"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Get Backer
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 245 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 736 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 49: Tự Do
au bốn tháng, chiến dịch truy tìm Quỷ Vương kết thúc. Lục Châu hạ được Oa Lạc và Ác Lạc Điểu, để xổng Liệt Giả và Ratri, mất một Quỷ Vương chưa rõ tung tích. Xét tổng thể, chiến dịch không thành công nhưng cũng chẳng thể nói thất bại. Tổn thất từ chiến dịch khá lớn: thủ đô Vinh Môn tan hoang một góc, thủ lĩnh thông tin Chuột Chù và nhiều điệp viên tại Kim Ngân bỏ mạng. Nếu tính cả vụ Hỏa Nghi quậy phá đặc khu Cửu Long, Phi Thiên gánh chi phí đền bù khá nặng. Nhưng tiền không phải vấn đề chính.
Sau chiến dịch, quan hệ giữa Phi Thiên và các nước lớn xấu đi ít nhiều. Khối Ngũ Giác – liên minh do Phi Thiên đứng đầu xuất hiện nhiều bất đồng, chủ yếu từ việc các nước không gửi thánh sứ hỗ trợ Lục Châu. Bản chất sự việc là họ e ngại Liệt Giả – “kẻ mạnh hơn tất cả”. Những vấn đề khác như hậu cần hay thông tin tình báo, các nước đáp ứng đầy đủ. Phép thử của Trần Độ tại phiên xét xử Bất Vọng cho thấy đại đa số ủng hộ Phi Thiên(*). Những đồng minh chủ chốt như Diệp quốc, Thất Khu quốc, Khuyên quốc hay Khát Hòa quốc giữ đúng nghĩa vụ liên minh khi gửi thánh sứ trợ giúp Lục Châu ở Kim Ngân. Nhưng dù thế nào, Khối Ngũ Giác đang trải qua những ngày lạnh nhạt, cơm chẳng lành canh chẳng ngọt.
Ngoại giao đã vậy, tình hình tại Thánh Vực cũng chẳng khá hơn cho Phi Thiên. Công chúa cực khổ truy bắt Ác Lạc Điểu, nhưng thành quả rơi vào tay Cung Bàn Thủ, nữ thánh sứ người Khuyên quốc. Kỳ thi Tổng Lãnh sắp tới, Lục Châu chẳng được thêm điểm cộng hay lợi thế. Không đồng tình với quyết định từ Thánh Vực, Phi Thiên tổ chức cuộc họp bất thường nhằm đòi công bằng cho Lục Châu. Nhưng công chúa bị xử ép cũng bởi Phi Thiên đã nắm chức Tổng Lãnh quá lâu. Từ giữa thời Bạch Dương đệ cửu đến giờ đã bảy mươi năm, song vị trí Tổng Lãnh chưa bao giờ vuột khỏi tay người Phi Thiên. Tổng Lãnh mới, hình ảnh mới, bất cứ quốc gia nào, miễn không phải Phi Thiên – hết thảy đều mong muốn thế.
Nhưng tổng kết sau chiến dịch, Phi Thiên được nhiều hơn mất. Cái được nhất là Bất Vọng chịu về nước. Thiếu chứng cứ, Đại Hội Đồng không thể kết tội Bất Vọng vận chuyển một nghìn thùng vàng cho Liệt Giả, cũng chẳng thể kết tội tham gia ám hại trưởng lão Hạ Đông. Gã được thả. Bị Xích Quỷ trục xuất, con nuôi nhập cảnh Phi Thiên, Bất Vọng chẳng còn cách nào ngoài hồi hương. Đông Hoàng cũng chẳng hề hấn gì bởi Phi Thiên không truy cứu thêm, đổi lại ông ta phải chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty khai thác quang tố Vĩnh Hằng. Nội một đêm, Phi Thiên có liền hai mỏ quang tố trung tầng(**). Không tìm được thủ phạm, tòa án tuyên bố ngừng xét xử, chờ điều tra thêm. Trên thực tế, Đại Hội Đồng đã đóng sổ vụ án.
Sau chiến dịch bắt Ác Lạc Điểu một tuần, truyền thông đưa tin trưởng lão Hạ Đông qua đời. Thay vì nói ngài trưởng lão bị giết và xác treo lủng lẳng trên lưỡi hái, Thánh Vực thông báo ông ta lên cơn nhồi máu cơ tim, bác sĩ không kịp cứu chữa. Từ bắc xuống nam, từ đông sang tây, cư dân sùng đạo nườm nượp tới thánh đường. Họ khóc lóc, than vãn cho vị trưởng lão tận tụy đáng kính. Các hoàng đế cũng tranh thủ lên sóng truyền hình, hết lời tiếc thương Hạ Đông. Bạch Dương đệ thập dành hẳn năm phút đọc điếu văn chia buồn do các thư ký soạn thảo. Góp nước mắt với người dân để thêm tí hình ảnh, không vị hoàng đế nào không làm. Suốt một tuần kế tiếp, tin tức về Hạ Đông tràn ngập mặt báo lẫn sóng truyền hình.
Dù vậy, sự vụ trên không ảnh hưởng nhiều tới Thánh Vực. Lắm nguồn tin đồn rằng kỳ thi Tổng Lãnh sẽ lùi lại vài tháng, nhưng rốt cục mọi sự chẳng thay đổi. Như mọi khi, năm sau tức năm 7517, cuộc thi khai mạc ngày 27 tháng 2. Giờ là tháng 10, tất cả thánh sứ đã lao vào tập luyện. Ai cũng mong giành chức Tổng Lãnh, không ít thì nhiều.
Giữa lúc cả thế giới Tâm Mộng rên rỉ cho Hạ Đông và nóng lên vì kỳ thi Tổng Lãnh, Lục Châu vẫn ở Kim Ngân. Gần ba tuần nữa, nàng mới quay về Phi Thiên.
...
Vạn Thế và thánh thần bỏ rơi Kim Ngân. Con người thì chưa. Mỗi năm, Đại Hội Đồng trợ cấp không ít tiền bạc và lương thực cho lục địa. Khổ nỗi hàng trợ cấp như dòng nước, mà hệ thống tiếp nhận như màng lọc. Nước ào ào nhưng kẹt đâu đó trên những tấm màng mang tên “chính phủ”, “hoàng gia”, “quỹ lương thực” hay “quỹ bình ổn”, đủ kiểu. Nhiều màng lọc, nước chảy xuống chỉ dính đầu lưỡi, dân chúng chịu không nổi phải tự thân kiếm ăn. Đào quang tố cầm chắc cái chết, người ta chỉ làm khi bị dồn vào đường cùng. Hầu hết đều tìm kiếm cơ may trên không trung, nơi hàng ngàn loài quái vật bay lượn. Hơn một thế kỷ trước, người Kim Ngân tiến lên bầu trời, bước vào Thời Đại Đạo Chích lớn nhất lịch sử.
Trong tiềm thức người Tâm Mộng, quái vật bầu trời do Vạn Thế nhào nặn, được thánh thần ban sức mạnh cùng sức sống bền bỉ. Người săn bắt, đánh cắp quái vật từ tay thánh thần gọi là “đạo chích không trung”. Để săn bắt quái thú, các đạo chích cần phi thuyền, mười chiếc hợp lại thành phi đội. Cá biệt có hạm đội gần bốn mươi chiếc chuyên bắt quái vật ngoại cỡ. Trong số những phi đội đạo chích, đội tàu Đạn Đạo nổi tiếng nhất bởi thành tích săn bắt nhiều quái vật quý hiếm. Khi tới Đại Lộ Đỏ, Vô Phong nghe Mai Hoa kể về con vân cước lông đỏ trị giá bốn vạn thùng vàng(***). Chính phi đội Đạn Đạo bắt nó, nghe đồn truy lùng suốt ba ngày đêm mới tóm được.
-Không, chỉ một ngày thôi! Ta tài giỏi thế này, con vân cước ấy sao làm khó ta lâu thế được? – Đạn Đạo khoe khoang với Vô Phong và công chúa – Nói ba ngày để nâng giá bán, tội gì chứ?
Để bắt quái vật, phi thuyền của đạo chích được thiết kế riêng biệt. Người ta không gọi chúng là “phi thuyền” mà đặt tên là “thăng vân tàu”. Khác phi thuyền thông thường, hai phần ba thăng vân tàu cấu thành từ gỗ thủy tháp, một phần ba làm bằng hợp kim. Không dùng động cơ phản lực hay nhiên liệu xăng dầu như phi thuyền, thăng vân tàu sử dụng những cánh buồm hấp thụ ánh sáng mặt trời, chuyển hóa và truyền tải năng lượng xuống bộ động cơ tạo gió dưới thân tàu. Tàu tốt hay không phụ thuộc chất lượng gỗ thủy tháp. Gỗ thủy tháp chứa phép thuật, có khả năng co dãn trước sự thay đổi nhiệt độ, hết sức bền chắc. Nó giúp tàu nhẹ hơn, dễ trôi nổi theo những dòng đối lưu. Không nhanh bằng phi thuyền, nhưng thăng vân tàu có thể rong ruổi trên không trung hàng tháng, thậm chí hàng năm liền.
Nhưng gỗ thủy tháp dễ bẩn, thuyền viên phải lau chùi tàu thường xuyên. Hơn một tuần sống trên tàu Đạn Đạo, Lục Châu làm bạn với chổi lau sàn. Tàu khá lớn, sức chứa hơn bảy mươi người, to gấp rưỡi phi thuyền vận tải. Nhưng đều đặn sáng, trưa, chiều, mỗi buổi hai lần, Lục Châu lăn chổi khắp nơi. Hết lau sàn, cô gái lại vào bếp làm bữa tối cho đám thuyền viên, sau lăn ra ngủ ở đấy. Mấy ngày đầu, nàng mất ngủ vì mùi dầu mỡ lẫn xà phòng phảng phất. Nhưng nhà bếp tốt gấp vạn so với hầm tàu đầy những gã đàn ông hễ mở miệng là chửi thề, nồng nặc mồ hôi lẫn tiếng ngáy cưa gỗ.
Lao động khổ cực chẳng làm Lục Châu khó chịu bằng việc cánh đàn ông liên tục soi mói. Trên tàu toàn đực rựa, công chúa là bóng hồng duy nhất. Không quá thô lỗ như Chó Hoang, nhưng bọn thuyền viên hễ gặp nàng là buông lời chọc ghẹo, hết ngày này qua ngày khác, mãi không biết chán. Lục Châu càng sợ, họ càng chọc tợn. “Này cô bé, em bao nhiêu tuổi? Còn không hay mất rồi?”, “Ê, cô em mắt xanh, mắt em đẹp đấy, tối nay chúng ta tâm sự nha!”, họ thường nói vậy. Sỗ sàng hơn, một gã chìa hẳn mười đồng vàng trước mặt Lục Châu rồi nói “Toàn bộ tài sản của ta đấy, một đêm thôi, cô em chịu không?”. Mãi khi Đạn Đạo ra mặt, đám thuyền viên mới thôi trêu đùa. Người của ông chủ, chớ động vào! – Họ kháo nhau thế.
Nhưng Đạn Đạo mới là vấn đề chính. Gã chưa từ bỏ ý định hái bông hoa Lục Châu. Mỗi ngày gã đảo qua thăm cô gái không dưới chục lần, lần nào cũng mang theo quà cáp. Không phải hoa hay trang sức, gã mang tới những chiếc lông vũ, chiếc nanh, đôi vuốt hoặc cặp sừng từ quái vật không trung. Chúng ẩn chứa sức mạnh phép thuật, công chúa lập tức bị thu hút. Mỗi món vật phẩm, Đạn Đạo kể sự tích thu thập chúng giống cái cách nói vống lên về con vân cước lông đỏ. Biết gã tóc vàng ba hoa nhưng Lục Châu không thể ngừng nghe bởi... gã kể chuyện hay. Trong lời gã, bầu trời nguy hiểm nhưng rộng lớn bất tận. Lục Châu cố gắng lắm mới không bị Đạn Đạo quyến rũ.
-Cô bé biết mộ điểu chứ gì? Nhưng cô bé biết “mộ táng” không? Chúng là những con mộ điểu sống hơn bảy mươi năm, bột xương tốt hơn nhiều bột mộ điểu, gân thịt bền chắc có thể thay thế vi mạch dẫn nội lực trong kiếm, máu dùng làm chất điều chế độc dược. Vân cước lông đỏ chẳng là cái đinh gì so với mộ táng. Một con mộ táng trị giá năm thùng quang tố đấy! Khó bắt chúng lắm! Chúng có thể bay được ở tầng trung lưu. Khí quyển có sáu tầng: tầng đối lưu, tầng bình lưu, tầng trung lưu, tầng nhiệt, tầng điện li, tầng ngoài. Tầng trung lưu là môi trường chân không, chỉ một số rất ít quái vật sống cao hơn tầng trung lưu, mộ táng là một trong số ấy. Mà chắc cô bé biết nhiệt độ tầng trung lưu khủng khiếp cỡ nào đấy! Âm hàng chục độ! Nhưng bọn mộ táng vẫn bay tốt, bay nhanh nữa. Chúng rất tinh quái, trí tuệ chẳng kém con người. Ở Kim Ngân này, chỉ mình ta mới biết cách bắt nó. Thề với cô bé, trong mười con mộ táng từng được rao bán, tám con do ta bắt.
Gã lắc lắc túm lông màu vàng trắng loài mộ táng trước mắt công chúa. Lục Châu dằn lòng lắm mới kiềm chế được nỗi thèm khát phép thuật. Nàng muốn nghiên cứu túm lông, muốn tận dụng sức mạnh của nó. Nhưng lý trí nhắc nhở nàng Đạn Đạo là gã lăng nhăng. Cô gái quay đi, vờ như không nghe thấy gã tóc vàng khoác lác. Đạn Đạo cười toe:
-Ta ưng cưng rồi đó nha! Này cô bé, càng như thế, ta càng thích!
Lau sàn, nấu ăn, rửa bát, Đạn Đạo tán tỉnh. Rửa bát, nấu ăn, lau sàn, Đạn Đạo buông lời ong bướm. Hơn một tuần như thế, Lục Châu ngán tận cổ. Cuộc sống không trung mệt mỏi tới mức nàng chẳng còn quan tâm kỳ thi Tổng Lãnh, chỉ muốn quay về Phi Thiên, ngả lưng trên giường ngủ một giấc đã đời. Nghĩ cảnh hơn ba tuần nữa mới được rời khỏi đây, công chúa ức phát khóc.
Nhưng Lục Châu ức chế bao nhiêu, Vô Phong vui vẻ bấy nhiêu. Lau sàn, bảo dưỡng thiết bị tàu, bảo dưỡng đồ nghề săn bắt, căng buồm, vận hành hệ thống gió... hắn làm tất và làm gấp đôi công chúa. Đến tối, Đạn Đạo lôi Vô Phong ra chỗ riêng, dạy hắn về bầu trời, không phận, những dòng đối lưu hay các loài quái vật. Một lần đi ngang qua kho dụng cụ, công chúa thấy Đạn Đạo đang chỉ hắn cách dùng diều bay, neo hàm, súng lưới và thuyền(****). Gã tóc vàng giảng giải:
-Đại đa số quái vật không trung sống từ tầng bình lưu trở xuống. Tầng bình lưu khá ít dòng đối lưu, ở trên ấy chúng ta dùng diều bay bắt chúng cũng được. Nhưng với những con quái vật sống tại tầng đối lưu, diều bay chỉ dùng để do thám, muốn bắt phải dùng thuyền – những chiếc ván lướt. Các dòng đối lưu tại tầng này rất mạnh, diều bay không thể đua tốc độ với quái thú, hiểu chưa? Tầng đối lưu ở Kim Ngân có rất nhiều khu nguy hiểm. – Đạn Đạo chỉ lên bản đồ – Đây, đám mây xanh xám trên sa mạc Hồi Đằng. Rừng Lốc Xoáy ở Mạn Thị quốc. Biển Thủy Tinh ở Xa Thùy quốc. Thảo Nguyên Sét ở Tinh Tú quốc. Cao Nguyên Bạc ở Sa Thần quốc. Đây mới là ở Kim Ngân thôi.
-Chúng ta không được vào những chỗ đó?
-Không, vào chứ! – Đạn Đạo cười khanh khách – Không vào sao bắt được quái thú quý hiếm? Vài ngày nữa chúng ta đến Cao Nguyên Bạc ở Sa Thần quốc. Tháng 10 rồi, bọn “khổng ngư điểu” đang về đó sinh sản. Lũ này bắt được cũng ối tiền!
Dạy xong, Đạn Đạo đưa Vô Phong ra ngoài không trung và bắt hắn thực hành. Qua ô cửa kính cường lực dọc thân tàu, Lục Châu thấy mái tóc đỏ nhào liệng giữa tầng mây. Nàng thi thoảng thót tim khi thấy hắn loạng choạng vì chưa quen điều khiển diều bay. Nhưng Vô Phong chẳng chống chế mà làm mọi thứ trong thích thú, như thể đây là công việc hắn hằng mơ ước. Phong muốn làm đạo chích không trung sao? – Công chúa nghi vấn.
Vô Phong hòa nhập khá nhanh với cuộc sống thăng vân tàu. Mới vài ngày, Lục Châu nghe các thuyền viên bảo nhau “Gọi tóc đỏ lên căng dây buồm!” hay “Gọi tóc đỏ xuống, tao cần nó sửa máy!”. Vài ngày sau, nàng lại thấy người ta nói “Mang nước cho tóc đỏ, nó dưới phòng cơ khí!” hoặc “Mang bữa trưa cho tóc đỏ, nó ở trên cột buồm!”. Đến cuối tuần, Lục Châu tình cờ hóng được hai tay thuyền viên kỳ cựu tán chuyện với nhau “Này, thằng tóc đỏ được việc đấy, hay bảo ông chủ cho nó làm đạo chích?”. Nghe vậy, Lục Châu đâm lo. Nàng không muốn thấy Vô Phong làm một công việc mà lúc nào cũng cận kề cái chết.
Vả lại, thâm tâm Lục Châu lo sợ tên tóc đỏ rời xa mình. Nàng không phủ nhận cõi lòng nữa. Nàng thừa nhận mình muốn tên tóc đỏ quay về Phi Thiên thành. Nàng nghĩ Vô Phong đã sống cuộc đời quá nguy hiểm, hắn cần nghỉ ngơi. Hoặc chí ít nàng có thể trông thấy, biết hắn an toàn hay không.
Ngày thứ bảy, Đạn Đạo lái tàu sang hướng tây. Thăng vân tàu mở hai lớp buồm, một lớp ở giữa thân tàu, lớp kia to hơn ở đuôi tàu. Mỗi lớp gồm một bánh xe khổng lồ đặt ngang thân tàu, xòe ra bốn trục lớn, mỗi trục hai cánh buồm. Tàu bay lên mây, hai lớp buồm xoay tròn, lớp thứ nhất xoay cùng chiều đồng hồ, lớp thứ hai xoay ngược lại. Các cánh buồm vừa gặp nắng bỗng sáng rực, hiện từng thớ vải hình lục lăng, nổi rõ những đường chỉ màu đỏ cam. Năng lượng truyền tải xuống buồng máy, các quạt gió thổi vù vù, đưa tàu bay lên tầng bình lưu. Theo sau Đạn Đạo còn có mười chiếc tàu khác. Phi đội đang tiến về Cao Nguyên Bạc bắt khổng ngư điểu. Tới mười giờ đêm, phi đội hạ xuống tầng đối lưu, tắt động cơ, mở mái che để lộ boong chính, căng buồm tự trôi theo làn gió đông. Đêm đó, Lục Châu tìm Vô Phong nói chuyện riêng.
Lúc này, công chúa và tên tóc đỏ đang ở boong chính. Họ ngồi cạnh nhau, lưng tựa thành tàu. Phía trên cao, nền trời đầy màu sắc như được ai tô vẽ. Vô Phong thấy hằng sa số ánh sao: đỏ, trắng, xanh trắng, lam, xanh dương, xanh lá... chúng tập hợp, tô điểm dải tinh vân màu đỏ nhạt pha cam tím, tựa thể tấm lụa mong manh khổng lồ. Tên tóc đỏ và công chúa chẳng hề nghĩ có thể nhìn cảnh này ở Kim Ngân. Nó đẹp hơn bất cứ bầu trời mà họ từng đi qua và yên bình khó tả. Hai người ngắm trời sao, ngắm dải tinh vân vắt ngang bầu trời. Nhưng họ chưa nói với nhau câu nào. Suốt một tuần làm việc, đây là lần đầu tiên họ có dịp nói chuyện tử tế, phiền nỗi họ chẳng biết bắt đầu từ đâu.
-Công chúa ổn chứ? Vết thương của cô sao rồi? – Rốt cục Vô Phong lên tiếng trước.
Công chúa rờ tay lên vai trái như phản xạ, đáp lời:
-Đỡ nhiều rồi. Giờ chỉ hơi nhức. Vết đạn không sâu lắm.
-Thế còn huyệt Á Môn? Nó thế nào?
-Khá tốt. Mấy pháp sư người Bắc Thần đang châm cứu cho tôi. Họ nói vài ngày nữa tôi có thể dùng nội lực.
-Còn Vu Cách? Thằng bé ổn không?
-Ổn. Nó sắp hồi phục. – Lục Châu đáp – Nghe Đạn Đạo nói vài ngày nữa, thằng bé sẽ lên tàu.
-Mai Hoa còn sống không nhỉ? Hôm ở Hồi Đằng Cô Mộ, tôi chẳng thấy hắn đâu nữa.
-Tôi không rõ. Có lẽ anh ta thoát rồi. Tôi không nghĩ Mai Hoa có vấn đề gì. Chúng ta nợ Mai Hoa khá nhiều. Khi nào về Phi Thiên, gọi điện cảm ơn anh ta, được chứ?
Vô Phong ừ hữ. Lục Châu gật gật. Hai người tiếp tục im lặng. Họ im lặng không phải vì hết chuyện mà bởi có quá nhiều điều để nói. Chợt tên tóc đỏ cười với Lục Châu:
-Tôi ngồi gần công chúa được không?
Câu hỏi khiến Lục Châu nhớ lần hai người ngồi trên nóc Thần Sấm sau chiến dịch núi Hoành Sơn(*****). Nàng mỉm cười gật đầu. Tên tóc đỏ nhe răng cười, được thể nhích mông lại gần. Nhưng giống lần trước, Vô Phong giữ khoảng cách, chỉ cách cô gái một cái tựa vai. Hắn ngoảnh sang ngắm công chúa. Nàng vẫn thế, vẫn là công chúa Lục Châu nhưng vài tiểu tiết đã thay đổi. Mặt nàng hốc hác thiếu ngủ, những ngón tay một thời nuột nà giờ bong tróc xước da vì suốt ngày ngâm xà phòng, tay chân đầy sẹo sau quãng thời gian vật lộn ở sa mạc Hồi Đằng. Nhưng hơn hết thảy là đôi mắt. Nhìn đôi mắt xanh thăm thẳm của công chúa, Vô Phong cảm giác nó sâu hơn, rộng hơn, tựa thể một đại dương. Nó buồn hơn, nhưng không phải từ bản thân nó mà buồn vì những hình ảnh rọi vào.
-Cảm ơn cô. – Vô Phong chợt lên tiếng – Không có cô, chắc tôi ngủm ở Bãi Lầy rồi.
-Không, tôi phải cảm ơn anh mới đúng. – Lục Châu đáp – Nếu bỏ mặc anh, tôi đã chết.
-Sao hôm ấy cô còn quay lại?
-Cứu người khác là cứu chính mình. Bỏ mặc anh, tôi có thể sống, nhưng cái gì đó trong tôi sẽ chết hẳn. Chắc chắn là thế. Cũng giống việc anh chiến đấu vì Vu Cách, anh đâu thể bỏ mặc thằng bé, phải chứ? Chúng ta sống vì những người xung quanh đang sống. Nếu họ không còn, chúng ta cũng chẳng tồn tại nữa!
Vô Phong gật đầu, mắt nhìn hai lớp buồm thăng vân tàu đang chầm chậm xoay tròn. Công chúa chợt hỏi:
-Tôi thực sự không hiểu. Anh bị thương nhiều như thế mà không hề hấn gì ư? Làm sao anh phục hồi đôi mắt?
Tên tóc đỏ chột dạ. Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời:
-Một loại bí kỹ nội thể. Ở Thổ Hành, đội trưởng Hắc Hùng đã dạy tôi. Nó tích trữ nội lực, khôi phục những tổn thương. Đại khái thế! Nhưng chỉ có giới hạn thôi. Ờm... ờm... đại khái thế!
-Nếu vậy thì đấy là bí kỹ tuyệt vời nhất thế giới. – Lục Châu nói – Anh biết không, y học hiện đại mới chỉ sản xuất những bộ phận cơ thể bằng cơ sinh học. Thậm chí họ đang tìm cách chế tạo bộ não nhân tạo nữa. Nhưng khoa học và giới phép thuật vẫn chưa tìm ra phương thức tái sinh. Anh đang nắm giữ chìa khóa quan trọng đấy!
Vô Phong đần mặt, tự trách mình ăn nói lố lăng. Trong tâm trí, hắn dàn trải một mớ ngôn từ cốt che giấu thân phận Ngục Thánh. Công chúa cười:
-Nhưng đừng kể cho quá nhiều người. Rất nhiều kẻ thèm khát bí kỹ tái sinh, cuộc sống của anh sẽ nguy hiểm.
Tên tóc đỏ gật đầu thở phào. Lục Châu ngửa mặt nhìn bầu trời, tự hỏi nếu đứng ở Phi Thiên có nhìn thấy dải tinh vân kia không? Nàng muốn về nhà, nhưng mong muốn nhiều bao nhiêu, nỗi buồn trong nàng lớn bấy nhiêu. Công chúa buột miệng nói:
-Tôi sợ về nhà, Phong à. Tôi sợ mình không còn bình thường nữa!
