Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mục Đan Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 754 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Lọ Nào Mới Là Kim Sang Dược?
heo sự liếm láp của thanh xà, cái bọc nhỏ kia đột nhiên cử động, vô số con sâu nhỏ nhỏ đỏ thắm bò ra, tất cả đều vào miệng tiểu thanh xà. (Ọe ==”)
Thân mình tiểu thanh xà vốn là màu xanh, nuốt những con sâu nhỏ vào càng nhiều, thân thể nó cũng dần chậm rãi chuyển hồng, lại qua một hồi sau, miệng vết thương của Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng không còn con sâu nào chui ra nữa, chảy ra một dòng máu đỏ tươi, tiểu thanh xà rốt cuộc mệt mỏi nằm sấp xuống, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, trên mặt đất còn quay tròn vài cái mới nằm yên. Tựa hồ là đã mệt mỏi đến cực điểm.
Long Phù Nguyệt nhặt nó lên, sờ sờ thân mình mềm mại núc ních: “Thanh nhi, cực khổ rồi.”
Tiểu thanh xà hữu khí vô lực, bò lên trên cánh tay của nàng, chậm rãi hóa thành hình xăm. (Đồ đằng = hình xăm ^^)
Cổ độc được giải, Long Phù Nguyệt cũng thở ra một hơi. Nhìn miệng vết thương vẫn chảy máu, không khỏi hơi cau đôi mi thanh tú, âm thầm le lưỡi. Nàng vừa rồi quả thực rất sợ, nên dùng trâm hơi nặng tay một chút.
“Ngươi kia là người tập võ, hẳn trên người cũng có thuốc trị thương chứ?” Long Phù Nguyệt tìm kiếm trong người hắn, rốt cuộc tìm ra vài cái bình nhỏ.
Nàng vừa nhìn thấy, lại phát rầu, mấy cái bình nhỏ này cái nào mới là kim sang dược đây? Nàng không biết đâu!
Lại nghĩ “Người kia không phải cao thủ dùng độc, trên người hẳn không mang theo độc dược. Quên đi! Mặc kệ cái nào là kim sang dược, dù sao cũng nhiều chai lọ như vậy cứ cho hắn sài hết là được!” (ặc ==” QH tỷ ơi có người tính ám sát trượng phu của mình nè ^o^) (QH: hok phải đâu, muội a, định......... *le lưỡi, mở to mắt nhìn* sắp có tuồng hay để xem)
Ồ, sao cái bình này lại thơm quá, giống như là nước hoa, mà so với nước hoa còn dễ ngửi hơn, Long Phù Nguyệt cầm cái bình ngọc xanh biếc tò mò nhìn một cái, lại ngửi một chút: “Ừ, thuốc này mùi vị không tệ, nhất định là tốt.”
Nàng đổ lên vết thương của hắn một chút, vừa định thu tay lại. Một bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt: “Nhóc con, ngươi đang làm cái gì?”
Long Phù Nguyệt đang chuyên tâm bôi thuốc cho hắn, lại bị hắn nắm một cái, bất ngờ giật mình, cái bình xanh nhỏ kia toàn bộ đổ vào vết thương của hắn.
Nghịch Ngợm Cổ Phi Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong