To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Rudoft
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q 2 – Chương 54
ái gì? Tức giận hả? không phải mày bồ Thúy àh? tao yêu Nhi đâu liên quan tới mày? sao mày lại tức?
- Mày nói đủ rồi đó!
- … - Nó yên lặng đấu mắt với tôi.
- Mày mà đụng vào Nhi thì coi chừng tao!
- Haiz… Uổng công tao coi mày là bạn.
- Ý mày là sao?
- …
Thằng Duy không nói thêm lời nào, ánh mắt của nó thể hiện sự tức giận đã lên đến cực điểm. Trong chớp mắt, thằng Duy lao người tới định tạt một cùi chỏ thẳng vào mặt tôi. Theo phản xạ, tôi nhảy ngửa ra đằng sau né đòn đồng thời lên gối vào bụng nó. Thằng Duy dùng khuỷu tay còn lại đỡ đòn phản lại của tôi, đồng thời nhắm đấm thẳng xuống mặt tôi. Nhanh chóng gạt tay của nó ra, tôi nhảy luôn chân còn lại và đá ngang vào mạn sườn thằng Duy, nó nhanh chóng đỡ được nhưng cũng bị văng ra khá xa. Sau đòn “xe đạp chổng ngược” vừa rồi, lưng tôi lại đập mạnh xuống đất, những vết xước lại nhói lên.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và nhìn về phía thằng Duy thì thấy nó cũng đang từ từ gượng dậy. Tôi tức giận gào lên:
- Mày làm cái mẹ gì z hả?
- … - Nó lườm tôi với một ánh mắt cực kì căm phẫn.
- Thằng điên! – Tôi nghiến răng.
- Nhi… hay khóc lắm. – Nó lên tiếng.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên.
- Giờ tao mới biết! cái đứa làm Nhi khóc… là mày!
- …
Tôi đã gần như chết lặng trước những gì thằng Duy vừa mới nói. Tôi cảm giác như mình đang vào vai một kẻ ác vậy. Có thể là thằng Duy đã chứng kiến sự yếu đuối của Nhi khi không có tôi bên cạnh. Có lẽ cũng chính vì tình yêu của nó đối với Nhi mà nó đã căm hận người đã làm Nhi khóc. Và lại càng khó để tha thứ hơn khi người đó không ai khác lại chính là tôi.
- Mày chắc chưa bao giờ đánh thua đâu nhỉ… - Nó nhếch mép.
- Hả? – Tôi nheo mắt.
- Lần này tao sẽ cho mày nếm thử…
- …
Trước sự khó hiểu của tôi, thằng Duy nhanh chóng lao vào và tấn công. Trong lúc này, cảm xúc của tôi rất lẫn lộn. Tôi có cảm giác như mình đang đóng một vai tà ác, nhanh chóng mất đi bình tĩnh và nổi nóng. Chính vì vậy khi thằng Duy lao vào tấn công, tôi đã không giữ được bình tĩnh.
Thằng Duy bắt đầu với một đòn nhảy người lên cao và tung một đấm xéo xuống. Tôi nhanh chóng đẩy nắm đấm của nó lên cao và giang rộng tay kia lên đánh mạnh vào ngực thằng Duy khiến nó bật ngửa, rơi mình xuống đất. Tôi bước tới ngay sau đó và giơ chân dậm thật mạnh xuống nhắm vào bụng nó. Nhanh chóng lăn qua một bên, thằng Duy kịp thời né được cú giậm đầy phẫn nộ. Mặt đất khẽ lún xuống, khói bụi tỏa ra mù mịt sau cú giậm sở trường của tôi.
Co một chân lên đặt xuống đất làm trụ, thằng Duy dùng chân kia xoay tròn thật nhanh để quét trụ tôi nhưng tôi dễ dàng nhảy lùi ra sau tránh được. Nó lại tiếp tục lao đến, liên tục tung những cú đấm phẫn nộ nhắm vào tôi. Với tóc độ đấm của nó đối với tôi vô cùng bình thường. Dễ dàng dùng quyền để cản lại đợt tấn công của nó, tôi nhắm đúng thơi cơ rồi chỏ một chỏ thẳng xuống đầu thằng Duy làm nó khẽ choáng váng. Tiếp sau đó, tôi nhảy người lên xoay lại và tung một cú đá hậu thật mạnh vào bụng nó.
Thằng Duy lãnh trọn cú đá thì văng luôn ra xa và trượt sền sệt trên mặt đường. Tôi nhanh chóng về lại tư thế thủ để chờ đợi một đợt tấn công khác của thằng Duy. Thế nhưng, lúc này đây nó đã mệt lử rồi. Nó lảo đảo đứng dậy, cú trượt hồi nãy đã làm cho một lên tay của nó trầy xước rất nặng, máu me đầm đìa nhỏ giọt xuống mặt đất. Thấy vậy, tôi lên tiếng:
- Mày không bao giờ đánh thắng được tao đâu!
- Haha… - Với gương mặt lờ đờ, nó bật cười.
- Mày cười cái gì? – Tôi ngạc nhiên
- Mày không bao giờ xứng đáng với Nhi…
- Haha… vậy còn mày thì xứng hả? Thằng hèn…! – Tôi nhếch mép.
- Hèn? Haha… ừ… tao hèn… nhưng cho dù có phải hèn đi nữa thì tao cũng phải dạy cho mày một trận…
- Nhìn lại mày đi! Đứng còn không vững nữa mà đòi dạy tao? Thậm chí tao còn không đánh hết sức nữa…
- Vậy àh? haha… tao tính cả rồi… - Nó nhếch mép.
- …
Tôi chú ý quan sát đợi xem nó định làm gì tiếp theo. Thằng Duy giở áo lên để lộ một cái thắt lưng kì lạ. Nó gạt một công tắc trượt trên mặt thắt lưng rồi ngồi quỳ một chân dưới mặt đất. Ngước mặt lên nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng nó bất ngờ lao người thật nhanh về phía tôi đồng thời gạt tiếp một công tắc trượt nữa đặt ngay bên hông. Đế giày của thằng Duy ngay lúc đó bắt đầu nhấp nháy một ánh sáng xanh đồng thời những tiếng “lạch tạch” với tần số cực cao phát lên rất lớn. Tôi hoảng hốt khi trông thấy từng bước chạy của nó tạo ra những tia lửa điện bắn thẳng xuống mặt đất cực nhanh. Nhận ra nguy hiểm gần kề, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng làm sao để không trúng bất kì một đòn nào của nó là ổn.
Nghĩ là vậy, thế nhưng tôi đã lầm. Thằng Duy lao tới và nhảy bật lên cao bổ một cú đá gót cực kì nguy hiểm xuống người tôi. Trong tích tắc, tôi đã trông thấy được cú đá chích điện của nó nhắm thẳng vào mặt mình. Nhanh chóng tiến tới một chút để né đế giày, tôi chụp ngay cẳng chân phía trên để tránh bị giật. Bất ngờ, tay tôi như mất đi cảm giác khi vừa chạm vào chân nó. 2 cánh tay bỗng dưng tê đi khiến tôi nhanh chóng bị bất ngờ.
Không bỏ qua cơ hội, thằng Duy dùng chân tôi đang giữ trên vai làm điểm tựa để xoay người và móc một đòn gót chân nữa từ dưới lên bằng chân kia. Vì quá bất ngờ nên tôi không kịp phản ứng và đã lãnh trọn cú móc của nó vào ngay cằm… 2 mắt tôi ngay lập tức như có một tia sáng cực nhanh chạy vụt qua mắt rồi lại tối sầm lại. Tôi bất tỉnh ngay sau đó…
Cảm nhận được có một sức nặng đang đè lên tay mình, tôi từ từ mở mắt ra tỉnh dậy. Bất tỉnh vì bị sốc điện khiến cho lồng ngực tôi đau tức rất khó chịu. Bỗng tiếng của Thúy vang lên:
- Ryu! Tỉnh rồi hả? Ryu! – em vừa gọi vừa lay tay tôi.
- Th… Thúy hả…
- Hix… anh làm gì mà bất tỉnh luôn z?
- Hả?
- Duy đưa anh về á! tỉnh rồi thì kể đi! 2 người có chuyện gì vậy hả? Hỏi mãi tên kia không thèm trả lời…
- Àh.. ừh…
- Nè!
- Hả?
- Sao không trả lời…
- Không có gì đâu.. – Tôi cười.
Bỗng tiếng của Nhi vang lên:
- Hix! 2 tên này làm cái gì ở ngoài đó hồi nãy vậy hả?
- Ơ! Nhi… - Tôi ngạc nhiên khi thấy Nhi cũng ở ngay đó nãy giờ.
- Ơ cái gì mà ơ?
- Hehe… mà… thằng Duy đâu rồi? – Tôi gãi đầu.
- Nhi đuổi ra ngoài rồi! để trong này 2 người đánh nhau nữa sao?
- Haha… vậy àh?
- Mà nói nghe tại sao 2 người đánh nhau vậy?
- Àh thì… chuyện khó nói á mà…
- Haiz… chắc tên kia lại giở trò gì hèn hạ đúng không?
- … - Tôi mỉm cười.
- Thôi không chịu nói thì tui hỏi Duy… - Nhi nói rồi đi ra ngoài cửa.
Còn lại Thúy trong phòng, tôi mới thắc mắc:
- Lúc anh ngủ có gì không?
- Có gì là có gì? Em với Nhi đang đợi 2 người về rồi cùng đi ăn nhưng lại thấy Duy vác anh về rồi vứt cái bịch xuống đất vẻ bực bội lắm… hỏi gì cũng không nói…
- …
- Nó đánh anh đúng không? có thấy không ổn chỗ nào không?
- Àh! anh thì không sao… nhưng thằng Duy…
- Không sao thì tốt rồi…
Cùng lúc đó,…
Ở bên ngoài, Nhi tỏ ra rất bực bội chạy đi tìm thằng Duy. Nhi chạy tới phòng của tôi với thằng Duy thuê thì thấy nó đang ở ban công nhìn ngắm bầu trời đêm một cách đầy tâm sự. Nhi bực bội tiến lại và gào lên:
- Nè! Tên kia!
- Hử? – Thằng Duy quay lại nhìn.
- 2 người có chuyện gì vậy hả?
- …
- Có trả lời không? – Nhi Túm lấy cổ áo thằng Duy rồi trừng mắt.
- …
- Quyết định không nói àh?
- Duy đánh nó…
- HẢ? Ông có bị điên không đó?
- …
- Nó là thằng mà Nhi kể đúng không?
- … - Nhi sững người.
- Nó đáng bị như vậy!
- D… Duy biết rồi àh? – Nhi hoảng hốt.
- … - Nó gật đầu.
- Tui nói cho mà biết! nếu ông dám hó hé nửa lời thì đừng trách tui… - Nhi chuyển sang đe dọa.
- Tại sao vậy? – Thằng Duy nhếch mép cười buồn bã.
- Còn hỏi tại sao nữa hả? thì đương nhiên là vì Thúy rồi…
- Haha… Duy hỏi tại sao lại tốt với thằng Ryu đến vậy kìa?
- … - Nhi làm thinh.
- Nhi nè!
- Gì?
- Quên nó đi được không?
- … - Nhi chợt ngập ngừng rồi lên tiếng – Đang cố đây!
Vừa dứt câu thì Nhi quay mặt bước đi ngay, thằng Duy nhanh chóng chụp lấy lay của Em và kéo lại. Nhi nhăn mặt:
- Đau! Làm cái gì vậy?
- … - Thằng Duy im lặng ngập ngừng trong cổ họng.
- Nè! Thả ra… - Nhi giật mạnh gạt tay nó ra.
- Ch… cho Duy 1 cơ hội đi mà…
- Gì? – Nhi tròn mắt.
- D… Duy thích Nhi… Thích Nhi nhiều lắm!
- Ơ…
Nhi tỏ ra vô cùng bối rối trước lời tỏ tình bất ngờ của thằng Duy, Em lắp bắp:
- Kh… không phải bây giờ…
- Nhi… vẫn mong muốn một ngày… với Ryu đúng không?
- … - Nhi im lặng.
- … - Thằng Duy cũng im lặng.
- Nh… Nhi xin lỗi!...
Nhi khẽ cúi mặt từ chối rồi chạy đi thật nhanh, để lại thằng Duy với nụ cười buồn bã tuyệt vọng.
Nó ngồi phục xuống, tựa lưng vào lan can và ngửa mặt lên trời rồi thở dài. Toàn thân nó đau nhức vì trận đánh vừa nãy. Cánh tay nó đau rát và thấm đẫm cả máu vào chiếc áo nó khoác vội vào để che đi vết tích không cho Nhi trông thấy. Bề ngoài nó cư như không có chuyện gì xảy ra vậy, thế nhưng nó bị thương rất nặng, mà lại không buồn xoa dịu đi những cơn đau đó bởi vì… có một cơn đau khác làm nó bận tâm hơn nhiều xuất phát từ trái tim.
Với ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên bầu trời sâu thẳm, nó chán chường cho cái số phận đến sau của mình. Nó đau khổ cho mối tình mãi mãi chỉ có thể mơ ước với Nhi. Nó đã từng mơ về một cuộc sống giản dị bên người nó yêu thương. Nó nhớ về trang trại nhỏ bé, nơi mà nó đã tự tay gieo trồng từng cây con xuống đất, thả từng con cá xuống ao và mong về một viễn cảnh hạnh phúc giản dị nhưng giờ đây đã quá xa vời với nó. Nó nhếch mép cho sự sến súa và trẻ con của cái ước mơ viển vông đó. Nó đã lên một kế hoạch đầy đủ để Nhi quên đi người kia nhưng tất cả lại ngay lập tức đổ bể khi nó nhận ra tình địch của mình lại chính là bạn của mình.
Nó đã có một quyết định sau khi suy nghĩ rất nhiều trong màn đêm lạnh lẽo. Khẽ mỉm cười, nó tự thì thầm với màn đêm: “Đây chắc là việc cuối cùng anh có thể làm cho em rồi… haha… Cố gắng hạnh phúc nhe!”…
Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã - Rudoft