Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:11:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Bái Sư
HƯƠNG 46 BÁI SƯ
Từ khi trốn khỏi phủ cung thân vương,nàng tìm một quán trọ bình dân an an ổn ổn sống hết mười ngày,suy nghĩ cho cuộc sống sau này.Cuối cùng,nàng quyết định sẽ về Thanh Long quốc,theo như suy đoán của nàng,nơi mà nàng rơi xuống thuộc lãnh địa Thanh Long quốc,vậy nên đường trở về chắc chắn ở Thanh Long quốc,có lẽ Bảo Nhi cũng như nàng,xuyên không đến đây,nàng phải đi tìm Bảo Nhi.May mà số trang sức do Mộ Dung Cung tặng nàng rất có giá,nàng mang đi cầm đồ hết,được rất nhiều tiền,nàng đổi hết sang ngân phiếu cho an toàn,tạm thời chỉ dùng bạc vụn,có thể nói số tiền này sẽ giúp nàng sống không lo nghĩ trong vòng mấy tháng.Nàng đi nhờ ông chủ quán trọ tìm mua giúp một con ngựa,ở thời hiện đại,nàng cũng đã tập cưỡi ngựa,xâm nhập vào giới thượng lưu để dễ dàng hành động cho công việc,không ngờ đến nơi này,nàng vẫn có đất dụng võ.Con ngựa do ông chủ chọn cho nàng cũng rất tốt,theo như kinh nghiệm của nàng,đây không phải là loại ngựa đi vạn dặm một ngày nhưng đi mấy chục dặm thì vẫn được,giá cũng không đắt lắm,nàng cảm tạ ông chủ quán trọ,rồi bắt đầu hỏi thăm đường đến Thanh Long quốc đến một khu rừng,nàng nghe người xung quanh nói khu rừng này rất nhiều thú dữ,đặc biệt là về đêm,thường nghe thấy tiếng ói tru,hổ gầm,rất đáng sợ,có người khuyên nàng nên ngủ lại làng một đêm để sáng mai hãy lên đường nhưng bây giờ thời gian từng giây từng phút đối với nàng rất quan trọng.Vì vậy,nàng không hề lo sợ mà tự tin bước đi trong khu rừng tối tăm, hoang vu
" Hú! Hú! Hú! "
Nàng hoảng sợ quay đầu lại,thì ra thật sự là có tiếng sói tru,nó phát ra từ phía trước,rất gần nơi nàng đang đứng,tự nhiên tính tò mò của nàng nổi lên,nàng đưa ngựa tiến dần lên,chỉ thấy một khoảng bóng đêm lạnh lẽo,có ánh sáng từ một góc,nhỏ lắm,nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.Buộc gọn ngựa vào một gốc cây gần đó,nàng nhẹ nhàng bước đến,phát hiện một cái hang đã bị phủ rơm kín,rất khó phát hiện,ánh sáng từ hang tỏa ra.Loại bỏ hết rơm ra,nàng bước vào hang,mới phát hiện cái hang không hề nhỏ,rất to là đằng khác,lại sâu hun hút,không nhìn thấy đấy nhưng luôn cảm thấy có ánh sáng le lói bên trong,càng khiến cho nàng xúc động,lâu lắm mới có cảm giác này,cái cảm giác tò mò thích thú mỗi khi làm nhiệm vụ,nó đang sống lại trong nàng.Đôi chân không tự chủ đã bước vào trong hang,đến với nơi có ánh sáng le lói phát ra,tiếng sói tru càng lúc càng to,hình như có chút khang khác,nàng nhận ra đây rõ ràng là tiếng kêu của con người,nhưng nếu nghe từ xa quả thật giống tiếng sói tru,rốt cuộc điều gì đã làm họ kêu thét như thế,nàng suy nghĩ,chân vẫn tiếp tục bước,rốt cuộc điều gì đã làm người nam nhân trên tường tay còng hai bên,bộ dạng vô cùng chật vật,miệng không ngừng kêu la,tưởng như đau đớn vạn phần.Nàng thật sự không hiểu,họ kêu cái gì nha,nhìn họ chẳng có một vết thương nào trên người,họ rốt cuộc là bị làm sao vậy?
- Cô nương,sao cô tìm đến được đây? - Đang suy tư,một giọng nói vang lên,nghe khản đặc,nàng vội quay người,chẳng thấy gì cả,nhìn bốn phía xung quanh cũng không hề thấy gì
- Ai gọi mình vậy nhỉ? - Nàng lẩm bẩm,mắt nhìn ngó lung tung
- Cô nương,ta ở bên dưới - Giọng nói lại vang lên
- Bên dưới? - Nàng cúi xuống,thấy một bà lão tóc bạc trắng,nhưng............hơi lùn
- Ax..........chào bà! - Nàng lễ phép
- Cô nương,sao cô lại ở đây? - Bà lão lại hỏi,vẻ không kiên nhẫn
- Dạ,cháu thấy một cái hang nên cháu muốn vào ngủ một đêm ạ - Nàng nhanh chóng kiếm một cái cớ
- Ngươi nên ở ngoài,không nên vào trong - Giọng bà lão lạnh tanh
- Sao ạ? - Nàng khó hiểu - Bọn họ............? - Nàng chỉ về phía năm người nam nhân bị treo trên tường
- Bọn họ là những tên cướp ở trong rừng - Bà lão trả lời
- Bà đã làm gì họ vậy?
- Chỉ là thử một số độc do ta sáng chế ra thôi
- Độc? - Thì ra là vậy,do trúng độc mà họ mới kêu la,do trúng độc nên không nhìn thấy vết thương
- Đúng vậy.Họ đáng bị thế
- Bà biết pha chế độc ư? - Mắt nàng sáng lên,long lanh long lanh
-.................- Ánh mắt hồ nghi
- Sư phụ - Nàng quỳ xuống - Xin hãy nhận con làm đồ đệ - Nàng nhìn chằm chằm bà lão,bộc lộ ra thành ý vạn phần.Có trời mới biết,nàng rất hâm mộ những người có thể dùng độc,ở hiện đại nàng đã muốn đi học,nhưng bây giờ số người biết tạo độc rất hiếm,chủ yếu chỉ toàn thuốc ngủ,thuốc mê............toàn thuốc linh tinh,cái nàng cần là một loại thuốc khiến cho người ta vạn phần đau khổ như thế này cơ ( vừa nghĩ vừa len lén liếc lên năm nam nhân không ngừng kêu la kia )
- Ngươi muốn nhận ta làm sư phụ?
- Vâng,vâng,xin hãy nhận con làm đồ đệ - Nàng gật đầu như gà mổ thóc
- Được,nếu ngươi đã có ý,ta cũng không phụ ngươi,từ bây giờ ngươi sẽ là đồ đệ của ta - Bà lão từ tốn,từ lúc thấy nàng không sợ hãi mà dám đi vào trong rừng,lại vào trong hang này,bà đã thấy cô nương này thật có căn cơ để tiếp nhận sự nghiệm của bà
- Sư phụ,đa tạ - Nàng vui vẻ,hồ hởi.Thế là bây giờ nàng có thể thực hiện ước mơ của mình rồi
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương