Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 803 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2302 / 4
Cập nhật: 2018-02-13 20:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 514: Hóa Ra Anh Đều Biết (24)
ditor: Quỳnh Nguyễn
Đứa nhỏ... Cố Khuynh Thành nghe hai chữ này, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Làm sao cần sinh đứa bé sớm một chút, hiện tại cô thật sự đã có đứa nhỏ, chỉ là... Chỉ là đứa nhỏ này, dường như Đường Thời căn bản không hoan nghênh.
"Sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy chẳng lẽ là không nỡ để anh thoát khỏi em?" Trần Mặc Thâm nhìn sắc mặt Cố Khuynh Thành trắng bệch, giọng nói thoáng có chút lo lắng nửa thật nửa giả nói đùa.
Cố Khuynh Thành hoàn hồn, hướng về phía Trần Mặc Thâm lắc lắc đầu: "Không có."
" Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, anh vốn là muốn đi bệnh viện thăm một người bạn, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi nhé?"
" Không cần, em muốn tiếp tục ngốc tại đây một hồi." Kỳ thật chính cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào, ầm ĩ lật trời cùng cha mẹ, Đường Thời lại lạnh nhạt cô, chỉ có Tứ Nguyệt cũng gả cho người khác.
" Vậy được rồi." Trần Mặc Thâm cũng không có miễn cưỡng, giơ tay lên gọi người phục vụ tính tiền, thời điểm chuẩn bị đứng dậy rời đi nghĩ đến Cố Khuynh Thành chỉ mặc một áo lông mỏng manh, lại mở miệng nói: "Áo để lại cho em."
" Không cần, cám ơn." Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhớ tới áo khoác choàng trên người mình của Trần Mặc Thâm, vội vàng đứng lên cầm áo đưa cho Trần Mặc Thâm: " Em gọi điện thoại để cho người ta mang áo đến đây cho em."
Tóc dài của Cố Khuynh Thành buông xuống hai bên mặt, che giấu một cái dấu tay màu hồng do Cố phu nhân tát, lúc này cô đưa áo khoác cho Trần Mặc Thâm, đầu chuyển có chút nhanh, tóc dài bay bay, làm cho mắt Trần Mặc Thâm phát hiện sưng đỏ trên mặt cô, mi tâm Trần Mặc Thâm nhăn lên, vươn tay vén tóc dài Cố Khuynh Thành lên: "Trên mặt em làm sao vậy? Ai đánh em hả?"
Trong trí nhớ Cố Khuynh Thành, Trần Mặc Thâm là người đàn ông cực kỳ ôn hòa, lại không ngờ tới anh ta cũng có thời điểm mở miệng ngoan độc.
Cố Khuynh Thành rút tóc mình từ trong tay Trần Mặc Thâm ra, hướng về phía anh ta cười cười, bộ dáng thể hiện không muốn nói chuyện nhiều cùng anh ta: "Không có gì, anh đi từ từ."
Trần Mặc Thâm biết Cố Khuynh Thành không muốn nói chuyện cùng mình, mình ép hỏi cô cũng sẽ không nói, nhìn chằm chằm cô một hồi mới nhẹ nhàng gật gật đầu: " Vậy em tự chiếu cố mình thật tốt, anh đi trước, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cố Khuynh Thành vẫn duy trì mỉm cười, chờ Trần Mặc Thâm rời khỏi liền hơi có chút mệt mỏi nằm úp sấp ở trên bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ kính, vì trong bụng mình mang thai đứa nhỏ này nên tâm phiền ý loạn rối một nùi.
---
Thời điểm Đường Thời đến phòng bệnh Cố Chính Nam, Cố Khuynh Thành không hề ở đây.
Cố phu nhân nhiệt tình gọi anh như cũ, còn tự mình rót một chén nước cho anh, Cố Chính Nam Nam tán gẫu chút chuyện trên thương trường cùng anh như cũ, chỉ là sắc mặt hai người tại sao lại không dễ nhìn.
Đường Thời ngồi ở trong phòng bệnh ước chừng mười phút, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Cố Khuynh Thành, vì thế giống như vô ý mở miệng hỏi một câu: "Khuynh Khuynh không ở bệnh viện sao?"
Hai mắt Cố phu nhân nhìn chằm chằm tay mình mới cười trả lời vấn đề Đường Thời: "Khuynh Khuynh nói buổi chiều có chút việc bận, liền đi ra ngoài rồi."
Gần đây, mỗi ngày anh tới bệnh viện nhìn như là chăm sóc Cố Chính Nam, kỳ thật bất quá là vì thấy cô, nhất là hôm nay thời điểm anh tới đây còn cố ý mang theo thuốc mỡ, hiện tại nghe thấy cô không có ở bệnh viện, đáy lòng Đường Thời hơi có chút mất mát, nhưng mà trên mặt vẫn lạnh nhạt không chút để ý gật gật đầu bày tỏ biết rõ, lập tức tiếp tục tán gẫu chuyện trên thương trường cùng Cố Chính Nam.
Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần - Diệp Phi Dạ Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần