"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiya.s
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5 - Chương 160: Chữ Đỏ ( 01 )
huyển ngữ: Bibon
Bách Phú nghỉ việc đã lâu cuối cùng cũng quay trở lại làm việc ở khách sạn, may mà trước khi Lăng Hạo nghỉ phép đã nói với bộ phận nhân sự một tiếng, nếu không cô cứ cái kiểu thích đi thì đi như thế này, không bị đuổi việc mới lạ đấy. Lần này đối với công việc, Bách Phú coi như đã có thể an tâm. Nhưng vẫn còn một việc khác khiến cô lo lắng, đó là Mậu Ly.
Lần trước anh ta vì huynh muội đáng thương kia giải lời nguyền, cũng vì Bách Phú giải nguyền, không biết có phải là do vận công quá sức hay không, mà khi rời khỏi thôn Cây đa hạ, sắc mặt của Mậu Ly vô cùng kém. Đến Thợ săn hay vô tâm cũng nhìn ra được sự khác biệt, còn cẩn thận nhắc nhở Bách Phú trên đường về nhớ phải chăm sóc Mậu Ly. Song vừa mới tới bến xe, Mậu Ly đã tìm lý do để đưa Bách Phú lên xe, còn mình tự rời đi mất.
Suốt trên đường, Bách Phú tức giận trong lòng thầm điên cuồng mắng Mậu Ly, làm sao cũng không hết lo lắng cho anh ta, trong tim cứ nhói lên từng hồi liên tục. Cho mãi đến bây giờ, sau khi đã về nhà cũng không cách nào bình tĩnh lại được. Dù cho Trương Dương và Dịch Đạo nhiệt liệt chào đón còn cả sự hỏi han ân cần của Anh Đào, tất cả cũng không khiến Bách Phú cảm thấy nhẹ nhõm hơn được, dù gì Mậu Ly cũng đã cứu qua Bách Phú vô số lần, hơn nữa suốt một quãng thời gian dài tiếp xúc cũng đã khiến anh ta chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô.
Phòng ngủ của Bách Phú vẫn sạch sẽ như lúc trước, thiết nghĩ có lẽ là Anh Đào ở nhà luôn giúp cô dọn dẹp. Soi soi chiếc gương đồng đã bị bỏ quên khá lâu, mới phát hiện chỉ mấy ngày mà cô đã lại gầy đi, sờ sờ vào linh hoa đã lâu không gặp, song linh hoa lại không vui vẻ, cứ có cảm giác không như lúc mới mang về, cũng không còn hoan nghênh sự trở về của Bách Phú như trước đây.
“Em sao thế?” Bách Phú buồn bã hỏi linh hoa, song linh hoa vẫn cúi thấp đầu.
Nằm ở trên giường, Bách Phú lại bắt đầu không ngừng lo lắng, gần đây quá nhiều việc xảy ra quả thực khiến cô không cách nào bình tĩnh lại được. Lại là những chuyện liên quan đến sống chết, mà chuyện nào cũng đều khiến cho cô đau lòng.
*
Buổi sáng thức dậy, Bách Phú mang theo cặp mắt gấu trúc, suốt mấy ngày mệt mỏi cực độ khiến cô không được ngủ một giấc yên bình. Trương Dương hôm nay đặc biệt mua cho mọi người bữa sáng phong phú, thậm chí còn nhiệt tình đưa Bách Phú tới tận cửa công ty. Khi bước vào cửa khách sạn, Bách Phú chạm mặt đồng sự đã lâu không gặp từ ngày còn ở bộ phận bán hàng, cũng là trợ lý của Kỷ Nhan — Trình Phong.
“Chào anh, lâu lắm mới gặp!” Bách Phú vui vẻ chào hỏi.
Trình Phong cũng vui vẻ mỉm cười với Bách Phú: “Đúng vậy, lâu lắm rồi không gặp cô, lại xinh hơn rồi. Có điều cô cũng gầy nhanh quá đấy, chú ý sức khỏe nhé!”
Bách Phú có chút ngại ngùng cười cười, anh Trình Phong này lúc nào cũng có dáng vẻ của một ông anh cả luôn chăm lo cho mọi người. Hai người vừa đi vào cửa vừa nói chuyện với nhau.
Đang đi, Trình Phong đột nhiên đứng lại trước một bức tường trắng, vừa cau mày, vừa không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Có nhầm không thế này, sao lại vẽ bậy lên tường thế này chứ? … …bộ phận quét dọn làm ăn kiểu gì không biết? Chữ viết rõ rành rành thế này mà không để ý thấy, cũng không dọn sạch… …”
Bách Phú ở bên cạnh vừa hoang mang nhìn Trình Phong, vừa nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Bức tường này có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên! Cô xem không biết là ai vẽ bậy bạ lên trên tường đây này!” Trình Phong tức giận nói.
“Vậy sao?”Bách Phú hồ nghi nhìn nhìn Trình Phong, lại liếc nhìn bức tường, nhìn một lúc lâu mới cẩn thận hỏi lại: “Ở đâu thế? Sao tôi lại không nhìn thấy nhỉ?”
Trình Phong lập tức trợn mắt, kinh ngạc chỉ thẳng tay vào bức tường đối diện hỏi: “Bách Phú, chữ to màu đỏ lớn thế này mà cô không nhìn thấy, lẽ nào cô lại cận nặng hơn rồi à?”
Bách Phú có chút lo lắng hỏi lại: “Anh Trình, anh có sao không thế? Tôi thực sự chẳng nhìn thấy gì cả mà?”
“Làm sao thế được? Cô nhìn này… …” Nói xong, Trình Phong đột nhiên ngừng lại, vô cùng hoang mang nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt một hồi lâu mới nói, “Á … …cái này… ….có lẽ do tối qua không nghỉ ngơi tốt, tôi nhìn lầm rồi.”
Trình Phong ngại ngùng cười hai tiếng với Bách Phú, cô cũng không truy vấn thêm, đành cười cười tạm biệt Trình Phong, rồi bước tới thang máy trước. Trình Phong đi theo phía sau mấy lần quay lại nhìn bức tường trắng như tuyết kia, sau đó nhanh chóng theo chân Bách Phú vào thang máy.
Ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, Trình Phong vẫn có chút thất thần, anh ta rõ ràng là nhìn thấy trên tường có một chữ màu đỏ, sao lại chớp mắt đã không thấy đâu nữa? Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
Đối với một người chuyên tâm với công việc mà nói, thời gian một ngày rất nhanh đã trôi quá. Nhất là dưới tay Kỷ Nhan, càng đừng nghĩ tới chuyện có thời gian lười nhác. Trình Phong ngồi phía bên ngoài lắc lắc cái cổ đau nhức, từ cửa sổ nhìn vào Kỷ Nhan đang dốc sức làm việc ở bên trong. Cô ấy lại phục hồi lại sự lạnh lùng và cách làm việc điên cuồng như ngày nào, người khác có thể nhìn không ra, chứ Trình Phong luôn tỉ mẩn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được sự bất thường của Kỷ Nhan. Có điều việc của người khác thật sự khó mà can dự vào, nhất là đối với người có lòng tự tôn đặc biệt cao như Kỷ Nhan. Vì vậy, Trình Phong chỉ chào hỏi một cái, rồi thu dọn đồ đạc quay về.
Đến bãi để xe, Trình Phong bước đến chỗ chiếc Camry của mình, song còn chưa đợi anh ta đi đến cửa xe, đã lại phát hiện thấy một chữ màu đỏ tươi! Lần này Trình Phong cẩn thận nhìn thật kỹ, song con chữ này vô cùng mờ ảo, giống như bị một tầng nước phủ lên vậy, căn bản không thể nhìn thấy gì. Trình Phong nhíu mày than một tiếng, vừa hay có một người bảo vệ bãi xe đi tới, Trình Phong lập tức chỉ cửa xe mà trách mắng anh ta.
Nhìn thấy Trình Phong trước giờ luôn nhu thuận tức giận đến nhường này, người bảo vệ kia lập tức căng thẳng gọi cho đội trưởng La của đội bảo vệ, hơn nữa còn cẩn thận tìm hiểu tình hình. Đội trưởng La nghe thấy Trình Phong trách mắng cũng vô cùng căng thẳng, vừa cho người đi kiểm tra băng ghi hình ở nhà xe, vừa dùng tay sờ sờ lên con chữ mờ ảo kia, còn có chút nhíu mày chán nản.
“May mà lần này là xe của tôi, nếu là xe của khách thì phải làm sao?” Trình Phong nghiêm túc hỏi.
“Vâng, vâng, vâng, là chúng tôi làm việc không đủ chuyên cần. Xin lỗi, giám đốc Trình, đợi chúng tôi kiểm tra rõ ràng xong nhất định sẽ có cấu trả lời cho ngài.” Câu trả lời nghiêm túc của đội trưởng La đã khiến cho tâm tình Trình Phong yên tĩnh được phần nào.
Đợi sau khi mọi người đã đi khỏi, Trình Phong tự mình dùng ngón tay chạm thử vào con chữ kia. Đồng thời, anh ta cũng phát hiện ra điểm bất thường. Con chữ đỏ đó khi dùng tay sờ lên cảm thấy xung quanh rất trơn mượt, giống như … …giống như nó được in thẳng vào trong đó vậy. Nếu như đây không phải là chiếc xe anh ta đã lái lâu nay, thì anh ta sẽ nghi ngờ đây là in lên mất. Thảo nào mà đội trưởng La của đội bảo vệ lại cau mày liên tục như vậy.
Gần đây chuyện kỳ quái xảy ra quá nhiều, đầu tiên là Bách Phú gặp phải quỷ, sau lại là hình ảnh ảo giác kỳ dị xuất hiện trên trời đêm, rồi cái chết cổ quái của Diêu Diệp, Thái tử gia và Kỷ Nhan đính hôn rồi chia tay, Bách Phú cũng từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga xinh đẹp… …quá nhiều những việc khó hiểu. Trình Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đúng là nhân sinh vô thường, còn những gì anh ta có thể làm chỉ là cố gắng chăm chỉ sống qua mỗi ngày.
Mười Ba Lời Nguyền Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s