We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jetamie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 89 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 520 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
HƯƠNG 77
Như đã nói, cuối tháng này ông Nghiêm, bà An, Tĩnh Phong, Thiên Giai về quê Thiên Giai để báo cho ba cô và bàn chuyện của hai người. Đến cổng, Thiên Giai cúi đầu xin phép vào nhà trước, cô thấy ba mình đang ngồi đọc báo, liền tiến lại, ôm lấy ba và nói:
- Ba à, con nhớ ba quá.
- Ơ cô này, về khi nào mà nhẹ nhàng thế? Con gái lớn rồi mà cứ làm nũng ba – Ông Khanh cười nhìn con
- Con về để thông báo với ba một việc. Ba ra ngoài với con nhé – Thiên Giai kéo ông đứng dậy.
- Rồi rồi, khổ cô quá – Ông Khanh đi theo con ra ngoài, thấy có xe ở cổng ông liền hỏi- Ai đến à?
- Ba nhìn xem – Thiên Giai chỉ vào ông Nghiêm và bà An. – Ba nhận ra họ không?
- Đây là… – Ông Khanh nheo mắt
- Mạc Khanh, lâu rồi không gặp – Ông Nghiêm đưa tay ra.
- Du Nghiêm? Là ông à? – Ông Khanh vui mừng hỏi
- Là tôi.
- Vào nhà, vào nhà đi. À, bà An có ở đây không? – Ông Khanh hỏi
- Có chứ, bàn chuyện quan trọng thì đâu thể thiếu hai vợ chồng tôi với cái thằng nhóc này – Ông Nghiêm vỗ vỗ vai Tĩnh Phong.
- Đây là con trai ông à? – Ông Khanh nheo mắt nhìn – Giống thật
- Nó là thằng thứ hai đấy. – Bà An trả lời – Giống ba nó kinh khủng.
- Mọi người vào nhà đi – Thiên Giai quay sang ba mình – Ba, ba mời hai bác vào nhà đi.
- À quên, vào thôi. – Ông Khanh vui vẻ đi trước. Tĩnh Phong và Thiên Giai đi sau cùng. Tĩnh Phong nắm lấy tay Thiên Giai, nhìn cô cười nhẹ. Thiên Giai cũng cười đáp lại anh. Hai người hạnh phúc nắm tay nhau đi vào trong nhà. Lúc này, mẹ cô đã bưng nước lên trước. Ông Nghiêm gọi:
- Hai đứa vào đây. – Rồi quay sang ông Khanh- Hôm nay tôi đến là để cùng ông bàn chuyện của hai đứa nhóc này. Chúng nó yêu nhau thế nào mà giờ tôi mới biết đấy.
- Hai đứa là người yêu của nhau thật à? – Ông Khanh ngạc nhiên.
- Vâng, thưa chú – Tĩnh Phong trả lời.
- Sao lại có những chuyện kì lạ thế nhỉ? Ở cách xa nhau vậy mà vẫn biết nhau sao? – Ông Khanh hỏi
- Thôi đừng làm tụi nhóc khó xử. Tôi đã coi ngày rồi, cuối tháng sau là thời điểm phù hợp nhất, tôi nghĩ nên tổ chức vào ngày đó. – Bà An lên tiếng.
- Hai người đã quyết định như vậy thì tôi đây cũng không có ý kiến. – Ông Khanh nhấp ngụm trà. – Hai đứa đi đâu dạo chơi đi, ấy người già này ngồi nói chuyện. – Ông Khanh nói.
- Dạ, vậy tụi con xin phép – Tĩnh Phong đứng dậy, Thiên Giai cũng đứng theo.
Ở trong nhà, 2 ông bạn đang đánh cờ, ôn lại kỉ niệm cũ, kỉ niệm thời còn sinh viên.
Thiên Giai và Tĩnh Phong cùng nhau đi ra đồng cỏ, những làn gió nhè nhẹ thổi là mái tóc cô bay lên, Tĩnh Phong cẩn thận chỉnh lại giúp cô. Đột nhiên cô cao hứng nói:
- Anh này, em hát anh nghe nhé.
- Được, giá như có cây đàn ở đây.
- A, cuối đường là nhà của người nhạc cụ, chắc bác ấy có đàn, để em mượn cho. – Nói rồi Thiên Giai chạy xuống, Tĩnh Phong cũng chạy theo. 5p sau Thiên Giai mang ra một chiếc guitar, cô đưa cho anh. Anh dẫn cô lên cánh đồng cỏ, hai người ngồi xuống, Thiên Giai bắt đầu hát:
” Yêu, là cùng nhau trong tay đi dưới con đường, là  cùng trao cho nhau ngọt môi hôn. Là vòng tay yêu thương ôm mãi không rời, từng phút giây tuyệt vời. Yêu, là ngày em bên anh không chút ưu phiền, từng buồn lo trôi qua ngày bình yên. Nồng nàn ta trao nhau giây phút tuyệt vời, nguyện thề luôn bên nhau mãi. Dù thời gian trôi qua vẫn luôn bên người,… “
Tĩnh Phong ngồi bên cạnh đánh đàn, thi thoảng lại nhìn sang Thiên Giai. Sau khi cô kết thúc bài hát của mình, anh nói:
- Bây giờ anh sẽ hát cho em nghe.
- Thật à? Anh hát đi, em rất muốn nghe – Thiên Giai vui mừng. Tĩnh Phong nhẹ gật đầu. Anh cất giọng hát trầm ấm của mình:
“…. Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi, tựa vào vai anh đi em sẽ thấy bình yên. Đừng bao giờ cảm thấy em lẻ loi trên nhân gian này, bởi vì đằng sau luôn có anh nhìn theo em. Hãy cầm chặt tay anh, anh sẽ dắt em đi qua nỗi đau này, và dìu em bước đi trên con đường dài phía trước..”
Tĩnh Phong kết thúc bài hát, anh nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống, kéo Thiên Giai lại gần để cô ngả vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, đọc thêm một bài thơ nữa:
“ Tình yêu là có thực
Là thắt ngực nhớ mong trong những chuyến đi
Cảm giác được trở về
Cùng em đón hoàng hôn của ngày dần tắt
Âu yếm hôn lên mắt
Và dịu dàng anh rất nhớ em
Nhớ cả môi mềm
Nhớ cả những đêm nghĩ đến em anh không ngủ được…
Thành phố này rồi sẽ khuất phía sau
Anh sẽ lại trở về, rồi dọn mình cho những phiêu lưu mới
Dẫu biết tháng năm đi qua
Chẳng điều gì ngăn nổi
Nhưng mà
Em có sẵn lòng chờ đợi anh không…”
- Em sẵn lòng. Em đã từng chờ và sẽ luôn chờ. Vì em biết anh sẽ quay về. – Thiên Giai cười hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của Tĩnh Phong.
- Ngốc quá, anh không bao giờ đi xa như chàng trai trong bài thơ vừa rồi đâu. – Tĩnh Phong đặt cằm mình lên vai Thiên Giai. Hương gió đồng nội, cánh bướm dập dìu, tiếng chim, tiếng côn trùng cũng không thể làm giảm hình ảnh lãng mạn mà đôi trai tài gái sắc kia đang vẽ nên, mà càng làm tô điểm cho hình ảnh ấy…
Này Gió, bao giờ anh mới trở về ? Này Gió, bao giờ anh mới trở về ? - Jetamie