Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:11:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Bữa Tiệc Hoàng Cung
HƯƠNG 35 BỮA TIỆC HOÀNG CUNG
Bữa tiệc được diễn ra vào buổi tối hôm đó,các bậc quan chức trong triều đều có mặt đông đủ,vương gia,phi tần cũng được đến tham dự
Hôm nay,phải nói cô là trung tâm gây sự chú ý của mọi người với một bộ y phục màu xanh nhạt,trên đầu cài không ít trâm,lòe loẹt,sặc sỡ,khuôn mặt tuy trang điểm đậm nhưng không làm mất đi nét đẹp thường ngày.Cô vốn không thích phong cách ăn mặc và trang điểm như vậy,nhưng vì anh nói để cô vào dự tiệc mặc trang phục nha hoàn thì sẽ rất bôi bác,cho nên cô đành phải nghe lời anh,bộ y phục này là do chính anh chọn cho cô.Đám phi tần cũng đã biết chuyện nên vô cùng ghen tị
Mọi người bắt đầu lần lượt ngồi xuống chiếc bàn khổng lồ,cô rất tự nhiên chạy đến bên cạnh anh nhưng vì đôi guốc quá cao thế là..............cô trượt chân ngã đến "uỳnh" một cái,cả người đập mạnh xuống đất,đám phi tần không ngừng cười khúc khích.Cô mặt nhăn mày nhó liếc mắt nhìn anh,anh cũng chỉ ngồi đó không có phản ứng,thản nhiên nhìn cô,Vũ Phong vội chạy đến đỡ cô đứng dậy,nói nhẹ trách móc:
- Bảo Nhi,đi đứng cẩn thận một chút
Cô không trả lời,tức giận tháo đôi guốc ném " bộp! bộp " ra ngoài cửa.Sắc mặt anh đã bắt đầu trở nên khó coi:
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi muốn chết hả?
- Hôm nay dù sao cũng là ngày vui,ngươi không nên mắng nàng.Có lẽ do đi đôi giày cao đó nàng đi không quen nên bực tức thôi mà - Đông Phương Dật Hiên bênh vực
- Nàng là nữ nhi,không thể vô ý tứ như vậy được - Ánh mắt sắc bén bắn về phía cô
- Là nữ nhi thì sao? Nàng thì khác,rất thú vị - Đông Phương Dật Hiên ghé sát anh nói nhỏ
Cô phụng phịu đi chân đất đến cạnh anh,đám quan trong triểu cả kinh nhìn chằm chằm về phía cô.Nữ tử đó rốt cuộc có gì hay ho mà anh lại có thể đối xử đặc biệt như vậy? Cô đưa tay đang định bốc thức ăn lên miệng thì bị anh túm tay chặn lại:
- Cầm đũa lên,ngươi càng ngày càng không biết nghe lời
- Nhưng ta cảm thấy ăn bốc ngon miệng hơn đấy! Mọi người cùng thử mới biết chứ!
- Ta bảo làm gì thì làm,không được chống lại
Cô mếu máo đáng thương nhìn anh,rồi đành phải cầm đũa gắp thức ăn,tiếp tục ăn không ngừng nghỉ như mọi ngày
- Phi Tùy Phong,ngươi có thể tặng bảo bối của ngươi cho ta sao? - Đông Phương Dật Hiên cười thích thú
- Không thể - Anh trả lời kiên định rồi quay sang cô - Ngươi nên kiêng ăn nhiều đi,ta không muốn quý phi của ta mập như con heo,sẽ rất xấu xí (Ruby: anh cố tình ý mà ^^ )
- Quý phi của ngươi? Từ khi nào vậy? - Cô ngậm miếng cơm to trong miệng nhưng vẫn nói ra khiến cho vài hạt cơm văng tung tóe,thật bất lịch sự,cũng may không bắn vào đồ ăn
Vũ Phong nhìn về phía cô và anh nhưng không ai hay biết,trong ánh mắt đó chứa chan u buồn,chứa chan một tình yêu dành cho cô
- Đó là trang phục quý phi - Anh thản nhiên
- Cái.......cái gì?????? - Cơm trong miệng phun ra hết sạch
Mọi người nhìn cô với ánh mắt ghê tởm rồi lần lượt xin phép ra về trong phút chốc,nháy mắt,chỉ còn lại bốn người,cô,anh,Vũ Phong,Đông Phương Dật Hiên
Cô nhìn xuống bộ đồ đang mặc,đây thực sự là trang phục quý phi? Hỏng rồi,cô đã trúng kế!!!!
- Bữa tiệc bị phá hủy chỉ vì ngươi đó - Anh trầm giọng
- Hoàng huynh,Hiên ca,xem ra..........ta cũng phải cáo từ thôi - Vũ Phong giọng buồn buồn
- Đệ hình như có vẻ không khỏe,lui về trước đi - Anh gật đầu
- Ngươi sao vậy? - Cô lo lắng
- Có thể là do uống rượu hơi nhiều - Vũ Phong xoay người bước đi
- Gì mà ủ rũ thế? - Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo - Khi không lại vắng tanh,thật nhàm chán- Cô cầm vò rượu định đưa lên tu thì bị anh ngăn cản:
- Không được uống!
- Ngươi không cần bảo quản nàng tốt như vậy chứ? - Đông Phương Dật Hiên phì cười
- Ta muốn uống,hắn quản được sao? - Cô ngoan cố,mặc kệ sự ngăn cản của anh,đưa vò rượu lên uống ừng ực,ở hiện đại cô uống rượu thường xuyên,từ khi về cổ đại thì hôm nay mới là ngày đầu tiên cô được uống,nhưng rượu ở cổ đại hình như có vẻ đắng và cay hơn rất nhiều nha
- Ngươi có còn là nữ nhi không? - Anh giật phăng lại vò rượu - Choáng váng rồi chứ?
Cô nhắm mắt lắc lắc đầu,hoa mắt,chóng mặt,khuôn mặt cũng đỏ ửng lên vì đã ngà say.Thế rồi cô không còn biết trời cao đất dày là gì,ngã vào người anh,ngất lịm đi
- Xin lỗi,ta đưa nàng về phòng,ngươi tự mình ngồi ăn đi - Anh để lại câu nói,bồng cô lên,đi thẳng về phòng của mình
- Tự mình ngồi ăn? - Đông Phương Dật Hiên cười khổ,buổi tiệc dành cho hắn đây sao? Thật là nhạt nhẽo a!
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương