Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
ặt trời lặn xuống phía tây, vạn vật được phủ bởi một lớp màu đỏ vàng, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
“Tiểu thư, ngươi giễu cợt ta.” Hoàn nhi gắt giọng, quay đầu nhìn sắc trời đang dần tối, “Tiểu thư, đã tới giờ dùng bữa tối.”
Tiểu Đồng cầm trong tay ăn miếng điểm tâm còn lại rồi nhét vào miệng cho đủ số, trả lời: “Được rồi, ta biết. Ngươi nhanh đi chuẩn bị đi. Hôm nay vẫn như cũ, dùng bữa tại tẩm điện.” Nàng vừa nói chuyện vừa từ ghế trên đứng dậy, hướng ngoài cửa đi đến.
Đương nhiên, cánh cửa chính là một cái giới hạn, một khi bước ra ngoài, Tiểu Đồng buộc phải vào vai diễn, phần diễn bắt đầu bằng cảnh ngốc tử ngó đông ngó tây. Đương nhiên, khi diễn trò, nàng cũng không quên tìm kiếm chút chuyện vui.
Tỷ như, ra đến ngoài cửa, nàng chạy lại xung quanh mấy cung nữ thái giám đang đứng ngoài như những bức tượng điêu khắc làm nhiệm vụ canh cửa, cố ý vẽ vẽ trên lưng bọn họ mấy cái khiến cho bọn họ ngứa ngáy, nhột nhột buộc phải cầu nàng xin tha.
Hoàn nhi đi theo phía sau, có chút giống một nha hoàn bình thường không thể quản nổi tiểu thư ngốc tử của mình, “Hoàng hậu nương nương, ngài đừng chạy loạn nữa, đã tới giờ dùng bữa tối rồi.”
Những lời nói như thế cứ không ngừng từ trong miệng Hoàn nhi lớn tiếng nói ra, chủ phó hai người phối hợp hay đến không chê vào đâu được khiến trong mắt những người đứng ngoài, Tiểu Đồng thực sự là một ngốc tử vô cùng khờ dại.
Rất nhiều cung nữ, thái giám trong Phượng Nghi cung đều không ngừng nghị luận, tự đoán xem vì sao Hoàng Thượng lại sắc phong một ngốc tử làm hậu, nhưng dù có đoán thế nào đi chăng nữa, họ cũng chẳng thể đoán ra.
——————————
Nhưng vào lúc này, trong hoàng cung Chính Đức (niên hiệu Minh Võ Tông, Chu Hậu Chiếu, năm 1506 – 1521, Trung Quốc), một vị nữ nhân, mặc quần áo hoa mĩ, đang cầm trong tay một chén trà, nhẹ nhàng uống. Nếu nhìn kĩ khuôn mặt, mi tựa lá liễu, da trắng tựa tuyết, mũi ôi thắm, dung nhan diễm lệ, thật sự là một mỹ nhân không chê vào đâu được.
Lúc này, ngoài cửa điện, một tiểu thái giám vội vàng tiến đến, bước vào trong điện, quỳ xuống khấu đầu nói, “Đức quý phi nương nương, tiểu Quan Tử đã trở lại.”
Đúng vậy, người này đúng là một trong những sủng phi của Tư Không Diệp, Đức quý phi Thẩm Như Tuyết.
Danh tiếng háo sắc của Tư Không Diệp mặc dù đã sớm vang danh khắp thiên hạ nhưng không phải phi nào cũng luân phiên được thị tẫm trong Thanh Long điện. Mà Đức quý phi lại trùng hợp là tối nay sẽ được Tư Không Diệp gọi đến, là một trong những phi tử cơ hồ đêm nào cũng được thị tẩm ở Thanh Long điện, ngoại trừ hoàng hậu ra, vô luận về dung mạo hay phẩm chất đều có thể xưng là nhất.
Trong điện, Đức quý phi nghe được có người tới bẩm báo, chén trà cầm trong tay nhẹ nhàng buông ra, cử chỉ tao nhã nói: “Cho hắn tiến vào.”
“Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.” Người tới như một cơn gió rời khỏi điện nhưng cũng rất nhanh lại trở vào.
Không lâu lắm, tiểu thái giám lúc nãy dẫn theo sau một tiểu thái giám khác từ từ tiến vào.
“Nô tài tiểu Quan Tử khấu kiến Đức quý phi nương nương.” Tiểu thái giám tiến vào trong điện, vội vàng quỳ xuống khấu đầu thỉnh an.
“Đứng lên đi.” Thẩm Như Tuyết không nhanh không chậm nói.
“Tạ Đức quý phi nương nương.” Tiểu Quan Tử theo hoàn thành đúng lễ nghi xong mới đứng dậy.
“Thế nào? Hôm nay bên Hoàng Thượng có động tĩnh gì không?” Thẩm Như Tuyết vừa cầm trong tay chiếc vòng ngọc bích vừa hỏi.
“Hồi bẩm Đức quý phi nương nương, Hoàng Thượng vẫn giống như trước, buổi sáng vào triều, rồi sau đó đến ngự thư phòng đọc sách, qua ngọ thiện thì trở về Thanh Long điện ngủ một lát. Nhưng đến buổi chiều thì Hoàng Thượng lại đến Phượng Nghi cung một canh giờ.” Tiểu Quan Tử trả lời rất chi tiết.
“Nga? Thật sự có chuyện này ư?” Thẩm Như Tuyết nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, động tác trên tay cùng ngừng lại.
Sự tình trong cung, Thẩm Như Tuyết lại như thế nào chẳng biết? Sớm đã nghe nói Hoàng Thượng sắc phong nữ nhi Vệ vương, Vệ Yên Nhiên làm hậu, lúc ấy phụ thân cùng đã nói, Vệ vương có tâm mưu phản có thể sẽ bị vách trần, vì vậy trước tiên chính mình sẽ không được làm gì, ngồi yên kì biến. Chính mình tự nhiên cũng nghe theo lời phụ thân nói. Nhưng sau này nghĩ lại, Vệ Yên Nhiên kia chẳng biết vì sao lại ngốc. Theo tin tức của phụ thân thì là do bị đập vào đầu mà trở nên ngốc.
Khi đó, chính mình vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ không phong một ngốc tử làm hậu. Nhưng sự tình lại không phát triển theo như mình nghĩ.
Ngoài dự kiến chính mình, Hoàng Thượng vậy mà lại đi sắc phong ngốc kia tử làm hoàng hậu. Nghe nói là thật sự sủng hạnh suốt một đêm.
Nhưng mấy ngày sau lại không triệu kiến ngốc tử kia nữa, cũng không bước vào Phượng Nghi cung nửa bước. Mỗi đêm vẫn như cũ, triệu chính mình cùng những phi tử khác vào thị tẩm.
Hôm nay thật sự kỳ lạ, Hoàng Thượng vậy mà vẫn bước vào Phượng Nghi cung.
Thẩm Như Tuyết cảm thấy nghi hoặc, nếu không có chỉ của Hoàng Thượng nói hoàng hậu có bệnh, cần được an dưỡng, không cho phép tần phi trong cung không được tiến vào Phượng Nghi cung. Nàng thực rất muốn đến Phượng Nghi cung xem xem bộ dạng ngốc tử hoàng hậu này là như thế nào.
Kỳ thật không chỉ có mình nàng, các phi tần khác đều có ý nghĩ này. Nhưng lại ngại thánh chỉ nên dù có tâm cũng chẳng thể đảm (dù muốn cũng không thể làm được).
Nghĩ như vậy, Thẩm Như Tuyết lại tiếp tục hỏi: “Tiểu Quan Tử, người kia trong Phượng Nghi cung ngươi đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”
“Hồi bẩm nương nương, đã tìm hiểu rõ ràng.”
“Nói.”
