Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: ZRaiki Immi
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 844 / 2
Cập nhật: 2020-11-14 06:28:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Phong Lưu Không Kiềm Chế Được
ột khắc trước vẫn là binh khí giao tranh, hỗn loạn một mảnh mà chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thanh âm đều yên lặng xuống giống như là yết hầu bỗng nhiên bị bóp chặt vậy.
Thủy Y Họa hướng ngoài cửa sổ xe tìm kiếm, khi nhìn đến tình cảnh xong, đồng tử chợt co rụt lại.
Thủ đoạn quá tàn nhẫn!
Đám người áo đen vừa mới giao đấu với nhóm binh lính, giờ phút này đã biến thành từng đoạn, thịt người lẫn trong máu, máu tươi đỏ sẫm dần dần chảy thành sông.
Mấy người hộ vệ tay vẫn còn giơ đao, hiển nhiên là vẫn trong trạng thái tác chiến khi bị vây, không có hoàn toàn từ trong tinh thần tác chiến đi ra, mà bọn họ giờ phút này trong mắt đều lấp đầy hoảng sợ cùng sợ hãi.
Trừ bỏ ba người đầu lĩnh ra, thì không một người áo đen nào may mắn thoát khỏi, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm.
Phía trước đội ngũ chẳng biết lúc nào xuất hiện ba nam tử dáng người cao ngất. Trên mặt ba người đều đội một chiếc mặt nạ vô cùng tinh xảo, chỉ lộ ra ánh mắt, mũi, môi cùng cái cằm.
Nam tử đứng giữa mặc một thân áo trắng như tuyết, trên mặt đội một chiếc mặt nạ màu trắng, cả người có một cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Nếu nói Ôn Cẩn Hiên nho nhã nhu hòa, như vậy người này tuy rằng mặc áo trắng, lại hoàn toàn không dính dáng gì tới nho nhã mà ngược lại, lại giống như là một đóa sen trắng mọc ra từ trong bể máu, nhìn như cao thượng kì thực mùi máu tươi đầy người.
Trong tay hắn còn cầm một thanh trường đao, đầu đao hướng xuống đất, máu tươi vẫn còn dính trên đao, lúc này chính là mỗi giọt rơi xuống, phát ra thanh âm tí tách, ở bên chân hắn nở rộ thành từng đóa hoa mai diễm lệ, phía trên áo bào tuyết trắng không dính bất cứ thứ gì, sạch sẽ làm cho người ta ngay cả chạm đến đều sợ làm bẩn màu trắng kia.
Bên trái là một nam tử thân mình hơi nhỏ gầy, mặc một thân màu xanh, tôn lên thân hình thập phần hoàn mỹ của hắn, mà trên mặt hắn gắn vào một chiếc mặt nạ màu xanh giống như là làm bằng ngọc Phỉ Thúy, so với mặt nạ của nam tử áo trắng kia thì tinh xảo hơn rất nhiều.
Nam tử áo xanh cầm trên tay một cái bình nhỏ, một mùi thơm nhàn nhạt từ trong chai nhẹ nhàng bay ra, ngửi đến mùi này đám người áo đen trước khi chết ào ào biến sắc, cả người run rẩy, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
Người cuối cùng trong ba nam tử liền có vẻ hơi gầy, hắn có một mái tóc màu hồng hiếm thấy, mọi người vốn tưởng rằng người này sẽ mặc một thân áo choàng đó như lửa, cộng thêm một chiếc mặt nạ hỏa hồng nhưng hắn như là tận lực tránh đi ai đó vậy. Hắn mặc một thân trường bào màu đỏ tía, mang một chiếc mặt màu màu đỏ tía, cằm hết sức nhu hòa, môi đỏ tươi, làm cho người ta có một loại cảm giác thập phần diêm dúa loè loẹt. Hắn hai tay ôm ngực, giống như ở bên xem.
Kiếm Thập Nhất đang cùng Ôn Cẩn Hiên giao đấu cùng đám người áo đen, khi thấy ba người xuất hiện liền lui trở lại cùng nhau, thân hình đều có chút chật vật.
Ba người tựa vào cùng nhau, trong mắt là ngâp trời lửa giận.
"Người của Phong Vân đường?"
Nam tử đứng giữa ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía ba người còn lại, giọng điệu không mang theo một tia nghi hoặc.
Người áo đen thổi tiêu mắt mang sát ý theo dõi hắn, "Tiêu Dao cung tam đại hộ pháp, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước. Chúng ta Phong Vân đường cùng Tiêu Dao cung từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, các ngươi vì sao xen vào việc của người khác?"
"Trừ bỏ nữ nhân ở trong xe ngựa, các ngươi muốn giết ai thì giết, chính là giết hết mọi người ở đây chúng ta cũng sẽ không nháy mắt. Đáng tiếc a, thủ hạ của các ngươi đều đứng ở gần chiếc xe ngựa này quá, chúng ta đành phải thanh lý." Khóe miệng của nam tử áo trắng đóng mở liên tục, trong mắt tràn đầy thị huyết.
"Bạch Hổ, khách khí với bọn họ làm gì, một đao cắt cổ bọn họ là xong." Nam tử áo xanh thúc giục nói, rồi sau lại cầm cái chai trong tay hung hăng quơ quơ.
" Tiểu nhân đê tiện, dám hạ độc chúng ta!" Người áo đen tính cách xúc động nhất tức giận mắng một câu, ánh mắt hận không thể đem người áo xanh kia thiên đao vạn quả.
"Ha hả, thế chắc Phong Vân đường các ngươi là chính nhân quân tử?" Nam tử áo xanh như là nghe được một chuyện rất là thú vị, trào phúng nở nụ cười.
Ai không biết Phong Vân đường chuyên môn lấy việc giết người kiếm tiền để sống, trong giang hồ không có người nào vô sỉ hơn so với Phong Vân đường, người này lại còn ý tứ nói hắn đê tiện vô sỉ.
Tiếng còi của người áo đen kia đã lạnh nhạt rất nhiều, nhìn chằm chằm cái chai trong tay nam tử áo xanh, "Vì sao chỉ có chúng ta trúng độc, những người khác đều không có việc gì, Thanh Long hộ pháp có thể nói cho biết hay không?"
Thanh Long vừa nghe lời này, vui vẻ, chậm rì rì giải thích nói: "Cái này thì phải trách lão Đường chủ của các ngươi, nếu không phải mỗi người các ngươi đều ăn câu mệnh đan, thì ta làm sao mà có thể phối ra độc dược thích hợp các ngươi được? Mùi này chỉ có thể dung hợp cùng với câu mệnh đan trong cơ thể các ngươi mới có thể phát sinh ra được."
Ba người áo đen vừa nghe lời này, sắc mặt nhất tề biến đổi. Chuyện ăn câu mệnh đan, là nội bộ Phong Vân đường mới biết được, không nghĩ tới người Tiêu Dao cung cũng biết!
Căn cứ vào thân phận thì không cho phép bọn họ buông mục tiêu chạy trốn, nhưng là lúc không có một chút phần thắng, liều mạng đánh thì đúng là ngu ngốc.
Cho nên ngay sau đó liền có đạn mù ném ra, đợi đến sương khói tán đi, ba người đã biến mất không thấy.
Nam tử mặc áo màu đỏ tía đang muốn đuổi theo, Bạch Hổ khoát tay, cười lạnh nói: "Chu Tước, không cần đuổi theo, nhiệm vụ hôm nay chính là bảo hộ nữ nhân trong xe ngựa kia, cái khác mặc kệ."
"Liền như vậy thả ba người bọn họ đi? Dầu gì cũng là những người đầu bảng sát thủ." Chu Tước giọng điệu có chút tiếc hận.
"Trên bảng sát thủ đó, mười người cũng không bằng một mình Mộ Dung Thất." Bạch Hổ thản nhiên nói, ánh mắt không có tí ti thương hại đảo qua những thi thể đã bị cụt chân tay còn nằm lại trên đất.
Mấy người chậm chạp rời khỏi, lúc đi qua Ôn Cẩn Hiên, Ôn Cẩn Hiên vội vàng ôm quyền nói, "Đa tạ vài vị thiếu hiệp ra tay cứu giúp."
"Thiếu hiệp?" Bạch Hổ giọng điệu suồng sã lập lại một lần, ánh mắt lạnh như băng đảo qua dung nhan tuấn lãng của Ôn Cẩn Hiên, xẹt qua một tia sáng lạnh, "Ôn nhuận như ngọc, Mặc Ngọc công tử, tự giải quyết cho tốt."
Cái nhìn kia giống như tùy ý xẹt qua, hoặc như là dẫn theo cảm xúc gì đó nhanh làm cho người ta không kịp bắt giữ.
Đợi đến Ôn Cẩn Hiên còn muốn nhìn kỹ thì mấy người kia đã rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
"Tiêu Dao cung, tam địa hộ pháp của Quỷ Sát huyết tôn?" Ôn Cẩn Hiên thì thầm một câu, quay đầu nhìn về phía xe ngựa bị thị vệ hộ gắt gao, trong lòng nghi hoặc ngàn vạn.
Thủy Y Họa cùng với Quỷ Sát huyết tôn của Tiêu Dao cung, giữa hai người chẳng lẽ có giao tình mới có thể làm cho hắn cử ra ba người trong tứ đại hộ pháp tiến đến bảo hộ nàng?
"Ôn công tử, thi thể này xử lý như thế nào?" Cấp dưới hỏi ngắt dòng suy nghĩ của Ôn Cẩn Hiên.
Hắn nhàn nhạt nhìn bốn phía liếc mắt một cái, cảnh tượng này giống như đặt mình trong địa ngục cũng không thể làm cho hắn lộ ra biểu cảm khó chịu chút nào.
"Một trận lửa thiêu."
Dứt lời, người đã xoay mình lên ngựa, dẫn dắt đội ngũ tiếp tục tiến về trước, chỉ để lại thị vệ đang trợn mắt há hốc mồm cùng vài người bị thương ở lại.
Đội ngũ dựa theo lịch trình đi trước, giống như chuyện vừa rồi chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ, không có ảnh hưởng bọn họ chút nào.
"Thật sự là một vị quân tử ôn nhu máu lạnh." Kiếm Thập Nhất hừ một tiếng, đối Ôn Cẩn Hiên thực hiện thật không có gì không thoải mái. Rất nhiều phần thi thể chân tay đã bị cụt, có thể bị hoả táng đã là không sai, chẳng qua hắn thật chán ghét người này luôn mang theo một chiếc mặt trông có vẻ hiền lành.
Thủy Y Họa liếc Kiếm Thập Nhất một cái, vừa rồi cũng không biết là ai xúc động biết rõ là phép khích tướng cũng muốn vội vã đi chịu chết.
Đem rèm xe để xuống, Thủy Y Họa thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. Mới vừa rồi nàng đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của mọi người, khi nhìn thấy mấy người đội mặt nạ kia, trong lòng một loại cảm giác quen thuộc dâng lên, nhất thời liền có suy đoán.
Yêu nghiệt đáng chết kia đó là Tiêu Dao cung cung chủ —— Quỷ Sát huyết tôn!
Khó trách hắn thề nguyền son sắt nói không có người nào dám lấy tính mạng của nàng, hóa ra người ta có lai lịch lớn như vậy, một cái danh vọng có thể đè chết người.
Chẳng qua, ta cũng không kêu ngươi giúp ta, cho nên lần này không tính ta nợ ngươi, về sau mơ tưởng tới tìm ta thỉnh cầu. Thủy Y Họa thầm nghĩ.
Trừ bỏ một chút chuyện ngoài ý muốn đó, trên đường đi đúng là thuận buồm xuôi gió, ngay cả người đi đường cũng chưa nhìn thấy.
Thời điểm còn cách cửa thành Hỏa Vũ quốc khoảng ba bốn dặm, mọi người thấy tình cảnh trước mắt, đồng loạt ngẩn ngơ.
Sứ thần Liễu Uyên của Hỏa Vũ quốc từng đến Tuyết Ly quốc mừng sinh nhật Ngô hoàng đã từng nói, Viêm Đạm vương sẽ trải mười dặm thảm đỏ để đón tiếp vương phi của hắn, không nghĩ tới đó không phải là lời nói đùa, mà là sự thật!
Trước mắt một con đường tơ lụa màu đỏ trải thật dài, kéo dài đến tận qua trường thành, mà hai bên đường mỗi cách một trượng sẽ có một binh lính đeo đao đứng sừng sững. Liếc mắt một cái trông đi qua, mơ hồ có thể thấy được dưới chân cửa thành Hỏa Vũ quốc đứng một đội nhân mã.
"Mời sứ thần và công chúa đi bên này." Một binh lính đứng ở cửa thành quy củ khom người hành lễ, rồi sau thối lui đến hai bên.
Mọi người đi ở trên con đường trải đầy thảm đỏ này cũng không dám bước mạnh, sợ giẫm nát chỗ tơ lụa sa tanh tốt nhất này.
Ôn Cẩn Hiên nhìn về phía đội nhân mã dưới thành lâu, ánh mắt nhu hòa hơi hơi híp lại.
Xem ra, người tới đón tư thế không nhỏ. Sẽ không phải là quốc quân cùng Viêm Đạm vương tự mình tiến đến đi? Nếu là quốc quân tự mình tiến đến, như vậy sẽ mất thân phận, dù sao tới chính là con dâu của hắn. Nếu là Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly yêu thích nam nhân trong truyền thuyết kia..... Loại khả năng này lại càng nhỏ.
Người nào chẳng biết, Hỏa Vũ quốc Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly không chỉ có là có tiếng yêu thích nam nhân, có ham mê đoạn tụ, lại cực kỳ chán ghét nữ tử. Nói là dùng mười dặm thảm đỏ tới đón tiếp vương phi tương lại, kỳ thực tất cả mọi người trong lòng đều có tính toán, chẳng qua là cho đám hỏi lần này một chút mặt mũi mà thôi.
Mọi người đi tới gần, Ôn Cẩn Hiên chỉ thị cho kỵ binh đều xuống ngựa, hai bên tránh ra, một chiếc xe ngựa rực rỡ xuất hiện.
Hai ngựa cùng giá xe thoạt nhìn thập phần xa hoa, mà bên ngoài đều dùng sơn đỏ tinh tế chải quét một lần, tơ lụa đỏ thẫm buộc ở trên nóc xe ngựa, thoạt nhìn vô cùng vui mắt.
"Ôn công tử, đã lâu không gặp."
Liễu Uyên nhìn đội ngũ đưa gả dưới thành, thấy lễ quan đưa gả đúng là Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên, trong lòng kinh ngạc không thôi, đồng thời khuôn mặt vội vàng tràn đầy tươi cười tiến lên nghênh đón.
"Không nghĩ tới là Liễu đại nhân đến đón dâu, Liễu đại nhân dạo này có khỏe không?" Ôn Cẩn Hiên hướng hắn ôm quyền, cười nhạt hỏi.
Liễu Uyên nghe xong nửa câu đầu của hắn, vụng trộm nhìn lướt qua xa giá phía sau, hướng hắn cười ha ha hai tiếng, "Ôn công tử, công chúa một đường vất vả đi đến Hỏa Vũ quốc ta, tại hạ chính là lễ quan đón dâu lần này, tới tự nhiên còn có người khác."
Ôn Cẩn Hiên ngẩn ra, ánh mắt lướt qua hắn, nhìn về chiếc xe ngựa xa hoa ở phía phía sau.
Hắn vốn cho rằng đây là chiếc xe ngựa giao tiếp, bên trong không có người. Hiện tại xem ra, là hắn nghĩ sai rồi.
Liễu Uyên vuốt vuốt chòm râu, vui tươi hớn hở nói: " Muốn nghênh đón vương phi, tới tự nhiên là vương gia nhà chúng ta."
Lời này vừa nói ra, kỵ binh Tuyết Ly quốc cùng đi đều nhất tề sững sờ một chút.
Thanh danh các loại của Viêm Đạm vương đã sớm lan truyền ở tứ quốc, có
người nói hắn đam mê nam nhân. Trong phủ đủ loại hình dạng màu sắc mĩ nam, nhưng không có một mỹ tì nào cả. Có người nói hắn dung mạo tuấn mỹ phi phàm, thiên hạ vô song, cho dù là Đông Diệu quốc lấy Ưng Dực vương cương nghị tuấn mỹ hay Lam Đằng quốc lấy Thái tử điện hạ Văn Nhân Lưu tươi đẹp tuyệt độc hay là vị công tử ôn hòa tuấn nhã Mặc Ngọc công tử của Tuyết Ly quốc ở trước mắt này mà so sánh cũng không bằng hắn, còn có người đồn đãi hắn phong thần tuấn lãng, rất giống thiên thần, nhưng là thủ đoạn cực kì tàn nhẫn độc ác, làm cho người ta sợ líu lưỡi.
Đến cùng là đồn đãi quá mức, hay vẫn là người này bản thân chính là như thế? Người này gần ngay trước mắt, ngay tại trong chiếc xe ngựa kia. Mọi người nghe xong tin tức như vậy làm sao mà không kích động?!
Tại một khắc kia, ánh mắt mọi người giống như đều tập trung ở rèm cửa của xe ngựa. Chung quanh yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở phập phồng, dồn dập nhanh chậm không đồng nhất.
Viêm Đạm vương làm cho người ta truyền tụng thần kì như vậy, vậy bộ mặt chân thật của hắn như thế nào?
Một cơn gió thổi qua, rèm cửa màu xanh ngọc bị thổi làm nhấc lên một góc, thoáng lộ ra hình dáng một vị nam tử, một nửa bên mặt tuấn mỹ thoáng một cái đã qua. Gió đi qua, mành vừa nặng lại buông xuống, đem phong cảnh bên trong che đậy lại, rốt cuộc xem xét không đến một chút ít.
"Vương gia, đội ngũ đưa thân của Tuyết Ly quốc đã đến, Phủng Nguyệt công chúa ở xa giá phía đối diện ". Liễu Uyên thái độ cung kính bẩm báo nói.
Người ở bên trong nghe tiếng, giống như giật giật thân mình.
Mọi người theo bản năng ngừng lại hô hấp, gắt gao nhìn chằm chằm rèm xe, chờ đợi nhìn thấy chân diện mục.
Người bên trong xe bỗng nhiên cười khẽ, thanh âm nhẹ nhàng thanh mát như thúy trúc va vào nhau, lại giống như nước suối chảy róc rách qua khe núi, tươi mới dễ nghe.
"Liễu Uyên, vương phi của bổn vương đã đến sao?" Giọng nói nặng nề dễ nghe từ trong miệng người nọ nhẹ thở mà ra, mỗi một thanh đều giống như đem tiểu chùy đập vào nội tâm mọi người, lại nháy mắt bị một cỗ hơi thở nhu hòa hóa thành vòng chỉ nhu.
"Chính thế." Liễu Uyên lại cao giọng đáp lại một câu.
Quét đến biểu cảm của mọi người chung quanh sau, Liễu Uyên trong lòng thầm mắng một tiếng yêu nghiệt. Chẳng qua, chỉ có đám ngốc tử không hiểu chuyện mới có thể bị người này dùng tấm da kia mê hoặc, phàm là người có chút đầu óc, đều biết đến yêu nghiệt này tới gần không được, tuyệt đối không thể tới gần, không nghĩ qua là chọc vị gia này, cuối cùng sẽ bị hắn chỉnh đến cặn bã cũng không thừa!
Nghe được trả lời, nam tử lớn tiếng cười sảng khoái, "Ha ha ha...... Vương phi làm cho bổn vương chờ thật lâu."
Dứt lời, một bàn tay ngọc đẹp như gốm sứ từ trong rèm xe dò xét ra.
Mọi người kinh thán cho bàn tay hoàn mỹ kia, bóng loáng như ngọc, từng ngón thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng. Mọi người đều cho rằng người nọ sẽ vô cùng tao nhã vén lên mành rồi xuống xe, ai đoán được bàn tay đẹp mắt kia chỉ đem rèm xe vén lên, rồi sau đó, người ở bên trong từ trên xe nhảy xuống dưới.
Động tác nhanh chóng lưu loát.
Đợi mọi người quét đến khuôn mặt của người nọ thì không khỏi hít vào một hơi.
Trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như vậy!
Gương mặt kia quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời, chỉ nhìn liếc mắt một cái ánh mắt liền rốt cuộc không còn cách nào dời đi, như là có ma lực đem tầm mắt của ngươi hung hăng kéo lấy, buộc ở tại trên gương mặt kia.
Đó là khuôn mặt như được tạo hình từ mỹ ngọc, độ cong của gò má và cằm đều vừa đúng, không quá cương nghị càng không có âm nhu của nữ tử, cánh môi màu hồng nhạt, làm cho người ta thật dễ dàng nghĩ đây là một người cực kỳ lạnh bạc nhưng là độ cong hơi hơi gợi lên lại làm cho người ta đã quên hắn bạc tình, bị nụ cười phong lưu đa tình của hắn mị hoặc tầm mắt.
Mũi vểnh cao như mỹ ngọc, nhẵn mịn, mà một đôi mắt hẹp dài bao vây lấy một đôi đồng tử u ám thâm trầm, chỉ cần đối diện ngắn ngủn liền giống như cắm đầu ngã vào một đầm nước sâu không thấy đáy, rất khó rút ra.
Giờ phút này, cặp mắt ám hắc kia giống như nhiễm vài phần ý cười, ánh mặt trời làm nổi bật, lạnh bạc dần dần biến ấm, nhiễm lên sóng nước trong veo.
Một thân trường bào màu thủy lam miễn cưỡng khoác tại trên người hắn, nói là treo một chút cũng không đủ, bởi vì kiện áo choàng tính chất xa xỉ kia bị hắn đơn giản choàng tại trên người, vạt áo rườm rà bên hông nhăn nhúm, cuối cùng chỉ dùng một vạt áo màu xanh ngọc buộc lại.
Trước ngực da thịt lộ ra hơn phân nửa, vân da rõ ràng, rắn chắc hữu lực, làm cho người ta rất muốn đưa tay đi vuốt ve, cảm thụ một chút xúc cảm trắng mịn kia.
Chân đi ủng màu đen, một đầu tóc đen vãn búi tóc kiểu nam tử, trên đầu cắm một chiếc trâm gỗ….. khắc hoa.
Rõ ràng là một bộ lưu manh, mà cố tình bị hắn mặc vào lại ra vài phần tao nhã, giơ tay nhấc chân lại có vẻ phong lưu không kềm chế được, bừa bãi nhàn nhã.
" Vương phi của bổn vương ngay tại trong xe ngựa kia?" Cơ Mộc Ly hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa có đính nơ đỏ ở cách mấy trượng ngoài kia, không đợi Liễu Uyên lần thứ ba trả lời, người nọ đã hướng xa giá kia thong thả mà đi, khóe miệng ý cười càng ngày càng thâm.
Mọi người ngưng thần, theo bước chân của hắn dời đi tầm mắt, lúc lơ đãng bắt giữ được nụ cười vô cùng lộng lẫy lại phong lưu không kềm chế được, trong lòng lại hung hăng cứng lại.
Người này chính là làm cho nam nhân ghen tị, làm cho nữ nhân theo đuổi!
Nam tử như vậy làm sao có thể là đoạn tụ?!
Lúc Cơ Mộc Ly đi qua bên người Ôn Cẩn Hiên,, cố ý đem tầm mắt lưu lại trên người hắn, liếc nhìn hắn một cái mới lại bình tĩnh đi qua.
Hai tướng vừa so sánh, thắng bại đã phân.
Mặc Ngọc công tử mặc dù tuấn lãng như ngọc, nhưng không thể bằng cặp mắt sáng lóa giống như có thể câu hồn đoạt phách, trong chớp mắt liền đoạt hô hấp của người ta kia.
Ôn Cẩn Hiên nhìn đến người này trong mắt chợt lóe lên cảnh cáo, trong lòng nghi hoặc, hơi dừng một chút, khóe miệng lại dấy lên độ cong nhu hòa.
Cơ Mộc Ly sao? Đích xác chói mắt, làm người ta không dời mắt được. Chẳng qua, hắn tò mò hơn chính là, người này có phải không chịu nối như trong truyền thuyết hay không.
Trong xe ngựa Thủy Y Họa đã sớm đã nhận ra bên ngoài xôn xao. Khi nghe được thanh âm của người nọ, trong đầu liền mơ hồ hiện lên một hình tượng nam tử phong thần tuấn lãng. Nhưng là, khi rèm xe trước mắt bị một tay nhấc lên sau, nàng mới phát hiện, hình tượng trong tưởng tượng của mình phác hoạ ra có bao nhiêu nhạt nhẽo.
"Đến đây đi, vương phi của ta." Người nọ cười nhẹ một tiếng, hướng nàng vươn một bàn tay.
Thủy Y Họa nhìn đến trước ngực hắn lộ ra một mảng lớn ngực, mày không thể nhận ra nhíu lại, rồi sau đó đem một bàn tay đặt lên trên tay người tới.
Cơ Mộc Ly cơ hồ là lập tức khép lại lòng bàn tay, đem tay nàng nắm thật chặt.
"Vương phi của ta, nàng cần phải cầm thật chặt."
Hắn nhẹ nhàng cười, giữa trán ý cười tà tứ bay lên, trong lúc Thủy Y Họa còn đang suy ngẫm thâm ý lời nói của hắn, hắn đã dùng một cánh tay quơ lấy hai chân của nàng, cánh tay kia vòng qua eo mềm của nàng, cả người bị hắn bỗng chốc bồng lên.
Thủy Y Họa kinh hô một tiếng, vội vàng vòng ôm cổ của hắn, trong lòng suy nghĩ đã vòng vo vài lần.
Liền tính cấp mặt mũi cho Tuyết Ly quốc, cũng không cần làm đến tận đây đi? Cơ Mộc Ly đến cùng là tính toán gì, diễn cảnh này lại là làm cho ai xem?
"Ha ha ha......" Cơ Mộc Ly lại cao hứng cười ha hả.
"Vương phi một đường vất vả, còn lại để bổn vương làm đi." Nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, ôm mỹ nhân trong ngực, bước đi thật nhanh hướng xa giá của bản thân đi đến.
Người chung quanh đã khiếp sợ không thốt nên lời, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn vương gia đoạn tụ, phong lưu vô sỉ lại còn hoa tâm trong truyền thuyết kia, ôm Phủng Nguyệt công chúa mới sắc phong của Tuyết Ly quốc một đường lên trước, động tác vô cùng thân thiết quen thuộc giống như đã làm không chỉ một lần.
Mà Liễu Uyên theo Viêm Đạm vương cùng đội ngũ đón dâu càng là xôn xao không thôi.
Hỏa Vũ quốc mọi người đều biết đến, Viêm Đạm vương cũng không làm cho người ta gần người, đặc biệt là nữ nhân!
Hôm nay, Viêm Đạm vương nhưng lại phá lệ chủ động ôm lấy một nữ nhân, vẫn là loại tư thế vô cùng thân thiết này!
Nhìn tay nữ nhân kia để ở chỗ nào? Rõ ràng ôm lấy cổ vương gia, cổ! Nương ơi, trước đây bọn họ cũng không dám tưởng tượng ra chuyện như vậy.
Vương gia ôm nữ nhân kia, giữa hai người chặt chẽ không một khe hở, làn váy màu đỏ quấn quanh ở trên thân hắn, cùng áo choàng màu thủy lam lộ ra một cổ phong lưu truy đuổi lẫn nhau. Cặp ngọc thủ kia cũng không đụng chạm nữ nhân lúc này ôm vòng eo của nữ nhân, một tay ôm lấy hai chân dài của nữ nhân.
Đám thị vệ trong đội ngũ đón dâu hung hăng chớp mắt vài cái, luôn mãi nhìn lại sau, rốt cục xác định bản thân không có hoa mắt nhìn lầm, nam nhân tuấn mỹ vô song, chói mắt làm cho người ta không thể dời ánh mắt kia, trừ Viêm Đạm vương của bọn họ ra, còn có thể có ai?!
Ông trời, làm ơn ột tia sét đánh chết bọn họ đi! Bọn họ thế mà thấy được một chuyện đáng sợ nhất trên đời!
Nam tử tuấn mỹ phong lưu kia nhẽ nhếch miệng, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Trong lòng mọi người lộp bộp, lập tức gục đầu xuống. Chúng ta không nhìn thấy cái gì, chưa nhìn thấy cái gì.
Viêm Đạm Vương sẽ không thẹn quá thành giận, đem toàn bộ nhóm thị vệ nhìn thấy những gì không nên nhìn này xử lý ngầm đi? Suy nghĩ đến việc này, đám thị vệ đầu cúi càng thấp, liền tính nam tử kia lại đẹp cũng không dám liếc mắt một cái.
Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Sa Thần Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt