They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Thị Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 638 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 049-050
hương 49 – Âm mưu (1)
Cung Khanh cũng tham gia cuộc săn bắn mùa thu, nhưng nàng và các vị phu nhân tiểu thư tham gia chỉ là quan sát và thưởng thức thịt thú rừng.
Săn bắn mùa thu là sự kiện của đàn ông, đặc biệt là cơ hội thi thố tài năng của các quan võ, hy vọng có thể giành được sự coi trọng của Hoàng đế, nhưng không thể chiếm đoạt sự dẫn đầu của Tuyên Văn Đế. Trường hợp này, nhất định phải làm nổi bật sự anh minh thần vũ của Hoàng đế bệ hạ.
Cung Khanh thân là Thái tử phi tất nhiên cùng Mộ Thẩm Hoằng đi đầu. Mộ Thẩm Hoằng biết nàng thân thể yếu ớt, liền cố ý sai cung nhân đặc chế cho nàng một bộ yên ngựa riêng, vì sợ ma sát da thịt mềm mại của nàng nên lót bông thật dày. Lại bởi vì chân nàng nhỏ nhắn, cả bàn đạp cũng làm gấp một bộ mới tinh.
Sự quan tâm đấy tất nhiên khiến Cung Khanh ấm áp tận đáy lòng.
Chẳng mấy chốc là đến ngày lên đường, sáng sớm, đoàn nghi thức trùng điệp xuất phát từ ngọ môn. Cấm vệ quân tả hữu vệ được huy động toàn bộ, Mộ Thẩm Hoằng cũng phái hết Bí Tư Doanh.
Tuyên Văn Đế ngồi trên lưng ngựa oai phong hùng dũng. Tuy đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn giữ được vóc người rắn chắc, vầng trán vẫn mơ hồ sự anh vĩ năm xưa. Hoàng hậu mặc một bộ y phục cưỡi ngựa sóng vai cưỡi ngựa cùng Tuyên Văn Đế.
Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh theo sát phía sau. Tiếp theo là A Cửu.
Bởi vì A Cửu cầu xin, Tuyên Văn Đế liền phá lệ để Thẩm Túy Thạch cũng tham gia săn bắn mùa thu, không những thế còn ban thưởng một con ngựa tốt do Tây Vực tiến cống. Có người trong lòng đi cùng, A Cửu đặc biệt bỏ công phục sức, dặm phấn tô son, mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa đỏ tươi, cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm, nhìn xa chẳng khác một đám mây đỏ.
Tâm trạng A Cửu vô cùng kích động, thành bại là ở lần này. Nếu ông trời trợ giúp, từ nay về sau sẽ không phải nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà đáng ghét kia nữa.
Đế hậu đi trước, bá quan văn võ tự giác theo sau trên những con tuấn mã cao to, một đoàn người khí thế như mây.
Khi đoàn người đến chân núi Nam Hoa thì mặt trời đã lên cao. Đại doanh kỵ binh đã chọn được một mảnh đất để bao vây chặt chẽ.
Tuyên Văn Đế dẫn các quan võ tướng lĩnh tham gia săn bắn chờ xuất phát, Độc Cô Hoàng hậu dẫn chư vị mệnh phụ và các quan văn lên đài quan sát.
Khí thu tỏa rộng đất trời.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chân núi vang tiếng kèn. Quân đội làm bầy thú rừng sợ rồi thu hẹp vòng vây, chỉ để lại một đường ra.
Cung Khanh đưa mắt nhìn phu quân nhà mình, một bộ trang phục sát người kèm ống tên, tôn lên vóc người rắn chắc, mày kiếm mắt sao, lưng đeo loan đao, tay cầm trường cung, thật vô cùng lỗi lạc.
Mộ Thẩm Hoằng đã bàn với nàng từ trước, lần này nàng chỉ quan sát, bởi vì hắn sợ nàng có chu kỳ không thoải mái. Nhưng đến bãi săn, nhìn bãi cỏ xanh mướt, gió thu mát rượi, ý muốn rong ruổi lại rục rịch trong lòng.
“Phu quân thiếp cũng muốn đi.” Cung Khanh nhỏ giọng nói.
“Nghe lời ta đi, nàng đang không khỏe, nên quan sát thôi, lát nữa ta sẽ săn một con tiểu hồ ly mang về cho nàng.”
Nàng đỏ mặt, nhìn hắn giận dỗi.
Tiếng tù và vang vọng, đại quân dần khép chặt vòng vây.
Bên này, Tuyên Văn Đế dẫn đầu đội ngũ, đưa mắt nhìn ra xa, chuẩn bị xuất phát.
Mộ Thẩm Hoằng theo sát sau lưng, tiếp theo là các quan võ tướng quân.
Đội ngũ chủ yếu là đàn ông, nhưng vẫn có mấy người phụ nữ, ví dụ như chị dâu của Hướng Uyển Ngọc tên Lý Lực Vãn, còn có phu nhân của Trương Siêu – Hữu Vệ Tướng quân và mấy vị phu nhân tướng quân khác, đều xuất thân nhà tướng, nữ trung hào kiệt.
Vốn dĩ săn bắn mùa thu chỉ có đàn ông tham gia, do A Cửu mè nheo đòi đi cùng, Độc Cô Hoàng hậu nghĩ để nữ nhi một mình đi giữa đội ngũ đàn ông rất khó ăn nói, liền để gia quyến quan võ đi cùng, như vậy A Cửu cũng không lạc lõng.
Lần này ngoài mấy vị phu nhân đã lấy chồng, mấy thiếu nữ cũng có vẻ trưởng thành đặc biệt.
Ngoài A Cửu, còn Mộ Linh Trang, Tiết Giai, Kiều Vạn Phương, Hứa Cẩm Ca.
Tiết Giai mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng ngà, tóc tết hai bím sau đầu, buộc một khăn trùm đầu mầu đỏ son, tung bay trong gió thu.
Mộ Linh Trang mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng, thanh lịch đơn giản, như một đóa xuất thủy phù dung, khiến ai cũng phải trầm trồ.
Hứa Cẩm Ca mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh ngọc, thanh tân ướt át, rực rỡ tươi tắn.
Người có vẻ đẹp anh khí nhất chính là Kiều Vạn Phương.
Mái tóc búi gọn, cài trâm ngọc hình linh xà, gọn gàng khỏe khoắn, gương mặt như bạch ngọc, không chút son phấn, tôn lên đôi mắt long lanh như hồ thu. Mặc y phục cưỡi ngựa màu đen bó sát, tay áo bó, thắt lưng màu cam ôm sát, tôn lên dáng người rất gợi cảm quyến rũ.
Mặc trang phục cưỡi ngựa rồi nam nữ không khác nhau nhiều, nhưng thân hình gợi cảm kia thật quá thu hút sự chú ý.
Cung Khanh là nữ mà cũng bị bộ ngực kia đập vào mắt, lòng thầm nhủ: ôi to làm sao.
Ngoái đầu nhìn Thái tử điện hạ, thấy người đang dõi mắt xa xăm.
Cặp đào tiên nổi bật thế mà điện hạ không thấy sao? Là ngài không dám nhìn? Hay không tiện nhìn? Hay để lát nữa ra khỏi tầm mắt thiếp mới ngắm nghía cho đã? Hừm?
Thái tử điện hạ càng lúc càng nhìn xa xăm, như ngắm dãy núi xa xa.
Cứ giả vờ đi. Về nhà chúng ta nói chuyện.
Tiết Giai đi theo bên cạnh A Cửu, xoay người nhìn Cung Khanh, khen: “Thật là một con bạch mã tuấn tú, không một sợi lông khác màu, nhất định là biểu ca chọn cả nghìn con mới tìm được con này.”
Rất chính xác, con ngựa Cung Khanh đang cưỡi đúng là Mộ Thẩm Hoằng đã chọn lựa rất tỉ mỉ, thuần tính lại đẹp, toàn thân trên dưới không một sợi lông khác màu. Cung Khanh vừa nhìn đã yêu, cố ý đặt tên nó là Trầm Tuyết. Mộ Thẩm Hoằng cưỡi một con tuấn mã màu đen, một đen một trắng, thật là xứng đôi.
Tiết Giai vừa dứt lời, nhóm Mộ Linh Trang, Kiều Vạn Phương đều nhìn sang, lần lượt khen mấy câu.
Tiết Giai sờ sờ Trầm Tuyết vẻ thân thiết. Trầm Tuyết không nể mặt, quay đầu hắt hơi.
A Cửu không kiên nhẫn thúc dục một câu: “A Giai, đi thôi.”
Tiết Giai liền thúc ngựa đến bên cạnh A Cửu.
A Cửu thấp giọng: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ổn thỏa rồi, Công chúa yên tâm.”
Tuyên Văn Đế phi ngựa dẫn đầu, quần thần đuổi theo. A Cửu theo sát sau đó, dẫn đầu một đạo nương tử quân.
Không biết có phải Cung Khanh đa nghi không, các cô thiếu nữ vốn theo sát A Cửu dần tản ra, Kiều Vạn Phương cưỡi một con ngựa màu đỏ phi như bay, vượt lên mấy nữ kỵ thủ, dần tiếp cận đội ngũ của Tuyên Văn Đế, hơn nữa còn càng lúc càng sát Mộ Thẩm Hoằng.
Hứa Cẩm Ca cũng đang đuổi theo rất sát.
Cung Khanh nheo mắt, chỉ là đi săn bắn mùa thu mà cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, điện hạ ngài thật đúng là mị lực vô hạn. Nhưng hai người đẹp Kiều, Hứa này tìm ra hai con thiên lý mã đúng là dốc hết tiền ra đánh cược. Ngựa của Mộ Thẩm Hoằng là thần câu, có thể đuổi theo cũng không dễ dàng gì.
Cung phu nhân ngồi trên đài quan sát thầm cảm thấy khác thường, dùng khuỷu tay đụng nhẹ con gái, thấp giọng nói: “Khanh nhi, sao con không đi?”
Cung phu nhân không chỉ không cho phép chồng mình có nữ nhân khác, con rể cũng không được.
Cung Khanh cười cười: “Mẫu thân đừng nóng vội.”
Đoàn người dần đi vào rừng, A Cửu không thể ngờ là Cung Khanh lại không đi săn.
Tiết Giai cũng có chút ngoài ý muốn.
Hai người vốn đinh ninh Cung Khanh nhất định sẽ đi theo Mộ Thẩm Hoằng. Đinh ninh Cung Khanh không cho phép Mộ Thẩm Hoằng có nữ nhân khác, hôm nay Kiều Vạn Phương và Hứa Cẩm Ca đều đi cùng, sao Cung Khanh lại khoanh tay thờ ơ.
Lòng cả hai đều rất thất vọng.
Tiết Giai nghĩ ngợi, xem ra phải tìm một kế hoạch khác, A Cửu nghĩ tới một chuyện, Thuần Vu Thiên Mục nói Cung Khanh có tướng mẫu nghi thiên hạ, mệnh quý không thể nói, chẳng lẽ trời cao cũng che chở cho cô ta, vì thế kế hoạch này mới thất bại?
Hai người mỗi người một tâm tư.
Tuyên Văn Đế đã dẫn quần thần đến ngay ngoài vòng vây. Mọi người dừng ngựa, giữ cương, mai phục trên bãi cỏ, ôm cây đợi thỏ.
Không lâu sau, trong rừng vọng ra một tiếng động, xuất hiện đầu tiên là mấy con hươu. Đi trước là một con hươu cao lớn với bộ sừng rất to, bốn vó như bay. Quần thần im lặng, nhưng không giương cung, mũi tên mở màn săn bắn mùa thu chỉ có thể do Tuyên Văn Đế bắn ra.
Tuyên Văn Đế chậm rãi giương cung, nhắm thẳng vào đầu con hươu sừng.
Mũi tên lao đi như chớp lóe, găm thẳng vào đầu con hươu.
Con hươu rên lên một tiếng rồi ngã xuống. Ngay sau đó, mũi tên thứ hai găm vào bụng.
Quần thần hân hoan.
Mấy con hươu còn lại thấy con đầu đàn bị bắn chết, lập tức quay đầu bỏ chạy. Tuyên Văn Đế quát khẽ một tiếng, dẫn đầu đoàn người vào rừng. Quần thần theo sát, săn bắn mùa thu chính thức bắt đầu.
Vào trong rừng, đội ngũ dần tản mát, mọi người đều tự đi săn, cuối ngày sẽ tập trung lại, luận công ban thưởng, ai săn được nhiều nhất, Tuyên Văn Đế sẽ có phần thưởng.
Bên cạnh Tuyên Văn là Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi và Hữu Vệ Tướng quân Trương Siêu, cùng bốn túc vệ võ công cao cường. Bên cạnh Mộ Thẩm Hoằng là thống lĩnh Bí Tư Doanh, Trung Lang Tướng Hoắc Hiển, ngoài ra còn mấy cao thủ Bí Tư Doanh.
Chỉ một lát sau, ai nấy đều tự tìm một đường riêng để đi.
A Cửu đuổi theo Thẩm Túy Thạch, Tiết Giai và Mộ Linh Trang theo A Cửu. Hứa Cẩm Ca vốn đi theo Mộ Thẩm Hoằng, nhưng chần chừ một hồi lại quay đầu ngựa đi theo Duệ Vương. Kiều Vạn Phương không chút do dự đi theo Mộ Thẩm Hoằng vào rừng.
Mộ Thẩm Hoằng chưa hề nhận biết rằng Kiều Vạn Phương theo sát, đến khi hắn bắn chết một con chim trĩ đột nhiên nghe thấy sau lưng một tiếng kêu yêu kiều.
Ngoái đầu nhìn lại, chẳng hiểu lý do gì Kiều Vạn Phương bất thình lình rơi xuống. Con ngựa kia không dừng lại, phi mất hút.
Kiều Vạn Phương thỏ thẻ: “Thần nữ làm kinh động đến điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội.” Dứt lời chống tay đứng dậy, lại đột nhiên nhíu mày kêu ối.
Mộ Thẩm Hoằng liền hỏi: “Kiều tiểu thư không có việc gì chứ.”
Đôi mày liễu nhíu lại: “Đa tạ điện hạ, thần nữ không có gì đáng ngại, chỉ là trật mắt cá chân.”
Mộ Thẩm Hoằng không nói gì, chỉ cười.
Nụ cười này khiến Kiều Vạn Phương đỏ mặt. Chắc hắn không nhìn ra manh mối gì chứ.
“Kiều tiểu thư, con ngựa màu đỏ của cô tính hoang dã, hay cô cưỡi con bạch mã này đi, Trầm Tuyết thuần tính, tuyệt đối không hất ngã Kiều tiểu thư.”
Phía sau truyền đến một giọng nói lảnh lót êm tai.
Kiều Vạn Phương quay đầu, đã thấy một con tuấn mã màu trắng ung dung đi đến. Một giai nhân mặc trang phục màu xanh ngọc nhảy xuống, động tác rất yêu kiều thành thạo.
Cung Khanh cười đưa dây cương cho Kiều Vạn Phương, đưa mắt thản nhiên cười với Mộ Thẩm Hoằng đang ngạc nhiên.
“Thiếp muốn ngồi chung ngựa với điện hạ, điện hạ sẽ không cự tuyệt chứ.”
Mộ Thẩm Hoằng cười vươn tay, cầu còn không được.
Cung Khanh giơ bàn tay búp măng trắng nõn, Mộ Thẩm Hoằng khom lưng ôm eo nàng nhấc lên đặt trong lòng.
Cung Khanh ngồi trên cao đưa mắt nhìn Kiều Vạn Phương, thoải mái ôm thắt lưng Mộ Thẩm Hoằng.
“Kiều tiểu thư đừng khách sáo.” Dứt lời vỗ lên con ngựa, con ngựa liền phi vụt đi.
Quay đầu nhìn lại, Kiều Vạn Phương ngồi trên con bạch mã của Cung Khanh, xoay đầu ngựa đi hướng khác. Tình huống đã thế này, cô ta không thể mặt dày đi theo Mộ Thẩm Hoằng. Vừa rồi khổ nhục kế ngã ngựa thật là phí công vô ích.
Cung Khanh cười nói: “Nếu thiếp đến chậm một bước, có phải điện hạ sẽ cùng Kiều tiểu thư ngồi chung một ngựa?”
Mộ Thẩm Hoằng quả quyết phủ nhận, lòng thầm vui vẻ: chỉ thế cũng ghen cơ đấy.
Kiều thê trong vòng tay, lòng dạ nào săn bắn. Vì vậy nhiệm vụ săn bắn được giao lại cho Hoắc Hiển.
Đến khi có tiếng chiêng vang lên, mọi người đều tự giác về chỗ tập trung, Tuyên Văn Đế nhìn các con mồi do quần thần săn được, lòng rất hoan hỉ. Săn bắn mùa thu giúp ông ấy tìm lại cảm giác dẫn trăm vạn đại quân rong ruổi chiến trường nhiều năm về trước.
Mọi người nhanh chóng xuất hiện, chỉ vắng mặt Kiều Vạn Phương.
Chương 50 – Âm mưu (2)
A Cửu và Tiết Giai đi từ trong rừng ra, nhìn thấy Cung Khanh và Mộ Thẩm Hoằng ngồi chung một ngựa thì hoang mang, đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc, Cung Khanh bắt gặp cảnh đấy, lòng nàng thầm cảm giác khác thường.
Tiết Giai nhanh chóng che dấu vẻ mưu mô, cười khanh khách hỏi: “Sao tỷ tỷ không cưỡi ngựa?”
Cung Khanh trả lời lãnh đạm: “Ta nhường ngựa cho Kiều tiểu thư.”
A Cửu và Tiết Giai đều lộ vẻ kinh ngạc, càng khiến Cung Khanh thêm cảm giác bất thường.
Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày, nói với Hoắc Hiển: “Ngươi dẫn người đi tìm đi.”
Hoắc Hiển lập tức dẫn theo bốn túc vệ, quay lại khu rừng.
Tuyên Văn Đế dẫn quần thần đi luận công ban thưởng trước. A Cửu và Tiết Giai thúc ngựa đi theo, ở lại chờ chỉ có Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh, cùng với Nhạc Lỗi và mấy túc vệ chờ Hoắc Hiển.
A Cửu đi được một đoạn nói nhỏ: “Coi như cô ta mạng lớn, để Kiều Vạn Phương cưỡi con bạch mã kia.”
Tiết Giai thấp giọng nói: “Không sao, Kiều Vạn Phương xảy ra chuyện ngoài ý muốn có thể đổ lên đầu cô ta, là cô ta ghen ghét Kiều Vạn Phương, hãm hại Kiều Vạn Phương.”
A Cửu cười nói: “Hay. Mẫu hậu ghét nhất là đàn bà ghen tuông, chúng ta chờ xem kịch hay đi.”
Cung Khanh và Mộ Thẩm Hoằng đợi hồi lâu, rốt cục cũng thấy Hoắc Hiển dẫn người từ trong rừng ra.
Trên lưng ngựa là một người đang nằm vắt vẻo, trang phục cưỡi ngựa màu đen, thắt lưng màu cam, đúng là Kiều Vạn Phương.
Khi Cung Khanh nhìn thấy người cô ta đầy máu thì tim như muốn ngừng đập, bất giác cầm tay Mộ Thẩm Hoằng.
Mộ Thẩm Hoằng ôm eo nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhìn.”
Hoắc Hiển lên tiếng: “Hồi điện hạ, nương nương, khi vi thần tìm được Kiều tiểu thư, con bạch mã của nương nương đã chết, Kiều tiểu thư hôn mê bất tỉnh bên cạnh, chân phải vẫn móc vào bàn đạp.”
Cung Khanh vừa nghe Kiều Vạn Phương chưa chết liền thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi nhìn Kiều Vạn Phương không nhúc nhích, chân phải chảy máu đầm đìa, nàng còn tưởng cô ta đã hương tiêu ngọc vẫn.
Mộ Thẩm Hoằng hỏi: “Con ngựa chết thế nào?”
“Theo vi thần thấy, là Kiều tiểu thư giết con ngựa.”
Hoắc Hiển nâng Kiều Vạn Phương xuống khỏi lưng ngựa, đặt trên mặt đất, lúc này mới rút từ trong giày ra một thanh chủy thủ, nói: “Đây là thanh chủy thủ trong tay Kiều tiểu thư, ngoài vết máu trên vết thương chân phải, còn lại đều là máu ngựa.”
Mộ Thẩm Hoằng căn dặn Nhạc Lỗi: “Đi đánh một chiếc xe lại đây, đưa Kiều tiểu thư đến chỗ Tiết ngự y.”
Cung Khanh suy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi tại sao Kiều Vạn Phương phải giết Trầm Tuyết. Đột nhiên nàng nhớ đến thần sắc kỳ quái của A Cửu và Tiết Giai, liền nghĩ ra một khả năng đáng sợ.
Nàng liền nói ngay: “Hoắc đại nhân, phái người chở xác con bạch mã về, trông coi cẩn thận, không được để bất cứ kẻ nào tiếp cận.”
Mộ Thẩm Hoằng cũng gật đầu: “Tạm thời đừng để lộ chuyện này.”
Căn dặn xong, Cung Khanh và Mộ Thẩm Hoằng trở về chỗ đài quan sát.
Tuyên Văn Đế đang ban thưởng cho quần thần, lần này, người săn được nhiều nhất là Duệ Vương. Những năm trước đều là Mộ Thẩm Hoằng đứng đầu, nhưng năm nay hắn bận ôm giai nhân trong vòng tay, không săn bắn được gì, nhưng con mồi do Hoắc Hiển săn được quy về danh nghĩa của hắn, không đến nỗi trắng tay.
Tuyên Văn Đế ban thưởng cho người khác xong hết, quay sang người săn được nhiều nhất là Duệ Vương, cười hỏi: “Cháu muốn ban thưởng gì, chỉ cần lên tiếng.”
Đối với người cháu này, lòng Tuyên Văn Đế có chút áy náy, chính miệng ông ấy đã đồng ý gả Cung Khanh cho Duệ Vương, sau đó vì con trai mà hủy bỏ hôn sự đấy. Thời gian đấy, Duệ Vương trong triều càng rụt rè hơn, như thể bị cuộc hôn nhân kia làm gục ngã.
Duệ Vương cười yếu ớt, khiêm tốn đáp: “Hoàng thượng, sở dĩ hôm nay thần có thể săn được nhiều như thế là do Hứa tiểu thư trợ giúp một phen. Thần không dám cầu ban thưởng.”
Hứa Cẩm Ca vừa nghe liền đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Tuyên Văn Đế thấy thế liền giật mình, nghe ý tứ của Duệ Vương dường như rất tán thưởng Hứa Cẩm Ca, nhìn sang Hứa Cẩm Ca thẹn thùng đỏ mặt, thật sự xứng đôi.
Thấy thế, Tuyên Văn Đế nổi tâm tư mai mối, cười nói: “Trẫm thấy Duệ Vương và Hứa tiểu thư là trời sinh một đôi, không bằng ban cho Duệ Vương một hôn sự thì thế nào?”
Lời vừa nói ra, mọi người hân hoan tán tụng, mặt Hứa Cẩm Ca đỏ tận mang tai, trốn ra sau lưng Lý Lực Vãn và phu nhân của Trương Siêu.
Duệ Vương quỳ xuống tạ ơn, không chút do dự, như thể chỉ chờ Tuyên Văn Đế mở lời.
“Tốt, tốt.” Tuyên Văn Đế vui vẻ ra mặt, lòng rất sảng khoái. Chỉ hôn cho Duệ Vương coi như đền bù cho lần đã hứa còn hủy.
Giữa tiếng chúc mừng, Duệ Vương cười tạ ơn như gió xuân, so với trước kia càng thêm hiền lành khiêm tốn.
Hứa Cẩm Ca nửa mừng nửa lo, cô ta vốn không có ý định tham gia săn bắn mùa thu, là Tiết Giai nhiệt tình mời mọc quá, nói là Độc Cô Hoàng hậu có ý muốn nạp cô ta làm Lương đệ cho Đông Cung Thái tử, phải nắm bắt cơ hội này. Hứa Cẩm Ca tìm suốt mấy tháng mà chưa tìm được đám nào, nghe thế cũng thấy động lòng, vì thế cũng điểm trang tham gia, hy vọng có được sự ưu ái của Mộ Thẩm Hoằng, hoặc là thiện cảm của Độc Cô Hoàng hậu.
Giây phút bước vào bãi săn, nhìn dáng vẻ anh khí của Kiều Vạn Phương, lòng liền thấy chán nản. Trước là hai người cạnh tranh làm Thái tử phi, kết quả hai bên đều bại, giờ lại tranh giành vị trí Lương đệ, mãi mãi không có kết thúc, hồng nhan rồi sẽ suy tàn, bản thân có được bao nhiêu dũng khí và ý chí chiến đấu để vắt kiệt một đời.
Vì thế, sau một hồi do dự, cô ta đổi chủ ý, quay đầu ngựa đi theo Duệ Vương, may nhờ thức tỉnh đúng lúc, cơ hội đã tới, trời giáng vận may.
Duyên phận đời này, chỉ cách ta một bước.
Có người lầm đường lạc lối, sai lầm nối tiếp sai lầm.
Tuyên Văn Đế tác thành một chuyện vui, cười sảng khoái quay đầu lại, lại thấy sắc mặt Độc Cô Hoàng hậu đang rất khó coi. Lập tức nghĩ ra, gay go, hình như trước kia Hoàng hậu từng đề cập muốn gả Tiết Giai cho Duệ Vương. Nhưng vua không nói chơi, làm sao thu hồi. Nói đi cũng phải nói lại, lần trước đã thu hồi, lần này còn thu hồi thì mặt mũi Hoàng đế biết để đi đâu.
Tuyên Văn Đế cũng giả bộ hồ đồ, làm như đã quên, cười hỏi: “Tử Đồng nàng nhìn xem, thật là xứng đôi.”
Độc Cô Hoàng hậu cười khan gật đầu: “Đúng vậy, Duệ Vương gia oai hùng tuấn tú, Hứa tiểu thư xinh đẹp thông minh, đúng là trời sinh một đôi.”
A Cửu giật áo Tiết Giai, thấp giọng nói: “Phụ hoàng hồ đồ rồi sao?”
Tiết Giai cố kiềm chế nỗi mừng rỡ trong lòng. Thật quá tốt, cô ta chỉ sợ Độc Cô Hoàng hậu vội vã gả cô ta cho Duệ Vương.
Tuyên Văn Đế ban thưởng xong hết, quần thần mang theo con mồi đến bên bờ hồ Nguyệt, chuẩn bị dã yến. Trên đài cao liền còn lại đế hậu, nhóm Mộ Thẩm Hoằng, A Cửu.
Lúc này Mộ Thẩm Hoằng mới tâu với đế hậu: “Vừa rồi con đã sai người tìm được Kiều Vạn Phương, cô ta ngã ngựa bị thương và hôn mê.”
Nghe nói Kiều Vạn Phương chưa chết, A Cửu và Tiết Giai đưa mắt nhìn nhau, có phần kinh ngạc. Theo dự tính thì phải chết mới đúng.
Tuyên Văn Đế không suy nghĩ nhiều, ngã ngựa chẳng phải chuyện gì lạ lùng, không chết người là không có gì đáng ngại, huống chi săn bắn mùa thu là tự nguyện, nguy hiểm tự chịu. Độc Cô Hoàng hậu cũng không lưu ý nhiều, nhưng A Cửu lập tức nói: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ta cao siêu, sao vô duyên vô cớ lại ngã ngựa bị thương?”
Mộ Thẩm Hoằng liếc nhìn A Cửu, nói với Tuyên Văn Đế: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ta thế nào nhi thần không biết, nhưng hôm nay cô ta không chỉ ngã ngựa một lần. Lúc mới vào rừng đã ngã ngựa trước mặt nhi thần, nhóm Hoắc Hiển có thể làm chứng.”
Tuyên Văn Đế gật đầu, vẫn không có hứng thú hỏi tiếp như trước.
A Cửu liền nói thẳng: “Cô ta cưỡi con bạch mã của Thái tử phi.”
Mộ Thẩm Hoằng vừa nghe có ý tứ liên lụy đến Cung Khanh liền nói: “Bạch mã đã bị cô ta giết chết.”
Tiết Giai và A Cửu nghe xong đều ngẩn ra, không ngờ Kiều Vạn Phương tìm được đường sống trong chỗ chết là giết con bạch mã. Quả nhiên cũng là một người quyết đoán nhẫn tâm.
Tuyên Văn Đế không cảm thấy có gì lạ lùng, chỉ cho là một chuyện ngoài ý muốn, liền phẩy tay nói: “Để Tiết thái y khám cho cô ta. Trẫm đến bờ hồ trước.”
A Cửu vội nói: “Phụ hoàng không cảm thấy chuyện này kỳ quái sao?”
Tuyên Văn Đế xoay người lại hỏi: “Có vấn đề gì?”
“Đang yên đang lành sao lại ngã ngựa? Tại sao phải giết con ngựa? Hơn nữa con ngựa kia là của Thái tử phi, nếu không phải tình huống ép buộc, cô ta sao dám xuống tay với ngựa của Thái tử phi?”
Độc Cô Hoàng hậu cũng bắt đầu thấy kỳ quái, liền sai Minh Vũ: “Ngươi đi xem cô ta tỉnh chưa, đưa cô ta vào đây hỏi một chút.”
A Cửu đắc ý liếc mắt nhìn Cung Khanh.
Cung Khanh thầm nhủ: quả nhiên chuyện không đơn giản, xem ra, người đáng lẽ bị ngã ngựa rồi thiệt mạng là nàng, đáng tiếc Kiều Vạn Phương kia vì muốn quyến rũ Mộ Thẩm Hoằng, kết quả khéo quá hóa vụng, chịu tội thay người.
Sau một lúc lâu, mấy cung nữ nâng Kiều Vạn Phương đi vào. Cô ta nửa nằm nửa ngồi trên một cái ghế trúc, may là mặc trang phục màu đen, máu khô bớt đổi thành màu nâu lẫn vào màu áo, không ghê sợ như lúc Cung Khanh mới thấy. Chân bị thương đã băng bó, nhưng máu đã thấm ra rất nhiều.
Kiều Vạn Phương nhìn thấy đế hậu, liền gượng đứng dậy hành lễ, có vẻ rất đau đớn.
Độc Cô Hoàng hậu miễn lễ, hỏi thẳng: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Ai ngờ Kiều Vạn Phương không nói mà khóc, mắt ầng ậc nước, thê lương cất tiếng: “Cầu Hoàng hậu nương nương làm chủ cho thần nữ.”
Cung Khanh lập tức có cảm giác sập bẫy.
“Ngươi nói đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Thần nữ vào rừng, không cẩn thận ngã ngựa, con ngựa chạy mất, đúng lúc đấy, Thái tử phi đi tới, nhường con bạch mã cho thần nữ. Thần nữ vô cùng cảm kích, cưỡi con bạch mã định đi tìm ngựa của thần nữ, ai ngờ, chỉ một lát sau, con bạch mã đột nhiên phát cuồng, thần nữ không khống chế được, định nhảy xuống ngựa chạy trốn, không may chân thần nữ bị mắc ở bàn đạp, thần nữ vì tự vệ, không thể làm gì khác hơn là rút dao giết con ngựa, mới giữ được tính mạng này.”
Nghe cô ta kể, mọi người như được chứng kiến một màn mạo hiểm, nghe xong mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Vạn hạnh, Kiều tiểu thư cơ trí dũng cảm, tránh được họa này.” Tuyên Văn Đế nghe xong tán thưởng.
Kiều Vạn Phương lại khóc như mưa: “Thần nữ cảm thấy đấy không phải chuyện ngoài ý muốn, có người muốn hãm hại thần nữ, cầu Hoàng thượng và nương nương làm chủ cho thần nữ.”
Mộ Thẩm Hoằng nói: “Kiều tiểu thư có bằng chứng gì sao?” Chuyện hắn lo lắng vậy là đã diễn ra, Trầm Tuyết là Cung Khanh nhường cho Kiều Vạn Phương, chuyện này Cung Khanh không thể vô can.
“Thái tử điện hạ, con bạch mã kia là của Thái tử phi, nói là chọn cả ngàn con mới tìm được con ngựa thuần tính nghe lời đấy, tại sao đột nhiên phát cuồng? Còn nữa, bàn đạp kia tại sao đúng lúc mấu chốt lại mắc chân thần nữ, nếu không phải thần nữ mang theo một thanh chủy thủ tùy thân để săn thú, chỉ sợ hôm nay đã bỏ mạng dưới vó ngựa.”
A Cửu cười với Kiều Vạn Phương: “Theo ta thấy, là có người ghen ghét với nhan sắc của ngươi, lại được đồng hành cùng Thái tử, vì thế sinh lòng ghen tuông, khiến người không được chết tử tế.”
Tiết Giai lập tức nói: “Không thể, Cung tỷ tỷ không phải người như thế.”
Hai người kẻ tung người hứng, chĩa tình nghi về phía Cung Khanh.
Độc Cô Hoàng hậu liếc cho Cung Khanh một cái nhìn tối tăm.
Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) - Thị Kim