Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mato-chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
- Ơ... ơ... ơ... Thằng này được cái quái gì mà thu hút các em thế nhỉ? - San tức tối nói
- Đúng rồi... tao có hơn 10 em, nó hơn em Nó gấp đôi tao rồi - Hanri cũng không kém.
Hai thằng ngố ngồi đó tức lên tức xuống, rên rỉ làm nó và hắn buồn cười chịu không được. Thì ra, cuộc sống bình thường lại vui đến thế. Uống nước hơi nhiều tự dưng nó thấy buồn đái Nó xin phép đi vệ sinh tí xíu rồi quay lại. Nó đi đến nhà vệ sinh gần nhất chỗ đó, nó nhịn hết nổi rồi
o0o
Shin và Durin đang ngồi ở một chỗ nào đó.
Shin và Durin dĩ nhiên là đang ở WaterPlan rồi, nhầm vào đâu được nữa. Shin và Durin đến đây để thực hiện kế hoạch. Shin đưa ống nhòm để lên mắt rồi quay sang Durin nói:
- Nó đi vệ sinh rồi! Tới giờ hành động rồi đấy!
- Ok, cây gậy đánh gold đâu? Đưa tôi nào!
Shin vội lấy cây gậy đánh gold mua hồi hôm cho Durin. Durin cầm lấy rồi bước đi về hướng nhà vệ sinh nó vừa bước vào.
o0o
Rốt cuộc là cái gì đây nhể sau đi rồi biết há
Nó vào nhà vệ sinh tất nhiên là để... đi vệ sinh rồi Mở cửa phòng, nước bước vào... khoá cửa lại. ( )
***
Durin lúc này đang cầm cây gậy đi về phía nhà vệ sinh đó. Trên đường đi, quả thật là gây chú ý cực kì. Water Clan tuy là khu vui chơi lớn nhưng chẳng có chỗ nào để đánh gold cả. Mà đằng này một cô nàng xinh đẹp như cô ta... lại xách theo cây gậy đánh gold thì làm sao mà không bị chú ý được cơ chứ!
Cô ta đến nhà vệ sinh, đẩy cửa vào. Vừa bước vào là chửi lầm bầm nhỏ nhỏ:
- Cái gì mà thối thế không biết? ( )
Sao đó, Durin đến từng phòng gỡ cửa để xác định xem Yun đang ở phòng nào. Gõ hết cửa này đến cửa khác mà không biết nó đang ở chỗ nào, lòng vừa lo sợ lại vừa nôn nóng, cô ta gõ liều cánh cửa ở cuối cùng:
- Có ai ở đó không?
- Có người rồi - Một giọng nữ vang lên.
Mà ông trời lại trớ trêu thế nhỉ? Nó đang ở trong phòng đó đấy! Mà cũng lạ, nó hoàn toàn chẳng nhận ra giọng của Durin, chắc là lúc đó cô ta... do thối quá đã bịt mũi lại làm biến đổi giọng đi rồi.
Xác định được Yun đang đang ở đâu rồi, Durin cười thầm. Thế là bước 1 của kế hoạch đã thành công. Durin vội nhìn quanh rồi bước đến chỗ một xô nước bẩn dùng để lau chùi nhà vệ sinh ( Kinh quá ), cô ta nhìn mà tái mặt hết... nhưng vẫn cố gắng cằm lấy quai của xô nước. Cô ta tiến lại gần phòng của nó đang đi vệ sinh và... " hây da hấp ", xô nước bẩn ào ào xuống người nó
***
Nó đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng vệ sinh thì ào, một xô nước bẩn từ " trên trời " rơi xuống. Làm ướt hết quần áo, đầu tóc nó... mà khổ cái là nước thối đến phát khiếp ( ). Nó không hiểu gì cả, nhưng trước cái cảnh này thì điên tít lên. Nó đạp văng cả cửa phòng, mà hùng hổ đi ra.
Vừa bước ra nó như chết điếng. Ai đây? Ai đang cầm cái xô màu đỏ chứa nước bẩn đó? Là Durin. Nó không tin vào mắt mình nước, cố gắng nhắm mắt lại rồi lắc đầu liên tục... may ra cái " ảo ảnh " đó biến mất. Nhưng mà đã là ảo ảnh đâu, là người thật ấy chứ! Nó ngạc nhiên vô cùng, còn Durin thì cười đểu cáng. Nó lấy tay quệt nước bẩn trên mặt rồi hỏi Durin với cái giọng cậu-tớ chứ chẳng còn là mày-tao như bình thường nữa:
- Cậu... cậu đang... cầm cái gì... đấy hả?
- Cái xô - Durin trả lời bình thường như không có chuyện gì, thái độ này khiến nó đã ngạc nhiên nay càng ngạc nhiên hơn.
- Vậy cái xô màu đó là thế nào đây? - Nó ngạc nhiên hỏi
- Để tạt... - Durin vẫn đáp lại bình thường
- Vậy cái xô nước bẩn vừa rồi là cậu tạt tớ đấy à? - Nó bắt đầu thấy lỗ tai lùng bùng nhưng vẫn cố hỏi
- Ừ, tôi làm đấy! - Durin vừa nói vừa cười khinh khỉnh.
- Tại sao? Tớ đã làm gì cậu đâu? - Nó cảm thấy khó chịu
- Có đấy! Cô cướp Jun của tôi - Cô ta nói với cái giọng châm biếm " toàn diện "
Bây giờ... dường như nó đã hiểu ra vấn đề. Ra việc Durin chia tay với ông Chan là có liên quan đến Jun! Thì ra là Durin đã thích Jun từ lâu mà nó không biết. Nó bắt đầu cảm thấy ân hận vì đã quá thân với cô ta.
Không phải ân hận vì cô ta vừa tạt nước bẩn vào nó, cũng không phải vì cô ta chia tay với ông Chan, càng không phải vì chuyện cô ta thích Jun mà đâm ra ân hận. Cái chính ở đây là nó cảm thấy Durin quá thâm hiểm và độc ác, quá dễ thay đổi, quá xem thường tình cảm của ông Chan dành cho Durin.
Nghĩ đến đây, tự dưng nó giật cả người. Nó nhớ lại có lần mẹ kể cho nó là chuyện chia tay của ông Chan có liên quan gì đó đến sợi dây chuyền gì gì ấy, nó và mẹ nó cũng chẳng biết rõ nữa. Nó liền đăm chiêu suy nghĩ mà chẳng có căn cứ: " Chẳng nhẽ... sợi dây chuyền đó... là Jun tặng Durin...? ", tự dưng tim nó nhói lên mà chẳng hiểu vì sao! Nó thấy mình thật ngớ ngẩn.
***
Thấy nó thay đổi biểu cảm liên tục, Durin đâm ra chán nản. Cô ta đứng đó nhịp chân mà nhìn nó suy nghĩ, một hồi sau chiụ không nổi nữa cô ta đành lên tiếng phá tan suy nghĩ của nó:
- Cô không muốn biết tôi đến đây làm gì à?
Nó đang suy nghĩ, tự dưng bị hỏi thế giật mình mà phản xạ hỏi:
- Cái gì cơ?
Durin tự dưng cười phá lên như con điên. Một hồi sau, cô ta nghiêm giọng lại hỏi:
- Cô không định hỏi tôi đến đây để làm gì à?
- Không, vì tớ biết cậu đến đây để làm gì rồi! - Nó đáp lại ngắn gọn.
- Thế thì tốt, xem này...
Không đợi nó đáp trả, Durin giơ cây gậy đánh gold nãy giờ dấu phía sau lưng lên và quất mạnh vào đầu nó.
Nó choáng váng. Mới đầu còn hơi tỉnh, nó nói:
- Cậu làm gì đấy? Cậu... Cậu... Tôi còn tưởng cậu là bạn tôi chứ...
Vừa dứt câu thì ngất lịm, chẳng biết gì cả. Bây giờ thì cả một màu đen bao trùm lấy nó.
Trước khi nó ngất, nó kịp nhìn thấy nụ cười thoả mãn của Durin. " Có thật là Durin hận mình thế không? " - Nó vội nghĩ rồi chìm vào không gian màu đen ấy.
***
Durin đánh nó xong rồi đặt cây gậy xuống, dùng chân đụng đụng vào người nó xem có thật là nó đã bất tỉnh chưa. Xác định là chắc chắn rồi, Durin cười thâm hiểm rồi nói nhỏ:
- Từ nay, cô chẳng còn là gì của tôi nữa đâu. Nay mai khi cô là dĩ vãng rồi thì Jun sẽ là của tôi.
Nói rồi cô ta cười hà hà mãn nguyện. Cười một lúc thì giật mình, từ đầu nó chảy ra mấy vệt gì đó đỏ đỏ... Mấy vệt đó cứ thay phiên nhau chảy ra thành vũng. Bây giờ thì Durin mới phát hiện ra đó là máu. Cô ta luống cuống hẳn lên, vì trong phim " hoạt hình " mà cô ta từng xem có thấy đánh vào đầu mà chảy máu đâu. Shin thì biết được sẽ có máu nhưng cũng chẳng thèm nói làm gì, cứ làm cho nó bạo lực thì Shin càng thích. Durin sợ sệt, móc điện thoại trong túi ra gọi cho Shin. Shin vừa bắt máy định alô thì cô ta đã nhảy vào mồm Shin mà nói:
- Nhanh nhanh lại đây mau lên. Con Yun nó ra máu đầu rồi này
- Tôi đang đứng trước nhà vệ sinh đây, cô mở cửa ra đi chứ! Nãy giờ kéo cửa cứng ngắc làm sao mà tôi vào lôi xác cái con đó ra được.
Durin bây giờ mới nhớ ra. Để cho kế hoạch thành công mĩ mãn thì Durin đã dùng cây chỗi bắt chéo thanh cửa ở trong lại cho đừng có ai vào. Durin gấp rút chạy ra quăng cây chổi đi mà mở cửa. Nhìn thấy Shin, cô ta kéo rồi chỉ chỉ nó nói:
- Chảy máu rồi này! Anh giải quyết đi chứ!
- Rồi, cô xê ra để tôi kéo xác cái con nhỏ này ra chứ!
Durin xê người ra để cho Shin bế xổm người nó lên. Máu chảy thành giọt rớt xuống nền gạch.
o0o
Hắn và bọn kia ngồi đó vừa ngồi đó nói chuyện vui vẻ vừa hút rột rột chai nước suối. Rồi tình cờ hắn nghe mấy người ở công viên bàn tán:
- Chậc, cái cô gái đó xinh như thế mà lại ăn chơi thế nhỉ? Trông thì ăn mặc cũng dễ thương... thế mà lại cầm cây gậy đánh gold ghê ghê đó! Chắc để đánh nhau chắc rồi!
- Ừ! Chân thon dài này, môi hồng, má ửng đỏ... lại thêm cái da trắng nõn nà nữa chứ! Thèm chết vật ấy, thế mà lại dân anh chị. Chịu thôi...
Mới đầu hắn cũng chẳng thèm để ý gì. Vì hắn nghĩ mấy cái dân anh chị đi đánh nhau là chuyện bình thường như ở huyện ấy mà. Nhưng nghe thấy mấy người đó tả lại cái con nhỏ đó thì hắn thấy có vài điểm giống; 1 là nó, 2 là Durin. Vì trên đời này có ai mà đẹp như 2 cô ả đâu
Hắn đứng phắt dậy, đập vào vai hai người kia mà hỏi:
- Cái cô đấy đi về phía nào vậy?
Hai đứa đó khinh khỉnh hắn, cười cười nói cho có lệ:
- Đi về hướng vệ sinh ấy!
Hắn ngớ người ra. Nếu là nó thì lúc nãy vào nhà vệ sinh rồi, bây giờ vào làm quái gì nữa. Thế thì chỉ còn có khả năng cô gái đó là Durin thôi. Mà Durin sao lại cầm cây gậy đánh gold làm gì? Hắn bắt đầu cảm thấy lo.
Do suy nghĩ hơi lâu nên tay hắn vẫn chưa rút khỏi vai hai người kia. Hai người kia cũng thuộc dạng hổ báo nên hầm hừ nói:
- Này, phiền bỏ tay ra khỏi người tao dùm nhá! Mày có biết mày đang làm mất thời gian của ai không hả?
Hắn giật mình bước ra khỏi dòng suy nghĩ đó. Không nói gì, hắn cho hai đấm vào hai mặt thằng đó rồi chửi:
- Đm mày, mày biết động đến ai không? Động đến bố là đi đời nhá con!
Một trong hai thằng đó nhỏm dậy định đánh lại hắn thì bị thằng kia ngăn lại, nói lẩm bẩm gì đấy rồi hai thằng chia đi mất tiêu.
Hắn thấy thế cười hà hà rồi quay sang 4 thằng con trai đang ngồi mút ông hút kia mà nói:
- Tao thấy hình như Durin đang ở đây thì phải!
Nhắc đến chữ Durin thì 4 thằng có những thái độ khác nhau: Kyo thì nhíu mài khó chịu; Hanri và San thì khoái chí vì sắp được gặp người đẹp; còn ông Chan thì đang vui bỗng hoá đau buồn... nhưng vẫn cố giữ thái độ dửng dưng. Một hồi, Kyo nói với vẻ lo lắng:
- Có phải hai thằng hồi nãy nói Durin đi về hướng nhà vệ sinh không?
- Ừ! Đúng rồi - Hắn trả lời ngây ngô
- Có chuyện rồi! - Kyo cắn móng tay rồi đứng dậy chạy nhanh lại chỗ nhà vệ sinh.
Cả bọn chẳng biết quái gì cả nhưng vẫn chạy theo. 5 thằng con trai đang chạy với tốc độ chóng mặt.
o0o
Đến nơi, đúng như dự đoán của ông Chan. Shin đang bế xốc Yun, còn Durin thì lẽo đẻo theo sau, trên tay là cây gậy đánh gold. Hắn thở hổn hển, tay chóng trên đầu gối nên chưa kịp nhìn thấy. Kyo lay mạnh người hắn nói:
- Này, đừng có mà thở nữa... Nhìn kìa!
Hắn ngước lên nhìn theo lời ông Chan, Yun đang nằm trên tay Shin... Đầu rỉ máu xuống đất. Không suy nghĩ gì, hắn lao đầu vào Shin và Durin như con thêu thân.
Shin và Durin không lường trước được việc sẽ thế này nên không kịp phản xạ, hắn đấm cho Shin một cái rồi giật Yun từ tay Shin.
***
Shin bị đánh một cái mạnh làm mất đà mà té nhào xuống dưới đất. Đứng lên định đánh lại thì... Kyo không biết từ đâu bước tới nắm lấy tay Shin rồi quật mạnh xuống đất. Từ khi bắt vào Water Clan đến giờ, Shin cố tình tránh mặt Kyo... tưởng mọi chuyện êm xuôi rồi chứ! Thì ra muốn tránh mà chẳng được. Rồi Shin vội nghĩ thầm trong bụng: " Kì này lại ngồi xe lăn nữa rồi! ".
***
Durin đứng đó như trời trồng, cô ta định bỏ chạy nhưng chẳng còn sức lực đâu cả. Cô ta bị ông Chan keó người lại mà chẳng hiểu lý do.
Ông Chan nhìn cô ta với cái vẻ vừa thất vọng vừa câm phẫn rồi nói:
- Cô vừa làm gì em gái tôi đấy?
Cô ta im lặng, không nói gì... à, thật chất là chẳng biết lựa cái cớ nào để biện minh ình thôi. Ông ấy lại nói tiếp với cái vẻ đau đớn:
- Cô có biết mình vừa làm gì không? Cô làm gì tôi cũng được, tại sao lại động đến người thân của tôi nữa cơ chứ! Rốt cuộc cô muốn cái gì đây?
Vẫn im lặng. Lần này thì ông ấy cũng chẳng buồn nói gì vì đã nói hết rồi còn gì. Rồi ông ấy ngồi xỏm xuống nền gạch mà ôm mặt đau đớn. Ra người ông Chan yêu là như thế! Đau như hàng ngàn mũi tên đâm vào. Ông Chan tự đặt hàng loạt câu hỏi ình: " Tại sao cô ấy lại ra thế chứ? Tại sao? Vì ai đây? Rốt cuộc là tại sao? Con Yun nó đã làm gì cô ấy đâu... tại phải phải làm nó ra nông nổi này cơ chứ! Rồi... tình cảm của mình, cô ấy xem là cai gì đây? Trời ơi... Sao ông không biết tôi luốn đi!"
***
Hắn đang bế xốc Yun. Hắn vừa nhìn thấy máu... thì đã hoảng hồn. Hắn lây nhẹ người nó mà nói với khuôn mặt tái mét, xanh lè như không còn giọt máu nào:
- Yun... Yun... Nghe anh gọi không? Mở mắt ra, mở ra nhanh lên! Bạch Ánh Linh, có nghe anh nói không?
Im lặng, người con gái trong tay hắn bây giờ chẳng có cử động nào cả. Hắn sợ sệt, hắn ôm đầu Yun vào ngực rồi nói lớn:
- Tỉnh lại đi! Anh xin em đấy!
Hắn bật khóc. Nhìn nó thế này hắn còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, hắn chỉ mong sao người bị thế này là hắn thôi!
Rồi tự dưng hắn đứng phắt dậy, nuốt nước bọt. Nhìn mấy thằng bạn đang xử lý hai thủ phạm đấy rồi chạy vù đến bệnh viện gần nhất. Mặt hắn đẫm nước mắt và máu của Yun.
---
Đám đông... Đám đông... Đám đông...
Mọi người ở khu vui chơi như tụ tập lại xem. Họ chỉ xì xào mà chẳng có thái độ nào là muốn giúp cả.
Con người thật là chẳng có lương tâm!
Trong giấc mộng của nó:
Nó chạy từng bước một,
Nó đuổi theo ánh sáng duy nhất trong không gian đó. Chạy... chạy... chạy.
Nó muốn nắm lấy cái gì đó gọi là sự hi vọng. Ánh sáng càng ngày càng nhỏ lại! Có phải ánh sáng không muốn nó với tới không? Nếu như vậy thì cần gì phải xuất hiện để nó phải rong ruổi chạy theo? Sao ánh sáng lại tàn nhẫn như thế?
Lấy hết sức bình sinh của mình ra mà rượt, mà đuổi lấy ánh sáng đó. Cuối cùng, nó cũng với được. Nhưng... trong khoảng không ánh sáng đó là gì!? Hình ảnh? Kí ức... hay là tương lai?
Nó nhìn thấy Durin,
...
Cô ta đang dùng một cây gậy đánh gold đập vào đầu nó. Nó choáng váng, ngất. Nó nhìn thấy cô ta cười sảng khoái, nhìn thấy cô ta đang hạnh phúc vì trông thấy nó như thế! Tại sao thế?
Nó để ánh sáng vuột khỏi tay nó. Bỗng dưng thân thể nó chảy máu, máu rỉ từ trong ra và đau đớn. Vì quá đau, nó nằm phịch xuống mà tay vấn cố gắng níu lấy ánh sáng.
Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh - Mato-chan