-Vì những điều đã trải qua?
-Phải. – Lục Châu gật đầu – Tôi vẫn chưa quên chuyện khi chúng ta lần đầu đến Hồi Đằng Cô Mộ. Nó ám ảnh tôi hằng đêm. Tôi muốn biết cô bé đó còn sống hay đã chết? Nếu sống thì sống thế nào? Nhưng rốt cục tôi chẳng biết gì cả.
-Cô buồn vì đứa bé?
Lục Châu gật gật, sau nói:
-Và bởi nhiều điều khác. Tôi không đếm nổi. Xứ sở này đầy ắp những chuyện như thế. Tôi buồn vì con người nơi đây, vì không biết bao giờ họ thoát khỏi cuộc sống này. Nói gì thì nói, một phần của tôi đã chết ở Kim Ngân. Tôi từng nghe nhiều người từ quân đội trở về, họ lành lặn, nhưng linh hồn tổn thương hơn bất cứ nỗi đau thể xác nào. Tôi sợ mình sẽ giống họ.
Vô Phong im lặng. Hắn chống cằm ngắm những ánh sao xa xăm, chợt cười:
-Nhưng vẫn phải sống tiếp đúng không? Nếu cô cười trên nỗi buồn của người khác, đó mới là thảm họa. Nhưng cô buồn vì nỗi đau của người khác, đó có thể là điều tốt.
-Tốt? Cái gì tốt?
-Cô có thể buồn vì nỗi buồn của người khác, thì cô cũng có thể vui vì niềm vui của người khác thay vì ghen tỵ hoặc nghi ngờ họ. Tôi nghĩ thế.
Công chúa nhướn mày nhìn hắn, đôi mắt hơi mở lớn. Nàng cười, gật đầu như thấu hiểu ý tứ Vô Phong. Tên tóc đỏ gãi đầu cười toe:
-Mà Kim Ngân cũng đâu quá tệ. Tôi nhớ chuyện ở Bãi Lầy Chết. Hôm đó công chúa uống hết chai rượu Xa Xác Đồng.
Lục Châu “A!” một tiếng định thanh minh, nhưng sau rốt chẳng nói nổi. Nàng gục xuống đầu gối, che gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Hôm đó nàng say nhưng nhớ tất cả những gì mình nói. Vô Phong tiếp lời:
-Hỏi nhỏ, vòng một của cô to hơn Tiểu Hồ thật à?
Công chúa khục khặc cổ họng, sau cười khúc khích. Nàng hỏi:
-Anh quan trọng chuyện to nhỏ vậy sao?
-Cũng giống đĩa mì trộn thôi. – Vô Phong đáp tỉnh queo – Ít quá không đã thèm, nhiều quá thì ngấy, đủ thì vừa ngon.
Lục Châu cười thành tiếng, tay đấm vai Vô Phong. Nàng đấm mạnh, Vô Phong nhăn mặt. Cái đấm ấy rất tự nhiên, không giống một công chúa nguyên tắc khuôn khổ như thường lệ. Vô Phong từng gọi nàng là chim trong lồng. Nhưng có vẻ cái lồng chẳng thể giữ mãi con chim nữa, từng ngày từng giờ, nó đang nứt vỡ.
Gió đông phần phật thổi mang hơi lạnh buốt. Vô Phong hít gió căng lồng ngực, trèo lên thành tàu ngồi vắt vẻo. Lục Châu nhìn hắn, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Bỗng Vô Phong chìa tay ra trước mặt nàng đoạn nhìn xuống thành tàu. Công chúa hơi lưỡng lự nhưng rồi nắm lấy tay hắn. Tên tóc đỏ kéo nàng lên ngồi cạnh mình. Giờ đây, dưới chân họ là khoảng không bạt ngàn. Họ thấy từng vạt mây kéo dài tựa bọt xà phòng, các thăng vân tàu trong phi đội Đạn Đạo, những dải núi song song dưới lãnh thổ Sa Thần quốc. Gió đông thi thoảng tạt qua lùa mái tóc hai người. Cảm giác chênh vênh giữa trời đất này làm Lục Châu rợn mà cũng vô cùng phấn khích. Nàng quay sang, thấy Vô Phong lim dim mắt tận hưởng thế giới rộng lớn. Lục Châu hỏi:
-Có vẻ anh thích cuộc sống này?
Vô Phong gật đầu. Công chúa hỏi tiếp:
-Nó là mơ ước của anh?
Vô Phong trầm ngâm một hồi rồi đáp:
-Tôi không dám chắc. Ông già Bất Vọng từng nói với tôi rằng “Hãy cẩn thận với ước mơ và những điều mình tìm kiếm. Đó có thể là những điều ta không bao giờ muốn biết”. Bây giờ tôi không dám khẳng định đó là ước mơ, nhưng ít nhất là tôi thích cuộc sống này. Nó tự do.
-Để có thể đi thật nhiều nơi, gặp gỡ thật nhiều con người và lắng nghe thật nhiều câu chuyện?! – Lục Châu nói.
Tên tóc đỏ gật đầu cười. Công chúa vẫn nhớ lời hắn chứ chẳng hề quên. Nàng tiếp lời:
-Nhưng tự do có cái giá của nó. Chắc anh biết nghề đạo chích không trung nguy hiểm thế nào chứ?
Tên tóc đỏ gật đầu cười. Hắn biết cái giá phải trả cho tự do.
...
Sáng hôm sau, phi đội Đạn Đạo nhận tin buồn. Một thuyền viên kỳ cựu tên Mạt Khả đã mất, tuổi gần bảy mươi. Ông ta là người dạy Đạn Đạo làm đạo chích không trung. Mười năm trước, Mạt Khả nghỉ hưu, không làm đạo chích nhưng vẫn tiếp tục phục vụ phi đội, dành trọn cuộc đời trên thăng vân tàu. Vì chuyện này, Đạn Đạo tạm hoãn chuyến đi tới Cao Nguyên Bạc mà cử hành tang lễ cho Mạt Khả trước.
Hôm đó, phi đội Đạn Đạo bay lên tầng bình lưu rồi lên tận tầng trung lưu. Tầng trung lưu gần như là chân không, các thăng vân tàu phải sử dụng hệ thống phép thuật tạo trọng lực. Cả phi đội lửng lơ giữa không gian. Đứng trên hành lang, Lục Châu có thể thấy đường vành thế giới Tâm Mộng choán tầm mắt, phía sau là màn đêm khổng lồ của vũ trụ. Lặng người ngắm thế giới một lúc, công chúa ra boong chính, nơi cử hành tang lễ. Lục Châu tiến vào đám đông, tới bên Vô Phong. Hai người họ nhìn nhau, thì thầm mấy câu rồi im lặng. Giữa đám đông, linh cữu Mạt Khả đặt trên ván. Không hoa, không nước mắt tiếc thương, không lời than khóc, không cả người thân thích, Mạt Khả đã bước đến đoạn kết cuộc đời đạo chích không trung. Đạn Đạo đặt tay lên linh cữu, cất giọng:
-Vì kiêu hãnh. Vì phẩm giá. Vì ta là người Kim Ngân. Thể xác tôi giờ thuộc về thánh thần!
Đám đông cúi đầu. Vô Phong và công chúa liền cúi đầu theo. Đạn Đạo lệnh mở cửa tàu. Tại thành boong chính, một cánh cửa mở ra, Đạn Đạo tự tay đẩy ván ra ngoài khoảng không. Gã vừa đẩy vừa nói:
-Tôi đánh cắp của trời, đánh cắp của thánh thần. Tôi chịu mọi sự phán xét. Tôi không hối hận điều gì. Nếu thánh thần tức giận, hãy thiêu cháy tôi như lời trừng phạt cuối cùng. Nếu thánh thần rủ lòng thương, hãy để tôi tự do mãi mãi!
Linh cữu Mạt Khả rời ván, trôi nổi giữa khoảng không vô tận. Một thoáng trôi qua, linh cữu bỗng chuyển màu, toàn thân trắng như khối băng, tan thành nhiều mảnh vụn, tựa thủy tinh bay vào không trung. Mạt Khả cuối cùng cũng tự do vĩnh viễn.
Nhưng Lục Châu không muốn một cuộc sống như thế. Nó tự do nhưng đầy nguy hiểm. Hiếm đạo chích kết thúc cuộc đời trong yên bình như Mạt Khả. Nàng nghe đêm nay tại Cao Nguyên Bạc, Vô Phong sẽ tham gia bắt quái vật. Nàng định ngăn cản, nhưng thấy hắn háo hức lại thôi. Chỉ vì một từ “tự do” sao? – Nàng tự hỏi.
Sau tang lễ, phi đội Đạn Đạo tiếp tục cuộc hành trình. Khoảng bảy giờ tối, họ tới Cao Nguyên Bạc, nằm ở tầng đối lưu thuộc không phận Sa Thần quốc. Ở đây, khi ánh trăng chiếu qua, mây lập tức đông cứng và phát màu lam nhạt. Từ sáu giờ tối trở đi, vùng trời này vô cùng nguy hiểm, không phi thuyền nào dám qua lại. Có những hôm mây ken đặc bầu trời, thăng vân tàu cũng không thể vào. Mây trùng trùng, nhấp nhô tựa núi non hiểm trở, vì thế người ta đặt cái tên Cao Nguyên Bạc.
-Khổng ngư điểu kìa!
Đám hoa tiêu trên đài quan sát hét lớn, thuyền viên đổ ra hai bên sườn tàu. Qua kính cường lực, Lục Châu thấy những con quái vật lớn màu đỏ cam từ mây trắng trồi lên. Thân thể chúng thuôn dài, dọc sườn và lưng có vây tựa vây cá, sải cánh lớn có màng trong suốt màu tím. Khổng ngư điểu rất lớn, con bé nhất bằng nửa thăng vân tàu, con lớn nhất to gấp rưỡi. Đàn quái vật đông khoảng hai trăm con, tất cả là con cái, bụng mang dạ chửa. Tháng 10 hàng năm, chúng về Cao Nguyên Bạc đẻ trứng. Trong kỳ sinh sản, khổng ngư điểu sẽ giết bất cứ kẻ thù nào xâm phạm ổ. Ở Kim Ngân, chỉ duy nhất đội tàu Đạn Đạo dám bắt khổng ngư điểu tại Cao Nguyên Bạc.
-Vào vị trí, vào vị trí! – Đạn Đạo hét qua loa phóng thanh – Tìm con đẻ trứng vàng! Nhớ lấy, chỉ tìm con đẻ trứng vàng! Cố gắng không đụng vào ổ những con khác! Cẩn thận nó khạc lửa, chết mất xác đấy! Nhanh lên, nhanh lên! Cựu binh đứng trước, lính mới đứng sau, đợi lệnh hoa tiêu. Anh em cố gắng, đừng làm xấu mặt thuyền trưởng đẹp trai tài giỏi toàn năng như ta đây!
Các đạo chích khẩn trương lên boong chính, dàn hàng trước thành tàu, chỉ đợi lệnh là xuất phát. Đạn Đạo lái tàu lách qua những áng mây màu lam nhạt. Phía trên đám mây đông cứng, khổng ngư điểu cào lớp mây lập ổ đẻ trứng. Chúng vừa cào vừa theo dõi phi đội. Vài con ngó tàu Đạn Đạo, đầu lớn xù lông, đôi mắt rực ánh lửa trắng xóa cùng cái mỏ quặp gầm rít đe dọa. Lục Châu nhìn chúng mà lòng khiếp hãi. Lũ này hung hăng chẳng kém gì con Ác Lạc Điểu. Nàng chạy ra boong chính, thấy Vô Phong đứng hàng cuối cùng, lưng đeo diều bay cùng ván lướt, hai tay cuốn neo hàm, đầu đội kính bảo hộ mắt. Lục Châu muốn cản hắn nhưng không nỡ. Bởi nàng thấy mắt tên tóc đỏ chỉ còn hai chữ “tự do”. Ngoài tự do, hắn chẳng còn quan tâm điều gì khác.
Lập xong tổ, khổng ngư điểu bắt đầu đẻ trứng, vô vàn tiếng thét gầm rú khắp không gian. Những quả trứng dính máu lấp lánh bảy sắc được quái thú thu gọn trong lòng. Mười phút, hai mươi phút rồi nửa tiếng trôi đi, phi đội vẫn lẳng lặng bay trên Cao Nguyên Bạc. Khi đám đạo chích bắt đầu chồn chân, bỗng Đạn Đạo hét lớn:
-Thấy rồi, con đẻ trứng vàng! Phía tây bắc! Các ông bạn, đánh cắp mọi thứ của thánh thần đi!
Đám đạo chích hò hét vang trời, lần lượt nhảy qua thành tàu. Từ mười một chiếc thăng vân tàu, hàng chục đạo chích nhào xuống, khởi động diều bay, liệng qua những đám mây tựa đàn chim. Phía trên, Đạn Đạo chỉ đạo đám thuyền viên:
-Nâng hai cột buồm lớp thứ nhất! Nâng một cột buồm lớp thứ hai! Khởi động pháo lưới!
Từ hai bên sườn tàu, hàng chục khẩu pháo nhồi đầy đạn dính thồi ra. Ở boong, đám lính mới đã rời hết, chỉ còn mình Vô Phong. Hắn không nhúc nhích, toàn thân bất động. Bất thình lình Vô Phong quay ra Lục Châu, nói:
-Công chúa, đi với tôi không?
Hắn chìa tay ra với nàng. Không chỉ Vô Phong, cả bầu trời mời gọi công chúa đến thế giới của nó. Nàng dợm chân, nửa muốn nửa không. Dùng dằng một lúc, nàng trả lời:
-Để lúc khác, được không?
Vô Phong gật đầu cười. Hắn đeo kính bảo hộ, bước lên thành tàu, thả người xuống với cánh tay giang rộng. Lục Châu chạy theo. Nàng leo lên thành tàu, tay bám dây lưới chở hàng. Nàng trông thấy gió lớn thổi tung tóc đỏ, khoảng không đầy sao lẫn dải tinh vân phủ xuống Vô Phong. Trên đài quan sát, Đạn Đạo chăm chú nhìn xuống dưới. Nhưng gã không nhìn boong chính, nơi có cục cưng công chúa bé nhỏ. Gã nhìn mái tóc đỏ lao vào giữa ổ trứng của một con khổng ngư điểu. Quái thú khạc lửa mù trời. Đạn Đạo nheo mắt, nghĩ rằng Vô Phong đã tan xác pháo. Gã chợt nghe bộ đàm hét lên:
-Quả trứng vàng! Thằng tóc đỏ lấy được quả trứng vàng rồi!
-Vạn Thế ơi, nó lấy được quả trứng!
-Con thú đang đuổi theo thằng tóc đỏ! Mau giúp nó!
Đạn Đạo cười vang, sau lệnh cả phi đội tập trung bắt con quái thú. Trên thành tàu, Lục Châu hồi hộp nhìn Vô Phong chạy trốn quái thú. Hắn bay, chạy trên những dải mây đông cứng rồi lại bay, trong khi con quái vật khạc lửa đuổi sát nút. Nhưng hắn không sợ. Hắn cười, như thể con chim bị giam giữ quá lâu giờ được tự do. Lục Châu chợt hiểu Vô Phong đã thuộc về bầu trời.
Công chúa dợm nghĩ một ngày kia, nếu muốn lên bầu trời ấy, nàng phải tìm lối nào?
Ngục Thánh Ngục Thánh - Get Backer