“Dạ, nô tài là nghe một thái giám chịu trách nhiệm canh giữ ngoài Phượng Nghi cung nói, trong cung tất cả thái giám và cung nữ đều không được tiến vào điện, toàn bộ phải ở ngoài điện thị hầu. Bởi vì hoàng hậu nương nương thần trí không rõ, nếu có nhiều người tiến vào cung sẽ phát bệnh.” Thẩm Như Tuyết nghe xong, bày ra vẻ suy tư, tiện đà hỏi: “Nô tài trong Phượng Nghi cung kia có chính mắt nhìn thấy vị kia ngốc thật không?”
“Bẩm nương nương, thật là như thế. Hoàng hậu nương nương mỗi buổi chiều đều đến thư phòng, vì vậy mấy cung nữ thái giám kia đều có gặp qua hoàng hậu nương nương. Tất cả đều nói hoàng hậu nương nương quả thật là một si nhân.” Tiểu Quan Tử nói ra những việc liên quan đến ngốc tử mà chính hắn đã hỏi thăm được.
“Nga? Như thế thì thật kỳ quái, Hoàng Thượng vậy mà lại xem trọng một ngốc tử?” Thẩm Như Tuyết thấp giọng nói, làm như lầm bầm lầu bầu nhưng cũng lại như đang hỏi những người xung quanh mình.
Nhưng, những người trong cung Chính Đức rất hiểu chủ tử mình, bởi vậy không có một người nào dám trả lời.
“Thật muốn nhìn xem ngốc kia tử rốt cuộc có bộ dạng như thế nào!” Nàng tiếp tục nhỏ giọng nói.
Nhưng mà lần này, tiểu Quan Tử vẻ mặt nịnh nọt lập tức trả lời: “Nương nương, theo nô tài thấy, nương nương muốn gặp hoàng hậu nương nương cũng không phải là không có khả năng.”
Thẩm Như Tuyết vừa nghe, nhất thời hai mắt tỏa sáng, vô cùng hưng phấn, “Tiểu Quan Tử, ngươi có ý kiến gì? Mau mau nói.”
“Nương nương, thánh chỉ Hoàng Thượng nói, chúng ta không thể vào Phượng Nghi cung nhưng lại không nói không chấp thuận hoàng hậu nương nương rời khỏi Phượng Nghi cung a.” Tiểu Quan Tử tự cho là thông minh nói ra cái nhìn của chính mình.
Mà Thẩm Như Tuyết nghe xong cũng cho rằng đây là phương pháp tốt nhất.
“Tiểu quan tử, ngươi đến tìm người trong Phượng Nghi cung an bài một chút, tranh thủ ‘thỉnh’ hoàng hậu nương nương xuất Phượng Nghi cung, đồng thời cũng nói với các nương nương khác trong cung chúng ta sẽ đi diện kiến phong thái của hoàng hậu Vị quốc.”
“Dạ, nô tài tuân mệnh.” Tiểu Quan Tử nhận lệnh, lập tức rời khỏi đại điện.
—————————-
Buổi chiều hôm sau, ngay khi mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp, Tiểu Đồng như mọi ngày sau khi dùng ngọ thiện liền đến Hữu thiên điện (điện bên phải – thư phòng). Nàng thực không thể không bội phục, khai quốc hoàng hậu của Vị quốc lại bác học đa tài đến thế. Nhìn sơ qua sách trong phòng, có đủ các chủng loại, từ y thư, binh pháp đến thi từ điển tịch, trừ võ công bí tịch ra thì trong này thật là cái gì cũng có.
Đối với thi từ điển tịch, Tiểu Đồng tự nhiên là chẳng có tí hứng thú nài, trước đây bị thầy giáo dạy ngữ văn bức đi thi cuộc thi về văn cổ nên thi từ tự nhiên đối với nàng giờ đã mất đi hứng thú.
Nhiều ngày qua, Tiểu Đồng vô sự ở trong điện chuyên tâm nghiên cứu y thư. Bởi vì nàng biết sau khi xuất cung, chính mình cần phải tìm một kế sinh nhai.
Mà ở cổ đại lại hậu này, mở quán cơm ư? Bằng sức một mình nàng chỉ sợ muốn lập nghiệp đã là vô cùng khó khăn rồi chứ nói chi đến trù nghệ vốn chẳng thông của nàng. Ở hiện đại đều là bà ngoài nấu cơm cho nàng, sau khi bà mất, nàng lúc nào cũng ra ăn ở quán cơm, chưa bao giờ tự mình làm ở nhà.
Cho nên càng nghĩ kỹ, nàng càng quyết định chắc chắn rằng trước tiên phải xem y thư, tuy không thể xác định về sau có lợi ích gì nhưng có nhiều kỹ năng phòng thân không phải là không tốt.
Lúc nàng đang chăm chú nghiên cứu quyển y thư trong tay thì Hoàn nhi từ ngoài điện theo con đường nhỏ chạy vào.
“Tiểu thư, tiểu thư, ta biết ngay là người ở trong này mà.”
Tiểu Đồng chưa bao giờ thấy bộ dạng bối rối như vậy của Hoàn nhi, bất quá mặc dù nàng chạy rất vội vã nhưng cũng không quên quy tắc nhỏ giọng nói chuyện. Dù vậy nàng vẫn oán trách nói: “Hoàn nhi, có đại sự gì mà khiến ngươi hoảng hốt bối rối như vậy? Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là tên sắc lang hoàng đế kia lại tới nữa nha.”
“Không…… Không phải, bất quá, tiểu thư, ngươi cũng đừng lúc nào cũng nói Hoàng Thượng là sắc lang hoàng đế nữa, vạn nhất để cho người khác nghe được, rơi vào tai Hoàng Thượng thì sẽ lộ mất.” Hoàn nhi cẩn thận nhắc nhở Tiểu Đồng.
“Ta biết, dù sao cũng thành thói mất rồi. Bất quá thanh âm ta nhỏ, trong này lại không ngoại nhân, ta thấy chẳng qua là ngươi không thích ta gọi hắn như vậy thôi.” Tiểu Đồng thần thái trêu chọc.
“Tiểu thư, ngươi lại giễu cợt ta.” Hoàn nhi vẻ mặt không thích nói.
“Nào có nào có, người nói vô tâm, người nghe cố ý?” Hiển nhiên Tiểu Đồng tâm tình đang tốt, chẳng qua nàng ở đây một thân một mình rất buồn nên cho đến nay thỉnh thoảng vẫn lấy việc đùa giỡn Hoàn nhi làm thú vui tiêu khiển mà sống.
“Tiểu thư……” Hoàn nhi bị Tiểu Đồng làm cho không thể nói gì được.
“Được rồi được rồi,” Tiểu Đồng vẫy vậy tay Hoàn nhi bảo nàng ngồi xuống, “Ngươi muốn nói cái gì, vừa rồi chạy gấp như vậy là muốn làm gì?”
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là vừa rồi ta cùng mấy vị tỷ muội trong cung nói chuyện phiếm, các nàng nói hiện tại trong ngự hoa viên hoa quế nở rộ, xung quanh tràn ngập mùi hoa quế!” Hoàn nhi nói, thần sắc gian lộ vẻ ngạc nhiên, vừa nhìn đã biết nàng chắc chắn chưa bao giờ thấy qua hoa quế, càng chưa từng ngửi qua hương hoa quế.
“Cho nên?” Tiểu Đồng nghe, trong lòng đã hiểu một chút.
“Cho nên bọn tỷ muội đề nghị ta khuyên hoàng hậu nương nương đến ngự hoa viên cho khuây khỏa, còn nói không chừng với chứng bệnh ‘ngốc’ kia rất có lợi.”
Nghe thế, Tiểu Đồng đã biết được mục đích của mấy vị cung nữ kia. Nàng liếc nhìn Hoàn nhi vẫn như cũ, thao thao bất tuyệt, thầm than, nha đầu này thật đúng là dễ lừa. Loại diễn kịch này, trước kia trên TV chiếu không ít. Ngay cả vai diễn chính của nàng trong bộ phim ‘Ngốc tử hoàng hậu’ kia cũng có một chút cảnh này.
Trước kia nàng cũng thấy kỳ quái, theo lý thuyết, chính mình thân là hoàng hậu, cho dù chỉ là một ngốc tử nhưng mấy vị phi tần này cũng không thể dễ dàng buông tha cho nàng đến thế. Nhưng mấy ngày nay, ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có. Chỉ đến hôm qua, khi Tư Không Diệp lại đến một lần nữa, nàng mới nghĩ đến, có lẽ tên sắc lang hoàng đế kia sợ bị bẽ mặt nên đã không ấy vị phi tần đến Phượng Nghi cung quấy rầy nàng.
Đáng tiếc Tiểu Đồng đang lúc cao hứng thì không ngờ lại có người nhịn không được. A, mọi người nói từ xưa tới nay hậu cung vốn là nơi vô tình nhất, nói như thế, xem ra chẳng sai chút nào!
Nghĩ đến đây, Tiểu Đồng trong lòng hừ lạnh một tiếng, một khi các nàng đã muốn diện kiến nàng thì tại sao nàng lại không đi gặp các nàng chứ. Nàng thật sự muốn xem mấy nữ nhân cổ đại này muốn chơi đùa với ra cái gì. Hừ, chính nàng đang lo ngày hôm nay quá nhàm chán, mà các nàng kia hình như cũng cảm thấy nhàm chán như nàng, vậy tại sao nàng lại không bồi các nàng chơi đùa nhỉ?
Tiểu Đồng trong lòng có chủ ý liền chuyển hướng, nhìn về phía Hoàn nhi đang nói chuyện.
“Tiểu thư a, ta thấy không bằng chúng ta mượn cơ hội này ra ngoài cho khuây khỏa, đi ra ngoài một chuyến cũng tốt. Mỗi ngày đều nhốt mình trong Phượng Nghi cung, người không biết là ta phải buồn chán đến cỡ nào đâu.”
“Hoàn nhi a, ta thấy là ngươi muốn đến ngự hoa viên kia thì có, tiểu thư nhà ngươi một điểm hứng thú cũng không có.” Chẳng biết vì cái gì, khi thấy bộ dạng khờ dại của Hoàn nhi như vậy, Tiểu Đồng lại muốn trêu đùa với nàng.
Hoàn nhi nghe xong, vẻ mặt hưng phấn vừa rồi đột nhiên không cánh mà bay, chuyển sang vẻ mặt sầu khổ nhìn Tiểu Đồng, gắt giọng: “Tiểu thư,” Hoàn nhi ngượng ngùng cười cười, “Tiểu thư, ta bị người nhìn thấu rồi. Tiểu thư, chúng ta đến ngự hoa viên ngắm hoa đi.”
Tiểu Đồng thấy Hoàn nhi biến sắc mặt nhanh như vậy, thật đúng là, trong lòng nghĩ gì đều biểu hiện hết lên mặt.
“Được rồi được rồi, ta đáp ứng ngươi, đến ngự hoa viên chơi. Chẳng qua, có một việc ngươi nên an bài trước.” Tiểu Đồng nghiêm mặt nói.
“Chuyện gì a?”
“Phân phó xuống dưới, ta muốn lấy nghi thức hoàng hậu đến ngự hoa viên đi dạo.”
“Tiểu thư, không phải chỉ đi ngự hoa viên cho khuây khỏa thôi sao? Vì cái gì lại phải làm lớn như vậy.”
“Ngốc nghếch, tiểu thư nhà ngươi hiện tại là ngốc tử, ngốc tử xuất môn không phải là phải mang theo nhiều người sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ tiểu thư nhà ngươi xảy ra chuyện sao?” Tiểu Đồng khẽ nhắc nhở.
“Thì ra là như vậy, tiểu thư, ngươi thật sự là rất chu đáo.” Hoàn nhi cười hì hì lấy lòng.
“Đừng nói lời vô nghĩa, mau đi đi, bằng không trời tối bây giờ.”
“Dạ, hoàng hậu nương nương, nô tì tuân mệnh.” Hoàn nhi nói xong liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong