Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Vi Linh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113: Tế Thiên
àu trắng mờ đã thay thế àu đen trên bầu trời. Đầu mùa đông khí lạnh làm quảng trường tế thiên nhiễm lên một tầng sương mỏnh, ẩn ẩn nổi lên bạch quang.
Vốn Viêm Đô còn đang chìm trong giấc ngủ thì giờ phút này cũng đã náo nhiệt phi thường. Dân chúng vì muốn cầu phúc mà đã thức dậy. Cho dù với thân phận của bọn họ thì cũng không thể tiến vào quảng trường, nhưng có thể đứng bên ngoại, xa xa nghe tiếng chuông tuyên cáo nghi thức tế thiên chấm dứt, ngay lu tiếng chuông vang lên, quỳ lạy thiên địa, hi vọng năm sau có vận số tốt, đối với dân chúng mà nói, đây đã trở thành tập tục từ khi khai quốc tới nay của Long Viêm quốc.
Mà thư sinh tham gia cuộc thi đồng dạng cũng đã sớm thức dậy. Bọn họ vì có thể tham gia cuộc thin ngay tại quảng trường thần thánh trang nghiêm mà cảm thấy hưng phấn không thôi. Dù sao, trước kia bọn họ ngay cả tư cách tiến vào quảng trường đều không có, hiện tại lại có thể tiến vào, nghe tiếng chuông thần thánh, nhìn thấy hoàng đế. Hơn nữa, chỉ có bọn họ có thể thông qua kỳ thi này, mới có thể tham gia khoa cử, như vậy về sau bọn họ có thể có tên trong bảng vàng. Bởi vậy, bọn họ từ sớm đã thức dậy, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị trang phục nghiêm tran tiến vào quảng trường tế thiên.
Bầu trời nhiễm hồng, khi tia sáng đầu tiên bắn tới quảng trường, người đã đứng chi chít phía ngoài ranh giới quãng trường. Đương nhiên những người này chủ yếu tập trung ở cửa phía tây. Quãng trường tế thiên tổng cộng có bốn cửa, phân biệt theo hướng đông, nam, tây, bắc. Cửa phía đông là cửa Thiên Tử tiến vào. Cái gọi là từ đám mây phía đông đến, chính là sử dụng những lời này, để biểu đạt sự thần thánh của cửa phía đông. Cửa nam là cửa cho văn võ bá quan tiến vào, cửa bắc thì dành riêng cho hoàng hậu và phi tần. Đương nhiên hiện tại duy nhất có tư cách từ cửa này tiến vào cũng chỉ có Tô Lệ Nhã. Cửa tây bởi vì cách bàn tế thiên một đoạn, hơn nữa, bởi vì giữa thiên nhiên có núi nhỏ ngăn cách, mấy năm rồi đều không có mở. Năm nay, đặc biệt mở ra, cho phép thí sinh vào từ cửa này.
“Ô --” Tiếng kèn ngân nga và trầm thấp vang lên. Cửa Tây đã niêm phong gần trăm năm giờ được mở ra. Các thí sinh hưng phấn mà mở to mắt quan sát, muốn trở thành người đầu tiên nhìn thấy quãng trường thần thánh.
Rốt cục, cửa lớn hoàn toàn mở ra. Vì có binh lính ngăn cản xung quanh nên không có xuất hiện tình trạng chen lấn. Thí sinh bắt đầu xếp hàng xuất trình thẻ thông hành cuộc thi, tiến vào trường thi. Trước mắt bọn họ bãi đầy những cái bàn, so với việc mỗi người ngồi trong một gian phòng, hình thức lộ ra trọn vẹn như vậy, ngược lại làm cho cuộc thi càng thêm trong suốt hóa. Ấn dãy số thẻ, bọn họ tìm được chỗ ngồi của mình, ngồi ngay ngắn và đợi cuộc thi bắt đầu. Cũng có thí sinh thường xuyên thăm dò, ý đồ lướt qua đồi núi nhìn tế thiên. Nhưng bởi vì đồi núi ngăn cản tầm mắt, bọn họ nhiều lắm chỉ có thể nhìn thấy cái chuông lớn đại biểu cho phúc lợi. Dù vậy cũng đủ làm cho bọn họ kích động vạn phần. Thời gian cuộc thi mặc dù xác định sau tiếng chuông tế thiên, còn thật nhiều thời gian, nhưng đã có rất nhiều thí sinh đến. Bởi vậy, rất nhanh, tất cả chỗ ngồi đều ngồi đầy người. Mạc Trọng Hình cùng Tần Tử Dực cũng hưng phấn xuất hiện.
“Ô --” Tiếng kèn lại vang lên. Cửa nam bắt đầu mở ra, đầu tiên tiến vào là một đội ngự lâm quân mặc khôi giáp, cầm trong tay lợi khí. Bọn họ sắp hàng chỉnh tề ở trên quảng trường tế thiên. Sau đó văn võ bá quan bắt đầu cước bộ trang nghiêm tiến vào quảng trường, đứng tại vị trí của mình.
Sau đó cửa bắc bắt đầu mở ra, Tô Lệ Nhã mặc phượng phục nhẹ nhàng tiến vào quảng trường. Bởi vì lần này nàng mặc loại phượng phục rang thùng thình, bởi vậy, cũng không thấy rõ bụng đã rất lớn. Tô Lệ Nhã như vậy làm bách quan trong lòng ngẫn ra. Khí chất uy nghiêm, vô hình làm lòng người sinh ra loại tình cảm bị chinh phục. Long Kình Lệ đứng ở trên cao lại đem ánh mắt đặt trên dung nhan đã hơn một tháng không gặp. hơn một tháng này, hắn chỉ có thể cách mành, nghe được giọng nói của nàng. Ánh mắt càng thêm nóng rực nhìn dung nhan chói mắt.
Tô Lệ Nhã căn cứ lệ thường, đứng phía bên trái trước Long Kình Lệ. Điều này làm cho Long Kình Lệ càng thêm không kiêng nể gì nhìn nàng. Không lâu nữa, nàng sẽ thuộc về hắn, hoàn hoàn toàn toàn thuộc về hắn. Trong lòng vì ý nghĩ này mà cuồn cuộn không thôi.
“Nha --” Cửa đông từ từ mở ra. Quần thần cũng không tự giác đem ánh mắt hướng về phía cửa lớn dần dần mở ra. Tuy rằng tâm tư bọn họ bất đồng, nhưng bọn họ đều muốn nhìn thấy hoàng thượng có phải hay không thật sự bình an vô sự.
Theo cửa lớn mở ra, bọn họ nhìn thấy hoàng thượng hoàn hảo vô khuyết xuất hiện trước mắt. Ánh mắt Long Kình Lệ chợt tắt, chăm chú nhìn nhất cử nhất động trên gương mặt tuấn tú. Hắn muốn nhìn ra phía sau khuôn mặt này chứa bí mật gì.
A Kim hít sâu một hơi, bắt đầu bước đi trầm trọng, tiến vào trong cánh cửa. Trong lúc nhất thời ánh sáng chói mắt làm mắt hắn xuất hiện một mảnh trắng xoá, không tự giác híp lại, thích ứng ánh mặt trời. Rốt cục, chờ hắn mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là cục diện quần thần đứng ở trước mắt. A Kim lập tức trở thành trung tâm của mọi ánh mắt, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi sợ hãi. Phần sợ hãi này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt tinh ranh của quần thần: Long Kình Lệ bên môi nổi lên tươi cười sắp thắng lợi, Lã Trác trong mắt xuất hiện rất cao ý, trong mắt Hách Huy xuất hiện lo lắng. Hắn bắt đầu vụng trộm đem ánh mắt đặt trên người Thượng Quan Hành, nhìn thấy ông vẫn bình tĩnh sắc mặt không thay đổi, mới thoáng buông tâm.
A Kim bắt đầu không tự giác tìm kiếm người quen thuộc. Sau khi nhìn thấy tươi cười cổ vũ trên mặt Tô Lệ Nhã, hắn bắt đầu khôi phục lạnh lùng cùng uy nghiêm, tiếp tục cước bộ gián đoạn vừa rồi.
Tất cả điều này đều rơi vào trong mắt Long Kình Lệ cùng Lã Trác, làm cho bọn họ càng thêm chắc chắc Hoàng Thượng đã trở thành ngốc tử, càng thêm kiên định quyết tâm vạch trần sự thật của bọn họ. Long Kình Lệ cùng Lã Trác trao đổi một cái ánh mắt, bắt đầu chia ra hành động.
Rất nhanh, A Kim đã đứng trên trên đài cao chừng năm thước, từ trong tay Lã Tặc tiếp nhận tế văn, bắt đầu tuyên đọc tế văn. Giọng nói uy nghiêm mà trầm thấp vang lên.
Tô Lệ Nhã đắc ý cười: Cũng không nhìn A Kim ngày đêm khổ luyện. Bộ dáng tuyên đọc tế văn, thật rất đẹp mắt.
Rốt cục, tế văn đọc xong. Dựa theo lệ thường, A Kim sẽ đốt tế văn cầu bình an cho dân chúng.
Nhưng xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Ngọn lửa vốn đang hừng hựt cháy, trong khoảnh khắc liền dập tắt. Dị tượng như vậy, làm quần thần hai mặt nhìn nhau, trong mắt nổi lên lo lắng. Dù sao, ngọn lửa bị tắt là đã biểu cho thần linh không chập nhận nguyện vọng của bọn họ.
“Hoàng Thượng, xem ra ngay cả thần đều đã không thừa nhận ngươi.” Long Kình Lệ bắt đầu tiến lên đài tế thiên.
“Đông -- đông -- đông”, Theo tiếng bước chân của hắn vang lên, trong rừng cây bốn phía quảng trường xuất hiện vô số binh lính. Vốn ngự lâm quân nên chống lại địch nhân, ngược lại đem lưỡi dao hướng về phía mọi người trên quảng trường tế thiên.
Tình huống đột ngột phát sinh như vậy, làm quần thần hoảng hốt. Đối mặt với lưỡi dao dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, bọn họ tinh tường ý thức được Tứ vương gia phát động tạo phản.
Giờ phút này Long Kình Lệ đã muốn đứng trên đài tế thiên, đứng ở trước mặt A Kim, nhìn A Kim bởi vì hắn đến mà không tự giác lui về phía sau, trong mắt khinh bỉ nói:“Long Hạo Thừa, ngươi đã không có tư cách làm hoàng đế Long Viêm quốc.”
Hắn đi bước nhanh về phía trước, trong mắt chứa sát khí, làm A Kim bản năng lui về phía sau. Hắn giả trang trấn định nói:“Lớn, lớn mật, ngươi muốn làm gì?” Giọng nói khiếp đảm tiết lộ sợ hãi trong lòng hắn.
“Hừ, một ngốc tử nên có bộ dạng của ngốc tử. Không cần làm người thông minh.” Long Kình Lệ lại lần nữa tiến lên từng bước, mắt lộ ra hung quang nhìn A Kim.
Một bước này, làm cho A Kim lại lui về phía sau nhanh hơn, nhưng cước bộ theo không kịp thân thể nghiêng về phía sau:“Đông --” một tiếng, chật vật ngã ngồi trên mặt đất. Trên đầu long mão đại biểu quyền lực vô thượng quyền lực cũng ngã nhào trên mặt đất.
Một màn như thế, làm cho quần thần đều biết Hoàng Thượng đã thật sự biến ngốc. Nếu là Hoàng Thượng trước kia nhất định sẽ không lâm vào tình huống buồn cười như thế. Sắc mặt Hách Huy đột nhiên trở nên tái nhợt vô cùng. Một màn này, hắn đã hiểu rõ Hoàng Thượng thực biến ngốc. Chỉ sợ lần này Tứ vương gia rất có khả năng tạo phản thành công. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi? Hắn không nên đem tương lai gia tộc đặt vào hoàng hậu. Hắn quên một việc. Vô luận hoàng hậu có được tài hoa như thế nào, thì nàng vẫn chỉ là một người giám quốc trên danh nghĩa. Nếu, Tứ vương gia tạo phản thành công, hoàng hậu chỉ sợ cũng sẽ bị phế bỏ. Hắn sai lầm rồi, hắn thực sai lầm rồi. Nhưng sai lầm này phải trả đại giới thật sự là quá lớn. Chỉ sợ về sau Hách gia bọn họ sẽ bị loại khỏi trong hàng ngũ đại gia tộc. Tầm mắt bắt đầu tuyệt vọng nhìn đến người hắn luôn đặt hy vọng. Vốn tưởng rằng sẽ tiếp xúc với dung nhan tái nhợt, nhưng bên môi nổi lên tươi cười, làm hắn nghi hoặc. Không dám tin tính chân thật của tươi cười kia. Đúng vậy, tươi cười giống như thợ săn nhìn thấy con mồi rơi vào bẫy. Tầm mắt vừa chuyển, dừng trên người Thượng Quan Hành. Đồng dạng trên mặt ông không có bối rối cùng tái nhợt. Hách Huy bắt đầu sâu sắc cảm thấy sau lưng chuyện này có khả năng xoay chuyển. Hắn thu hồi hối hận, chuyên chú nhìn hai người trên đài.
“Long Kình Lệ to gan, ngươi cư nhiên dám làm càn, mạo phạm Hoàng Thượn như thế.” Giọng nói uy nghi mềm mại vang lên. Tô Lệ Nhã mặt mang vẻ giận dữ bước lên bàn tế thiến.
Long Kình Lệ mắt mang cuồng nhiệt nhìn gương mặt mình yêu. Nhìn thiên hạ càng ngày càng tiếp cận, hắn cố gắng áp chế kích động trong lòng.
A Kim bắt đầu đứng lên, ỷ tránh sau lưng nàng nói:“A Nhã, hắn khi dễ ta.”
Hèn yếu biểu hiện ra như thế, làm Long Kình Lệ rất khinh thường. Nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương lại đi bảo hộ một người nam nhân như vậy, cảm xúc trong lòng rốt cuộc áp chế không được:“Lệ Nhã, nàng cần gì phải để ý một nam nhân đã biến ngốc? Hắn có thể cho nàng cái gì? Không. hắn cái gì cũng không thể cho nàng. Ngược lại, ta có thể cho nàng tất cả những gì nàng muốn.” Giờ phút này hắn đã không hề gọi nàng là nương nương.
Tô Lệ Nhã quét mắt về phía Long Kình Lệ, âm thanh lạnh lùng nói:“Xin hỏi Tứ vương gia, ngươi có thể cho ai gia cái gì? Với thân phận của Tứ vương gia, có thể cho ai gia thân là một hoàng hậu cái gì?” Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ hoàng hậu, để kích thích hắn.
Đây quả thật kích thích Long Kình Lệ, làm cho hắn nghĩ đến thắng lợi nắm chắc trong tay mà thản nhiên ngửa bài:“Bằng vào việc ta sắp làm hoàng đế.”
“À!” Tô Lệ Nhã khẽ hừ một tiếng nói:“Vương gia là muốn tạo phản sao?” Ánh mắt lợi hại theo dõi hắn. Nàng đang đợi hắn thừa nhận tất cả.
“Đúng.” Long Kình Lệ thoải mái đem dã tâm của mình nói ra:“Long Hạo Thừa đã trở thành ngốc tử. Thử hỏi một ngốc làm sao có thể tử thống trị quốc gia? Ngôi vị hoàng đế đương nhiên phải truyền cho người có huyết mạch hoàng thất.”
Lã Trác dẫn đầu quỳ xuống nói:“Thần ủng hộ Tứ vương gia làm tân hoàng.”
Tô Lệ Nhã thấy có hơi một nửa đại thần quỳ xuống.
“Nếu trẫm không chấp nhận?” Vẫn đứng ở phía sau Tô Lệ Nhã, Long Hạo Thừa nhẹ giọng hỏi.
“Ha ha ha --” Long Kình Lệ giống như nghe được chuyện cười:“Long Hạo Thừa ngươi trước kia không phải biết thiên hạ này là cường giả định đoạt sao?” Hắn chỉ về phía binh lính dưới đài nói:“Binh lính phía dưới có thể cho thấy ta là cường giả, cũng đủ có thể thay trời đổi đất. Mà ngươi, là kẻ yếu. Không, ngươi ngay cả kẻ yếu cũng không bằng. Bởi vì ngươi là ngốc tử.” Hắn cuồng ngạo cười to cũng không có chú ý tới ngốc tử trong miệng hắn đã thay đổi.
Bỗng nhiên một đạo thân ảnh nhoáng lên một cái, cổ Long Kình Lệ nhiều hơn một bàn tay. Tiếng cười đắc ý lập tức biến mất. Long Kình Lệ khó có thể tin nhìn Long Hạo Thừa vừa rồi còn núp phía sau Tô Lệ Nhã, giờ phút này đã bắt trụ hắn. Mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra. Hắn cố trấn định nói:“Long Hạo Thừa, ta khuyên ngươi tốt nhất thả ta. Bằng không, binh lính của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Binh lính của ngươi?!” A Kim nghi hoặc trợn to mắt, nhìn Tô Lệ Nhã nói:“A Nhã, hắn nói binh lính là của hắn?”
Tô Lệ Nhã ôn nhu trả lời:“Ánh mắt tự kiêu có đôi khi sẽ không nhìn rõ được việc trước mắt.” Nàng quay nhìn Long Kình Lệ, ôn nhu bị lạnh giọng thay thế:“Long Kình Lệ, nhìn cho rõ đó có phải là binh lính của người?”
Tình huống trong một khắc nghịch chuyển lớn. Binh lính bắt đầu chuyển lưỡi đao về phía Long Kình Lệ và các đại thần ủng hộ hắn. Xoay chuyển lớn như thế, cho dù Long Kình Lệ có ngu, cũng biết chính mình trúng kế.
Tô Lệ Nhã nhìn Long Kình Lệ sắc mặt đột nhiên tái nhợt có lòng tốt giải thích nói:“Long Kình Lệ, binh linh tối qua ngươi phát động đã bị bắt. Hiện tại binh lính đều là của Hoàng Thượng. Long Kình Lệ, ngươi thua.”
Ngươi thua! Ngươi thua! Ngươi thua!...... trong đầu Long Kình Lệ chỉ quanh quẩn những lời này.
Tô Lệ Nhã vì phòng ngừa cục diện chó cùng rứt giậu phát sinh, dùng ánh mắt ý bảo nói:“A Kim điểm huyệt đạo của hắn.”
“Nha!” A Kim nhu thuận lên tiếng, sau đó hướng trên người Long Kình Lệ điểm huyệt. Nhất thời, toàn thân Long Kình Lệ cứng ngắc.
A Kim phi thân đến bên cạnh A Nhã, đòi công lao nói:“A Nhã, ta làm thế nào a?!”
Tô Lệ Nhã ôn nhu vì hắn lau mồ hôi trên mặt nói:“Ừm. A Kim thực ngoan, thực có khả năng.”
A Kim chỉ vào bạc môi mình nói:“A Nhã thưởng cho, thưởng cho.”
Tô Lệ Nhã mở to mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ đơn thuần, rất có xúc động muốn ngã xuống đất. Làm ơn, cho dù da mặt nàng có dày tới đâu, nàng cũng sẽ không ở trước mặt mọi người biểu diễn hôn môi. Nàng hiện tại vô cùng may mắn bởi vì lúc này đứng xa mọi người, nên mọi người không thể nghe được. Nhìn bạc môi đã gần tiếp xúc với môi của mình, nàng lúc này quyết đoán nói:“Hiện tại không được. Buổi tối sẽ thưởng cho chàng.”
A Kim không thể không lưu luyến đứng thẳng.
Tô Lệ Nhã nhặt lên long mão cùng tế văn vừa rồi diễn trò làm rơi trên mặt đất, đầu tiên là ôn nhu giúp A Kim mang lại long mạo, sau đó đem tế văn giao cho hắn, nói:“Tốt lắm. Mau hoàn thành nghi thức còn lại đi!”
A Kim thế này mới cầm lấy mòi lửa Tô Lệ Nhã đưa cho hắn, sau đó đốt tế văn. Lửa càng lúc càng lớn, khói bay ngút trời. Đương nhiên, đối với A Kim một thân võ công trác tuyệt, tất cả mọi người không kịp nhìn thấy hắn phi thân, đánh vào chuông lới trên đài tế thiên.
“Đông --” Tiếng chuông vang dội khắp nơi. Tiếng chuông đại biểu cho phúc lợi rơi vào trong tai đại thần, làm bọn họ biểu tình sùng kính nhìn tiếng chuông lắc lư trong gió. tiếng chuông làm cho bọn họ hiểu rõ hoàng đế vẫn cơ trí và có năng lực như trước. Khi nãy hắn chỉ giả vờ để bắt phe Tứ vương gia tạo phản. Bọn họ đều quỳ xuống, hô to nói:“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!......”
Tiếng chuông bay qua đồi núi, rơi vào trong tai những thư sinh đang ngồi ngẫn người. Bọn họ trong mắt nổi lên kích động, quỳ xuống, hô to:“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!......”
Tiếng chuông bay qua tầng tầng tường vây, truyền đến tai dân chúng ở bên ngoài quãng trường tế thiên, làm bọn họ kích động quỳ xuống cầu nguyện năm sau có vận may.
Tiếng chuông quanh quẩn toàn bộ Viêm Đô thật lâu.
Theo tiếng chuông đình chỉ, nghi thức tế thiên cũng chấm dứt. A Kim bắt đầu thay biểu tình thâm trầm, cao giọng đối với mọi người tuyên bố xử phạt Long Kình Lệ:“Long Kình Lệ tuy rằng đại nghịch bất đạo, tạo phản, nhưng hắn dù sao cũng là huynh đệ của trẫm. Trẫm tạm thời tha cho hắn một mạng. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Trẫm quyết định giáng Long Kình Lệ xuống làm thứ dân, lưu đày đến đảo phía nam, trọn đời không thể rời đảo. Về phần, những đồng phạm khác, cần phải thẩm tra xử lí, trước tạm thời giam vào Thiên Lao.”
Lời vừa nói ra, Long Kình Lệ nhất thời trên mặt xuất hiện u ám. Bởi vì đảo phía nam, chính là nơi lạnh khủng khiếp, ngũ cốc đều không thể sinh trưởng. Hơn nữa nơi đây cách lục địa cực xa. Chỉ có cỏ dại sinh trưởng, ngay cả đại thụ đều không có, không có khả năng tạo thuyền rời đi. Trong mắt mọi người đó là địa ngục.
Phe Lã Trác sắc mặt cũng không thể tốt nổi. Cái gọi là thẩm tra xử lí, bọn họ ở trong quan trường bao nhiêu năm chẳng lẽ không biết,. Bọn họ mặt mang tro tàn bị binh lính bắt đi.
Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi - Diệp Vi Linh