Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyn73
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
#27
hap 27: Khiêu chiến
-...
"Cô ấy đẹp thật..."
--//---
Bước chân cô cứ tự do,suy nghĩ của cô bay bổng, cô cảm thấy buồn chán, chẳng có chuyện gì làm mọi ngày cứ trôi qua cô vẫn đang tồn tại nhưng cô chẳng biết làm gì. Ngày xưa cô luôn nghĩ lý do cô sống là gì? Nếu là ngày trước cô sẽ khẳng định vì anh. Nhưng từ khi qua thế giới này cô không biết mình sống vì ai, vì bản thân sao?
Cô còn nhớ bản thân sau khi anh mất, chìm đắm vào rượu chè cô dường như đã có ý định tự tử để theo anh nhưng cái lời hứa sẽ sống thật tốt lại ngăn cô lại... Cô nên làm gì? Ở đây cô chẳng quen biết ai nhiều. Cứ cảm giác cô đang đứng trước biển người. Xung quanh có bao nhiêu người nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân cô độc. Cảm giác ấy thật phiền muộn cô ghét cảm giác ấy...
Ánh mắt cô hướng về phía trước nhưng chẳng có thứ gì lọt vào mắt mọi thứ trông thật mờ ảo.
Bước chân cứ đi trên con đường, trời đang chuyển chiều nhỉ? Tháng này là tháng 12 rồi trời chiều sẽ lạnh hơn mọi người đang tất bật trong không khí mùa đông này, đã gần 4 giờ rồi nhỉ? Nên đi về nhà chờ tên kia tới đón.
Tuy không thích ra ngoài nhiều nhưng nếu hôm nay cô ở nhà một mình cảm giác cô độc kia sẽ lại bám cô, mỗi khi một mình cô đều như vậy. Chiều nay nên ra ngoài một chút chắc không sao đâu. Cô khẽ mỉm cười rồi cất bước quay về
--//---
Một tiểu thư đi bộ đến trường và về nhà là điều kì lạ nhưng nó là thói quen của cô rồi. Vừa đến cổng đã thấy chiếc xe BMW màu đỏ sang trọng, cô hơi nhướng mày tới sớm thế. Con người kia còn tạo dáng dựa vào xe hơi phong thái lịch lãm có phần ngạo mạn. Hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen, chiếc áo khoác đen sang trọng bên ngoài, đi mua chiếc điện thoại thôi cũng cao sang vậy sao? Cô thật muốn phỉ nhổ vào bản mặt kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dương Thiên Hạo hơi liếc mắt nhìn thấy Mạc Ngọc Khuê thì thần thái thay đổi hoàn toàn, ánh mắt tràn ngập ôn nhu môi mỉm cười nhưng nhanh chóng hơi nhíu lại nói
-Ngọc Khuê cô đi bộ về à?
"Một cô gái xinh đẹp như cô, đi bộ đến trường có nguy hiểm không? Lỡ bắt gặp mấy tên biến thái thì sao?"
-Có sao đâu?
-Lỡ bắt gặp mấy tên biến thái thì sao?
-Cậu tưởng tôi là mấy cô nàng chân yếu tay mềm sao? Tôi vẫn hạ cậu được đấy-nói rồi cô giơ nắm đấm lên
-Biết rồi, cô dữ quá-hắn cười
-Ờ tôi vào thay đồ, cậu cứ tiếp tục tạo dáng cool ngầu đi-cô cười bước vô cổng
-Haha tôi sẽ tiếp tục
--//---
~Sau khi cô thay quần áo~
Cô xuất hiện với một cây đen, áo thun trơn đen, quần bó đen, áo khoác trắng đen, đôi giày adidas đen thêm cái nón cap đen.
-Trong tủ cô toàn quần áo đen à?
-Ừm hai màu trắng đen
-...vậy đi thôi
"Ít nhất như vậy sẽ không gây chú ý tới bọn háo sắc"
-Ừm
--//---
Ngồi trong xe mỗi người một suy nghĩ
"Mình thích cô ấy thì có nên tỏ tình không? Cô như vậy có bao giờ để ý hắn không? Nhưng nếu không tỏ tình cô thích ai khác thì sao đây? Nhưng phải nói gì trước đây? Này tôi thích em? Ashhh như vậy quá đơn giản"-hắn đang rối rắm liên tục nhìn qua Ngọc Khuê
Còn cô đang nghĩ tới
"Chút nên kiếm mấy cuốn sách ngôn tình hay xuyên không về đọc nhỉ. Lần trước đọc mấy cuốn xuyên không khá hay đấy chứ"-cô lại đang suy nghĩ về mấy cuốn sách xuyên không chuẩn bị rinh về nhà.
Chỉ tội cho con người kia đang lo lắng không biết nên làm gì để tỏ tình cho cô nàng Mạc Ngọc Khuê vô tâm vô phế này.
--//---
Tới nơi cô bước xuống đợi Thiên Hạo đi gởi xe. Đang suy nghĩ mong lung
-Mạc Ngọc Khuê, lâu rồi không gặp nhỉ?
Đưa mắt nhìn ngừoi phía trước là Đông Phương Triệt, tên này cũng đến đây? Từ trên xuống dưới hắn cũng diện cây đen giống cô thêm khẩu tranh che kín mặt vì là diễn viên nổi tiếng, khi ra ngoài luôn phải thận trọng lỡ bắt gặp paparazzi dính scandal rất phiền phức.
-Thật vinh dự khi gặp một ngôi sao nổi tiếng như Đông Phương Kì nhỉ?-giọng nói cô hơi nhỏ tránh gây chú ý
-Haha hôm nay tôi rãnh nên ra khu mua sắm không ngờ bắt gặp Mạc tiểu thư? Mà cô có thể gọi tôi là Triệt là được, không cần khách khí thế đâu
-Ừm
-Chút cô có muốn đi ăn tối cùng tôi chứ?
-Xin lỗi tôi có hẹn đi chung với bạn rồi hy vọng lần sau nhé...Triệt
-Ồ vậy ai là người đã mời em thế?-để kéo khoảng cách gần hơn Triệt lập tức đổi xưng hô
-Là tôi-Dương Thiên Hạo bước tới sắc mặt đen hẵn, hắn mới đi vài phút đã có tên nào đó tiếp cận cô. Tại sao cô có thể nói chuyện với một tên lạ mặt như vậy chứ? Là tại hắn không đề phòng?Sau này phải đề phòng hơn mới được, không thể nhường cô cho bất cứ ai.
-Dương thiếu gia?-Triệt hơi bất ngờ người đó lại là Dương Thiên Hạo, người nắm giữ tổ chức hắc đạo hùng mạnh, hắn cũng để ý Ngọc Khuê sao?
-Là tôi. Còn anh là?
-Tôi là Đông Phương Triệt
-À Đông Phương thiếu gia, anh cũng đến khu mua sắm thật trùng hợp-Thiên Hạo cười như không cười, ánh mắt bắn tia lửa điện cùng ác cảm về phía Triệt
-Hahaa tôi cũng bất ngờ khi thấy Ngọc Khuê ở đây. Liệu tôi có thể đưa cô ấy đi ăn tối không?-Triệt không ngại đưa ra câu hỏi trước Ngọc Khuê dù cảm nhận được ánh mắt lửa điện của Thiên Hạo
Lửa giận của Thiên Hạo bùng nổ, đây chính thức gọi là khiêu chiến với hắn. Tên này đang mời cô đi ăn tối trước mặt hắn. Thiên Hạo nghiến răng
-Đông Phương thiếu gia sao lại hỏi tôi nhỉ? Anh phải hỏi...Ngọc Khuê chứ-Thiên Hạo cười
-Nhưng Ngọc Khuê, em ấy lại từ chối nói là có hẹn với Dương thiếu rồi. Anh có thể nhường cho tôi hôm nay chứ?-Triệt mỉm cười vô cùng ngây thơ trong khi khuôn mặt Thiên Hạo đỏ bừng vì kiềm nén tức giận
-...-ngược lại Ngọc Khuê không biểu hiện gì nhưng nội tâm lại phấn khích. Không phải vì hai soái ca đang tranh giành mình mà là hai người đang nhìn nhau đắm đuối cứ như mấy cuốn đam mỹ đời thật vậy, công gặp thụ vào một ngày đẹp trời thụ liếc mắt đưa tình cho công, hai người từ từ tiến triển. "Há há giống thật mà mình lại đang là bóng đèn nhỉ? Haizz phải nhường đường cho hai người đó lên diễn thôi. Mình nên đi trước haha mong chờ hai người này thành cặp hahaa~~"
Bước chân Ngọc Khuê nhẹ nhàng rời khỏi để lại sân diễn cho hai người kia. Tay che miệng cười khúc khích.
Chỉ cảm thương cho hai người kia. Đang tranh giành mỹ nữ, mỹ nữ lại tưởng họ liếc mắt đưa tình. Có chuyện gì buồn cười hơn.
___*•*_____*•*___*•*_____*•*___*•*_____*•*
Tội cho hai anh
Vote và bình luận cho au~
#MiYeon
Nam Chính, Tôi Không Cần Nam Chính, Tôi Không Cần - Duyn73