Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 – Chương 105
☆Chương 105: Trở về Vương phủ, ngỡ như trong mộng
Chu Tử cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, mắt nàng không chớp nhìn chằm chằm bức rèm che phòng ngủ, muốn nói chuyện, mà bờ môi run rẩy, cái gì cũng không thốt nên lời.
Thanh Châu đứng ở sau lưng nàng, có chút khó hiểu với phản ứng của Chu trắc phi. Nàng không biết rằng, người mà ta thân cận nhất, thì ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe được.
Từ tiếng “Tham kiến Vương gia” của đám người Ngân Linh ở bên ngoài, bức rèm che phòng ngủ rất nhanh đã được người vén lên, Triệu Trinh một thân kỵ trang, gương mặt phong trần sải bước đi vào.
Tiếng bức rèm che va vào nhau “Đinh đinh đang đang” vang lên sau lưng hắn, hắn cứ đứng yên ở nơi đó, nhìn Chu Tử mặc áo choàng tắm lụa trắng, mái tóc dài xõa dài, đứng trước gương thủy tinh tựa như một đóa hoa tươi mềm mại.
Chu Tử nhìn hắn, có chút hoảng hốt, vẻ mặt nàng mờ mịt nhìn nam nhân trước mắt này: vóc dáng cao gầy, khuôn mặt đầy bụi đường… Đây là Triệu Trinh sao? Sao lại gầy nhiều đi như vậy? Sao lại bẩn đến như vậy?
Triệu Trinh chờ Chu Tử lao đến ôm mình, ai ngờ Chu Tử chỉ đứng ở đó, sững sờ nhìn mình, không có chút ý định nhào tới nào. Hắn rất không kiên nhẫn, vươn hai cánh tay: “Chu Tử…”
Giọng nói rất thấp trầm, nhưng quả thật là giọng nói của chàng rồi! Lúc này Chu Tử mới tỉnh ngộ lại, nhưng cũng không cử động, mà chỉ đưa tay lau đi nước mắt không biết lúc nào đã rơi đầy mặt.
Triệu Trinh hít sâu một hơi, đi lên phía trước, chặn ngang bế Chu Tử lên, đi về phía nhuyễn tháp.
Thanh Châu lúc này vội lặng lẽ lui ra ngoài. Ngay từ một khắc Vương gia tiến vào, đám người Ngân Linh cũng đã rời đi.
Triệu Trinh ngồi xuống nhuyễn tháp, đặt Chu Tử ngồi trên đùi mình, đầu tiên là hít hà một cái, sau đó dùng tay nâng cằm Chu Tử lên, nhắm ngay đôi môi đỏ bừng hôn xuống.
Hai người đã xa nhau quá lâu, lâu đến mức hắn đã quên nên hôn môi Chu Tử như thế nào. Hắn chỉ dùng sức mút vào, gặm cắn trên môi Chu Tử, cuối cùng hôn đến môi Chu Tử muốn sưng lên.
Trong lúc hắn vội vàng, Chu Tử hé môi, vươn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng Triệu Trinh, hoạt bát đảo vài cái, lại bị Triệu Trinh bắt được, vui vẻ chơi đùa.
Chu Tử cảm thụ được hương vị hơi chút trong trẻo của Triệu Trinh, đang thấy thú vị, lại cảm giác phía dưới có chút khó chịu, vừa vươn tay sờ, thì ra phía dưới của Triệu Trinh đã cứng rắn.
Sau một phen thân mật, tay chân luống cuống, Triệu Trinh ôm lấy Chu Tử, đổi thành tư thế nàng dạng chân ngồi trên đùi, đối diện với mình, cách lớp quần dùng sức đẩy lên mấy cái, sau đó thẳng lưng, đem Chu Tử ôm chặt vào trong lòng, thở hồng hộc nhỏ giọng hỏi bên tai Chu Tử: “Có nhớ ta không hả? Có không?” Hắn vừa nói chuyện, hạ thân lại vừa đẩy lên trên.
Chu Tử bị hắn xoa nắn, cả người mềm nhũn, thân thể xụi lơ, mềm giọng năn nỉ: “Chàng đi tắm rửa trước đã, thiếp…” Nàng ghé đến bên tai Triệu Trinh, nhẹ nhàng thủ thỉ một câu, lại cắn lên lỗ tai Triệu Trinh một cái.
Triệu Trinh mừng rỡ, buông lỏng hai tay ra, cho Chu Tử tự do.
Chu Tử đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh, kéo chân Triệu Trinh, giúp hắn cởi giày.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Trinh vẫn luôn gấp gáp lên đường hành quân, giữa ngày hè đã mấy ngày không tắm rửa, mùi trên chân tất nhiên cực kỳ không ổn.
Chu Tử cũng không chê khó ngửi, ngược lại còn lên tinh thần hăng hái thêm, cởi luôn cả giày bên chân kia, sau đó đẩy Triệu Trinh vào phòng tắm.
Chu Tử lại tìm áo choàng tắm cho Triệu Trinh, kéo chuông bảo người tiến vào thu dọn giày và kỵ trang (quần áo cưỡi ngựa) của Triệu Trinh, rồi cũng bước vào phòng tắm.
Nàng vừa đi, vừa cầm một cây ngọc trâm, tùy ý vấn mái tóc dài mấy vòng, vấn thành một búi tóc rũ sau ót.
Triệu Trinh đã gối đầu lên gối ngọc, ngâm mình trong bồn tắm hình bầu dục.
Chu Tử đi qua, ngồi lên cái ghế nhỏ bên bồn tắm, tỉ mỉ nhìn Triệu Trinh.
Dường như Triệu Trinh lại gầy đi một chút, trên người cũng đen không ít, bất quá không lộ chút yếu ớt nào, tùy ý cử động một chút thì hình như cũng có bắp thịt động đậy dưới làn da bóng loáng, thoạt nhìn càng lộ vẻ vạm vỡ, hơn nữa kích thước vòng eo lại càng tinh tế, một chút sẹo lồi cũng không có, hai chân cũng càng thon dài.
Chu Tử thấy dù nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, ngược lại Triệu Trinh bị nàng nhìn ngắm, có chút ngượng ngùng, thanh âm khàn khàn: “Nam nhân không phải đều to đen thô thiển sao, có cái gì đẹp mà nhìn!”
“To đen thô thiển?” Chu Tử nở nụ cười, mị nhãn như tơ nhìn hắn, “Chàng to đen thô thiển khi nào?” Triệu Trinh thật sự là loại người cao gầy, lưng eo tinh tế, đời này sợ là không chút dính dáng gì đến bốn chữ: to đen thô thiển.
Triệu Trinh mặt không chút thay đổi, vươn bàn tay ướt đẫm kéo tay Chu Tử nhấn xuống hạ thân của mình.
Chu Tử đụng đến vật đó của hắn, cảm giác thật cứng rắn sắp không nắm trọn được được, hơn nữa còn có nhịp đập. Lúc này nàng mới hiểu, mặt lập tức ửng hồng, rụt tay lại, vừa muốn đứng lên rời đi, Triệu Trinh lại nói: “Chu Tử, gội đầu giúp ta!”
Chu Tử đỏ mặt xoay người, tỉ mỉ giúp hắn gội sạch mái tóc dài, sau đó lại thoa xà bông thơm khắp người hắn, dùng tay nhẹ nhàng chà xát tẩy tửa. Khi nàng chà xát đến bắp đùi Triệu Trinh, hô hấp của Triệu Trinh dường như nặng hơn một chút, Chu Tử vội nhìn kỹ lại, phát hiện hình như màu sắc nơi đó có hơi thâm, nàng nhìn thoáng qua Triệu Trinh.
Triệu Trinh không tình nguyện giải thích: “Liên tục cưỡi ngựa, bị cạ trúng nơi đó.”
Chu Tử nhìn nơi đó, trong lòng vạn phần thương tiếc, nàng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên nơi đó, một chút lại một chút.
Triệu Trinh nằm trong bồn tắm, tận hưởng xúc giác mềm mại từ đôi môi của Chu Tử, trong lòng cảm thấy cho dù là thành tiên cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Tắm rửa xong, đổi thành Triệu Trinh ngồi ở trước bàn trang điểm, mặc cho Chu Tử lau khô tóc, lưu loát chải vuốt cho hắn.
Chu Tử chải vuốt sợi tóc thật dài của hắn, sau đó từ sau lưng ôm lấy hắn, nhìn mình và Triệu Trinh qua tấm gương thủy tinh, một là mắt to mê ly, một là mắt phượng khẽ nhíu, quả nhiên là một đôi “bích nhân”. Nàng cảm thấy hạnh phúc như trong giấc mộng, khiến người ta không thể tin điều này là thật.
Triệu Trinh lại không thích soi gương, Chu Tử nhìn hắn trong gương, nhưng hắn lại đang hưởng thụ cảm giác hai bầu ngực của Chu Tử sít sao đè ép trên lưng, đã sớm “tâm viên ý mã” (*).
(* Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ, chỗ này ngon, muốn xơi chỗ khác ngon hơn)
“Chu Tử, có thể hay không…” Triệu Trinh nhìn Chu Tử trong gương, mắt phượng xếch lên lóe sáng cực kỳ.
Chu Tử biết hắn trước giờ không biết lãng mạn là gì, muốn hắn nói ra đôi ba câu tâm tình đều khó hơn bất cứ thứ gì, nhưng Triệu Trinh trực tiếp như thế, vẫn khiến nàng cảm thấy có chút phá hư phong cảnh.
Triệu Trinh thấy nàng không đáp, liền tự chủ trương, cho rằng nàng là ngầm đồng ý, liền đứng dậy ôm lấy nàng đi đến bên giường ngủ.
Động tác của hắn tuy dứt khoát, nhưng lúc đặt Chu Tử lên giường, lại rất nhẹ nhàng, giống như đặt một bảo vật đễ vỡ.
Đặt Chu Tử nằm xuống, Triệu Trinh tắt nến, sau đó kéo màn xuống, mình cũng chui vào.
Triệu Trinh kéo Chu Tử thành tư thế nằm nghiêng đưa lưng về phía mình, sau đó cởi áo tắm, lộ ra thân thể tinh tráng, rồi cũng lên giường. Nằm nghiêng xuống dính sát vào Chu Tử.
Mới vừa tắm xong, trên người hắn lạnh ngắt, dán sát vào thân thể mềm mại thơm nóng của Chu Tử, cảm giác rất là kích thích.
Hắn một bên vươn tay ra trước vuốt ve bộ ngực nhô cao của Chu Tử, một bên thấp giọng nói: “Lúc ta vào ngoại viện có gặp Hứa đại phu, hắn nói chỉ cần động tác không lớn, cũng có thể…”
Chu Tử không lên tiếng, nàng chuyên tâm hưởng thụ cảm giác được Triệu Trinh vuốt ve chà xát. Ngay từ lúc mang thai Triệu Tử, nàng đã biết, nữ nhân trong thời gian mang thai cũng có dụng vọng, mà nàng, sợ là thuộc loại dục vọng có chút mạnh mẽ. Trong khoảng thời gian này, Triệu Trinh không có ở nhà, nàng cũng vừa nhớ hắn, vừa oán hắn, trong đó hẳn cũng do yếu tố này.
Bởi vì Chu Tử có bầu, Triệu Trinh không dám quá mức mãnh liệt, vẫn nhẹ nhàng bước dạo đầu, đợi đến khi xác định là có thể, lúc này mới kéo hông Chu Tử, đẩy vào.
Khi vật cứng rắn mang theo chút lạnh lẽo chậm rãi đi vào trong cơ thể ấm áp của mình, cảm giác toàn thân trống rỗng của Chu Tử trong phút chốc được lấp đầy, mặc dù có chút căng đau, cũng là thoải mái cực kỳ, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Triệu Trinh không dám xâm nhập sâu, chỉ tiến vào một nửa, sau khi ra vào vài cái, thấy Chu Tử dường như có thể chấp nhận, liền chen vào toàn bộ. Bởi vì tiến vào từ sau lưng, không sâu như vào từ phía trước, dường như Chu Tử có thể chịu đựng, không có chút khó chịu nào.
Sau khi Triệu Trinh đâm vào toàn bộ, ngừng lại một chút, cảm thấy thực con mẹ nó cực kỳ thoải mái, hắn bắt đầu động tác, cũng không dám động mạnh, mà là loại động tác đẩy vào thử thăm dò phản ứng của Chu Tử. Đẩy đến nơi nào mà Chu Tử rên rỉ, hắn đẩy nhiều thêm vài cái, nếu Chu Tử dùng sức siết hắn, hắn sẽ nhẹ đi một chút.
Chuyện phòng the nhẹ nhàng như vậy, là chuyện hiếm thấy giữa hắn và Chu Tử, lại ngọt ngào khác thường, hắn để ý cảm thụ của Chu Tử, cũng hưởng thụ khoái cảm tuyệt đỉnh mà Chu Tử mang đến ình — trơn trượt, ẩm ướt, chặt chẽ, ấm nóng như vậy.
Hoan ái qua đi. Triệu Trinh vẫn ôm lấy Chu Tử như cũ, không muốn rời khỏi. Chu Tử mềm nhũn thành một khối, ngay cả hơi sức để nghĩ cũng không có. Hai người cứ để tư thế như vậy mà ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm, Triệu Trinh tỉnh lại.
Trong phòng có đặt băng, cũng không nóng, nhiệt độ vừa để ngủ, nhưng hắn lại không muốn ngủ, cảm thấy quá lãng phí thời gian, còn không bằng để thân thân mật mật với Chu Tử nhiều hơn một chút.
Chu Tử nằm trong lòng hắn còn đang ngủ say, hắn đưa tay sờ soạng, trên người Chu Tử rất mềm mại, sờ soạng một chút hắn còn muốn sờ nữa, Triệu Trinh dứt khoát từ trước ngực Chu Tử bắt đầu sờ xuống.
Vuốt ve toàn bộ ngực, tiếp theo là đến phần bụng đã nhô cao của Chu Tử, nghĩ đến nơi đây chính là con trai của mình, Triệu Trinh cảm thấy rất mỹ mãn, rất là kiêu ngạo.
Sau đó sờ xuống chút nữa, hắn đụng đến nơi đó của Chu Tử.
Có đôi khi Triệu Trinh cảm thấy thực kỳ diệu, hắn và Chu Tử cư nhiên lại có thể phù hợp như vậy, chỉ cần hai nơi này kết hợp lại một chỗ, liền trở thành thiên đường.
Dư vị của chuyện hôm qua vẫn còn ở đây, bên dưới của Chu Tử phía dưới ẩm ướt dính dính, Triệu Trinh vuốt vuốt một hồi liền hăng hái lên, đỡ mông Chu Tử, một lần nữa đẩy vào, tự đắc vui vẻ chơi đùa.
Chu Tử đang ngủ say, lại bị hắn xoa nắn đến tỉnh, chỉ đành phải chìu theo hắn, lại là một màn ân ái.
Ngày hôm sau, khi hai người tỉnh lại, nhìn nhau, phản ứng đầu tiên của Triệu Trinh và Chu Tử là ôm lấy nhau.
Sau khi ôm ấp một hồi, lúc này hai người bọn họ mới phát hiện thân thể cả hai đều trần trụi.
Chu Tử nhất thời có chút thẹn thùng, lập tức kéo chăn mỏng quấn lấy mình, cố tình đẩy Triệu Trinh ra bên ngoài.
Triệu Trinh nhìn Chu Tử dùng chăn cuốn mình thành một cái ống, khẽ mỉm cười, nâng chân dài xuống giường, sau đó trực tiếp bế cả Chu Tử và chăn lên, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Chờ hai người tắm rửa xong, thay quần áo, thấy trời còn sớm, Chu Tử dặn dò Thanh Thủy chuẩn bị món cháo trắng thanh đạm cho Vương gia ăn sáng, sau đó cầm bộ dụng cụ cắt móng tay cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh ung dung thong thả ngồi trên ghế, Chu Tử đầu tiên tỉ mỉ sửa móng tay cho hắn, sau đó là đến móng chân, đều dùng kéo vàng cắt tỉa trước, sau đó cầm dũa nhỏ mài đi, cuối cùng dùng khăn mềm lau sạch, là được rồi.
Triệu Trinh cảm thấy trở lại trong phủ, thật sự như trở lại thiên đường, những màn chém giết máu tanh của ngày xưa dường như cũng đã thành chuyện cũ xa xôi, cực kỳ mơ hồ. Nghĩ tới chuyện trên chiến trường Đông Cương, hắn lại bắt đầu trầm tư — chiến tranh, thật sự cần thiết sao?
Suy nghĩ nửa ngày, không có kết quả. Hắn nhìn Chu Tử đang cúi đầu cắt tỉa móng chân ình, trong lòng cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, hắn đã rất may mắn, không phải sao? Chiến tranh qua đi, hắn còn có thể trở lại bên cạnh nữ nhân mình yêu, hưởng thụ sự chăm sóc mà nữ nhân âu yếm giành cho hắn, đây chính là may mắn của của hắn!
Nhưng mà, loại may mắn này sẽ thường xuyên đi theo hắn sao?
Triệu Trinh nhớ tới Thống soái Đông Xu quốc đã chết dưới hỏa dược của hắn trên chiến trường,trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Hắn đưa tay vuốt ve mặt của Chu Tử, thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải ở bên cạnh Chu Tử thật lâu thật dài.
Dùng xong bữa sáng, Triệu Trinh và Chu Tử chậm rãi bản bộ, bước về phía chính viện, chuẩn bị đi thỉnh an mẫu thân.
Lúc đi đến bên hồ, Triệu Trinh quay đầu nhìn Chu Tử một cái, thấy da thịt nàng trơn bóng, mặt như hoa đào, cho là tất cả đều nhờ công sức mà mình đổ vào, không khỏi rất là tự mãn, thắt lưng càng ưỡn thẳng lên.
Chu Tử vẫn luôn lặng lẽ quan sát hắn.
Lúc Triệu Trinh không có ở trong phủ, nàng mới biết được mình đối với hắn nhớ nhung sâu đậm biết nhường nào, mới biết được Triệu Trinh quan trọng với mình biết bao. Hiện tại, Triệu Trinh đang bước đi trước mặt nàng, trên người mặc thường phục mùa hạ màu trắng, bên hông tinh tế thắt một cái đai lưng hắc ngọc, sải bước đi chỉ cảm thấy thân thể phong lưu khí phách hiên ngang.
Quả thật nàng càng nhìn càng vui vẻ — đây chính là nam nhân thuộc về nàng a!
Lúc sắp đến chính viện, Chu Tử thấy người phía sau đi theo còn xa, liền lặng lẽ kéo tay của Triệu Trinh ở trước mặt, thấp giọng hỏi: “Ngày mười ba tháng năm hôm đó chàng đã làm gì?”
Triệu Trinh chậm lại cước bộ, nắm tay Chu Tử, vừa đi vừa nghĩ mà nói: “Chỉ luôn cưỡi ngựa rong ruổi trên đường, đến nửa đêm, trời tối, trước không có thôn trang sau không có khách điếm, ngủ giữa đất hoang.”
Chu Tử vừa nghe vậy, cực kỳ đau lòng, biết sinh nhật hai mươi mốt tuổi, ngay cả mỳ trường thọ Triệu Trinh cũng không được ăn, bèn nói: “Vậy buổi tối thiếp làm mỳ trường thọ cho chàng ăn khuya!”
Triệu Trinh nghĩ nghĩ một chút, rồi nói: “Chu Tử, ta muốn ăn canh sủi cảo nàng làm.”
“Dạ, chờ buổi tối trở về Diên Hi cư, thiếp sẽ đến tiểu phòng bếp làm cho chàng!” Chu Tử vội đồng ý.
Triệu Trinh gật đầu, vẫn cảm thấy trở lại Vương phủ thật sự rất hạnh phúc.
Cao Thái phi vừa thấy Triệu Trinh dẫn theo Chu Tử cùng nhau đến đây, vui mừng vô hạn, vừa vội vàng phân phó Hoàng Oanh: “Nhanh nhanh ôm tiểu Thế tử lại đây”, vừa lôi kéo tay Triệu Trinh, ý muốn hắn lại gần bà, để bà nhìn kỹ một chút.
Triệu Trinh kéo tay mẫu thân, quỳ xuống, hành đại lễ với mẫu thân.
Cao Thái phi đỡ hắn lên, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Chỉ cần con có thể hoàn hảo vô khuyết trở về, ta liền cảm tạ trời đất!” Bà quan sát Triệu Trinh tỉ mỉ một hồi, nhìn xong lại sờ, sau đó nói: “Trinh Nhi, con gầy đi!” Ánh mắt của Cao Thái đã ươn ướt. Bà vuốt ve lưng Triệu Trinh, hồi lâu mới nói: “Ở trong phủ nghỉ ngơi bồi dưỡng thật tốt đi!”
Triệu Trinh “Dạ!” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân.
Lúc này tiểu Thế tử đã được Nhũ Yến nắm tay dắt tới đây. Hắn vừa thấy mẫu thân đứng sau ghế dựa, liền nóng lòng muốn nhào tới, ngờ đâu lại thấy ngồi trước mẫu thân là một nam nhân xa lạ. Triệu Tử lập tức sững sờ, không biết là nên nhào về phía mẫu thân, hay nên có phản ứng khác.
Triệu Trinh vừa thấy bộ dáng này của tiểu Thế tử, cũng biết tám phần là thằng bé này đã quên mất cha mình. Hắn đứng dậy đi lên trước, bế tiểu Thế tử lên, thử cảm giác ở tay một chút, cảm thấy tiểu Thế tử dường như béo một chút, cũng cao lên một chút. Mặt khác, vui mừng bất ngờ lớn nhất là tiểu Thế tử đã biết tự mình bước đi!
Sau khi cả nhà ngồi vào chỗ của mình, Triệu Trinh vừa uống trà, vừa hỏi Cao Thái phi: “Mẫu thân, đã tổ chức tiệc thôi nôi cho Triệu Tử chọn đồ vật đoán tương lai chưa?”
Một câu này vừa hỏi ra, Cao Thái phi nở nụ cười, Chu Tử đỏ mặt, chỉ có tiểu Thế tử đang ngồi trong lòng Cao Thái phi, trong tay cầm một khối bánh hạt dẻ, ăn thật sự vui vẻ, khóe miệng trên mặt đều dính đầy bột bánh.
Quay lại Mục lục
Nam An Thái Phi Truyền Kỳ Nam An Thái Phi Truyền Kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức