Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dật
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 583 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 887 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 290: Phi Cáp Truyền Thư
rụ tử cảm thấy rất kỳ quái, nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Tôi và Cúc Hoa đi lại với nhau đâu có ảnh hưởng gì tới chuyện tôi đi động điếm đâu a."
Mạnh Thiên Sở dở khóc dở cười: "Vậy ngươi vừa rồi ở trong thôn vì sao không nói?"
"Tôi không thể ở trước mặt nhiều người ở trong thôn như vậy nói mình đi chơi điếm, nếu nói vậy sau này ai cũng chê cười tôi, nhận định rằng tôi chẳng khác gì bọn du côn lưu manh cả."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nếu như ngươi cảm thấy chuyện đi động điếm là thiên kinh địa nghĩa, vậy thì vì sao không để người trong thôn biết chứ?"
Trụ tử đáp: "Người trong thôn chúng tôi rất cổ hủ, cảm thấy những chuyện này đều không phải do người bình thường nghiêm túc làm. Tuy đi chơi điếm ở trong thành xem như chuyện ăn cơm uống nước, nhưng người trong thôn chúng tôi thì không thể. Tôi thì không sao, nhưng tôi không thể để cho mẹ tôi mất mặt."
Xem ra đây là người con hiếu thuận rồi. Mạnh Thiên Sở chép môi, nói tiếp: "Vậy ngươi dẫn ta đi xem cái động điếm ngươi đến chơi đó."
Trụ tử gấp lên, vội nói: "Tôi thật không lừa các người mà, tôi mà lừa các người tôi không phải là người, thật đó!"
Mạnh Thiên Sở nói: "Chúng ta đều là nam nhân, không có sao đâu. Nhiều khi ta còn hứng thú nữa đây này!"
Mộ Dung HUýnh Tuyết ngồi bên cạnh đó chợt ửng đỏ mặt. Mạnh Thiên Sở cười hắc hắc, nói: "Cảm thấy ngại thì xuống xe về đi, dù gì cũng không còn xa nữa."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế vội xuống xe tránh như tránh ôn dịch, ai ngờ con khỉ cũng nhảy chồm vào người nàng, xem ra là nó biết những nam nhân này định đi đến chỗ nào.
Trụ tử nói: "Tôi nói đây là lời thật, chúng ta đừng đến là hay hơn."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Chúng ta nếu không đi thì làm sao biết ngươi nói đây là lời thật? Ngươi nếu như không muốn người trong thôn biết, chúng ta sẽ bảo mật cho ngươi. Nhưng mọi chuyện chỉ là do miệng ngươi nói, chúng ta chưa có lý do để tin là ngươi có đến đó thật hay không."
Trụ tử thống khổ gãi đầu nói: "Tôi thật không thể đưa mọi người tới đó, thật đó."
"Vì sao?"
Trụ tử đắn đo một chút, đáp: "Kỳ thật, kỳ thật ở đó không thể coi là một động điếm."
Vương Dịch bực mình, tát cho y một cái quát: "Ngươi có tin là ta giam ngươi vào đại lao ba ngày ba đêm, bỏ đói cho ngươi thấy cái gì cũng muốn ăn không? Ngươi còn ở đó làm trò mèo gì với chúng ta nữa đây? Lúc thì cái này, lúc thì cái khác."
Trụ tử nhìn Mạnh Thiên Sở, rồi nhìn Vương Dịch mặt đầy nóng giận, sau đó cắn răn nói: "Thôi được vậy, tôi nói, nhưng các vị nhất định phải giữ bí mật cho tôi."
"Chúng ta không nói là được chứ gì."
Trụ tử tiếp: "Kỳ thật tôi ở trong huyện thành có một nhà khác."
Mạnh Thiên Sở triệt để kinh ngạc: Nhà! Có thêm một gia đình khác từ khi nào vậy? Ai lại đi đem gia đình của mình ví như động điếm? Nam nhân trước mắt đây có bí mật quả thật là nhiều.
Trụ tử nhìn bộ dạng rất kinh ngạc của ba người bọn Mạnh Thiên Sở, cười khổ một tiếng nói: "Tôi không phải là rời khỏi thôn những mười năm hay sao? Kỳ thật tôi ở trong một động điếm làm chân chạy việc, tú bà ở đó là người tình cũ của tôi. Do đó, tôi.... tôi mỗi lần vào thành đều đến đó ở."
Nam nhân này quả thật là đào hoa, đi chỗ nao cũng tụm năm kéo ba, nữ nhân quả là không ít.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chỉ là người tình cũ, sao có thể nói là gia đình?"
Trụ tử đáp: "Cái động điếm đó kỳ thật là một động điếm ngầm, tôi không nói các vị cũng biết, chính là cái loại đó... hắc hắc."
Vương Dịch đá vào đít Trụ tử một cái bép, bực mình quát: "Chúng ta nên biết từ khi nào vậy? Chúng ta biết cái gì hả? Bộ ngươi tưởng chúng ta giống như ngươi đi đâu cũng tìm nữ nhân hết vậy hả?"
Trụ tử vội vã giải thích: "Tôi không hề có ý đó, ý của tôi là loại động điếm đó đều chỉ tiếp một số khách quen, rất ít người biết, cô nương trong đó cũng không nhiều, chỉ có vài người. Do đó, tôi mới cùng với tú bà kết với nhau, và cái đó chẳng phải cũng là nhà của tôi rồi hay sao?"
Chả trách động điếm lại nói thành nhà của mình! Xem ra kẻ này nói cũng có điểm đạo lý!
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi nói loại động điếm đó có phải là loại quan phủ không biết, không cần nộp thuế hay không?"
Trụ tử đổ mồ hôi trán, cười khờ đáp: "Đại nhân, chúng tôi chỉ là kiếm chút tiền ăn cháo thôi mà, hắc hắc hắc hắc."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta minh bạch, nhưng mà chúng ta dù sao cũng không vì nguyên nhân đó mà không đến đó hỏi qua tình hình."
Trụ tử gấp đến nỗi toát mồ hôi đầy trán, suy nghĩ một chút nói: "Như vầy đi, người tình đó của tôi mỗi ngày đều đến gần đó mua rau thịt, tôi ở chỗ kín chỉ cho mọi người, các vị sẽ lên hỏi cô ấy là được. Các vị thấy như vậy có ổn không?"
Vương Dịch bảo: "Ngươi đưa chúng ta tới cứ nói là đến giới thiệu khách mới, bọn họ có cơ hội kiếm thêm tiền chẳng phải là mừng hay sao? Vì sao lại nhất định để chúng ta tự gặp người tình của ngươi ở bên ngoài?"
Trụ tử đáp: "Khách mà bọn họ tiếp nếu chẳng phải ở chổ đó buôn bán thì cũng làm rau làm thịt, chỉ cần nhìn là biết các vị không phải, do đó..."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi dường như rất sợ người tình đó của người thì phải?"
Trụ tử ho khan vài tiếng, đáp: "XIn nhờ các vị đại gia mà, các vị chắc cũng chỉ cần biết mấy ngày nay tôi ở đâu thôi, tìm người hỏi thử là biết chứ gì."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vậy cũng được, vậy làm phiền ngươi vào đại lao trong nha môn ngủ một đêm, sáng ngày mai ngươi dẫn chúng ta đến đó."
Trụ tử gấp lên, hỏi: "Các vị chẳng phải là nói thả tôi về thôn trước hay sao?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Chúng ta còn chưa chứng thực là những lời ngươi nói trước đó là thật hay không, cho nên chúng ta không thể thả ngươi đi, lỡ khi ngươi tìm người thông cung cho ngươi thì sao?"
Trụ tử chỉ đành gật đầu, không nói gì nữa.
Tối đó ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở cảm thấy trời nóng, liền một mình ra hậu hoa viên hóng mát. Ánh trăng rất đẹm, hậu hoa viên hiện đã nở rất nhiều hoa, thỉnh thoảng có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng. Mạnh Thiên Sở bước đến lương đình ngồi xuống, nhìn không xa có hai bóng người đi đến. Dù ánh trăng rất sáng, nhưng vẫn không nhìn rõ đó là ai. Hắn không nói gì, chỉ tĩnh lặng ngồi đó, nhìn hai người đang hướng về phía hắn mà tới.
Hai người ấy đến gần, thì ra là Ôn Nhu và nha hoàn. Bọn họ vừa đi vừa nói, không chú ý đến Mạnh Thiên Sở ngồi trong lương đình.
Nha hoàn nói: "Nhị phu nhân, phu nhân tối nay không ăn gì, có phải là có chỗ nào không khỏe, hay là để mợ ba xem cho phu nhân."
Ôn Nhu cười một tiếng, nói: "Không có gì, đại khái là trời quá nóng, do đó ăn không nỗi. Nơi này mọi thứ ta ăn chưa quen, món gì cũng bỏ đường vào, ta ăn chẳng hợp khẩu vị tí nào cả."
Nha hoàn nói: "Vậy để em ngày mai xuống nhà bếp dặn đầu bếp làm mấy món mà nhị phu nhân thích ăn."
Ôn Nhu nói: "Thôi vậy, thời gian mới đó mà đã nửa tháng rồi. Nửa tháng nữa là ta có thể về kinh thành gặp cha mẹ ta rồi."
"Nhị phu nhân nhất định là rất nhớ lão gia và thái thái."
Ôn Nhu thở dài một hơi, nói: "Nhớ thì đã làm sao? Cô nương gả đi rồi như bát nước đổ đi. Đúng rồi, ta và cha mẹ ta phi cáp truyền thư ngươi ngàn vạn lần đừng có nói cùng ai, biết chưa? Đặc biệt là với thiếu gia."
Nghe tới đây Mạnh Thiên Sở vội nép mình dỏng tai, chỉ nghe nha hoàn trả lời: "Nhị phu nhân yên tâm, em không có nói với ai cả." Đọc Truyện Online Tại Y
Ôn Nhu gật gù, ngồi xuống ngạch đá phía đối diện lương đình. Nha hoàn vội thưa: "Nhị phu nhân ngàn vạn lần đừng ngồi ở đây, coi chừng có rắn."
Ôn Nhu nghe thế vội đứng lên, hỏi: "Ta sao không biết trong hậu hoa viên còn có rắn chứ?"
Nha hoàn che miệng cười, nói: "Thiếu gia nói rồi, chỗ nào có nước có cỏ thì tự nhiên có rắn, nhân vì rắn thích mát mẻ."
Ôn Nhu à một tiếng, rồi bước về phía lương đình. Mạnh Thiên Sở vội giấu người phía sau gốc cột.
Nha hoàn nói: "Nhị phu nhân, hay là chúng ta vào nhà đi, trời đã lạnh rồi."
Ôn Nhu dừng chân đáp: "Trong nhà quá nóng, ta chẳng muốn trở về chút nào."
Nha hoàn thưa: "Hay là chúng ta từ từ đi dạo trong hoa viên, gần đây thân thể của phu nhân không khỏe, ngồi trên ghế đá coi chừng tối về sinh bệnh."
Ôn Nhu quay người không đến lương đình nữa, Mạnh Thiên Sở yên tâm trở lại.
Hắn chợt nghe Ôn Nhu u uất nói: "Ai, gả về nhà người ta, rốt cuộc chỉ có một nha hoàn lo lắng cho, bi ai a..."
Nha hoàn bước tới đỡ Ôn Nhu, an ủi: "Nhị phu nhân đừng nghĩ vậy, kỳ thật thiếu gia là người rất tốt. Dù sao thì người cũng là phu nhân của thiếu gia rồi, qua ít ngày nữa thiếu gia sẽ đến phòng của người thôi."
Ôn Nhu thở dài một hơi, nói: "Thúc thúc của ta trước đây thường ở trước mặt ta khen chàng ấy, nói là ta chỉ gả về cho chàng ấy thì mới có thể tìm được hạnh phúc. Nhưng hiện giờ thì sao? Chàng ấy trước giờ chưa bao giờ nhìn ta lấy nửa con mắt, trong mắt chàng ấy chỉ có ba nữ nhân kia."
Nha hoàn nói: "Nhị phu nhân đừng nghĩ nhiều như vậy, người xinh đẹp mà lại có tài như vậy, thiếu gia nhất định sẽ yêu thích người thôi. Người hãy cho thiếu gia chút thời gian đi."
Hai người vừa nói vừa đi dần xa. Mạnh Thiên Sở lúc sau mới bước ra, nhìn theo hai chủ tớ rời khỏi vườn, trong lòng nhĩ: cô ả Ôn Nhu này không ngờ còn có màn bồ câu đưa thư về với gia đình, chẳng biết là nói xấu Mạnh Thiên Sở ta biết bao nhiêu điều, lúc nào đó túm bắt con bồ câu của cô nàng, coi thử xem nội dung thư có cái gì! Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở không khỏi cười thầm.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thiên Sở, CHu Hạo và Vương Dịch đưa Trụ tử đến chợ. Trụ tử nấp trong một hẻm nhỏ, một lúc sau y đột nhiên khẩn trương chỉ vào một nữ tử. Nữ tử đó bước đến chỗ một nông dân bán trứng ngồi xuống lựa chọn, bên cạnh còn có nha hoàn mang theo làn đừng đồ mua.
Trụ tử nói: "Chính là cô ta, cô ta gọi là Hồng cô, các vị đi đi, tôi ở đây chờ các vị."
Mạnh Thiên Sở bảo Vương Dịch ở đó canh chừng Trụ tử, còn bản thân thì dẫn CHu Hạo bước đến cạnh nữ tử.
Khi đến gần, từ một bên quan sát, Mạnh Thiên Sở thấy nữ tử này đại khái ba chục tuổi, mặt ít nhất đồ ba tầng phấn, cảm giác chỉ cần cười là rớt cả xuống đất.
Nông dân thấy cô ta chọn tới chọn lui, có vẻ hơi bực mình nói: "Cô chọn như vậy thì chọn tới chừng nào, trứng gà đều như thế cả, cô không mua thì đi cho!"
Nữ tử bực mình đừng dậy nói: "Ông bán chúng tôi mua đều là cam tâm tình nguyện, dù sao cũng không thể để chúng tôi mua mấy cái trứng ung về ăn chứ hả?"
Nông dân đáp: "Thì cũng đâu thể lựa như cô vậy, lâu như thế mà cô mới chỉ chọn được hai trứng, nếu theo cách cô chọn thế thì đến chiều tối cũng chưa chọn xong."
Cô gái định phản bác, đột nhiên bên cạnh có một công tử phong lưu nho nhã nói: "Vị cô nương này trả ông tiền, tự nhiên muốn mua cái vừa lòng, ông không cho người ta chọn là sai rồi."
Nữ nhân ấy ngước mắt lên nhìn, thấy vị công tử này hơn hai chục tuổi, môi hồng răng trắng, người mặc đồ tuy không hoa lệ nhưng khí độ bất phàm, nếu so ra thì không phải công tử con nhà tầm thường, liền không khỏi cười tươi như hoa nở.
Vị công tử ấy dĩ nhiên không phải là ai khác, chính là Mạnh Thiên Sở.
Nữ tử ấy thấy vị công tử rõ ràng là nhỏ hơn mình ít nhất mười tuổi, mà còn gọi mình là "cô nương", trong lòng vui sướng vô cùng, lại thấy chàng ta nói giúp mình, lại càng cao hứng hơn.
Nông dân ấy thấy có người nói giúp cho cô gái, bực mình tức khí buông gọn một câu: "Ta không bán thì được chứ gì." Nói xong rũ manh bỏ đi.
Nữ nhân ấy trong mắt đã không còn trứng gà nữa, mà chỉ còn hình dáng của Mạnh Thiên Sở. Cô ả nhìn hắn giống như nhìn viên trân châu to như quả trứng gà vậy.
Mạnh Thiên Sở mỉm cười hành lễ chào nữ nhân: "Cô nương có phải là Hồng cô?"
Nữ nhân ấy càng kinh ngạc hơn, vội bước lên co tay nhún người hoàn lễ, không ngờ tên của mình lại được vị công tử hào hoa này biết, không khỏi mừng rỡ động đậy gương mặt ba tầng phấn, chúm miệng thẹn thùng: "Công tử vì sao lại biết phương danh của tiểu nữ?"
Lại còn tiểu nữ, thậm chí phương danh! Mạnh Thiên Sở mắc ói, nhưng mà sáng ra chỉ ăn có chút cháo, nên không cảm thấy gì, nếu không là nôn mửa ngay đương trường rồi.
Hắn cố bảo trì nụ cười mỉm chiêu bài của mình, nói: "Ta và Trụ tử huynh đệ từ nhỏ lớn lên ở Ngọc Lan thôn, hôm qua cùng uống rượu có nhắc đến cô."
Hồng cô à lên một tiếng, cảm thán: "Thật là không cùng số mệnh a, cậu xem cậu là công tử phong nhã như vậy, sao có thể cùng người giết heo ở chung với nhau, như vậy chẳng phải là làm giảm giá trị thân phận của công tử hay sao?"
Mạnh Thiên Sở vội đáp: "Sao có thể thế được? Ta cùng huynh ấy lớn lên, người của huynh ấy rất tốt."
Hồng cô gật gật đầu: "Như vậy cùng phải. Trụ tử là người không tệ, nhưng mà, nếu so với công tử ngài thì quả là một chuyện khác rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Cô nương quá khen rồi, nghe Trụ tử nói, Hồng cô cũng là bậc cân quắc không kém gì đấng tu mi, Mạnh mỗ bội phục vô cùng."
Hồng cô thấy Mạnh Thiên Sở khoa trương mình như vậy, không khỏi che miệng cười, chỉ có điều vừa cười là phấn bay lả chã như bông tuyết rơi vậy.
Nạp Thiếp Ký 3 Nạp Thiếp Ký 3 - Mộc Dật