Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mục Đan Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 754 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 543: Đi Bộ Cũng Rất Có Tinh Thần
ấy người nhờ có “hồi xuân thuật” của Long Phù Nguyệt mà các vết thương đều hoàn toàn lành lặn.
Con đại Ô Quy ở đầu kia cũng bò sát lại hai bước, cúi người xuống: “Tiểu chủ nhân, có thể giúp tiểu nhân chữa thương không? Tiểu nhân là bị mấy vị bằng hữu của người đả thương toàn thân a!”
Long Phù Nguyệt nghĩ nó cũng đã giúp mình trông coi đài hoa sen này ngót nghét một vạn năm, nhất định là không dễ dàng, nên liền giúp nó.
Mà chữa trị cho nó cũng không dễ, bởi vì con rùa này quá lớn, nàng phải làm nhiều lần “Hồi xuân thuật” mới làm miệng vết thương khép lại được.
Sử dụng kĩ năng này vô cùng hao tổn tinh lực, mà Long Phù Nguyệt lấy linh lực từ đài sen cũng chỉ có hạn, qua vài lần sử dụng pháp thuật, sắc mặt nàng sớm đã trắng bệch, thở hổn hển. Thấy vậy, Phượng Thiên Vũ tiến lên mấy bước ôm nàng vào trong ngực, để nàng dựa vào người hắn.
Rùa tiên cũng có chút băn khoăn: “Đa tạ thánh nữ, ngài có thể ăn Phật Đà hoa sen để bổ sung nguyên khí.”
Nàng nhớ tới hương vị của đóa hoa kia, thật sự rất ngon, vì vậy liền đi tới chỗ đó bốc một khối to cho vào miệng giống như đang ăn bánh ngọt, nàng lại cầm thêm một ít muốn ọi người cùng ăn.
Nhưng rùa tiên lại vội nói: “Thánh nữ, Phật Đà hoa sen này không phải ai cũng ăn được, ngài ăn không có vấn đề, nhưng để người khác dùng chình là thuốc độc đó.”
A? Còn có chuyện như thế sao?
Long Phù Nguyệt cũng không dám làm gì nữa, chỉ há mồm ăn thêm vài miếng to. Quả nhiên nguyên khí hồi phục được không ít.
Phượng Thiên Vũ thấy sắc mặt nàng hồng hào trở lại mới hơi yên lòng, thấp giọng hỏi một câu: “ Nàng cảm thấy thế nào?”
Long Phù Nguyệt cười híp mắt, giơ ra hai ngón tay hình chữ V: “Ăn Phật Đà hoa sen, thắt lưng không mỏi nữa, chân cũng không đau, cũng không bị căng gân nữa, đi đường rất có tinh thần a….” (==’’ m không hiểu mấy chữ cuối)
Mặt Phượng Thiên Vũ đầy hắc tuyến, nha đầu này, miệng còn lộn xộn cái gì nữa vậy?
Long Phù Nguyệt cảm thấy việc một mình mình được ăn lại để ọi người đứng nhìn thập phần ngượng ngùng.
Nhìn thoáng qua con rùa lớn, cũng thấy nó đang dùng ánh mắt trong mong nhìn mình, bộ dáng giống như là đang nghĩ ngơi.
Nghịch Ngợm Cổ Phi Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong