People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ức Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57
ôm nay giáo sư Vương đã gọi điện cho ta rồi” Sau khi Diệp Sơ về nhà, đây là câu đầu tiên mẹ nói với cô.
Diệp Sơ cúi đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
“Cho tới tận bây giờ, chuyện như vậy mà con còn định không nói cho cha mẹ biết sao?” Sắc mặt của mẹ cô vô cùng không tốt, vừa nhìn liền biết là đang tức giận.
Diệp Sơ chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Chuyện danh sách đi du học, con đã từ chối…”
Mẹ nhìn cô, dường như lúc này bà đã không thể không chế được tâm tình: “Vậy con có thể nói cho mẹ biết tại sao lại từ chối?”
Đối mặt với lời chất vấn của mẹ, Diệp Sơ có chút chột dạ: “Con không muốn đi du học, muốn ở lại… thi thạc sĩ”
“Con có nhầm không hả? Nếu con muốn ở lại thì ta còn có thể hiểu được, nhưng con muốn thi thạc sĩ là vì cái gì? Không phải là muốn tiếp tục đi học sao? Đi du học, điều kiện tốt như thế, có thể tiếp tục học chuyên sâu, vậy mà con lại chọn học thạc sĩ trong nước, ta xem con đã học đến u mê, đầu óc không còn sáng suốt nữa rồi. Diệp Sơ à Diệp Sơ, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì thế hả?”
Diệp Sơ không nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Mẹ của cô lại tiếp tục nói: “Được, con không muốn ra nước ngoài, con muốn thi thạc sĩ, có thể. Nhưng chuyện lớn như vậy, tại sao con không bàn bạc với chúng ta mà đã tự ý quyết định, con cho rằng cha mẹ là cái gì? Chúng ta nuôi con lớn bằng này, ngay cả quyền được bàn bạc với con cũng không có sao? Con có biết hôm nay Giáo sư Vương gọi điện nói chuyện này, ta nói ta không biết, lúng túng thế nào có biết không, con đã biến cha mẹ thành cái gì hả?” Mẹ của cô càng nói càng kích động, đến nỗi đứng không vững.
Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng kéo bà xã đang tức giận khuyên can, rồi nói với Diệp Sơ: “Diệp Tử, chuyện này không thể trách mẹ con, chuyện quan trọng như thế, sao con có thể không bàn bạc với ai? Hả…”
Nghe cha mẹ than trách, trong lòng Diệp Sơ lại càng khó chịu, nhưng cô không biết phải nói gì, chỉ có thể thẫn thờ đứng đó, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Khóc? Bây giờ con còn biết khóc? Sao trước đó con không suy nghĩ cho chúng ta hả? Ta và cha con nuôi con lớn như này thật phí công, lúc trước thi tốt nghiệp như thế, nhiều ngành học như vậy mà lại để cho con tự chọn ngành thiên văn! Giỏi lắm, giờ mới tốt nghiệp ra trường, công việc khó khăn, khó lắm mới có cơ hội đi du học, mà con lại từ chối! Con, con…” cảm xúc của Lưu Mỹ Lệ càng lúc càng không ổn định.
Diệp Kiến Quốc vội trấn an bà xa: “Diệp tử, tim mẹ con không khoẻ, con ra ngoài trước đi, đợi mẹ con bình tĩnh lại chúng ta sẽ bàn lại chuyện này” ông nháy mắt với con gái, ý bảo cô hãy tạm thời rời đi.
Diệp Sơ lui về sau một bước, trong lòng đau đớn khó chịu, nhìn dáng vẻ của mẹ mà không thể nói gì, chỉ có thể chạy nhanh ra ngoài.
Trên nhà còn truyền đến tiếng mẹ cô: “Ông đừng ngăn tôi, ông để cho con bé đi ra ngoài làm gì? Sao tôi lại sinh ra đứa con gái ích kỉ như thế…” Mặc dù cô đã chạy rất nhanh, muốn tránh xa lời trách mắng của mẹ, nhưng tiếng nói kia vẫn văng vẳng bên tai cô, giày vò cô.
Trong lồng ngực đau buốt, nước mắt không sao ngăn được, ai nấy xung quanh đều trách cô ích kỉ. Bỗng nhiên cô nhìn thấy ở phía trước có người đi tới, trông rất giống Vệ Bắc.
Bọn họ gặp nhau, luôn không lãng mạn như vậy.
Nước mắt nhoè đi, trông cô như người mất hồn, sau đó, Vệ Bắc lại nhìn thấy nước mắt trên gương mặt cô, anh mới hồi thần, đi nhanh tới bên cô: “Sao thế? Sao lại khóc?”
Còn chưa hỏi xong, Diệp Sơ đã nhào vào lòng Vệ Bắc, ở trong lòng anh khóc nức nở.
Vệ Bắc bị hành động của cô làm cho bất ngờ, anh rất ít khi thấy Diệp Sơ khóc, lại còn khóc thành như này. Anh rất muốn hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé ở trong lòng anh khóc thương tâm như vậy, khiến anh không thể nào mở miệng hỏi han, chỉ biết ôm chặt lấy cô, để cô khóc trong lòng mình.
Trời đã tối, đèn trong tiểu khu của bọn họ cũng bật sáng, bảo vệ ở khu chung cư cảnh giác nhìn bọn học, dường như chờ đợi giây phút anh hùng cứu mĩ nhân.
Dưới ánh đèn, bóng hai người lồng vào nhau.
Cuối cùng Diệp Sơ cũng ngừng khóc, đôi mắt sưng mọng từ trong lòng Vệ Bắc ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn, chỉ là nước mắt trước mặt và đôi mắt đỏ hồng không che giấu được vẻ yếu đuối của cô.
Cô hỏi: “Anh cùng em đi ra bờ sông một chút được không?”
Vệ Bắc gật đầu, ôm lấy Diệp Sơ, rồi hai người đi ra khỏi tiểu khu,
Đêm khuya tĩnh mịch, chợt có tiếng ve không chịu nổi sự cô đơn mà kêu lên hai tiếng, Vệ Bắc và Diệp Sơ trong lòng đầy tâm sự vừa đi vừa suy nghĩ, không ai mở lời trước
Một lát sau, Diệp Sơ cảm thấy hơi lạnh.
Khí hậu ở thành phố này cũng thật kì lại, mùa hè kéo dài, nhưng khi mùa thu tràn tới lại khiến người ta ứng phó không kịp, ngày hôm qua nhiệt độ còn cao như thế, vậy mà sau một trận mưa đêm qua, hôm nay đã phải mặc áo khoác ra đường.
Diệp Sơ buổi sáng vội vã quay về nên hiện tại chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ra đến bờ sông, gió đêm thổi, không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Vệ Bắc thấy thế, vội cởi áo khoác choàng cho Diệp Sơ, mình chỉ mặc một chiếc áo cộc tay.
“Như thế anh sẽ lạnh” Diệp Sơ cởi áo trả cho anh.
“Đùa à, anh lạnh? Trước khi ở trong trường còn tổ chức bơi vào mùa đông nữa kìa, được rồi được rồi, em mau mặc áo vào” Anh tỏ vẻ không để ý chút nào, lại khoác áo lên người Diệp Sơ
Diệp Sơ không từ chối nữa, an tâm hưởng thụ cảm giác ấm áp lâu lắm mới có này. Bên tai lại nghe thấy một tiếng hắt hơi, Diệp Sơ giật mình, ngẩng đầu nhìn Vệ bBắc
Bốn mắt nhìn nhau, “Kẻ bị tình nghi” vuốt vuốt cái mũi, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không phải anh”.
Kiểu giấu đầu lòi đui này khiến cho Diệp Sơ không nhịn được mà bật cười. Sau đó Vệ Bắc cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật trẻ con, cũng thấy buồn cười.
Cảm giác lúng túng sau khi gặp lại trong giây phút này đã hoàn toàn biến mất. Diệp Sơ không cười nữa, nhỏ giọng nói: “Thật ra có chuyện, em vẫn không nói cho anh biết”
“Chuyện gì?” Vệ Bắc hỏi.
“Em ở trong danh sách được đi du học… Em đã từ chối”
Nghe cô nói câu đầu tiên, Vệ Bắc sợ hết hồn, cũng may câu nói ngay sau đó, cũng khiến anh bình tĩnh lại
Diệp Sơ còn nói: “Chuyện này, em vẫn giấu cha mẹ. Nhưng hôm nay, do Giáo Sư Vương gọi điện cho mẹ em, đã nói chuyện em từ chối đi du học cho bà biết rồi”
Vệ Bắc nhớ lại vừa rồi Diệp Sơ khóc nức nở chạy đến, trong lòng anh cũng đã hiểu được một nửa: “Cho nên, mẹ muốn em đi du học sao?”
Diệp Sơ gật đầu, theo bản năng cắn môi dưới.
Diệp Sơ trả lời như thế khiến thần sắc Vệ Bắc cứng lại, tuy nói Diệp Sơ đã từ chối, nhưng nhìn bộ dạng cô vừa chạy vừa khóc lúc nãy, mẹ của cô chắc chắn đã tạo áp lực với cô rồi, nếu hiện tại cô lại đổi ý, vậy bọn họ… Trong lòng anh không khỏi bồn chồn, e dè hỏi: “Vậy em.. định làm thế nào?”
Diệp Sơ cúi đầu một lúc, rồi ngảng đầu lên nhìn anh, giống như đã suy nghĩ dứt khoát, rồi cẩn thận nói: “Em sẽ không đi.”
Nghe được đáp án mình mong muốn, trong ngực Vệ Bắc thở phào nhẹ nhòm, rõ ràng vui vẻ vô cùng, nhưng không hề tỏ ra ngoài, mà còn hỏi: “Vì sao?”
Cái này mà còn phải hỏi sao? Diệp Sơ nhíu mày một cái: “Tất nhiên là vì anh…” Lời vừa nói ra, lại thoáng thấy khoé mắt đắc ý của Vệ Bắc, cô liền đỏ mặt, nhanh chóng sửa lại: “Anh quản vì sao cái gì? Em chỉ là không muốn đi”
Lời đang nói thì bỗng dừng lại, Vệ Bắc bất ngờ ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt giống như nếu buông lỏng tay, người trong lòng anh sẽ bay đi mất.
Diệp Sơ muốn nói gì đó, nhưng lại nghe tiếng Vệ Bắc thì thầm bên tai: “Cảm ơn em”
Trong lòng nàng bỗng rung động, dường như lời nói kia đã chạm đến một nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.
“Thật ra, là em cảm ơn anh mới đúng” Cô nói “Cám ơn anh đã ở bên cạnh em nhiều năm như vậy. Em biết em tuỳ hứng, em ích kỉ, không lo lắng cho anh, bình thường còn chọc giận anh, thế nhưng anh lại chưa bao giờ buông tay em, thế nên, e cũng không muốn buông tay, không muốn rời xa anh”
Những lời này, cô đã để trong lòng rất lâu rồi, nhưng khi còn trẻ, nhất định không bao giờ chịu nói ra miệng, hôm nay có được dũng khí nói ra, cô cảm thấy thoải mái khó diễn tả.
Hứa hẹn, không nhất định phải nói thành lời.
Lời tỏ tình, không nhất định phải là “Em yêu anh”
Ở bên nhau, trái tim có thể thoải mái bày tỏ.
Mãi mãi, cần phải có sự nỗ lực của cả hai người.
Giống như một lời bài hát nghe nhiều đến thuộc lòng: “Anh luôn nghĩ đến những điều lãng mạn nhất, em và anh cùng nhau già đi. Cho tới khi chúng ta già đến không thể nhấc bước, em vẫn như báu vật ở trong bàn tay anh…”
Này! Mau Buông Cô Ấy Ra Này! Mau Buông Cô Ấy Ra - Ức Cẩm