Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: ZRaiki Immi
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 844 / 2
Cập nhật: 2020-11-14 06:28:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Quái Xà Bát Giác.
ia, để ta đi xem một chút." Kiếm Thập Nhất nói với Cơ Mộc Ly một câu, rồi sau đó đến gần dòng sông Hắc Hà quỷ dị kia.
Cơ Mộc Ly gật đầu một cái: "Cẩn thận chút."
Khi đến gần bên bờ sông thì thấy màu sắc của nước sông ở đoạn này nhạt hơn so với đoạn giữa sông Hắc Hà rất nhiều, nó có màu đen nhạt. Kiếm Thập Nhất khom lưng múc một chút nước lên, nhìn kỹ nước trong tay thì lại thấy nước rất trong, không hề giống với màu đen trước đó của sông Hắc Hà.
Đông Phương Lăng cũng lấy một cây gỗ khá dài, để đo thử độ sâu của sông Hắc Hà, không biết độ sâu ở giữa dòng sông Hắc Hà là như thế nào, nhưng độ sâu ở gần bờ sông không tới nửa trượng(1).
(1): Một trượng = 3.3 m -> nửa trượng = 1.65 m
"Gia, nước của sông này nhìn xa thì có màu đen rất quỷ dị, nhưng khi thuộc hạ lấy một chút nước lên xem, thì lại thấy nước sông trong như nước suối vậy." Kiếm Thập Nhất quay đầu lại nhìn về phía Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa.
Đông Phương Lăng cũng vội vàng nói một câu: "Hơn nữa dòng sông này không sâu, còn chưa tới nửa trượng." Nói đến đặc điểm này của sông Hắc Hà, Đông Phương Lăng cảm thấy nhớ loáng thoáng lại hình như Vạn Độc Dược Thánh từng nói với hắn một câu gì đó, nói cái gì ấy nhỉ? Lúc đó hắn cảm thấy điều ấy không quá quan trọng, nên không để trong lòng.
"Nếu như nước sông bình thường sẽ có màu xanh lá cây, hoặc màu xanh dương, không thể nào có màu đen như vậy được. Chắc là ở đáy dòng sông này phải có mọc loại tảo màu đen." Thủy Y Họa lqd^Ngư nhìn dòng sông màu đen kia, từ từ giải thích. Có lẽ dưới dòng sông này có mọc thực vật có thể hấp thu tất cả ánh sáng, cho nên không hề có bất kỳ ánh sáng phản xạ ra ngoài, nên chỉ có thể nhìn thấy một màu đen. Dĩ nhiên, nàng không thể giải thích với người khác như vậy, chỉ có thể nói dước đáy sông này có thể mọc loại tảo màu đen.
Nhưng mà, nếu muốn hấp thu hoàn toàn ánh sáng, thì phải mọc dày như thế nào, dù đó là một loại tảo thì cũng không thể nào. Thủy Y Họa không thể không hoài nghi... dòng sông này căn bản không hề cạn như tưởng tượng.
"Cơ Mộc Ly, ta cảm thấy nếu càng đi vào giữa dòng sông này thì sẽ càng sâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Vì sao Y Họa cảm thấy như vậy?" Cơ Mộc Ly nhíu mày hỏi cô gái bên cạnh. Vừa rồi hắn vẫn luôn một mực quan sát tiểu hồ ly của mình, không hề bỏ qua sự thay đổi trong mắt nàng.
"Trực giác..." Thủy Y Họa ném ra hai chữ, khiến Cơ Mộc Ly bỗng cười toét miệng. *nguyên văn đấy ~*
"Được, vậy thì sẽ tin trực giác của Y Họa." Cơ Mộc Ly cười cười, phân phó với hai người đang đứng ở gần bờ sông kia: "Thập Nhất, Lăng, hai ngươi mau đi làm bè gỗ, phải làm chắc chắn vào!"
Hai người nghe xong thì lập tức bắt đầu hành động. Bọn họ vừa đi từ rừng sâu ra, nên có rất nhiều gỗ để làm. Về phần dây thừng, trước lúc đi thì bọn họ đã chuẩn bị sẵn rồi, chính là vì tình huống bây giờ mà chuẩn bị.
Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất đi làm công việc nặng nhọc, còn Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa thì ngồi ở bên bờ dù hai người kia đang vô cùng bận rộn thì họ vẫn rất ung dung ngồi chờ, tư thái rất tự nhiên, không thể không nói hai người này vô sỉ rất giống nhau.
"Cơ Mộc Ly, huynh nói xem, chúng ta có nên đi giúp họ một tay không?" Thủy Y Họa thấy trong lòng có chút áy náy.
Cơ Mộc Ly nghe vậy, lông mày nhíu dương lên, nói với hai người đang ra sức chặt cây ở đằng kia, nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi cần Gia giúp một tay đốn cây cùng sao?"
Hai người cùng nhau lắc đầu: "Không cần! Gia và Vương phi cứ ngồi nghỉ ngơi là được!"
Chuyện cười, chuyện như vậy còn phải để Gia làm, thì thuộc hạ như họ cũng quá vô dụng rồi.
Cơ Mộc Ly hướng về phía Thủy Y Họa nhún nhún vai: “Y Họa, nàng xem, không phải là ta không muốn giúp Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng, mà là bọn họ có thể tự làm hết không cần ta giúp.”
“À, thế được rồi…” Giọng nói của Thủy Y Họa có chút đồng tình với hai người kia.
Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng len lén nghe được đối thoại của hai người đó: vô sỉ, vô sỉ!
Lúc này, người đã bị mọi người phớt lờ đi, trên trung niên đã bị bệnh tật làm cho suy yếu, Vương Ngũ, hắn từ trong cơn chấn kinh hồi hồn, đi tới trước mặt hai người Thủy Y Họa, nhưng cần là giữ khoảng cách ba bước bởi vì hắn đã phát hiện rằng, cái người nam nhân đẹp như tranh vẽ kia không thích hắn đến gần. Trong đôi mắt đã có chút chán nản của Vương Ngũ thoáng qua sự cố chấp, hành đại lễ với hai người: “Kính xin hai vị cao nhân tiện thể dẫn theo tiểu nhân một đoạn, tiểu nhân vô cùng cảm kích hai vị!”
Dọc theo đường đi này, hắn mơ hồ đã hiểu thân phận mấy người thân phận không tầm thường, thỉnh thoảng còn có thể nghe được từ trong miệng của hai thuộc hạ này gọi Vương Gia và Vương phi. Những người này cũng là đang đi tìm thánh địa trong truyền thuyết, nếu như hắn có thể đi theo mấy người này, nhất định hắn sẽ được lợi làm ít công to, nhưng mà phải làm như thế nào mới có thể đi theo những người này mới được!
Thủy Y Họa thấy tên trung niên bị bệnh này chợt lại gần, giấu đi chút không vui trong lòng, suy nghĩ một chút, không nhanh không chậm mà nói: “Bọn ta đi chuyến đi này là vì muốn tới chỗ thần bí ở bên bờ bên kia của dòng song Hắc Hà này. Chỗ thần bí kia mới chỉ được ghi lại một chút ở trong cổ thư, nên ở chỗ đấy có bao nhiêu nguy hiểm, bọn ta không nói rõ được, nhưng chắc người cũng có thể đoán được. Lúc ở trong rừng sâu kia mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này không biết sẽ còn gặp phải chuyện gì nữa. Vương Ngũ ngươi cần phải hiểu, nếu như ngươi cứ tiếp tục đi về phía trước, thì rất có thể sẽ vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình ở giữa đường!” Dừng lại một chút, tiếng nói chuyển một cái, đột nhiên trở nên bén nhọn: “Tại sao ngươi không ở nhà, sống nốt quãng thời gian còn lại của mình với thê tử và nhi tử chứ? CHết nơi đất khách quê người, sẽ không có người nào nhặt xác ngươi, đây chính là điều ngươi muốn sao?”
Sau khi nghe đến đoạn sẽ không có người nào nhặt xác mình, thì trên mặt Vương Ngũ lộ rõ sự sợ hãi, nhưng ngay sau đó lại bị cố chấp và dục vọng che lấp. Cứ coi như bây giờ quay trở về thì thế nào, cuối cùng không phải là ngày qua ngày chờ chết sai! Bây giờ hắn đang là tráng niên, hắn không muốn chết, đúng, hắn không muốn chết chút nào! Hắn còn muốn sống lâu trăm tuổi!
“Van cầu hai vị cao nhân hãy mang theo tôi, dù sau này có như thế nào thì tiểu nhân cũng sẽ không oán người khác, cho dù chết giữa đường cũng không sao cả!” Vương Ngũ khẩn cầu, khuôn mặt với vì bị bệnh nên tái nhợt nhưng giờ vì kích động mà lại có chút đỏ ửng, sợ mình sẽ bị mấy người này bỏ lại. Thủy Y Họa khẽ vặn lông mày, nhìn lướt qua trước nước song Hắc Hà quỷ dị, lạnh nhạt nói: “Ngươi phải nghĩ cho rõ, mấy người bọn ta chỉ có thể lo tự vệ cho bản thân mình, sẽ không thể nào bảo vệ ngươi an toàn, bây giờ ngươi quay trở về còn chưa muộn. Hya là chúng ta cho ngươi bản đồ đi vào thánh địa, sau đó ngươi tự nghĩ cách khác tìm đường tắt qua song?”
Nghe xong lời Thủy Y Họa nói, Vương Ngũ không khỏi sửng sốt một chút, trong mắt thoáng qua sự giãy giụa, không ngờ đám người này lại có bản đồ đi vào thánh địa! Nhưng mà, nếu một mình hắn đi sẽ rất nguy hiểm, nếu hắn đi theo đám người này còn được, con ngươi đảo một vòng, Vương Ngũ che miệng ho khan, nhìn vô cùng suy yếu: “Ý tốt của cô nương, tiểu nhân vô cùng cảm tạ. Nhưng mà tiểu nhân vẫn mong có thể đi theo mấy vị cao nhân.”
Nhìn cái bộ dạng da mặt dày này của tên chết tiệt này khiến Thủy Y, Y Họa không chịu được cười nhạo một tiếng: “Đã như vậy thì tùy ngươi.” Chỉ là nếu như chết ở giữa đường thì cũng đừng oán chúng ta.
Khóe miệng Cơ Mộc Ly khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Ngũ như nhìn một người chết. Không biết tự lượng lực người như thế, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào tử lộ! Còn làm cho Y Họa của hắn phiền lòng, vậy thì càng đáng chết!
Cũng không lâu sau đó, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng đã mang về đủ số gỗ và làm chiếc bè cho năm, sáu người ngồi ném tới bờ song.
Đông Phương Lăng lau mồ hôi, vô cùng ghét bỏ mà nhìn chằm chằm vào này tên trung niên đã bị bệnh hoạn sắp chết kia, nhe rang hỏi “Gia, chẳng lẽ chúng ta phải mang theo cái tên này để làm gánh nặng sao?”
Vừa đắc chí nói một câu nói như vậy xong, khi Đông Phương Lăng tiếp tục quơ múa mái chèo, thì bè hỗ giống như là bị trúng tà, dù dùng lực thế nào, thì cứ vẫn ở nguyên tại chỗ, im lìm bất động.
"Gặp quỷ sao!" Trán Đông Phương Lăng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hai cánh tay ra sức chèo đã có chút ê ẩm.
"Đừng chèo nữa." Sắc mặt Cơ Mộc Ly hơi trầm xuống, hai mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm bè gỗ dưới chân nhìn một chút: "Phía dưới chúng ta chắc là đang có thứ gì đó chỉa vào bè, cho nên làm cho lực chèo không dùng được!"
Lời vừa dứt, thì chân của Cơ Mộc Ly đột nhiên phát lực, giẫm mạnh xuống bè gỗ, nhưng hắn hoàn toàn khống chế được lực của mình, bè gỗ đang đứng yên bị chấn động mạnh, mà nước sông ở dưới bè gỗ cũng bị chấn động theo, tạo thành những con sóng lớn.
Nhưng mà vào lúc này, trong nháy mắt, có thứ gì đó từ phía dưới bè gỗ bơi ra khắp các phía khác.
"Trời ạ —— đây là thứ gì vậy!" Vương Ngũ hét to một tiếng, sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt vì bị bệnh, giờ ngay lập tức lại biến thành thành trắng bệch. Khi hắn nhìn thấy những thứ đang từ phía dưới bè gỗ bơi ra kia, thì sợ đến độ toàn thân phát run.
Đó là những sinh vật sống có số lượng tới mấy trăm con, chúng giống như rắn mà cũng không phải hoàn toàn là rắn. Khi chúng từ đáy sông bơi lên thì có thể thấy được toàn thân của chúng đen nhánh, chúng có thể giấu mình trong dòng nước màu đen của con sông Hắc Hà này, nếu như không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không phát hiện được. Sinh vật sống kia dài khoảng gần một trượng (2), trên thân người dài trơn mịn của bọn chúng lại có tám cái chân giống như chân của thằn lằn. Trên đầu hình tam giác của chúng có hai con mắt đen như mực và khi vừa há miệng thì lộ ra bốn chiếc răng nanh rất sắc bén.
(2) 1 trượng = 3.3m.
Một cái giẫm chân này của Cơ Mộc Ly hình như đã chọc giận bọn chúng, sau lúc bọn chúng rối rít từ phía dưới bè gỗ chui ra, thì ngay sau đó bọn nó bắt đầu bò lên bè gỗ dọc theo mép bè, lúc bò lên còn thỉnh thoảng nhe răng nah ra, giống như là đang cố ý trêu đùa.
Khi Đông Phương Lăng thấy cảnh này thì toàn thân hắn run lên, nếu có một con tới thì cũng may, con mẹ nó, bây giờ có tận mấy trăm con cùng bâu lại xung quanh bè gỗ, thật sự quá đáng sợ, quá dọa người rồi, có được hay không!
"A!" Đông Phương Lăng chợt kêu một tiếng: "Ta nhớ ra sinh vật này là gì rồi, đây là —— Thập Nhất, ngươi ngàn vạn lần không được giết bọn nó!"
Lời của hắn còn chưa nói xong, thì Kiếm Thập Nhất đã vô cùng dứt khoát rút kiếm ra, chặt hết đầu của nhóm quái xà tám chân đầu tiên đang cố gắng bò bè gỗ ra làm hai, máu tươi của bọn chúng bắn ra khắp nơi. Khi nghe được lời Đông Phương Lăng nhắc nhở, thì Kiếm Thập Nhất yên lặng quay đầu lại nhìn hắn, quan sát Đông Phương Lăng đang há hốc miệng một lúc, hỏi đầy nghi hoặc: "Lăng, ngươi làm sao vậy?"
"Thập Nhất, ngươi... Sao ngươi lại giết bọn chúng!" Đông Phương Lăng rên lên: "Thảm rồi! Bọn chúng nhất định chính là thứ mà ban đầu sư phụ của ta nhắc tới, chính là ‘ tiểu tử đáng yêu ’ mà! Nếu vừa rồi ngươi không để ý tới bọn chúng, kệ cho bọn chúng chơi một chút thì sẽ không sao. Nhưng nếu như ngươi làm ngược lại, thì bọn chúng sẽ cứ theo ngươi để trêu đùa mà
Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Sa Thần Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt