Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 526 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 632 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:07:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 153: Tỉ Thí
dit: Zi
Bên trong Âm Nguyệt thành hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh, không ồn ào náo động như mọi ngày, các con phố lớn nhỏ đều im ắng lạ thường.
Thân ảnh đỏ rực đi qua trên đường cái, ưu nhã đến cực điểm, nhẹ nhàng cười, càng tang thêm phần quyến rũ.
Hoa Thiên Nhiêu nhìn nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm, xem ra là hắn tới kịp, còn tưởng là đã tới chậm, chưa trễ là tốt rồi, nếu không sẽ bỏ lỡ một hồi trò hay.
“Ngươi trái lại tới rất đúng giờ nha.” Thanh âm lạnh như băng vang lên sau lưng, Hoa Thiên Nhiêu lập tức xoay người, thấy rõ người tới, hắn mới sững sờ đứng dại ra ở tại chỗ.
Hai má tinh xảo, nụ cười câu hồn đoạt phách, mà đôi mắt màu đỏ như máu kia trước sau đều mang theo khí tức lạnh lùng, tóc đỏ tùy ý tung bay trong gió hòa cùng với y phục màu đỏ, tất cả những điều này tạo thành một bức tranh đẹp hoàn mỹ, nàng đứng ở đó, ưu nhã, giống như nữ thần hạ phàm.
Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Hoa Thiên Nhiêu, người này tới lại rất đúng giờ, tỉ thí ngũ đai gia tộc vừa muốn bắt đầu, hắn liền xuất hiện.
Hoa Thiên Nhiêu lập tức hoàn hồn, quyến rũ cười, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Quân Quân là riêng tới đón ta sao?” Nàng không tham gia tỉ thí sao? Không phải nghe nói nàng đã vào ở Quân gia rồi sao, không tham gia tỉ thí, thật là chuyện lạ.
Thối! Quân Mộ Khuynh trong lòng hung hăng phỉ nhổ một phen, chỉ là khó có dịp người của toàn bộ Âm Nguyệt thành đều hướng về đấu kỹ tràng, đường phố vắng vẻ, nàng mới đi dạo một chút, ai muốn tới đón hắn chứ, người này không phải là tự kỷ bình thường mà là vô cùng tự kỷ.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!” Hàn Ngạo Thần đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, đôi mắt sắc bén nhìn Hoa Thiên Nhiêu, bọn họ nói quả nhiên không sai, nhân yêu nha!
“Sao các ngươi không đi?” Hoa Thiên Nhiêu chỉ chỉ Hàn Ngạo Thần, rồi lại chỉ chỉ Quân Mộ Khuynh, đây cũng thật là lạ nha, tỉ thí vui như thế, hai người này lại không đi, vì sao chứ?
“Tại sao phải đi?” Quân Mộ Khuynh lười biếng hỏi, nàng không đi là vì còn có thứ cần chuẩn bị, còn Hàn Ngạo Thần, ai biết hắn muốn làm gì.
Hoa Thiên Nhiêu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, rồi lại nhìn sang Quân Mộ Khuynh, khóe miệng dần dần cong lên, tạo ra một nụ cười mê đảo chúng sinh, chỉ là nụ cười này ở trước mặt Hàn Ngạo Thần còn kém một khoảng lớn, nếu là ở chỗ khác, nụ cười này hẳn là giết chết nhiều trái tim, nhưng ở trước mặt Hàn Ngạo Thần lại thành bé nhỏ không đáng nhìn.
“Đã như thế ta cũng không đi.” Hoa Thiên Nhiêu nhún nhún vai, Quân Mộ Khuynh cũng không đi thì còn cái gì để xem, lần này hắn tới đây chỉ là muốn nhìn một chút nàng giáo huấn người của Quân gia như thế nào, nếu nàng không đi thì cũng chả có gì để xem cả.
Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng cười, chắp hai tay ra sau: “Đây là chính ngươi nói.” Ai nói nàng không đi, nàng chỉ là chưa đi thôi, gấp cái gì chứ.
“Không có!” Hoa Thiên Nhiêu lắc lắc đầu, trên trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là lọt vào bẫy của Quân Mộ Khuynh rồi, cho dù Quân Mộ Khuynh không đi nhưng Xích Quân nhất định sẽ đi, Xích Quân sao có thể thất tín với Quân gia, suy nghĩ một chút, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Hai ngươi khinh bỉ nhìn Hoa Thiên Nhiêu, đi nhanh về đấu kỹ tràng.
Địa phương tổ chức tỉ thí ngũ đại gia tộc, chính là một đấu trường rộng ở cách Quân gia không xa lắm, mỗi đợt đều được tổ chức tỉ thí ở đây, vì vậy mọi người đã rất quen thuộc, cũng chính vì thế nên từ sáng sớm mọi người đều đã vội vàng đi chiếm vị trí, hi vọng mình có thể giành được chỗ tốt, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ.
Mấy ngày trôi qua, bất giác đã tới ngày khai mạc tỉ thí ngũ đại gia tộc, tất cả người dân địa phương đều đã đến đông đủ, mà năm nay, so với năm trước người còn đông hơn.
Ở đây không ít người tới là vì Xích Quân, mọi người đều muốn nhìn được khuôn mặt thật của Xích Quân, cũng muốn xem một chút người sở hữu song nguyên tố, càng muốn tận mắt nhìn được trận tỉ thí giữa vị thiên tài này và Quân Lạc Phàm.
Sau, Quân Mặc lại quay về Quân gia, Quân Lạc Phàm đã không còn là đệ nhất thiên tài của ngũ đại gia tộc nữa, ai cũng không biết được thực lực thật sự của Quân Mặc tới đâu, cũng có người chờ đợi Quân Mặc ra tay, lần tỉ thí này, chẳng những là ngũ đại gia tộc so tài với nhau mà còn là cuộc đọ sức âm thầm giữa Quân Mặc và Quân Lạc Phàm.
Quân Lạc Phàm ngồi ở vị trí của mình, trong lòng có chút thấp thỏm, từ sau khi Quân Thương Lan mất tích, tâm tình của hắn vẫn chưa bình tĩnh được, mỗi ngày hắn đều sống trong sợ hãi, chỉ sợ không biết lúc nào đến lượt mình cũng sẽ vô duyên vô cớ mất tích, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình.
Nhìn xung quanh náo nhiệt, Quân Lạc Phàm cũng không có tâm trạng để ý tới, hắn nhìn xung quanh, không nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, nói cách khác, Xích Quân không có tới, điều này càng làm cho Quân Lạc Phàm thêm bất an.
Xích Quân và cuộc tỉ thí của hắn, người trong thiên hạ ai cũng biết, nếu hôm nay hắn tỉ thí xong, còn bị thua, đây chính là nói hắn không thể thắng nối Xích Quân, vì địa vị của mình, mặc kệ dùng cách gì hắn đều phải thắng, còn phải cho mọi người biết Quân Lạc Phàm hắn lợi hại như thế nào.
Không nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia, đừng nói là Quân Lạc Phàm, ngay cả khan giả cũng vô cùng tò mò, mọi người đều suy đoán không biết Xích Quân ở đâu, sau khi xuất hiện hai lần ở Âm Nguyệt thành, liền biến mất, dù có tìm cách nào cũng không tìm được tung tích của Xích Quân.
Người của Quân gia nhìn xung quanh, bao gồm cả Quân Chấn, có điều người Quân Chấn tìm không phải là Xích Quân mà là Quân Mộ Khuynh, trong lòng hắn rõ ràng một điều, Quân Mộ Khuynh sẽ không tham gia tỉ thí, nhưng hắn thật sự hy vọng nàng tham gia một trận, để cho tất cả mọi người đều biết thực lực chân chính của Quân Mộ Khuynh.
Đồng thời Quân Chấn cũng rất vui mừng vì sự thông minh của Quân Mộ Khuynh, nàng biết nếu mình lộ quá nhiều, quá sáng chói, sẽ đem đến nhiều phiền toái không cần thiết, cho nên mặc dù là nàng tới Âm Nguyệt thành, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc thực lực của Quân Mộ Khuynh tới đâu, chỉ biết là, Quân Mộ Khuynh không phải là không có nguyên tố, mà nàng có nguyên tố, chỉ là không ngưng tụ ra mà thôi.
Bá Hiêu đứng ở phía đầu, phía trước nàng là Chi Chi, người này đã chịu mặc trang phục của nữ hài tử, đứng ở trước mặt người khác đều làm cho người ta chú ý.
Chi Chi trang điểm giống như một búp bê bằng sứ, tinh xảo mà tròn tròn, làm cho người ta muốn nhéo nhéo, nhưng lại sợ đụng vào sẽ vỡ.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Chi Chi vô cùng đắc ý gặm khối thịt nướng trên tay, đây là nàng yêu cầu chủ nhân phá lệ nướng riêng cho nàng, lần trước chính là vì nó mà mới bị tên Hàn Ngạo Thần kia rống lên một trận, mặc dù nàng không biết vì sao, nhưng vì ăn ngon, nàng cũng không thèm so đo với hắn.
Nhìn Chi Chi, mọi người đều vô cùng sửng sốt, người này dù ở bất kì tình huống nào cũng có thể ăn được, mỗi ngày từ lúc ngủ dậy cho tới khi đi ngủ, trong miệng đều không ngừng nhóp nhép, hầu như cái gì ăn được đều ăn, vì ăn nàng có thể liều lĩnh, không biết là nàng nghĩ như thế nào nữa.
“Các ngươi nhìn ta làm gì, người ta đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn nhiều một chút sao có thể lớn được.” Chi Chi gặm khối thịt to, vô tội nhìn mấy người đang phóng cho nàng một ánh mắt khinh thường, hoàn toàn không để ý tiếp tục ăn, hơn nữa ăn còn vô cùng ngon miệng.
Chiến Sí nuốt nước miếng! Dựa vào, cũng không biết con nhóc này ở đâu ra, thịt nướng của bảo bối đồ đệ hắn làm là thức ăn ngon nhất trên thế giới, kết quả mỗi lần nàng làm, nó đều chiếm được nhiều nhất, bây giờ còn lấy ra khoe khoang.
Chi Chi không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, đầu tiên là ăn thịt nướng, sau đó ăn tiếp các món đồ ăn vặt, điểm tâm, ăn vui mừng thỏa thích.
Bá Hiêu lạnh lùng nhìn Chi Chi, trên đầu treo mấy cái hắc tuyến, nó ăn như thế còn nhiều hơn cả lúc trước, còn nói là ma hạch của linh thú đã không đủ thỏa mãn nó, nó còn muốn ăn loại cao cấp hơn.
Trên thế giới này, linh thú vốn đã ít, mỗi này nó đều ăn một đống, còn không biết còn được bao nhiêu, chẳng lẽ còn muốn ăn của thần thú, vậy càng không thể, nói chung, trong hơn một vạn ma thú mối có thể xuất hiện một thần thú đã là chuyện mừng rồi, có đôi khi dù là hai hay ba vạn con cũng không có lấy một con thần thú.
Dù có thần thú, nhưng thần thú thích sống một mình, chiếm lấy một mảnh đất, làm vậy là vì một khi có nguy hiểm, nó có thể đúng lúc triệu tập đàn thú công kích.
Nhưng dựa theo khẩu phần ăn của Chi Chi, cho dù có nhiều ma hạch của linh thú đi nữa cũng không đủ cho nàng ăn.
“Tiêu, ngươi nói xem sao bây giờ chủ nhân còn chưa tới?” Chi Chi kiêu ngạo hỏi, trong miệng không ngừng nhai, một đống đồ nó ăn nãy giờ giống đá chìm xuống đáy biển, chẳng có một cảm giác no tẹo nào.
Bá Hiêu đen mặc, lắc đầu: “Không biết.” chủ nhân muốn làm chuyện gì, bọn họ sao có thể ngăn cản.
Chi Chi nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng phải, chúng ta không thể can thiệp chuyện của chủ nhân.” Thế nhưng tỉ thí sắp bắt đầu rồi, chủ nhân hẳn là phải tới chứ.
“Dựa vào!” La Tắc nhìn Chi Chi, thực sự là không thể nhịn được nữa, người này còn có thể ăn nữa.
Vị trí của bọn họ là dành riêng cho người của hoàng thành, lần này bọn họ tới xem tỷ thí, đương nhiên người của ngũ đại gia tộc phải chuẩn bị riêng vị trí cho bọn họ, còn có chỗ trống cho Ngạo Tà, có điều cũng không biết hắn và Quân Mộ Khuynh đi đâu, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Mọi người đều xem thường nhìn Chi Chi, nhưng Chi Chi làm như không biết, tiếp tục ăn.
Không có biện pháp, những người này không phải công tử hoàng thành thì chính là một vài nhân vật nổi tiếng, tiền nhiều vô số, Quân Mộ Khuynh chỉ cần nói một câu, bọn họ không thể không lấy mỏ tinh ra mua đồ ăn cho tiểu tổ tông này.
“Người tới là ai?” Quân Chấn ngồi ở vị trí chủ vị, cảnh giác nhìn lên trên trời, khí tức bất thường này là ai?
“Sư công, không phải ngươi nói là sư phụ ở đây sao? Sao ta không thấy?” thanh âm non nớt vang lên trên không trung, khiến cho mọi người đều nhìn sang.
Tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn lên trên trời, liền nhìn thấy một thân ảnh màu xám từ từ hiện ra ở cuối chân trời, trong tay còn kéo thêm một đứa bé, tiểu nam hài tò mò nhìn xung quanh, chỉ cần chú ý một chút sẽ thấy con ngươi của hắn là màu xám, còn phát sáng.
“Hắc! Là lão nhân kia!” Chiến Sí nhìn thấy Mạc Tương Thủ tới, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Người này chiếm lấy đồ tôn của ta một thời gian dài như vậy, không biết là đã đi đâu?” Chiến Sí chỉ vào thân ảnh đang chậm rãi đi xuống kia hỏi.
“Không biết.” Mọi người nhao nhao lắc đầu.
Nhìn thấy Mạc Tương Thủ tới, gia chủ ngũ đại gia tộc đều nhao nhao đi ra ngoài: “Khó có được năm nay ngươi sẽ đến.” Quân Chấn cười ha hả nói, đợt trước có thỉnh thế nào người này cũng không chịu đến, năm nay thì lại không mời mà tới.
Mạc Tương Thủ cúi đầu liếc mắt nhìn Quân Chiến Thiên: “Ta đã đáp ứng một người sẽ tới, hơn nữa hắn cũng muốn gặp sư phụ mình.” Mạc Tương Thủ lạnh nhạt nói.
“Ai?” Năm vị gia chủ đều tò mò nhìn Mạc Tương Thủ, là ai có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời Mạc Tương Thủ tới, phải biết lão gia hỏa này tính tình kỳ lạ muốn chết, chuyện hắn muốn, ngươi có cầu đến mức nào hắn cũng sẽ không động dung, nhưng chỉ cần chuyện hắn làm, đều đạt kết quả tốt.
“Ngốc, đương nhiên là sư phụ ta a.” thanh âm non nớt của Quân Chiến Thiên vang lên, thấy năm người kia nhìn mình chằm chằm, nhưng Quân Chiến Thiên lại không hề sợ hãi: “Mạc sư công, ta thấy Tiêu tỷ tỷ, còn có Chiến sư công nữa.” ngón tay chỉ vào một hướng, trong mắt sáng rực.
“Chúng ta đi qua đó trước.” Mạc Tương Thủ nhẹ nhàng gật đầu, đúng là bọn hắn, nhưng mà không thấy bảo bối đồ đệ đâu cả.
Thấy Mạc Tương Phủ hướng về chỗ hoàng thành quý tộc ngồi, người của Mạc gia đều vô cùng khó chịu, gia chủ ngũ đại gia tộc mặt cũng cứng đờ.
Quân Chấn thở dài, nhiều năm như vậy, người này tính tình vẫn không đổi, chẳng nể mặt ai, tốt xấu bọn họ cũng có qua lại nhiều năm, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không thèm cho hắn một chút mặt mũi tốt, còn nữa, người này lúc nào đã thu một tiểu đồ tôn rồi.
“Bảo bối đồ tôn!” Chiến Sí đi nhanh lên, ôm lấy Quân Chiến Thiên, đã lâu không gặp tiểu Chiến Thiên, đều là do tên kia, không nói câu nào đã đem tiểu Chiến Thiên mang đi.
“Chiến sư công.” Quân Chiến Thiên mỉm cười nhìn Chiến Sí: “Ngươi lại uống rượu?” trên mặt tiểu chính thái khẽ nhíu, lui về sau một bước.
“Không có, ta không có uống rượu, ta chỉ uống một chút nước thôi.” Chiến Sí vội vàng che miệng lại, hắn sẽ thừa nhận mình uống rượu sao? Đáp án rõ ràng là sẽ không, những người khác biết thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để cho bảo bối đồ tôn biết.
Quân Chiến Thiên xem thường nhìn Chiến Sí, rõ ràng là sư công thấy hắn nhỏ nên mới lừa gạt, rõ ràng là uống rượu mà lại bảo là uống nước.
“Khụ khụ!” Chiến Sí ho nhẹ một cái, lần đầu tiên bị tiểu hài tử khinh bỉ, hơn nữa người này còn là đồ tôn của hắn.
“Chiến Thiên.” Bá Hiêu đi tới trước mặt Quân Chiến Thiên, ngồi xổm người xuống.
“Tiêu tỷ tỷ.” Quân Chiến Thiên cười ha hả kêu lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Ngoan!”
Nhìn thấy Chiến Thiên xuất hiện, mọi người mới biết cái gì gọi là bé ngoan, nhìn Chi Chi xem, chính là một tên ham ăn, vì ăn cái gì cũng không cần.
Mọi người nhao nhao nhìn sang, tiểu hài tử kia gọi Mạc Tương Thủ sư công, lại bảo cái tên say xỉn kia là sư công, sư phụ hắn là ai?
Nhìn bọn họ từng cái được gọi là sư công, Long Thiên không nhịn được nữa, hắn từ vị trí khách quý đi xuống, trong mắt lộ ra tức giận.
Tất cả mọi người đều hiếu kì, vì sao Long Thiên đại nhân lại đột nhiên giận dữ, hướng hắn đi tới là chỗ Mạc Tương Thủ đại nhân đang đứng, hay là nói Long Thiên đại nhân và Tương Thủ đại nhân có xích mích sao? Này không nên nha, bọn họ đâu có nghe nói gì.
Long Thiên đi tới trước mặt Mạc Tương Thủ, ngay khi mọi người đều cho là sắp có đánh nhau, bộ dáng phẫn nộ của Long Thiên lập tức biến thành phật di lặc tươi cười, hắn mỉm cười nhìn Quân Chiến Thiên: “Ngoan, gọi ta một tiếng sư công.” Dựa vào, cũng gọi hai người kia là sư công, dù gì hắn cũng là lão sư, vậy hắn cũng là sư công.
Phanh! Phanh! Ầm!
Một trần bụi vung lên, không ít người bị ngã xuống đất, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao Long Thiên đại nhân cũng tới góp vui rồi, tiểu hài tử này rốt cuộc có lai lịch gì, đại nhân vật đều tranh giành làm sư công của hắn.
Phong Vân Đình ngồi ở một bên, cười nhìn Long Thiên đại nhân, hắn còn không biết Long Thiên đại nhân và Quân cô nương có quan hệ gì, thì ra cũng là thầy trò.
Quân Chiến Thiên hơi sững sờ, nhìn người đột nhiên xuất hiện, lui về phía sau một bước, lắc đầu: “Ta chưa từng thấy qua ngươi, không thể gọi ngươi là sư công.” Sư phụ chưa có nói, hắn mới không gọi.
Long Thiên đen mặt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Ngoan, ta thật là sư công của ngươi mà.” Hắn rõ ràng là thật mà.
Bốn người ngồi trên ghế lập tức che mặt, bọn họ rốt cuộc cũng được nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Long Thiên đại nhân rồi, loại cảm giác này, thật quá tốt.
“Thật sao?” Quân Chiến Thiên ngẩng đầu, nhìn Mạc Tương Thủ.
“Ta không biết.” Mạc Tương Thủ lắc đầu, Khuynh nhi bái Long Thiên làm sư phụ lúc nào, hắn thực sự không biết, không phải chứ, lại thêm một người tới giành đồ đệ.
Mọi người nhao nhao nhìn Quân Chiến Thiên, bọi vì bọn họ đều muốn biết sư phụ của người này là ai, có thể bái được nhiều sư phụ đến thế cũng quá vạm vỡ đi, một là Long Thiên đại nhân, một là Tương Thủ đại nhân, một người lại là luyện khí sư tiếng tăm lẫy lừng, ai có thể cầm thú đến thế, đồng thời nhận ba vị sư phụ.
Mặc dù bọn hắn nhìn xung quanh nhưng vẫn khống thấy sư phụ của tiểu hài tử hay là đồ đệ của ba vị đại nhân ở đâu.
Quân Chấn nhìn về phía xa, trong lòng vô cùng chấn động, đồ đệ của ba người bọn họ, không phải là…
Tiểu vương bát đản kia lúc nào nhận nhiều sư phụ đến thế, còn có một đồ đệ nữa? chuyện này sao không ai nói cho hắn biết, hắn chỉ vừa mới nhớ ra, ở Anh địa truyền ra Mạc Tương Thủ là sư phụ của tiểu vương bát đản, còn lại cũng không có gì, sao giờ lại thêm hai nữa rồi?
Quân Chấn còn biết một chút, bốn gia tộc còn lại đến giờ vẫn chưa nhớ tới, chuyện ở Anh địa, nếu bọn hắn nhớ tới, chỉ sợ trong lòng còn chấn động hơn cả Quân Chấn.
Mọi người nhìn quanh, liền nhìn một chút xem vị đồ đệ của ba vị đại nhân kia ở đâu, nhưng cổ muốn gãy mà chẳng nhìn thấy người gọi là ‘đồ đệ’ kia xuất hiện.
Ngay khi bọn họ rụt cổ về, chờ xem sau thì ở ngoài lại vang lên thanh âm.
“Ngươi nhìn xem, người đều đến đông đủ.” Thanh âm yêu nghiệt vang lên, người của Hỏa Dung thành lộ ra vẻ kích động, bọn họ lập tức nhìn sang, liền thấy thiếu chủ của bọn họ đi tới cùng với hai người nữa.
“Nhìn thấy.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói một câu, không đi về chỗ của Quân gia mà là hướng về chỗ ngồi của hoàng thành quý tộc.
Quân Chiến Thiên vốn còn đang thấy vọng, không thấy sư phụ, nhưng nghe thấy âm thanh này, lập tức tỉnh táo, hắn xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đi tới.
Ngay cả Chi Chi còn đang bận ăn cũng ngừng miệng, đem đồ ăn ném qua một bên, bắt lấy y phục của Chiến Sí lau tay, sau đó cầm lấy y phục của Long Thiên lau miệng, chạy nhanh về phía trước.
Quân Chiến Thiên cũng nhàn rỗi, nhìn thấy Chi Chi chạy hắn cũng xoay người chạy.
“Sư phụ!”
“Chủ nhân!”
Hai thanh âm non nớt vang lên đến chân trời, lập tức hội trường hoàn toàn yên tĩnh, bọn họ vừa nghe thấy cái gì? Cái tiểu hài tử vừa gọi Mạc Tương Thủ, gọi Chiến Sí là sư công, còn có Long Thiên đại nhân cũng yêu cầu hắn gọi là sư công, gọi người đi tới là sư phụ?
Chờ một chút, có ba người đi tới, vậy sẽ là ai trong ba người đó?
Nghịch Thiên Ngự Thú Sư Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm