I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
o0o
Tại nhà Uke:
Hai ông bà rất mừng. Cô con gái của ông bà sắp "hái" ra tiền cho ông bà rồi! Không mừng sao được.
Về việc này, nếu xếp theo phương diện cạnh tranh thương trường, thì việc này có lẽ là bình thường và chẳng có hại gì đến ai.
Nhưng nếu xếp theo phương diện gia đình thì họ đã lợi dụng chính cô con gái mình và họ đang "vô tình" tổn thương nó.
Cô biết, nhưng cô không nói gì. Cô tổn thương vì việc đó, nhưng cô thông cảm cho họ. Gia đình cô đang ở bên bờ vực phá sản, cuộc khủng hoảng kinh tế của Mỹ đã ảnh hưởng quá lớn đến công ty của ba cô.
***
Cô nằm trên giường, mường tượng lại thời yêu thương của hai người. Cô cười thầm. Quả thật đó là một thời gian rất đẹp, có hoa có bướm, có đau thương cũng như hạnh phúc. Nhưng tất cả mọi thứ đều làm cô thấy vui, không như bây giờ... mọi thứ đối với cô quá vô nghĩa.
«Rồi cô sẽ ra sao nếu như cô nói với Kyo rằng cô vẫn còn yêu anh ấy nhưng cô phải lấy Jun, vì lợi ích của gia đình mình. Cậu ấy sẽ nghĩ cô là hạng người gì đây? Có lẽ cô không thể nói được»
o0o
Quay lại phòng bệnh của nó:
Nó nằm trên giường, tay xuông thẳng về hai bên. Nó đang ngủ. Nó đang có một giấc mơ khủng khiếp nhất đời nó.
***
Nó thấy cảnh nó chết.
Nó mặc váy trắng. Cái váy đẹp và sặc sỡ dành cho cô dâu ấy. Nó không tin vào mắt mình nhưng thật sự là nó đang mặc cái váy đó.
Tay để lên ngực, mắt nhắm nghiền. Nó đẹp hơn bao giờ hết! Đôi môi nó trong giấc mơ nở một nụ cười toại nguyện.
«Tại sao mình chết mà còn cười được cơ chứ?» - Nó thầm hỏi mình trong giấc mơ.
***
Xung quanh nó đầy hoa. Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, hoa hồng nhạt.
Mọi thứ đều là hoa hồng. Bên cạnh nó là mẹ nó, bà đang khóc. Còn ba nó, ông cũng đang khóc. Lần đầu tiên nó thấy ông khóc.
Và hắn, hắn đang quỳ gối cạnh quan tài của nó. Mắt đẫm nước, hắn cũng khóc. Đôi mắt to và đẹp của hắn bây giờ đã không còn nữa. Thay vào đó là một đôi mắt của người mất hồn và đầy đau thương.
Nó không nỡ nhìn thấy hắn thế.
***
Rồi nó quan sát kĩ hơn, nó thấy trong giấc mơ hắn mặc bộ đồ vest.
Một bộ đồ trang trọng với bao tay màu trắng, nó biết là mình đang làm lễ cưới với hắn. Một lễ cưới giả...À mà cũng có thể là thật, nó không thể xác định được.
Sau đó, nó lại nhìn mình thật kĩ một lần nữa. Quả thật nó rất đẹp, đây là lần đầu tiên nó tự nhận thấy mình đẹp.
Nó thấy chính mình trong cỗ quan tài đó bình yên quá, hạnh phúc quá.
.
.
.
Rốt cuộc là vì sao lại như thế nhỉ? Chết rồi chẳng phải buồn lắm sao?
Thế sao nó lại có cảm giác như mình đang rất vui thế này? Có thật là nó đang nằm trong cổ quan tài đó không?
***
Nghĩ đến đây, bỗng dưng nó giật mình tỉnh dậy. Nó thoát khỏi giấc mơ đó...Giấc mơ báo trước tương lai.
Giấc mơ đó rồi có thành sự thật được không nhỉ!?
***
Trong phòng nó, thần chết đang ẩn mình nhìn nó mà cười ngặc nghẽo.
25: Sự thật!? (3)
o0o
Một tuần trôi qua...
Một tuần này quá ngắn đối với mọi người, nhưng lại quá dài đối với nó.
Nó đợi cái ngày xuất viện này lâu rồi, nó đợi để đi nói hết mọi chuyện với hắn.
Rằng những chuyện nó giấu rồi sẽ được phơi bày, rằng nó yêu hắn đến thế nào, rằng hắn hãy tin tưởng nó, rằng...chẳng bao lâu nữa nó sẽ chết.
***
Còn hắn, thời gian qua với hắn quá nhanh. Hắn còn tưởng mình sẽ chán chường để mà nằm dài ở nhà chờ nó xuất viện chứ!
Sự thật vẫn là sự thật. Một tuần nay, tình cảm giữa hắn và Uke có biến chuyện khá phức tạp. Hắn ít nhớ về nó hơn, thay vào đó là hắn nhớ về Uke.
Hắn chẳng xác nhận được tình cảm của mình đâu, hắn đã nói thế này:
«Mình không có yêu Uke đâu! Mình yêu Yun mà, rồi...chỉ một tuần nữa thôi! Yun sẽ xuất viện, mình sẽ hỏi hết mọi chuyện...Và mình sẽ lại yêu Yun»
Nhưng trái tim chẳng bao giờ nghe lời chủ mình cả, nó luôn muốn chủ mình phải theo nó cơ.
Và thế là dường như tình cảm của hắn đối với Uke ngày càng lớn, lớn rồi...
Không lớn đến nổi quên mất nó đi, nhưng cũng đủ lớn để hắn phải vứt bỏ nó khi không cần thiết.
***
Và Uke, cô quả thật là vẫn một lòng một dạ.
Một tuần qua cô có vài lần rung động trước hắn nhưng nghĩ kĩ lại thì không phải.
Một chàng trai đẹp như vậy trước mình thì làm sao không rung động được, dù chỉ là một ít nhỉ!?
Trái tim cô mãi-mãi-thuộc-về-Kyo.
Ừ,
Cô chắc chắn điều đó. Chắc như đinh đóng cột.
Tuy thế, có khi nào đinh đó là đinh sét!? Cột đó là cột lởm không!? Rồi cái điều chắc chắn đó sẽ đổ vỡ theo thời gian!?
Rồi nó cũng giống như một phản xạ có điều kiện, nếu không được củng cố sẽ mất đi!? Có như thế không?... Ai mà biết được chứ!...
***
Ông Chan sắp đính hôn.
Ừ, bước sang tuổi 18 rồi còn gì! Chưa đủ tuổi kết hôn nhưng cũng đã đủ tuổi để đính hôn rồi!
Các cậu chắc là biết cô dâu là ai rồi nhỉ!?
Đúng rồi, là Sula đấy! Cô nàng là Đặng Thuỳ Trang đó đã làm trái tim ông Chan thổn thức liên hồi.
Vì thế, ông ấy đã thu hết can đảm mà dẫn cô ấy đến ra mắt ba mẹ mình. Và họ đã đồng ý, họ nói rằng sinh nhật Yun sẽ đính hôn. Vâng, đúng ngay ngày sinh nhật của Yun...
***
Tình cảm của Durin và người yêu ngày càng phát triển. Họ nhận ra rằng họ chẳng thể nào sống thiếu nhau. Họ đã yêu nhau đến nổi có thể hi sinh vì nhau.
Họ còn nói với nhau rằng:
«Nếu một ngày em chết thì anh sẽ chết theo em»
«Nếu một ngày anh chết, em cũng sẽ chết theo anh»
***
À, cuối cùng là một nhân vật chúng ta đã quên lãng đi. Là Shin, anh chàng phản diện của chúng ta.
Cậu ấy cũng đang đối đầu với cơn bệnh hiểm nghèo. Cậu ấy bị AIDS, thời kì cuối. Đã phát ban, tạo ra những hột đỏ...nổi đốm trên da. Cậu ấy sắp chết rồi!
«Cậu ấy sắp phải trả báo cho những gì mình làm rồi!»
o0o
Tại nhà nó:
Nó ngồi trên giường mình. Lâu rồi nó không được nằm trong căn phòng của mình.
Căn phòng đầy tranh ảnh kinh dị và những hình nộm quái quái.
Nhưng phòng nó đã thay đổi một tí. Góc phòng bắt đầu xuất hiện một tủ sách chứa đựng những cuốn sách tiểu thuyết tình cảm: Hẹn em ngày đó- Musso; Hãy cứu em- Musso; Thiên thần xa ngã- Tào Đình; Em ở đây- MarC Levy...
Từ ngày yêu hắn đến giờ, nó thay đổi thế đấy! Thay đổi nhiều lắm...thay đổi nhiều rồi.
***
Bây giờ thì nó ngã lưng xuống giường thật!
Thời gian nó nhập viện cũng đã đủ để kết thúc một năm học. Hôm nay, đã là ngày nghỉ hè đầu tiên của bọn nó. Nó khoái...nó cười tít mắt.
Thế là ông trời vẫn chưa phụ lòng người, ông trời vẫn cho nó một cơ hội để tạo được nhiều yêu thương.
***
Cười nhiều...cười nhiều...rồi sẽ khóc nhiều!
o0o
Tại nhà hắn:
Bật điện thoại lên, dòng tin nhắn của nó hiện lên nhấp nháy ở màn hình điện thoại. Đột nhiên hắn thấy phấn khởi lạ lùng, hắn vội mở tin nhắn ra.
A! Là ba từ, ba từ này hắn đã rất rất...muốn nghe:
«Em yêu anh!»
***
Ôm điện thoại trong người, hắn cười khoái chí. Ra chỉ cần những từ đơn giản này thôi cũng khiến tim hắn đập loạn xạ thế này. Hắn vẫn chưa nhận ra được tình cảm của mình, nhưng bây giờ thì hắn chỉ nhận ra một điều rằng...rằng hắn muốn nó đến bên hắn hơn ai hết.
Cái cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, hắn điên tít lên...hắn cầm lấy điện thoại mà hôn "chụt chụt" vào đó. Đúng là dị nhân mà!
***
Thật tình cờ, cửa phòng hắn không đóng. Thế là ông quản gia đi ngang qua thấy, ông ấy cười thầm và nghĩ một cách buồn cười:
«Cậu chủ mình thường ngày quậy phá, thế mà cũng có mặt đáng yêu đấy chứ nhỉ!? Chắc hẳn ai làm được cậu ấy cười như thế thì người đó thật là quan trọng rồi...»
***
Rồi lại vô tình, ông ấy làm rơi cái tách. Thế là "xoảng", tiếng tách vỡ làm hắn giật mình. Hắn chạy ra xem và nhìn thấy ông quản gia đang nhặt những mảnh thuỷ tinh đó.
Khi thấy hắn, ông ấy ngước lên nhìn...sau đó nở một nụ cười đểu cáng. Hắn nhận ra là ông ấy đã thấy hết mọi chuyện.
***
Ngượng quá, hắn chạy vào trong và đóng sập cửa lại. Hắn rút người vào chăn mà đỏ mặt. Đáng yêu quá, đáng yêu quá...
***
Một hồi sau, hắn nhắn tin lại với nó. Hắn nói rằng:
«Anh cũng yêu em»
Thật là sến, nhưng nó xuất phát từ trái tim của hắn nên...không sến hơi lạ. Hắn nằm trên giường, lăn qua lăn lại, cuộn tròn trong chăn như con mèo...hắn cười tít mắt.
o0o
Quay lại với anh chàng tên Zen:
Anh ta đang ở trong quán bar quen thuộc đó, cái quán bar mà lần đầu tiên anh ta gặp nó. Anh ta ngồi đó, châm điếu thuốc rít rồi thổi phè phè khói.
Tay kia của anh ta đang cằm lắc lắc ly rượu mạnh, lâu lâu lại bỏ lên miệng hớp vài ngụm.
Quả thật là trong cái ánh đèn ảo ảo kia, thì trong anh ta thật quyến rũ.
Anh chàng ngồi đó cười đểu, anh ta sắp gặp lại tụi bạn hôm rồi. Nói là "bạn" thì không chính xác, sắp tới đây thì sẽ thành "kẻ thù" rồi.
***
Bọn chúng đã tới, bọn chúng cười đùa hả hê. Bọn chúng bước đến gần anh ta rồi ngồi xuống cạnh đó, đứa bá vai...đứa câu cổ, trong thật là thân mật.
Anh chàng cười ranh mãnh, để ly rượu lên bàn. Anh ta bắt đầu nói:
- Tụi mày biết tao hẹn tụi mày đến đây để làm gì không?
- Biết chứ! Có "hàng" ngon thì chia bạn bè chứ gì- Bọn chúng hãy còn ngây thơ, bọn chúng cười đùa đáp.
- Không không...tụi mày đoán sai rồi! Tao hẹn tụi mày để đây để "xử đẹp" chúng mày đấy! - Anh ta nói với giọng bông đùa.
Bọn bạn anh ta nghe đến đây, thằng nào thằng nấy to mắt ra nhìn. Đầu đứa nào cũng nghĩ có một câu:
«Xử đẹp là xử như thế nào?»
***
Anh chàng cười đểu một lần nữa. Sau đó, anh ta liền giơ tay lên thụi ỗi thằng vào mặt. Máu mũi bọn chúng cứ thay phiên nhau chảy.
Bị kích thích, bọn chúng nhào vô đánh bán sống bán chết. Anh ta và bọn nó đánh nhau, đánh tại quán bar. Bàn ghế, ly tách, mọi thứ... đều bị anh ta và bọn chúng phá tan.
Đánh như điên cuồng, miệng anh ta lẩm bẩm chửi:
- Đm, dám ngủ với Linh à? Tao cho tụi mày chết? Đm tụi mày...
25 phút...
30 phút...
40 phút...
Thời gian tích tắc trôi qua nhanh thật. Quán bar này nhanh chóng trở thành cái "bình địa". Kết quả là anh chàng thắng. Anh ta đã một mình hạ gục được cả 4-5 thằng con trai lực lưỡng.
Anh ta đã làm được! Để báo thù vụ hôm đó, để rửa hận cho nó... anh ta đã đánh bọn chúng "chết dở sống dở". Anh ta yêu nó nhiều thế đấy!
***
Một hồi sau, anh ta hơi đuối. Thế là anh ta ngồi đó nghỉ ngơi.
Thở hồng hộc mà trong lòng sảng khoái vô cùng. Cho dù là anh ta cũng làm chuyện đó với nó, nhưng lại muốn trút lỗi lên kẻ khác.
Mà "lỗi" đó thì anh ta vừa "giải quyết" xong rồi nên thấy thoải mái vô cùng.
***
Anh ta bước ra khỏi quán bar, bỏ lại những tiếng hét thất thanh và sự sợ hãi của mọi người ở đó.
Bốn-năm thằng con trai bị anh ta đánh, có lẽ là bị thương tương đối nghiêm trọng... Nhưng chắc không ảnh hưởng đến tính mạng đâu...
o0o
Tại nhà của Uke:
«Đêm dài lắm mộng»
Người xưa nói quả không sai gì cả. Ngày nào Uke cũng mơ thấy Kyo, những kí ức tươi đẹp của ngày xưa cứ tái hiện lại trong giấc mơ... Cô không tài nào ngủ được.
Đêm nay là đêm thứ ba cô thức trắng rồi. Mắt cô là bắt đầu xuất hiện các vệt thâm quần, mặt mài cô bắt đầu xanh xao và hốc hác. Cô đã rất khổ tâm!
« Ai nói rằng giàu có là sung sướng, nếu cô không phải là con gái của họ... nếu cô không phải sinh ra trong cái xã hội này thì... cô thà làm người nghèo đói, bần cùng để đổi lấy tình yêu còn hơn là sống cuộc sống... như bây giờ »
Cô đã từng nghĩ thế đấy! Bây giờ thì mọi thứ đối với cô vô vị quá!
***
Cô đứng dậy khỏi ghế, cô đi đến cái hộc tủ đầu giường. Cô mở tủ ra, cô lấy một cái máy nghe nhạc. Cô bật lên, cô để tai nghe lên tai mình, cô nhấn play.
Một đoạn ghi âm phát lên, giọt nước mắt cô rơi nghẹn ngào. Tình cảm bao lâu vẫn như thế... vẫn chất chứa và dồn nén, vẫn đầy đặn và không bao giờ phai, vẫn... được vun đắp theo một cách riêng. Cô-rất-yêu-Kyo:
«Uke! Anh rất yêu em! Từ ngày em đi Mĩ, anh đã tự nói với mình rằng mình không làm gì sai cả. Nhưng không được, thật sự thì anh sai rồi! Đáng nhẽ ra anh lên đến sớm một tí, đáng nhẽ ra anh không nên để em đi... Đáng nhẽ ra mọi thứ anh có sẽ không trở nên như thế này...
Uke, khi em nhận được đoạn ghi âm này thì chắc có lẽ em đã ở bên Mĩ. Cũng có thể em đang hạnh phúc bên cạnh người con trai nào đó mà anh không biết. Anh sẽ rất đau, chắc chắn thế đấy! Đau lắm... nhưng anh vẫn muốn như thế!
Làm như thế, anh sẽ thấy lòng đỡ tội lỗi hơn. Anh luôn yêu em, nhớ nhé! Anh mãi yêu em. Sau này và mãi mãi, chỉ em và em thôi, em là người con gái anh yêu.
Uke, nghe bản nhạc này nhé! Nghe rồi thì hãy nhớ kĩ lấy bản nhạc này, bản nhạc kỉ niệm cho tình yêu chúng ta»
Trích:
I dont want another pretty face
I dont want just anyone to hold
I dont want my love to go to waste
I want you and your beautiful soul
Youre the one I wanna chase
Youre the one I wanna hold
I wont let another minute go to waste
I want you and your beautiful soul
I know that you are something special
To you Id be always faithful
I want to be what you always needed
Then I hope youll see the heart in me
Your beautiful soul, yeah
You might need time to think it over
But im just fine moving forward
Ill ease your mind
If you give me the chance
I will never make you cry c`mon lets try
Am I crazy for wanting you
Baby do you think you could want me too
I dont wanna waste your time
Do you see things the way I do
I just wanna know if you feel it too
There is nothing left to hide
You beautiful soul, yeah
***
Bài hát thấm dần vào trái tim cô. Trái tim cô lại đau nhói lạ thường.
***
«Ái tình đối với lứa tuổi nào cũng có nổi thống khổ của nó»
25: Sự thật!? (4)
o0o
Ngày thứ 2 của mùa hè...
Tại nhà nó:
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan