Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thị Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 638 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 013-014
hương 13 – Nham hiểm
Định Viễn Hầu lúc này đang như kiến bò trên chảo, lo lắng không yên. Hắn đã được nghe mục đích thật sự của việc triệu các tiểu thư tiến cung từ mẫu thân. Hắn cảm giác sâu sắc rằng Cung Khanh từ khí chất dung mạo đến học vấn mặt nào cũng hơn người, chín phần mười sẽ được dì coi trọng, trăm phần trăm sẽ khiến Mộ Thẩm Hoằng phải lòng, chẳng phải là hắn chưa ra trận thân đã chết trước?
Lo âu vài ngày, hắn thật sự không kiềm chế được nữa, liền đi tìm mẫu thân hỏi dò: “Mẫu thân, con nghe nói con gái Cung Thượng thư xinh đẹp như tiên, liệu dì có ý chọn nàng ấy làm Thái tử phi?”
Triệu quốc phu nhân liếc mắt nhìn hắn: “Con hỏi chuyện đó làm gì?”
“Con…” Độc Cô Đạc đang định nói thật, lại nghĩ đến chuyện mẫu thân chỉ muốn hắn lấy Hướng Uyển Ngọc, nói thật chỉ sợ mẫu thân phản đối. Hắn nghĩ rồi nhanh chóng nói: “Con có một bằng hữu thầm thương trộm nhớ nàng, nhờ con nghe ngóng. Nếu dì muốn chọn nàng ấy cho Thái tử, vậy bằng hữu kia phải thất tình.”
Triệu quốc phu nhân nói: “Nha đầu kia đúng là rất đẹp, đáng tiếc A Cửu không thích.”
Độc Cô Đạc vừa nghe liền vui vẻ. Hôn sự của Thái tử do Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu làm chủ. A Cửu là minh châu của đế hậu, từ trước đến giờ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nếu A Cửu cứng rắn phản đối, đế hậu nhất định sẽ không để con trai cưới một người mà con gái mình chán ghét, để chị dâu em chồng ngày ngày hục hặc. Nếu đã vậy tức là hắn còn cơ hội.
Triệu quốc phu nhân nói: “Con vẫn còn tâm tư quan tâm chuyện của người khác sao, chuyện của mình con định thế nào?”
Độc Cô Đạc nghiêm mặt nói: “Mẫu thân và phu nhân An Quốc công thân như tỷ muội, con và Hướng Uyển Ngọc coi nhau như huynh muội.”
Triệu quốc phu nhân lườm nguýt: “Họ hàng gì mà huynh muội.”
“Con có việc phải đi một chút.”
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, Độc Cô Đạc vội ra khỏi phủ, chạy thẳng tới hoàng cung.
Trước tiên hắn đến điện Tiêu Phòng tặng Độc Cô Hoàng hậu một bộ tranh chữ, mượn đấy làm cớ tiến cung, ra khỏi điện Tiêu Phòng lại nhờ một cung nữ đến cung Minh Hoa gọi Tiết Giai.
Trong ngự hoa viên, Định Viễn Hầu đứng bên một cây non, tạo dáng ngọc thụ lâm phong
Tiết Giai nhìn thấy Nhị ca từ xa, lòng thầm nghĩ cái tính ưa ăn diện đến kinh thành vẫn chẳng đổi.
Tiết Giai đi tới, híp mắt cười hỏi: “Nhị ca gọi muội có chuyện gì?”
Độc Cô Đạc cười nịnh: “Ta tới tặng dì một bộ tranh chữ, thuận tiện thăm muội muội.”
“Thật sao?” Tiết Giai tinh nghịch nghiêng đầu cười: “Nhị ca đã gặp muội rồi, vậy Nhị ca về đi.” Dứt lời xoay lưng đi.
Hầu gia ngọc thụ lâm phong nói: “Ôi, muội muội, muội muội tốt.”
Tiết Giai dừng bước, xoay người cười một tiếng: “Nhị ca, còn chuyện gì?”
Độc Cô Đạc xoa tay, nhất thời không biết mở lời thế nào.
“Nhị ca, trên trán anh viết ba chữ.”
Độc Cô Đạc sờ sờ mặt, hỏi: “Chữ gì?”
Tiết Giai hoa chân múa tay, nói: “Bệnh – tương – tư.”
Độc Cô Đạc cười khan.
“Nhị ca không cần lo nghĩ, hôn sự của anh đã có dì lo lắng, vị tiểu thư kia cũng đoan trang, dung mạo xinh đẹp, chỉ là hơi ngây ngô, thiếu phần nhanh nhẹn.”
Độc Cô Đạc nghe thế liền biết là nói về Hướng Uyển Ngọc, hắn thở dài: “Không phải Hướng Uyển Ngọc.”
“Không phải? Vậy là ai?”
“Là… con gái của Cung Cẩm Lan.”
“Là cô ấy!” Tiết Giai trọn mắt, rồi nhanh chóng mỉm cười: “Nhị ca thật tinh mắt, đấy là người xinh đẹp nhất.”
Tiết Nhị thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc, dì và mẫu thân đều một lòng muốn ta lấy Hướng Uyển Ngọc.”
Tiết Giai thản nhiên cười một tiếng: “Nhị ca đã thừa kế tước vị Định Viễn Hầu, nữ chủ nhân Hầu phủ không thể chỉ do một mình anh định đoạt. Dù Cung Khanh kia không gả cho biểu ca thì cũng chưa chắc anh qua được cửa của dì và mẫu thân.”
“Muội muội có nghĩ ra biện pháp gì không?” Độc Cô Đạc nịnh nọt, cô em gái này của hắn từ nhỏ đã tinh nghịch nhiều chủ ý.
Tiết Giai đảo mắt, “Có cách này không biết được không.”
“Muội muội nói mau.”
“Anh đi cầu dượng ban hôn.”
Tiết Nhị suy nghĩ, dượng tuy là Hoàng thượng, nhưng việc lớn nhỏ gì cũng tham khảo qua ý kiến của dì, hôn sự của hắn càng không dám tự quyết định, nhất định sẽ đi nói với dì, dì biết thì chỉ có một kết cục duy nhất: không được.
“Liệu còn cách nào khác không?”
Tiết Giai nghiêm mặt nói: “Còn một cách khác, nhưng đoán là anh không dám.”
“Muội muội nói xem nào.”
Tiết Giai cười nói: “Gạo nấu thành cơm.”
Độc Cô Đạc thót tim. Bà cô này, cách đấy mà cũng nghĩ ra được, nhưng kể ra cũng là một kế hay, có điều Hầu gia có ý có gan thì cũng không có cơ hội.
Tiết Giai thấy hắn ngây dại, liền cười khúc khích: “Nhị ca đùa anh thôi, anh sao dám làm.”
Độc Cô Đạc bị câu này khích tướng, cách này nhanh gọn, nhưng thứ nhất là khó kiếm cơ hội, thứ hai là hắn muốn dùng bản lĩnh bản thân chiếm được trái tim người đẹp, đây là vấn đề tôn nghiêm đàn ông.
“Muội muội tốt, ta tìm muội là muốn nhờ muội hẹn nàng.” Độc Cô Đạc giơ ra một tờ giấy, “Thấy thơ ta viết thế nào?”
Tiết Giai cầm tờ giấy, mở ra đọc:
Vừa xong rượu Lục Nghị
Hỏa lò đất đỏ nung
Chờ ở ngự hoa viên
Uống một chén chơi không (Câu 1,2,4 là bài Hỏi Lưu Thập Cửu, tác giả Bạch Cư Dị tự Lạc Thiên, người dịch: Hạt Cát)
Tiết Giai cười phì: “Sao em đọc như thơ của Bạch Lạc Thiên.”
“Rõ ràng có một câu là ta viết.”
Thật là mặt dày, Tiết Giai không thể làm gì khác hơn là tâng bốc: “Nhị ca thật giỏi văn chương.”
“Vậy làm phiền muội muội gửi hộ.”
Tiết Giai cất tờ giấy vào trong ống tay áo, sảng khoái nhận lời.
Độc Cô Đạc nói: “Muội nói nàng có tới không?”
Tiết Giai mỉm cười: “Còn phải nói…”
Tất nhiên sẽ không đến.
Đi ra ngự hoa viên, cô ta vo viên tờ giấy, thuận tay ném xuống ao.
Cung Khanh đang chăm chú cắt giấy màu, không nhận ra Tiết Giai đi đến, đến lúc Tiết Giai giật miếng giấy màu trong tay nàng mới nhận ra, Tiết Giai gọi: “Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh ngẩng đầu cười: “Tiết muội muội đến đấy ah.”
“Hướng tỷ tỷ đâu ạ?”
“Chị ấy cắt mệt, đang nghỉ trong phòng.”
“Muội cũng vậy, cắt mỏi cả tay, tỷ tỷ cùng em dạo ngự hoa viên.”
“Ta chưa cắt xong.”
“Ai nha, chưa đến ngày tỷ tỷ vội gì.” Tiết Giai bỏ cây kéo trong tay nàng ra, cười hì hì lôi kéo nàng ra ngoài.
Đây là cháu gái Hoàng hậu, không thể đắc tội, Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là đi theo. Vừa đi nàng vừa nghĩ, ngàn vạn lần đừng chạm mặt anh em A Cửu. Đúng như nàng mong muốn, vào đến tận ngự hoa viên cũng không gặp Mộ Thẩm Hoằng và A Cửu, đáng tiếc, lại gặp phải một người không muốn gặp khác.
Vừa thấy Tiết Nhị trong tạo hình ngọc thụ lâm phong, Cung Khanh liền kêu hỏng bét, không ngờ lại bị Tiết Giai có vẻ ngoài đơn thuần dễ thương lừa.
Định Viễn Hầu nhìn nàng không chớp mắt. Mong ngóng mỏi mòn, ngày dài tựa năm, chắc là để miêu tả lúc này. Nhìn nàng như đã cách một đời, mà cũng chỉ như một cái ngoái đầu.
Hắn nhìn nàng chăm chú: “Cung tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Cung Khanh tiến lên vén áo thi lễ: “Huynh muội hầu gia cứ nói chuyện riêng, thiếp đi trước một bước.”
Tiết Giai cười hì hì kéo tay nàng không buông tha, “Tỷ tỷ chớ vội, Nhị ca của muội có mấy câu muốn nói riêng với tỷ. Muội lên kia canh chừng.” Dứt lời đi luôn.
Cung Khanh bối rối nhìn Độc Cô Đạc, “Hầu gia có gì sai bảo?”
Độc Cô Đạc nhìn nàng si mê, “Người giải câu đố đèn tết Nguyên Tiêu là Cung tiểu thư.”
Cung Khanh thấy hắn đoán được thì không giấu diếm nữa, gật đầu. Lòng thầm suy tính xem phải đối phó tiếp thế nào.
“Ta rất cảm mến Cung tiểu thư.”
“Cũng chỉ là đố đèn, không tính là tài hoa gì. Hầu gia nói vậy khiến thiếp xấu hổ vô cùng, Uyển Ngọc biểu tỷ cầm kỳ thư họa đều hơn hẳn thiếp.”
Cung Khanh bình tĩnh nhắc đến Hướng Uyển Ngọc, âm thầm nhắc nhở Độc Cô Đạc, đó mới là người vợ mà mẫu thân ngài đã chọn.
Độc Cô Đạc hiểu ý nàng, nói thẳng: “Nghe nói Cung phu nhân đang định kén rể cho tiểu thư, không biết có từng nghĩ đến Định Viễn Hầu phủ.” Thời gian quý giá, hắn đành vô liêm sỉ tự tiến cử bản thân.
Cung Khanh bị lời thẳng của hắn làm đỏ mặt, ngài có thể tế nhị hơn không?
“Hầu gia ưu ái, thiếp không dám nhận.”
“Tại sao?”
Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Mẫu thân thiếp thân không sinh được con trai, cũng không cho phụ thân nạp thiếp. Thiếp thân được nuông chiều từ nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, trời sinh ghen tuông, không dung được người khác, sau này tuyệt đối không cho phu quân nạp thiếp, kể cả trường hợp thiếp không sinh được con nối dõi.”
Độc Cô Đạc ngẩn ra.
Hắn đổi tên từ Tiết Đạc thành Độc Cô Đạc, chính là để kế thừa hương khói nhà Độc Cô. Nếu sau này không có con trai, nàng lại không cho nạp thiếp, tước Định Viễn Hầu chẳng phải đứt đoạn từ đây?
Cung Khanh ra đòn quyết định, thật là dồn Độc Cô Đạc vào chỗ chết, trong nháy mắt đã băm nát trái tim đang thổn thức vì yêu.
Cung Khanh lấy làm tiếc thi lễ, xoay người định đi, thình lình nghe Tiết Giai kêu một tiếng lanh lảnh: “Biểu ca.”
Tim nàng như bị đè, quay đầu liền thấy ở đình không xa là một dáng người tuấn dật.
Quả là đi đâu cũng gặp người quen, đáng chết.
Mộ Thẩm Hoằng cùng Lý Vạn Phúc đi xuống.
Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là dừng bước, quỳ gối hành lễ.
Bị một đao vào đúng chỗ hiểm, Hầu gia ôm trái tim nát bấy thi lễ, “Điện hạ.”
“Miễn lễ.” Mộ Thẩm Hoằng mỉm cười nhìn hai người, “Mới vừa rồi ta nghe thấy gì mà ghen tuông, là ai vậy?”
Cung Khanh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Là thần nữ.”
Hắn như không nghe rõ, cười hỏi lại: “Cung tiểu thư thật sự ghen tuông sao?”
Cung Khanh đỏ mặt đáp vâng. Lòng thầm nghĩ rốt cuộc tai điện hạ thính hay điếc, xa như thế cũng nghe thấy ta nói ghen tuông, giờ đứng ngay trước mặt lại nghe không rõ, bắt ta phải nhắc lại.
Mộ Thẩm Hoằng cười ha hả vỗ vai Độc Cô Đạc, trêu chọc: “Ây, nếu đã vậy, Hầu gia thật sự nên nghĩ lại. Hương khói nhà Độc Cô còn dựa vào Hầu gia cố gắng đấy.”
Vẻ mặt Định Viễn Hầu càng thêm bi thương.
Mộ Thẩm Hoằng đuổi cùng giết tận hỏi tiếp: “Nếu phu quân của Cung tiểu thư nạp thiếp, Cung tiểu thư sẽ làm thế nào?”
Cung Khanh lập tức giả bộ một người đàn bà ghê gớm dữ dằn, cố ý nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hắn dám nạp thiếp, thần nữ liền tống tiểu thiếp đi, hắn mua một người, thần nữ tống đi một người, hắn mua mười người, thần nữ tống đi mười người, nếu hắn không sợ táng gia bại sản, thần nữ đồng quy vu tận với hắn, đừng ai mong sống yên ổn, cùng lắm thì chết chung, hừ.”
Định Viễn Hầu rùng mình.
“Haizzz, Cung tiểu thư thật nhẫn tâm.” Mộ Thẩm Hoằng cười híp mắt lại vỗ vai Độc Cô Đạc, “Hầu gia nghĩ lại đi.” Dứt lời, lại chắp tay ung dung bỏ đi.
Chương 14 – Vô tình không gặp
Cung Khanh mượn cớ rời đi, lòng rất xin lỗi Độc Cô Đạc, nhưng nàng chẳng còn cách nào. Hắn là con rể mợ đã chọn cho Hướng Uyển Ngọc, đừng nói nàng không có tình cảm với hắn, dù có cũng không thể hoành đao đoạt ái, nếu để mọi người đồn chuyện này thành giật chồng cướp vợ, vậy thì An Quốc công phủ và Thượng thư phủ thành trò cười cho thiên hạ.
Độc Cô Đạc u oán nhìn bóng giai nhân dần xa khuất, cõi lòng nát tan.
Tiết Giai véo tay hắn, “Nhị ca anh là đồ không có tiền đồ, làm sao anh biết anh và cô ta không thể có con trai?”
“Ngộ nhỡ không có thì sao?”
Tiết Giai khinh thường xùy một tiếng: “Anh đang đứng dưới tàng cây, ngộ nhỡ một cục phân chim rơi trúng đầu thì sao?”
Độc Cô Đạc vội ngẩng đầu nhìn.
Tiết Giai trợn mắt không nói được gì: “Anh nhìn lại mình đi, người ngợm anh thế này mà không sinh được tám mười đứa con trai thì thật phụ lòng ông ngoại và dì, anh thật là không có tiền đồ.”
Độc Cô Đạc ấp úng: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…”
Tiết Giai một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt hắn, “Ngộ nhỡ cái đầu anh, lúc nào cũng ngộ nhỡ, chưa thấy ai lo nhiều như anh, anh đừng ăn cơm nữa, ngộ nhỡ nghẹn chết được đấy?”
Độc Cô Đạc kinh ngạc nhìn em gái, nghĩ thầm, tính tình mạnh mẽ này đúng là bản sao của dì và mẹ
Tiết Giai khinh thường lườm hắn, đuổi theo Cung Khanh.
“Cung tỷ tỷ… em.”
Cung Khanh dừng bước, đã thấy tiểu cô nương bay tới như bươm bướm.
Tiết Giai kéo ống tay áo Cung Khanh, cười nũng nịu: “Tỷ tỷ giận dữ sao?”
Đối với gương mặt tươi cười khả ái này Cung Khanh không thể giận được, nàng đành cười: “Không.”
Trở lại cung Minh Hoa, Hướng Uyển Ngọc đang ngồi dưới hành lang tán gẫu với mấy cô nương khác, nhìn thấy Cung Khanh và Tiết Giai cùng trở về, lòng Hướng Uyển Ngọc thất thần một phen, hỏi: “Muội đi đâu vậy?”
Cung Khanh còn chưa kịp trả lời, Tiết Giai đã vô tư nói: “Cung tỷ tỷ cùng em đi dạo ngự hoa viên, trùng hợp gặp biểu ca, vì vậy về trễ một chút.”
Biểu ca Tiết Giai nhắc đến là ai thì mọi người đều biết.
Lời này vừa nói ra, mặt Hướng Uyển Ngọc lập tức biến sắc, nét mặt các cô nương khác cũng như hóa đá.
Lòng Hướng Uyển Ngọc rất không thoải mái, mà những cô nương khác cũng chẳng dễ chịu hơn. Luận tướng mạo, Cung Khanh là người đẹp nhất, luận gia thế, Cung Khanh cũng đứng hàng đầu, lúc này cả Tiết Giai cũng rất có tình cảm với Cung Khanh, lôi kéo Cung Khanh đi gặp biểu ca, xem ra vị trí Thái tử phi đã gần như vào tay Cung Khanh. Bọn họ mang theo sự phó thác của gia tộc tiến cung, chẳng lẽ lại chỉ làm nhân vật qua đường?
Cung Khanh biết ý nghĩ của mọi người, nhưng không có cách nào, tình ngay lý gian thế này nàng thật sự rất bất đắc dĩ.
Tiết Giai như không nhận ra không khí căng thẳng, vẫn hoạt bát bắt chuyện, nét mặt dễ thương hồn nhiên tươi cười, đôi mắt sáng ngời ngây thơ.
Cung Khanh không biết rốt cuộc là Tiết Giai cố ý hay vô tâm? Tóm lại, lòng hận thù các tiểu thư dành cho nàng rất đầy đặn.
Trong lúc không khí đang căng thẳng thì nội thị thông báo An phu nhân giá lâm.
Cung Khanh mới được ra khỏi vại dấm.
An phu nhân dẫn theo bốn vị cung nữ, mang tới rất nhiều giấy màu.
Vào lễ hội hoa, các thiếu nữ chưa chồng đều phải cắt giấy màu ngũ sắc, dùng chỉ đỏ buộc lên hoa trên cây, khẩn cầu hoa thần giáng phúc, gọi là “thưởng hồng”.
An phu nhân là người hầu từ khi Độc Cô Hoàng hậu chưa xuất giá, sau đó thành nhũ mẫu của Cửu Công chúa, trong cung rất có địa vị, Tuyên Văn Đế cũng đối xử khách sáo. Bởi vậy, bà ấy vừa có mặt, các cô nương có tâm tư liền nhao tới nịnh nọt lấy lòng.
“Chúng ta lần đầu tiến cung dự lễ hội hoa, thỉnh phu nhân chỉ thêm quy củ trong cung.”
“Đúng vậy, phu nhân kiến thức rộng rãi, chúng ta cô lậu quả văn.”
An phu nhân đắc ý ôm lò sưởi tay, nói về quy củ lễ hội hoa trong cung, kỳ thật so với dân gian không khác nhiều, chỉ là thêm phần náo nhiệt, vì còn có tiết mục cho người đóng giả hoa thần.
Tiết Giai vừa nghe lập tức cười nói: “Ai nha, quả nhiên lễ hội hoa trong cung vui hơn bên ngoài nhiều, tất nhiên là Cung tỷ tỷ đóng Bách Hoa tiên tử, chị ấy là người đẹp nhất.”
Lời này vừa nói ra, Cung Khanh lại có cảm giác Bạo vũ lê hoa châm tấn công hàng loạt, mà lần này nhiều hơn hẳn trước kia, sự sắc nhọn cũng vượt xa, ngay cả An phu nhân cũng ném cho nàng một cái liếc mắt lạnh như băng.
Nàng lập tức cười nói: “Tiết muội muội lại lấy ta ra để đùa, Bách Hoa tiên tử ngoài Công chúa không còn ai xứng đáng.” Giờ nàng chỉ sợ thần khẩu của Tiết Giai hại cái xác phàm là nàng, nói câu nào cũng như một quả bom.
An phu nhân nói: “Năm trước đúng là Công chúa đóng vai hoa thần, nhưng năm nay vì có các vị tiểu thư tiến cung, Hoàng hậu nương nương muốn mọi người đề cử một người làm hoa thần.”
Cung Khanh phỏng đoán việc đề cử năm nay là do Độc Cô Hoàng hậu muốn xem xem trong các cô nương ai là người đắc nhân tâm nhất, ai khéo léo trong cư xử nhất. Sau này làm chủ hậu cung, cần phải có bản lĩnh lôi kéo lòng người, có lòng rộng lượng bao dung, giỏi móc nối quan hệ, nhiều chỗ dựa giúp đỡ.
Tiết Giai vừa nghe liền giơ tay: “Ta chọn Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh vội từ chối luôn mồm.
Tiết Giai lại thân thiết ôm cánh tay nàng: “Tỷ tỷ đừng khiêm tốn, hoa thần không phải tỷ còn là ai, ai bảo tỷ đẹp như tiên nữ. Dù sao muội cũng chọn Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh đen mặt, cô em yêu ta hay muốn hại ta, thấy ta bị người khác căm hận chưa đủ sao?
“Không vội không vội, đến lễ hội hoa viết phiếu đề cử.” An phu nhân dứt lời, đứng dậy đi, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: “Thái tử điện hạ rất thích hoa mai trong ngự hoa viên, các cô nương nên cắt nhiều hoa mai.”
Người nói vô ý, người nghe có lòng. Ngự hoa viên, Thái tử điện hạ, hoa mai, manh mối lóe sáng trong lòng mỗi người.
Trở lại gian phòng, Hướng Uyển Ngọc lập tức không nể mặt cười lạnh: “Không phải muội nói không có ý muốn tiến cung sao, sao ta thấy muội rất có lòng.”
Cung Khanh im lặng trong chốc lát, nói: “Biểu tỷ, nếu tỷ đã nghĩ vậy thì muội không có gì để giải thích. Tiết Giai kéo muội đi ngự hoa viên, muội không hề biết sẽ gặp Thái tử.”
Nội tình chuyện gặp Mộ Thẩm Hoằng nàng không tiện giải thích, nếu nói Tiết Nhị biểu lộ tình cảm, chỉ sợ Hướng Uyển Ngọc càng thêm khó chịu.
Hướng Uyển Ngọc hừ một tiếng.
Cung Khanh lại nói: “Biểu tỷ, hai mươi bốn người tiến cung, chỉ có hai ta là tỷ muội, nếu hai ta nảy sinh hiềm khích, sẽ chỉ để người khác chế giễu. Nếu Thái phi có gửi tin tức gì, muội tuyệt đối không tham gia, tỷ có thể yên tâm.”
Hướng Uyển Ngọc nghe thế mới hết giận, dừng một chút rồi nói: “Thái tử thích hoa mai trong ngự hoa viên, không bằng chúng ta vào rừng mai đi dạo.”
Hướng Uyển Ngọc nghĩ, nếu hôm nay Cung Khanh có thể vô tình gặp gỡ Mộ Thẩm Hoằng ở ngự hoa viên, hiển nhiên ngự hoa viên là chỗ Mộ Thẩm Hoằng hay đến, cơ hội gặp trong rừng mai lại càng lớn hơn.
Cung Khanh nói: “Tỷ tỷ, lời An phu nhân nói ai nấy đều nghe thấy, chúng ta không đi vẫn hơn, tránh chạm mặt người khác.”
“Sao muội biết bọn họ sẽ đi?”
Cung Khanh cười không nói, lòng thầm nghĩ, tỷ tỷ nghĩ đến chuyện vào rừng mai đi dạo, lẽ nào bọn họ lại không. Nhưng cái gọi là “tình cờ gặp gỡ” đâu có đơn giản ôm cây đợi thỏ là được. Nếu ngày nào cũng đi, nhất định sẽ thành trò cười. Chuyện thế này nhất định phải kiếm thời cơ thích hợp, tuyệt không không thể manh động.
“Tỷ tỷ đừng nóng vội. Cơ hội này không bằng tặng cho bọn họ, tỷ tỷ an tâm chờ tin tức Thái phi vẫn hơn.”
Hướng Uyển Ngọc hậm hực không nói, chống cằm xuất thần.
Sau giờ ngọ, cung Minh Hoa tràn đầy ánh nắng, dù gió xuân se lạnh, nhưng ánh mặt trời ấm áp xua hết lạnh giá. Hướng Uyển Ngọc do dự nghĩ đến câu nói của An phu nhân, không thể kiềm chế ý nghĩ đi ngự hoa viên.
Sau khi Cung Khanh đi ngủ trưa, cô ta liền dẫn theo thị nữ đi ra khỏi cửa.
Cô ta vẫn thường cùng mẫu thân thăm Hướng Thái phi, tương đối quen thuộc đường đi lối lại trong cung, cung Minh Hoa lại gần ngự hoa viên nhất, vì thế chẳng mấy chốc đã tới.
Còn chưa đến rừng mai, đột nhiên nghe thấy tiếng con gái nói chuyện. Quả như Cung Khanh nói, đã có người ý định đến rừng mai “vô tình gặp gỡ” Thái tử sao?
Hướng Uyển Ngọc đang muốn xoay người né tránh, người kia đã thấy cô ta.
“Hướng tỷ tỷ cũng đến sao.” Giọng nói ngây thơ lanh lảnh này chỉ có Tiết Giai.
Trong rừng mai, hương thơm sâu kín, Hướng Uyển Ngọc không được “vô tình gặp gỡ” Mộ Thẩm Hoằng, lại “vô tình gặp gỡ” người có thể là em chồng – Tiết Giai, thật là xấu hổ.
“Tỷ tỷ đến ngắm hoa mai sao?”
Hướng Uyển Ngọc gượng gạo cười gật đầu, “Đúng vậy, năm trước ta chỉ cắt hoa mẫu đơn hải đường, nên thế giờ đến ngắm hoa mai, tránh việc cắt không giống mọi người lại chê cười.”
Tiết Giai vừa nghe liền vỗ tay: “Muội cũng vậy, muội định chiết cành mai về làm mẫu. Muội định chiết nhiều một chút, đưa ỗi vị tỷ tỷ một cành, mọi người vừa được ngắm hoa lại được ngửi hương hoa, nhất định sẽ cắt giống, tỷ tỷ thấy chủ ý này của muội có hay không?”
Tiết Giai cười rạng rỡ, hoạt bát như một con cá nhỏ, Hướng Uyển Ngọc nhớ đến so sánh của Cung Khanh mặt liền cứng lại. Đúng vậy, cá trong chậu đều lặn xuống đáy, chỉ một mình Tiết Giai nhảy lên mặt nước, nhưng lại không bị vớt đi, bởi vì cô ta là cháu của Độc Cô Hoàng hậu.
Hướng Uyển Ngọc gắng gượng cười phụ họa: ” Chủ ý này của Tiết muội muội thật hay.”
Tiết Giai ôm mấy cành hoa mai, người càng yêu kiều hơn hoa, cười híp mắt nói: “Mỗi phòng một cành, mười hai cành là đủ rồi.”
Hướng Uyển Ngọc cũng bắt tay chiết cành mai, xong cùng Tiết Giai về cung Minh Hoa, tặng mỗi phòng một cành.
Mọi người cùng cảm ơn, Tiết Giai cười nói: “Đừng chỉ cảm ơn muội, muội đến rừng mai trùng hợp gặp Hướng tỷ tỷ, tỷ ấy giúp muội chiết cành mai.”
Tiết Giai vừa dứt lời Hướng Uyển Ngọc liền đỏ mặt.
Mọi người thấy thế lần lượt nở nụ cười mai mỉa.
Cung Khanh thấy thế chỉ có thể thở dài, khuyên thế rồi mà cô chị họ này vẫn thích đứng mũi chịu sào.
Trở lại phòng, Hướng Uyển Ngọc vừa thẹn vừa giận, hung hăng dứt cánh hoa cho bõ tức.
“Tiết Giai cũng đến rừng mai, tại sao mọi người không cười cô ta, lại chỉ cười ta?”
Cung Khanh dịu dàng nói: “Bởi vì cô ta là biểu muội của Thái tử, mọi người đều biết, nếu cô ta muốn gặp Thái tử, có thể đường đường chính chính đi tìm biểu ca, không cần lo lắng tìm cơ hội ‘tình cờ gặp gỡ’, nhưng tỷ tỷ không giống, rất hiếm cơ hội gặp được Thái tử, vì thế rõ ràng tỷ tỷ đến rừng mai là có ý đồ.”
Nàng ra tay cứu cành mai đáng thương trong tay Hướng Uyển Ngọc, cắm vào bình, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đừng ảo não, chuyện gì cũng có hơn thiệt. Hôm nay Tiết Giai đi chiết cành mai ọi người làm mẫu cắt hoa, mọi người sẽ không có cớ vào rừng mai ‘tình cờ gặp gỡ’ Thái tử nữa. Đối với tỷ tỷ mà nói là một chuyện tốt. Bọn họ không có cơ hội này, nhưng tỷ tỷ còn cơ hội khác. Thái phi lão nhân gia tất sẽ lưu ý hành tung Thái tử, tỷ tỷ chỉ cần kiên nhẫn chờ tin tức Thái phi là được.”
Hướng Uyển Ngọc nghĩ thấy đúng là rất có lý, lòng lại thoải mái hơn, lại nghĩ đến chuyện bầu hoa thần, vừa rồi Tiết Giai một mực chọn Cung Khanh, vậy mà không ai lên tiếng, cô ta vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, liền hỏi: “Muội nói xem năm nay ai sẽ làm hoa thần?”
Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) - Thị Kim