Khuôn mặt non nớt của bốn năm trước, cùng khuôn mặt trước mắt này, không ngừng hài hòa…không ngừng mang cho hắn đủ loại ánh sáng đánh thẳng vào thị giác!
“……….Tôi……Tôi tên là….Hồ Nhi!”
“Hồ Nhi?”
Hắn nhíu nhíu mày! Trong lòng không biết lại tính toán cái gì!
“Ừ, đúng rồi, đúng rồi, tôi tên là Hồ Nhi, anh thì sao? Anh tên gì? Còn nữa lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, đã gọi tôi là “Bối Bối” phải không? Người kia có phải đối với anh rất quan trọng hay không?”
“Ừ, a, xin lỗi, thiếu chút nữa xem cô như cô ấy, các người thật sự rất giống nhau!”
“…………”
Trong lòng cô hung hăng ấn hắn xuống, sau đó đánh không biết bao nhiêu lần —- choáng nha, bốn năm không thấy, hắn như thế nào cùng một dạng khó trị như trước kia? Cho tới bây giờ, cũng không để cho cô nghe được điều cô muốn nghe!
“Hồ Nhi! Cô là người ở đâu? Tham gia hội triển lãm lần này, là người mẫu sao? Đã trễ thế này, đem SHAN trên người cô đưa tôi bảo quản đi, nếu không cô mang nó theo sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa hiện tại để tôi đưa cô về nhà được không?”
Nhìn cô, cuối cùng, hắn quyết định bỏ qua những câu hỏi của cô! Không phải là không muốn trả lời, chẳng qua là không biết nên mở miệng như thế nào!
Quan trọng! Quan trọng thì phải làm thế nào đây? Coi như nói cho cô, thì sao chứ? Thử hỏi sẽ có tác dụng gì sao?
“……Ách! Tôi không có nhà!”
“………..”
Hắn nhìn về phía cô, bên trong mắt để lộ ra một tia buồn bực!
“Tôi vừa từ nước ngoài trở về mà thôi, sau đó chuẩn bị ở đây an gia, tìm việc làm…ừ, hôm nay là công việc đầu tiên của tôi đó!”
“Như vậy…vậy cô tìm được nhà ở chưa?”
“Vẫn chưa! Vốn cho rằng sau khi chấm dứt CASE hôm nay, có thể có được tiền đi mướn nhà trọ!”
“…..Cô ngay cả tiền mướn phòng cũng không có?”
“Hắc! Đúng vậy a, dù sao tôi cũng chỉ có một mình —- hơn nữa mới trở về nước, trong tay không có bất kỳ tài khoản gửi ngân hàng nào!”
Nói láo —- liền tận tình nói láo chứ! Mặc dù tạm thời không muốn nhận thức hắn, nhưng không có nghĩa là, cô không muốn nương nhờ bên cạnh hắn!
Bốn năm không thấy, ngay cả khi thỉnh thoảng có tình báo không mời mà tới, ngay cả khi người của Ngũ Mang Tinh nói cho cô biết, tình trạng gần nhất của hắn, nhưng tình báo vĩnh viễn cũng chỉ là tình báo, không nhất định có độ chân thật bên trong, cho nên khi còn ổn, liền xâm nhập hang hổ!
“…..Cô…..”
“Thế nào? Bởi vì hôm nay có chuyện xảy ra, có thể tôi một xu thù lao cũng không có đó, nếu như anh có lòng tốt cứu tôi ra ngoài, như vậy có phải anh nên thuận tiện làm người tốt đến cùng hay không?”
“Hả?”
“…..Làm ơn — Hôm nay phiền anh chứa chấp tôi có được không?”
Cô vươn tay, lôi kéo vạt áo sơ mi của hắn! Bộ dáng kia….đơn giản đủ để Phong Thiên Dục hung hăng ngây ngẩn cả người một cái!
Giống nhau… động tác làm nũng hắn giống y chang Bối Bối… Tâm, không nhịn được hung hăng run rẩy một cái!
“Phong đại nhân — Phong đại nhân, làm phiền ngài hãy thu lưu tôi một thời gian! Nhé?
“Cô…”
Người trước mắt, nơi nào còn là Hồ Nhi, rõ ràng là Bối Bối hướng hắn làm nũng! Rõ ràng là… khiến cho hắn không cách nào cự tuyệt!
“Được rồi! Cô theo tôi đi thôi!”
“Hắc, dạ, tuân lệnh, Phong đại nhân!”
“…..Khoan, tại sao cô gọi tôi là Phong đại nhân? Cô biết tôi?”
Mang theo cô về Phong, hắn đột nhiên cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, đột nhiên xoay người, làm hại Hàn Bối Bối vẫn đi theo sau lưng hắn, lai còn ngịch ngợm đạp bóng của hắn, đụng phải cái lưng cứng rắn của hắn!
“A — thật là đau!”
“Làm sao cô biết tôi họ Phong?”
Đột nhiên, kéo cô lại, hắn nhìn cô chằm chằm, trong lòng lại bừng lên khí gas đốt lên từng tia lửa hi vọng!
Không biết vì cái gì, ngay cả cô cũng nói với hắn cô không phải Hàn Bối Bối, nhưng lại rõ ràng, vẫn có một thanh âm, không ngừng nói cho hắn biết, cô là.. cô là Hàn Bối Bối!
“….À? Cái đó… hôm nay thời điểm ở sảnh triển lãm, không phải có người gọi anh là Phong tổng, Phong tổng sao—”
“Như vậy…”
Điểm này giống như cô cũng không nói sai, hắn có chút nghi ngờ nhìn cô, sau đó từ từ buông cô ra, nhưng cũng không buông bàn tay đang dắt cô! Sau đó vẫn mang cô theo đi về phía trước!
—- Cha! Đời này Bối Bối có phải cả đời đều có thể cùng cha ở chung một chỗ hay không?
Trong đầu, thoáng qua cảnh tượng hai năm sau khi thu dưỡng Hàn Bối Bối, khi đó cô 10 tuổi, khi đó chính hắn, cùng cô trải qua sinh nhật 10 tuổi… Một năm kia, cũng là hai bàn tay nắm lấy nhau thật chặt… trong nháy mắt đó, hắn lại lần nữa bảo đảm với cô, tuyệt đối sẽ không không cần cô, cam kết với cô đời này đều có thể cùng hắn ở chung một chỗ…
Càng nghĩ tới như vậy, nắm tay cô cũng càng ngày càng chặt…
Hàn Bối Bối vẫn đi theo hắn, cảm thụ từng tâm tình xao động của hắn, nhìn chính hắn đi phía trước lôi kéo tay cô, trong lòng… xẹt qua ngọt ngào!
Bốn năm rồi! Ròng rã bốn năm cũng không chạm đến đôi bàn tay đem cho cô vô số ấm áp này! Giờ khắc này lại hạnh phúc như vậy! Trong lòng cảm động, ngôn ngữ làm sao có thể hình dung?
……Dục! Anh bây giờ, kỳ thực hẳn là thời điểm cực kỳ mâu thuẫn trong bốn năm phải không?
Rành rành giống nhau như thế, nhưng em lại tàn nhẫn nói cho anh biết, em không phải là Hàn Bối Bối….Hắc! Em hư — Em thật sự hư — nhưng không có biện pháp! Em bây giờ… giống như vẫn còn thiếu hụt chút dũng khí để thừa nhận! Cho nên sẽ chờ anh phát hiện được không?
Hoặc là anh có phải có thể yêu em như vậy? Hoặc là….anh có phải có thể quên anh từng có một đứa con gái, yêu một người mới hoàn toàn như hiện tại?
Hai bàn tay thật chặt đan xen!
Hắn trong lúc lơ đãng, nắm tay cô thật chặt, thật chặt…Không muốn buông ra!
Cô cũng nắm tay hắn thật chặt, chẳng qua là đồng thời hắn cũng nắm lại tay cô, lòng của cô đã sớm kích động, cũng đã sớm phiêu đãng…
Chiếc bóng của hai người trên đất, cũng kéo thật dài, chiếc bóng của hắn trùng lắp lên chiếc bóng của cô!
Mà bóng của cô, có tính ỷ lại, nương nhờ bóng của hắn, như thế nào cũng không chịu rời đi nửa bước! Đúng vậy…. kỳ thực nếu có thể, cô bây giờ, rõ ràng mong đợi như vậy, đường về nhà, không cần có cuối, nếu như có thể, cứ như vậy đi theo hắn, dắt tay của hắn, cứ như vậy không ngừng bước đi, vĩnh viễn cũng không muốn dừng lại!
———————-
“…………Tiểu….tiểu thư?”
Cách bốn năm, Vương tẩu vốn không trẻ tuổi, giờ phút này hai thái dương rõ ràng đã nhiều thêm mấy sợi tóc trắng!
Mà thời điểm thấy Phong Thiên Dục ở đại sảnh xuất hiện cùng Hàn Bối Bối… Cả người kích động đến toàn thân run rẩy, kích động đến mức nói lắp!
“Tiểu thư… Đúng không? Là tiểu thư sao? Thiếu gia? Rốt cuộc tìm được tiểu thư sao? Cuối cùng cậu đem tiểu thư về nhà rồi sao?”
“Ách, Vương tẩu, cô ấy không phải là… không phải là Bối Bối!”
……囧! Cô đứng bên cạnh hắn, nghe hắn nói như vậy, trong lòng không nhịn được lè lưỡi một cái! Hơn nữa đối với Vương tẩu càng thêm sám hối – hắc, xin lỗi, Vương tẩu, bây giờ vẫn chưa thể nhận thức nhau!
“Ách, thiếu gia, thế nào không phải tiểu thư? Đây rõ ràng chính là tiểu thư a!”
“……Vương tẩu, tôi nói không phải thì là không phải! Đi chuẩn bị phòng một chút, mấy ngày này Hồ Nhi tiểu thư, sẽ ở đây!”
“Hắc hắc, cám ơn Phong thiếu gia!”
Một bên rốt cuộc mở miệng, sau khi cảm ơn hắn, lại ngọt ngào hướng Vương tẩu gật đầu một cái! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn!
Trong mắt của Phong Thiên Dục, cô là bởi vì thấy biệt thự xa hoa mà hưng phấn…
Mà trong lòng của cô….lại là hưng phấn vì đã lâu không thấy! Đúng vậy, tại sao có thể không hưng phấn đây? Ngôi nhà này, trải qua bốn năm, lại cơ hồ không có gì thay đổi, tất cả những thứ cô thích, vẫn có thể tùy ý thấy được, tranh dán tường cô yêu thích, vẫn được bảo quản thật tốt, bộ salon cô đã từng quấn hắn cùng nhau làm xước lớp da bên ngoài, lại vẫn đang sử dụng…
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng