The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Nga Mi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 514 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 219: Kế Hoạch Gây Án
ột đường không nói chuyện, sau hơn nửa tháng, Doãn Tử Chương và Chu Chu rốt cục cũng đến Tiên Thành dưới chân núi Phồn Kiếm. Lúc trước bọn hắn đã ước định với mấy người Đề Thiện Thượng hội họp ở khách sạn lớn nhất chỗ này.
Bọn người Cơ U Cốc đã đổi sang dùng tên giả, Doãn Tử Chương đi đến báo tên “Cốc tiên sinh”, lập tức được tiểu nhị dẫn đến sân nhỏ ở đằng sau.
Khách điếm này tiếp đón đều là tu sĩ, phòng ốc bình thường nghỉ lại một ngày cũng phải hai miếng linh thạch, bọn người Đề Thiện Thượng bao cả cái viện này, thì càng đắt đỏ đến nỗi không hợp lẽ thường, phải tốn hai mươi miếng linh thạch một ngày, Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường căn bản là không ở nổi.
Có điều, hiện tại trên người Đề Thiện Thượng cái khác thì không nhiều lắm, nhưng mà linh thạch lại cực kỳ nhiều, căn bản không để ý đến chút tiền nhỏ này.
Cũng may bọn họ đã đi trước bao hết cái sân nhỏ này, theo như bọn người Chu Chu nhìn thấy suốt dọc đường, cả tòa Tiên Thành cũng đã kín người hết chỗ, cho dù cái khách sạn đắt muốn chết như nhà này cũng treo bảng hết chỗ.
Đồng môn mấy người vừa gặp mặt ngay cả mấy lời khách khí cũng chẳng thèm nói, Đề Thiện Thượng đã há mồm hét lên: “Cũng đã đợi được các đệ đến rồi, nếu các đệ còn không đến thì muộn hết rồi!”
Cơ U Cốc đuổi tiểu nhị dẫn đường đi, đón Doãn Tử Chương và Chu Chu vào trong sân, nói: “Đi vào rồi nói sau, may là các đệ đến còn kịp.”
Chu Chu phát hiện trong sân nhỏ ngoại trừ mấy cái pháp trận phòng hộ chủ quán bố trí trước đó, còn có trận kỳ của Cơ U Cốc, bố trí trong ngoài ba lớp, chẳng những ngăn cách thần thức của tu sĩ khác nhìn trộm, càng bảo đảm cho dù trong sân có lật trời cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì truyền ra bên ngoài.
Nàng không khỏi âm thầm tán thưởng, quả nhiên là nhân tài làm chuyện xấu nha, ngay từ đầu đã chuẩn bị được đầy đủ như vậy rồi.
Thạch Ánh Lục vốn đang nhập định trong tĩnh thất, nhưng nghe nói bọn họ đã đến, cũng đẩy cửa ra đón, mấy người cùng nhau đến gian phòng của Đề Thiện Thượng.
Cơ U Cốc không để lãng phí chút thời gian nào, lập tức giới thiệu đến tình huống Thái gia.
Bọn hắn đến sớm hơn nửa tháng so với Chu Chu và Doãn Tử Chương, vừa mới đến đã nghe thấy tin tức lão tổ Thái gia – Thái Vũ Trì tổ chức đại thọ hai ngàn tuổi vào mùng một tháng sau.
Thái gia với tư cách là gia tộc đứng đầu ngũ đại thế gia Phồn Kiếm tông, trang viên đề phòng sâm nghiêm không thua gì một môn phái chính quy, đáng sợ nhất chính là, bản thân Thái Vũ Trì chính là một Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, có lão trấn giữ, trong trang viên có gió thổi cỏ lay gì thì chỉ cần khẽ động ý niệm cũng rất khó tránh khỏi tai mắt của lão.
Bọn người Đề Thiện Thượng đã âm thầm thăm dò mấy lần, muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong trang viên trộm La Bàn Long Cốt Tinh, căn bản chính là nhiệm vụ không có khả năng.
Lần này đại thọ hai ngàn tuổi của Thái Vũ Trì mời nhiều người, chính là cơ hội rất tốt để bọn hắn trà trộn vào trong đó thừa cơ ra tay! Nếu bỏ lỡ lúc này, có muốn ra tay nữa cũng rất khó khăn!
Chu Chu khó hiểu nói: “Như vậy tính ra, không phải còn có nửa tháng sao?” Thời gian rõ ràng còn rất thong thả mà.
Cơ U Cốc cười nói: “Chúng ta phải tìm người trà trộn vào trong trang viên trước, ít nhất để thăm dò địa hình, người này cũng chỉ có Tiểu sư muội – muội là thích hợp nhất.”
“Muội?!” Chu Chu trợn tròn mắt.
Doãn Tử Chương cau mày nói: “Chu Chu muội ấy không có pháp lực tu vi, làm sao trà trộn vào đây? Ngộ nhỡ bị người phát hiện thì cũng không phải chuyện đùa đâu.”
“Việc này quả thực chỉ có Tiểu sư muội mới có thể đi được thôi, cũng bởi vì muội ấy không có pháp lực tu vi, mới có thể trà trộn vào đó!” Đề Thiện Thượng xoa xoa mặt của mình nói. Hắn cũng lo tiểu sư muội đi mạo hiểm.
Thạch Ánh Lục giải thích nói: “Lần này lão tổ Thái gia ngoại trừ tổ chức đại thọ hai ngàn tuổi, lão ta còn ý định nạp một nữ tu làm thiếp. Nghe nói lão vô cùng yêu mến nữ tu kia, vì nàng ta mà đặc biệt xây dựng một biệt viện ở trong trang viên. Trong trang viên muốn chuẩn bị chuyện đãi khách đại thọ và nạp thiếp, nhân thủ không đủ dùng, nên có ý định tuyển một đám người bình thường tạm thời đi làm tôi tớ nha hoàn. Hiện tại đã tuyển gần đủ người, chỉ còn thiếu mấy nha hoàn công tượng quản lý hoa và cây cảnh. Chọn rất nhiều người đều không vừa lòng, nói là vì hoa và cây cảnh trong viện ái thiếp mới của lão tổ Thái gia kia quá mức hiếm thấy, bình thường mọi người chăm sóc không tốt. Việc này với Chu Chu có lẽ không có vấn đề gì.”
Đề Thiện Thượng vừa đố kị vừa hận mà xen vào nói: “Hai ngàn tuổi còn nạp thiếp, lão lưu manh! Phi!” Đáng thương lúc này hắn đang ở độ tuổi thanh niên hừng hực mạnh mẽ, nhưng muốn đùa nghịch lưu manh cũng không có cơ hội!
“Người Thái gia tuyển thợ tuyên bố chỉ cần người bình thường, bọn hắn thậm chí có pháp bảo chuyên môn kiểm tra tất cả những người thi tuyển, chúng ta muốn trà trộn vào cũng không cách nào.” Cơ U Cốc không để ý tới lời nói nhảm của Đại sư huynh, nói tiếp câu chuyện của Thạch Ánh Lục, giải thích rõ ràng.
Chu Chu bất đắc dĩ, xem ra mật thám này xác định là nàng rồi! Tình hình trong trang viên bọn họ cũng không hiểu rõ. Nếu như đợi đến ngày mừng thọ mới trà trộn vào, thì khả năng không công mà lui sẽ cao hơn tất cả. Tín vật mở ra bảo tàng Băng Hỏa Thần Vương chỉ còn thiếu một món cuối cùng này, không có đạo lý gì mà không đi thử.
“Đệ chỉ lo Chu Chu đi mạo hiểm.” Doãn Tử Chương do dự nói.
“Tất nhiên không chỉ một mình muội ấy, đợi Chu Chu Thành công trà trộn vào, rồi qua vài ngày nữa sẽ đến phiên đệ vào đó.” Cơ U Cốc cười đến mức càng giống hồ ly hơn cả Yêu Hồ.
Hắn đứng dật kéo ra cánh cửa nhỏ ở một bên trong phòng Đề Thiện Thượng, trong tĩnh thất phía sau cửa mấy người bị Khốn Tiên Tác trói gô lại đang nằm thẳng cẳng, một người trong đó dung mạo có tám chín phần giống Doãn Tử Chương!
Đề Thiện Thượng đi đến hai bước đá đá vào cái tên gia hỏa đang hôn mê bất tỉnh kia, đắc ý nói: “Lão Tứ à! Cái tên này rất giống đệ nha! Hắc hắc, nếu như không phải trông thấy hắn trên đường ôm tiểu mỹ nhân vừa hôn vừa sờ, chúng ta suýt nữa đều nhận nhầm người rồi đấy! Lão tử đã nói rồi mà, ánh mắt của lão Tứ, làm sao lại vừa ý mỹ nhân bình thường chứ?”
Chu Chu tức giận đến thổ huyết, sao huynh ấy có thể nói như thế chứ? Sao lại Doãn Tử Chương không bình thường chứ?! Đại sư huynh là tên gia hỏa nông cạn không đổi được thói quen trông mặt mà bắt hình dong mà.
Thạch Ánh Lục bênh vực lẽ phải nói: “Tứ sư đệ là chính nhân quân tử, mới sẽ không ở giữa ban ngày ban mặt làm ra những chuyện xấu xa vô sỉ kia đâu.”
Doãn Tử Chương nhếch môi, bình tĩnh nhìn cái gương mặt vô cùng giống hắn trên mặt đất kia, không hỏi cũng biết, tên này chính là vị Tam thiếu gia kia của Lâm thị Vũ Quốc rồi. Khi còn bé hắn cũng đã gặp hắn ta.
Vị Tam thiếu gia cao cao tại thượng này lớn hơn hắn hai tuổi, là đứa con út đại bá của hắn thương yêu nhất, từ nhỏ ngang ngược càn rỡ, vô cùng chán ghét thống hận Doãn Tử Chương lớn lên giống hệt mình —— đứa con trai của một nữ tu đê tiện sinh ra vậy mà lớn lên lại giống hệt hắn, quả thực chính là sỉ nhục hắn.
Doãn Tử Chương năm đó tuổi nhỏ sức yếu, đã nếm trải không ít đau khổ trên tay hắn ta, không ngờ hôm nay hắn ta lại rơi vào tay các sư huynh sư tỷ, trở thành tù nhân của hắn.
“Lão Tứ à, cái tên khốn nạn này giao cho đệ đấy, đệ muốn trừng trị hắn như thế nào cũng được, chúng ta lấy được không ít đồ tốt từ trên người hắn, trong đó có một tấm thiệp mời. Lão cha của tiểu tử thối này với lão tổ Thái gia có vài phần quan hệ cá nhân, lão tổ Thái gia không mời nửa người của tam đại tông môn, nhưng lại đơn độc phát thiệp mời cho lão cha của tên tiểu tử thối này, lão gia hỏa kia không đi được nên phái tiểu tử thối này tới làm đại biểu chúc thọ. Trở về đệ cứ dùng thân phận của hắn nghênh ngang vào ở trang viên Thái gia, lão Nhị và Tiểu Tam có thể giả trang thành tùy tùng của đệ cùng trà trộn vào, đây quả thực là ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta mà!” Đề Thiện Thượng dương dương đắc ý nói.
Bọn hắn đại khái cũng biết Doãn Tử Chương oán hận rất sâu với Lâm thị Vũ Quốc, cho nên đối phó với người Lâm thị Vũ Quốc cũng không nương tay chút nào. Giống như Cừu Bảo Dương nói, cướp bóc sát nhân chỉ cần thủ đoạn gọn gàng không để lại sơ hở, ngay cả hoàng tộc Đan quốc muốn điều tra theo dấu vết cũng ko được, có gì phải sợ chứ?
Nga Mỵ Nga Mỵ - Nga Mi