Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Phiêu Ẩn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 362 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1075 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 39: Thủy Hỏa Tương Dung
hời gian dần trôi, vật chuyển sao dời. Hoa Lân có cảm giác mình giống như một đóa phù vân bồng bềnh phiêu lãng, không còn chút khái niệm về không gian, cũng không còn một điểm lí trí nào. Huyễn cảnh theo gió mà đến, theo gió mà đi. Bị người đóng băng, hắn có cảm giác hết sức kì quặc, giống như đột nhiên mất đi thân thể, tri giác cũng mất đi, mất hết không còn gì… Cứ thế, Hoa Lân có cảm giác như mình đã phiêu bồng thật lâu, rất lâu, tựa như qua hàng ngàn vạn năm vậy. Lúc này, toàn thân hắn đột nhiên chấn động, trong bụng một viên dược hoàn tan ra sinh ra một cỗ thanh khí lưu chuyển thoán nhập vào não bộ. Trong thoáng chốc, một mớ tin tức hỗn độn tràn ngập trí não. Hắn mơ màng nhớ rằng mình có một việc đại sự chưa giải quyết, trong đầu nổi lên một trận kích thích, rốt cục cũng tỉnh lại. Vừa tỉnh lại hắn bỗng cảm thấy một luồng hàn khí lạnh thấu xương nhanh chóng tiến nhập vào cơ thể mình, toàn thân lại càng trở nên đông cứng vô cùng, đến mở mí mắt cũng không thể động đậy. Hắn thấy mình như bị nhốt trong một khối hàn băng, thân thể và khối băng đã sớm dung hợp làm một không còn phân biệt. Mặc dù đã tỉnh lại nhưng đàu óc hắn vẫn hết sức mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra mình là ai, danh tính cũng như lí do vì sao bị đóng băng ở đây. Hắn chỉ mang máng nhớ mình hình như còn có một việc phi thường trọng yếu chưa hòan thành, vì vậy càng cố gắng hồi tưởng lại các sự việc đã phát sinh trước đó. Điều may mắn là thời gian đóng băng hắn chưa dủ dài, chỉ cần chịu khó suy nghĩ rồi cũng ra. Có thể tưởng tượng Huyền băng thiên lợi hại phi thường. Vừa rồi hắn có thể tỉnh lại hoàn toàn là nhờ vào dược hoàn mà Nhược Uyên đã phục dụng sẵn cho hắn mà thôi. Nhưng lúc này dược lực đã hết, chung quanh lại là hàn băng vạn năm khiên cho phản ứng của hắn cũng trở nên trì trệ. Tình hình cấp bách hắn lập tức thúc đẩy chân khí lưu chuyển ngự hàn, nhưng hằn chợt hoảng sợ phát hiện ra mấy chục năm công lực đã sớm biến mất không còn chút gì trong cơ thể, chỉ còn một ngọn hỏa diễm màu đỏ sậm không ngừng duy trì tồn tại, thế nhưng trong hoàn cảnh này ngọn lửa kia cũng đang dần tàn lụi. Đối với ngọn lửa này trong lòng hắn sinh ra một cảm giác thân thiết phi thường, không muốn rời xa, vội vàng thúc dục ngọn lửa kia lưu động. Nhưng không giống như hắn nghĩ ngọn lửa kia không nhữg không chống lại được hàn băng từ bên ngoài mà còn dần ảm đạm đi… Hắn thấy thế mới biết sự tình nghiêm trọng, một khi ngọn lửa trong cơ thể hoàn toàn tắt diệt khẳng định hắn lại tiến vào trạng thái ngủ đông. Hơn nữa lần này mà ngủ thì không biết bao giờ mới tỉnh. Cảm giác được ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng yếu đi, Hoa Lân lập tức hiểu ra năng lượng của nó đã bị tổn hao nghiêm trọng, đây là sự tình mà hàng chục năm qua chưa từng gặp phải. trong thời khắc mấu chốt hắn đột nhiên ngộ ra ý nghĩa của việc chuyển hoán năng lượng. tu luyện nội công kì thực là thu dụng năng lượng của thực vật (thức ăn) tích lũy dần mà thành, mà mục đích của việc ngồi xuống luyện công là để khoan thông kinh mạch làm cho tốc độ vận chuyển chân khí nhanh hơn bình thường. Cho nên bây giờ để bảo trì ngọn lửa tiếp tục vận chuyển thì phải lập tức tìm kiếm nguồn năng lượng bổ sung. Nghĩ tới đó hắn đột nhiên minh bạch nội dung của công pháp tầng thứ năm “Nội đan kì”, cảnh giới này chủ ý là phương pháp hút năng lương từ bên ngoài vào cơ thể mình, sau đó nhiều lần tái luyện thành chân khí của bản thân, cuối cùng chứa đựng vào đan điền cô đọng lại thành nội đan. Đây là một bước đột phá vô cùng khó khăn của người tu chân. Ai mà chẳng muốn ngưng kết chân khí, nhưng thật sự đâu có dễ làm được. Đại đa số người đời cả đời theo đuổi rồi chung cuộc cũng đành ôm hận mà chết. Nhưng lúc này Hoa Lân đã không còn có sự lựa chọn nữa, hắn phải hoàn thành điểm mấu chốt này, nếu không vĩnh viến sẽ không còn cơ hội nữa. Bất diệu là cơ thể hắn không thể động đậy, phải làm sao mới có thể hấp thu được năng lượng, chung quanh lại chỉ có hàn băng, việc này căn bản không có khả năng- Hoa Lân nghĩ thầm. Hắn không biết rằng thế gian vạn vật đều có chứa đựng năng lượng của trời đất, chỉ khác biệt là ở chỗ năng lượng đó lớn nhỏ thế nào thôi; cùng với đó là cách hấp thu sử dụng cũng khác nhau. Đương nhiên không phải mỗi loại năng lượng đều thích hợp cho tất cả mọi người hấp thu, đây là lí do vì sao thế gian tồn tại hàng trăm ngàn môn phái tu chân khác nhau. Hoa Lân bất chấp tinh thần lực mình đang suy yếu, lập tức mạo hiểm thi triển “Sưu thần thuật” hướng ra tứ phía tìm kiếm. trong chốc lát hoàn cảnh xung quanh hiện rõ trong óc, hắn hoảng sợ phát hiện mình bị nhốt trong một trụ băng khổng lồ có chu vi khoảng mười sáu người ôm, hơn nữa trụ băng khổng lồ này thống nhất một thể với các trụ băng khác, căn bản là không thể đoán được tột cùng nó cao bao nhiêu trượng, khó trách ngọn liệt diễm của mình cũng bị thôn phệ. Sưu thần thuật tìm kiếm theo phạm vi ngày càng rộng, trong lòng Hoa Lân càng giá lạnh, xung quanh tuyền một màu u ám, bản thân thì bị đóng băng giữa không trung, ngoại trừ xa xa còn có một vài trụ băng đồng dạng chính là Huyền băng trụ, còn nữa là không tồn tại bất cứ vật gì. Hoa Lân tâm niệm vừa động đột nhiên phát hiện ở băng trụ đối diện đóng băng một gã trung niên nhân, hắn so với mình còn có nửa phần thuận mắt, cũng không giống như loại người thập ác bất xá. Hoa Lân nhận thấy đối phương đã không còn dấu hiệu của sự sống, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Tiếp tục huy động Sưu thần thuật yếu ơt hướng xung quanh tìm kiếm hắn lại hoảng sợ phát hiện trên đầu mình cách 10 trượng có một xác chết, phát hiện này làm Hoa Lân chấn động,. Sau một hồi cẩn thận tìm tòi hắn phát hiện xung quanh có sáu cỗ thi thể bị băng phong, nơi này đông đúc như thế xem ra chỉ có thể là ngục giam mà thôi. Tìm tòi nửa ngày Hoa Lân tuyệt vọng phát hiện nơi này ngọai trừ vạn niên hàn băng của Huyền băng trụ bên ngoại tịnh không có bất kì thứ gì. Càng lúc hắn càng thấy nóng vội, đột nhiên hắn thấy một trận choáng váng đầu óc, trong lòng cả kinh biết tinh thần lực của mình sắp hết. Cảm giác khẩn trương bất lực như núi Thái Sơn dần đè xuống. Thân thể hắn ngày càng lạnh, từng trận liên miên tập kích làm cho khốn ý càng dâng trong lòng. Hoa Lân tuyệt không cam lòng, hắn không cam tâm chính mình biến thành một cỗ băng thi, hắn muốn đi cứu Thượng Quan Linh! Tâm sự trùng trùng, hắn đột nhiên nhớ tới Nhược Uyên từng cấp cho mình một viên dược hoàn trong suốt, còn nói nếu bị chánh đạo bắt giữ không chừng có thể cứu mạng mình. Hoa Lân nảy ra một tia hi vộng cuối cùng, liều mạng thi triển Sưu thần thuật tra xét trên người mình một lần cũng không phát hiện được vật thể gì, dược hoàn kia để trong hành lí vốn không mang theo. Nhưng hắn đột nhiên tỉnh ngộ, viên dược hoàn này đối với hắn một chút công dụng cũng không có. Bởi vì nó dùng để thức tỉnh người ngủ say chứ không phải là nguồn năng lượng. Hoa Lân rốt cuộc cũng đã tuyệt vọng, ý thức theo hàn khí xâm nhập mà dần trở nên bạc nhược. Trong lúc hắn sắp hôn mê thì bất chợt ngưng mắt tại một đồ vật ở trên ngực, đó là một lục sắc bảo thạch kì lạ. Hắn trong giây lát nhớ lại viên bảo thạch này là trong lần cùng Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong và Diệp Thanh ba người truy sát Thiên niên Thụ yêu lấy được từ cái ao dưới lòng đất. Thụ yêu trước khi chết từng hết sứ cầu khẩn mình cấp cho nó một viên kì dị bảo thạch này, hơn nữa chỉ càn một quả là nó có thể tiếp tục sống sót. Nghĩ đến đây tâm trí Hoa Lân nổi lên một trận kích động, trong lòng không ngưng xoay chuyển nghĩ thầm: “chẳng lẽ trên viên đá này có ẩn tàng huyền cơ gì? Chăng lẽ nó có thể cung cấp năng lượng cho mình? Trời ah! Sao ta không nghĩ đến cơ chứ?” Hắn liều mạng sử dụng một ít ý niệm cuối cùng để miễn cưỡng chi trì bản thân không bị hôn mê, cách một tầng quần áo nhanh chóng cảm ứng năng lượng của viên bảo thạch. Quả nhiên có một tia năng lượng màu sanh biếc ba động rồi tiến nhập vào thân thể hắn. Nếu hắn chưa có lĩnh ngộ công pháp tầng thứ năm “ nội đan cảnh giới” thì tuyệt đối không thể cảm nhận loại năng lượng kì diệu này. Hắn kinh hãi phát hiện lại năng lượng màu xanh biếc này có thể trực tiếp chuyển hóa thành ngọn lửa màu đỏ sậm, hắn dột nhien có cảm giác sự ấm áp đang trở lại bên người. Đến luc này thì tinh thần lực của hắn đã hao tận hoàn toàn, trong đầu ong lên một tiếng, cuối cùng cũng hôn mê. Cũng may là ngọn lửa đỏ sậm kia thông linh sớm theo lộ tuyến vận hành không ngừng hấp thu năng lượng từ kì dị bảo thạch, sau đó miễn cưỡng duy trì nhiệt độ ấm áp cho cơ thể. Nhưng nó cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùy trì sự ấm áp cho cơ thể mà thôi, căn bản không có khả năng tích lũy lại năng lượng. Huyền băn trụ hấp thụ năng lượng thật quá khủng bố. Bất tri bất giác hai ngày đã qua đi, Hoa Lân từ trong ngủ say tỉnh lại, hắn cẩn thận kiểm tra thân thể thì phát hiện trong người ngoài ngọn lửa đỏ sậm, còn hơn mười năm công lực của mình vẫn không biêt tung tích nơi nào? Huyền băng trụ thật qua bá đạo, có lẽ qua một năm nữa kinh mạch của mình sẽ hoàn toàn bị nó phong bế. Trong lòng nóng vội, Hoa Lân thúc dục ngọn lửa trong cư thể cháy bùng lên với mong muốn hòa tan Huyền băng trụ ở xung quanh. Nhưng hàn khí xung quanh vẫn liên miên thấu phát ra ngoài tưởng tượng của hắn. Xung quanh băng trụ trong phạm vi mười thước phát tán hồng quang ảm đạm, không chút dấu hiệu huyền băng tan chảy. Hắn tự hiểu bằng vào thực lực bây giờ căn bản không có khả năng thoát khỏi đây. Mặc dù trước mắt thân thể đã ổn định, tạm thời không có nguy hiểm, nhưng hắn nghĩ tới sự tình nghiêm trọng phi thường. Đó là một ngày năng lương của kì dị bảo thạch nhất định sẽ cạn, nếu lúc đó không thể thoát li hiểm cảnh thì sẽ phải đối mặt với vô tận hàn băng. Bất dắc dĩ hắn vận khởi Thiên Sơn Huyền Băng quyết tái luyện từ đầu. Nhưng suốt mấy ngày mặc kệ hắn cố hết sức ngưng tụ nội lực như thế nào thì Huyền Băng trụ lập tức hấp thụ hết ngay chút chân khí ít ỏi vừa luyện được. Chân khí trong người hắn không thể kịp vận hành, dù chi một vòng đã tiêu biến. Suốt mấy ngày đều như vậy khiến hắn không những mất tin tưởng mà còn khơi dậy hận ý. Đột nhiên nhớ tới mấy câu khẩu quyết tu chân của Nhược Uyên thâm sâu vô cùng mà hắn chưa hiểu: “Ý thủ bổn thể. Ba lan bất kinh. Nhâm thủy lưu chuyển. thuận đạo kì thành. Y kì tinh phách. Tiệm nhập không minh…” Câu khẩu quyết này từ trước tới bây giờ hắn đều không dám luyện liều, nhân vì đây là Thánh Thanh viện Trúc cơ tâm pháp, Mà Nhược Uyên lại không chỉ cho hắn lộ tuyến vận hành công pháp, hồ đồ luyện tập khẳng định mất mạng như chơi. Nhưng bây giờ Hoa Lân đã không còn đường lui, Thiên Sơn Huyền Băng quyết đã không có tác dụng gì, thế nên phóng tâm làm liều. Hắn vận khởi Thánh Thanh viện trúc cơ tâm pháp, cường hành ép đi theo lộ tuyến của Huyền băng quyết, hợp hai làm một bắt đầu ngạnh luyện. Hắc hắc, sự đời thấu xảo khôn lường, Huyền Băng quyết cùng Thánh Thanh viện chân khí đều thuộc hành Thủy trong ngũ hành. Môn hộ hai phái đều nằm ở nơi cực hàn của trời đất. Thế nhưng việc hắn hợp luyện được hai loại tâm pháp quả là bất khả tư nghị, hơn nữa hiệu quả mười phần rõ ràng. Hắn chẳng những thành công dẫn xuất một tia nội lực mà hơn nữa Huyền Băng trụ rôt cuộc cũng đã không thể hấp thụ được nội lực của hắn. Điều ngạc nhiên là hắn không ngừng hấp thu hàn khí từ Huyền Băng trụ khiến cho việc tu luyện thuận lợi phi thường. Hoa Lân hoàn toàn không biết rằng hắn chỉ làm liều mà luyện được Thánh Thanh viện Trúc cơ tâm pháp, hơn nữa đó lại là tâm pháp tu chân chánh tông tối cao được người trong thiên hạ công nhận và mơ tưởng, không phải là đệ tử xuất sắc của Thánh Thanh viện thì tuyệt không có tư cách luyện tập. Vài ngày sau, Hoa Lân phát hiện mình rốt cuộc đã không còn phải úy kị hàn khí mà giống như chính mình đã trở thành một bộ phận của Huyền Băng trụ, thế nên hắn cứ án chiếu theo tâm pháp tự nghĩ ra mà tu luyện. Cũng như các lần khác, hắn ngưng thần, thu liễm khí tức, mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn vào tâm… Đột nhiên hắn có cảm giác chìm vào trong cơ thể của chính mình, ở đó có một không gian đen tối cực kì quen thuộc. Ở trung ương là một ngọn hỏa diễm chậm rãi thiêu đốt. Hoa Lân tập trung nhìn vào thì phát hiện ngọn hỏa diễm lại do ba tầng quang hoàn tạo thành. Điều kì lạ là ở chỗ, một tầng, chính là ngọn lửa đỏ sậm đã làm mình khốn khổ, ma hành mình hơn mười năm trời bây giờ lại đang ở vị trí hạch tâm của nội đan. Mà tầng thứ hai lại là quang hoàn (vòng sáng) màu xanh biếc, chính là màu năng lượng của viên kì dị bảo thạch, Hoa Lân thật sự cũng không biết được là nó có tác dụng gì nữa. Đương nhiên là tầng thứ ba bao bọc bên ngoài, so với chân khí toàn thân của Nhược Phong thập phần tương đồng, hiển nhiên đây là Thánh Thanh viện đặc hữu chân nguyên. Hoa Lân có cảm giác bất khả tư nghị (không thể nghĩ ra được), vì vậy liều mạng thúc đẩy chân khí trong cơ thể, không ngừng hấp thu hàn khí từ bốn phía, quả nhiên phát hiện một làn sương trắng mỏng manh xuyên qua không gian tối đen nhẹ nhàng tiến đến, sau đó chậm rãi hòa nhập vào ngọn lửa ba tầng kia. Hoa Lân quả thực không dám tin vào ánh mắt của chính mình nữa, bên ngoài chính là hơi nước bao bọc nhưng ở trung tâm lại là ngọn liệt diễm thiêu đốt mãi không thôi. Bao bọc ngọn lửa này, bên ngoài lại là hai loại chân khí hoàn toàn khác nhau, một tầng là chân khí xanh biếc ngăn cách chân khí màu trắng đục tiếp xúc với ngọn lửa, hiện tượng kì lạ này theo luồng vụ khí rót vào mà càng thêm rõ ràng. Thời gian trôi qua, Hoa Lân hoàn toàn đắm chìm tại nội đan cảnh giới, thật là một cảnh giới mĩ diệu phi thường, bất tri bất giác trải qua mấy tháng… Có những ngày, một con cự đại băng long liên tục tiếp xúc với băng trụ của hắn, thậm chí còn quấn quanh băng trụ mà hắn vẫn không hay biết… Từ trong minh tưởng, cơ thể hắn cũng đúc kết được một viên kì dị nội đan, kết thúc một đoạn tu luyện. Hắn từ không minh cảnh giới từ từ tỉnh lại, lúc này phát hiện nội lực của mình đã có chút thành tựu, vì vậy chậm rãi mở mắt. Hắn tịnh không chú ý vì sao mình tại băng trụ lại mở mắt, rốt cục hắn cũng có thể thấy được thế giới bên ngoài băng đôi mắt mình. Nhưng hắn lại bị dọa một trận phát hoảng, một con “mãng xà” thật lớn đang nhàn nhã quấn quanh trụ băng của chính mình. Chỉ thấy trên thân nó lấp lóe lân giáp màu sáng bạc, trên đầu mọc ra hai sừng lớn, chân mang bốn vuốt vô cùng sắc bén móc vào băng trụ, chính là thần long trong truyền thuyết. Hoa Lân bị kình khí cường đại của nó dọa tới phát khiếp, một chút cũng không dám suy chuyển. Bởi hắn biết con thần long này có thực lực vô cùng kinh khủng, bằng vào bản lĩnh của mình tuyệt không thể đối phó được. Sau nửa ngày sửng sốt, xuyên qua băng trụ Hoa Lân phát hiện có hai ngọn đèn màu xanh biếc từ xa tiến lại. Sự tình làm cho hắn có cảm tưởng như là ngục tốt đang tra xet tù phạm vậy. Ngưng thần nhìn lại thì quả nhiên hai người vì mình mà tới, trong đó có một người đứng từ ngoài mười trượng nhìn vào, hiển nhiên với Băng long trên trụ băng thập phần úy kị. Người kia ha ha cười nói:
- Ta nói rồi. Niệm Ngộ sư đệ, ngươi cả ba lần gặp thần long đều như vậy thử hỏi làm sao qua được khảo thí của thủ tọa chứ!
- Ta … ta làm sao không sợ chứ? Vừa rồi con thần long này mở mắt ra nhìn chúng ta một chút rồi khép lại. Nó tựa như với chúng ta không hài lòng. Ta thấy không nên quấy rầy nó là tốt hơn…
Người tên là Niệm Ngộ kia sợ hãi bảo. Người ở bên ngoài tên là Niệm Ngộ cũng lộ ra thần sắc bất thường nói:
- Ân, ta cũng phát giác thần long này có điểm bất thường. Được rồi! hôm nay chung ta tuần tra đến đây thôi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Niệm Ngộ mừng rỡ nói:
- Tốt a! tốt a! hắc hắc…
Niệm Khôn bất đắc dĩ bảo:
- Ai… ta vốn muốn xem xét coi cái tên bị băng phong này có tỉnh lại hay không, Nhưng thần long lại giống như có điểm không hoan nghênh, thật sự khiến người ta lo lắng mà…
Niệm Ngộ kì quái hỏi:
- Có gì mà phải lo lăng? Có thần long thủ giữ ngươi còn lo hắn chạy được sao?
- Nói có lí! Người này mấy tháng nay chưa phát ra hồng quang, xem ra đã hoàn toàn đóng băng rồi. Chỉ với vài chục năm công lực của hắn lại bị Huyền Băng trụ đóng băng suốt chín tháng đã sớm thất lạc trí nhớ rồi, chân khí cũng hoàn toàn tiêu biến. Ta chỉ lấy làm kì là tại sao mỗi ngày thần long đều đến đó canh giữ hắn chứ, thật làm người ta lo lắng…
Niệm Khôn cũng gật đầu:
Niệm Ngộ quay người bảo:
- Cứ cho là ngươi muốn coi đi, nhưng Thần long làm như thế liệu ngươi có dám không?
“Ách…”
Tiếng nói theo bọn họ dần đi xa, Hoa Lân rốt cục cũng thở ra hơi lạnh mường tưởng lại tình huống vừa rồi, chỉ cần bọn họ cẩn thận quan sát trạng thái của mình là phát hiện huyền băng quanh người hắn đã tan ra không ít. Đồng thời hắn cũng lấy làm kì quái, trước kia vô luận mình thúc đẩy ngọn lửa thế nào cũng không làm huyền băng mảy may suy chuyển, thế mà bây giờ xung quanh huyền băng trụ đã bắt đầu có hiện tượng, thật là quái dị cực điểm. Hoa Lân đang chuẩn bị tìm kiếm sơ hở của băng trụ. Đột nhiên Thần long đang quấn quanh bên ngoài băng trụ bắt đầu động thân. Một cự đại long đầu (đầu rồng) ở cách trụ băng ba trượng nhìn chằm chằm vào mình. Hoa Lân vốn định nhắm mắt lại giả chết, Nhưng hắn cũng biết khẳng định không qua được thông linh của Băng long. Chỉ có thể ngang nhiên mà đối diện cới nó thôi. Một người một rồng cứ vậy bắt đầu nhìn nhau, Hoa Lân bị khí thế cường đại của nó trấn nhiếp, bất tri bất giác trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh. Thế mới biết linh tính của chúng cường hãn đến thế nào. Chúng nhạy cảm với ba động gấp trăm lần loài người, trước bọn chúng, lực lượng tà ác căn bản là không thể che dấu. Hoa Lân đương nhiên không rõ thần long làm thế nào để phân biệt tốt xấu, càng không biết thần long sẽ sử lí mình thế nào. Trong lúc hắn bàng hoàng bất an, chợt Băng long quẫy đuôi quay mình biến mất trong không gian đen tối. Hoa Lân rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm, đưa tay phải vuốt nhẹ mồ hôi lạnh trên trán. Lúc này mới phát hiện không đúng, thế nào mà tịa băng trụ mình lại có thể cử động cánh tay phải chứ? Định thần lại hắn thấy rõ ràng trước mặt mình lưu lại quỹ tích của cánh tay phải trong huyền băng. Chẳng lẽ chính mình có thể xuyên qua Huyền băng vô cùng cứng rắn này ư? Hắn còn chưa biết là hắn đang tu luyện Thánh Thanh viện vô thượng tâm pháp, đối với thủy chất vật thể có năng lực khống chế kinh người. Hoa Lân hoan hỉ chậm rãi di động thận thể hướng ra ngoài băng trụ đi đến, quả nhiên phát hiện mình tại băng trụ có thể tùy ý di chuyển. Trong lòng muôn phần kích động vội hướng bên ngoài băng trụ di chuyển. Vừa thoát ra ngoài hắn lập tức cảm thấy một hơi thanh lương không khí tràn vào trong mũi. Hoa Lân nhịn không được hít váo hai hơi lớn, phát hiện tự do hít thở không ngờ lại sảng khoái thế này. Hoa Lân quay đầu hướng mặt đất quan sát chỉ thấy mình cách vạn trượng trời cao, mặt đất u ám căn bản là nhìn không thấu. Trong lòng không khỏi nổi lên một trận lãnh khí, quay đầu sang hai bên trái phải nhìn lại càng cả kinh. chỉ thấy vô số trụ băng trong suốt ngạo nghễ thiên địa, cảnh tượng hoành tráng kéo dài mãi như vô tận, Điều này khiến hắn hoài nghi có phải là mình đã bị bắt đến một thế giới khác hay không? Hoa Lân cảm thán vạn phần, không gian này nhân lực căn bản là vô phương kiến tạo, thiên địa sáng tạo ra địa phương này thật là kì quái. Không kịp nghĩ nhiều hắn xuất ra Hà chiếu, chuẩn bị ngự kiếm phi hành đi tìm đường ra, trong đầu linh quang chợt lóe, vội quay lại Huyền băng trụ mà hắn vừa thoát ra dùng quần áo chế thành một hình nhân y đúc chính mình, hi vọng có thể có vài ngày thong dong đào thoát. Quyết định sáng suốt này của hắn có tác dụng phi thường, sự tình sau này đã chứng minh là đúng. Trên người hắn chỉ còn lại một mảnh khố, nhưng hắn lại cảm thấy thập phần nhẹ nhàng, linh động. Vì vậy lại chui ra khỏi Huyền Băng trụ đặt chân lên phi kiếm hướng biên giới của không gian u ám này bay đi…
Ngọc Tiên Duyên Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn