Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 347 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hải thức giấc nhưng vẫn chưa muốn ra khỏi giường. Hà Nội hãy còn là mùa xuân, trời không còn rét mướt nhưng vẫn se lạnh. Khải nhìn qua cửa sổ căn phòng trên lầu ba khách sạn Jade, nơi Khải cư ngụ hơn ba tháng nay, từ ngày được gửi sang giúp việc cho Ngân Hàng Quốc Tế tại thủ đô của VN. Nắng đã lên cao, và tiếng động của đủ loại xe gắn máy nghe lao xao từ dưới đường. Khải vặn người nhủ thầm, chủ-nhật chẳng lẽ nằm trong phòng, chắc là ra phố kiếm cái gì ăn, và nhân tiện mua quà cho mẹ. Ngày Mother Day ở bên đó đã gần kề. Thế nào mẹ mong mình về như mọi năm. Năm nay con ở xa quá, lớn rồi mà con vẫn nhớ mẹ như những ngày còn thơ dại, mẹ biết không.
Phố Hàng Đào lúc nào cũng đông đúc. Khải đi lẫn trong đám người hỗn tạp. Vài du khách ngoại quốc ngơ ngác nhìn, thấy gì lạ là đưa máy chụp hình, thỉnh thoảng dừng chân mỉm cười thân thiện với những người bán hàng. Khải qua lại đây nhiều lần, mắt nhìn vu vơ, tìm kiếm xem có gì mua được cho mẹ hay không. Chiếc áo gấm ngắn treo lơ lửng ngoài hiên tiệm bán đồ kỷ niệm đập vào mắt Khải. Anh dừng lại đứng nhìn, cô bán hàng xinh xắn mỉm cười cất tiếng chào:
- Thưa ông cần gì ạ.
Khải hơi ngạc nhiên. Thường thì những người bán hàng mời chào không được lịch sự như vậy, đôi khi cộc lốc và thiếu thiện cảm như không muốn mất thì giờ. Khải mỉm cười với cô gái, chỉ chiếc áo:
- Cô cho xem cái áo treo trên kia.
Cô bán hàng vui vẻ:
- Vâng. Xin ông đợi một tí.
Cô nhanh nhẹn trở vào trong, mang ra một cái que dài có móc, khều chiếc áo xuống trao cho Khải với nụ cười:
- Gấm Thượng Hải đó thưa ông. Bà nhà mặc sẽ rất đẹp.
Khải mỉm cười, mân mê vạt áo:
- Vâng, đẹp lắm, nhưng người đứng tuổi đã gần 60 mặc có hợp không cô?
Cô gái kêu nhỏ như có gì ngượng ngùng:
- Ồ, tôi cứ tưởng …
Khải ngắt lời:
- Tôi mua quà cho mẹ. Không biết là màu này có thích hợp hay không.
Cô gái có vẻ đắn đo:
- Màu xanh lam này tuổi nào mặc cũng thích hợp. Nhưng nếu ông thích màu đậm hơn cho cụ chúng tôi cũng có.
Khải bật cười. Chưa có ai gọi mẹ mình bằng ‘cụ’ cả. Không biết là nghe được tiếng này mẹ sẽ nghĩ thế nào. Chắc là mẹ chẳng vui. Anh gật gù:
- Thôi, chiếc này là được rồi. Bao nhiêu tiền hả cô?
- Dạ, hai trăm ngàn ạ.
Khải gật đầu:
- Cô gói dùm.
Cô bán hàng bỗng nhiên ngần ngừ:
- Ông … ông là Việt kiều?
Khải nhìn cô ta ngạc nhiên:
- Sao cô biết? Trông tôi khác lạ lắm sao?
Cô bán hàng mỉm cười lắc đầu:
- Không phải vậy. Ông … ông không mặc cả, không trả giá như người địa phương.
Khải mỉm cười:
- Tôi … tôi sợ bị mắng lắm!
Cô bán hàng lấy bàn tay che miệng, ánh mắt thay nụ cười dấu sau bàn tay:
- Đúng là Việt kiều. Xin ông một trăm năm mươi ngàn thôi.
Khải mở to mắt không tin:
- Thật hả cô? Tôi tưởng bán cho ngoại kiều cô phải tăng giá lên chứ.
Cô bán hàng lắc đầu:
- Ở đâu đó người ta thường làm vậy, nhưng chúng em thì không như thế.
Khải hơi ngỡ ngàng, anh nhìn cô gái thật lâu làm cô ta ngượng ngùng cúi mặt:
- Tôi xin lỗi. Quả tình tôi khá ngạc nhiên. Cô … cô gì nhỉ? Tôi xin phép hỏi tên cô được không?
Cô bán hàng ngửng lên nhìn Khải, lảng tránh ánh mắt như đợi chờ của anh:
- Em … tên em là Thúy-Uyển.
- Cám ơn cô Uyển, còn tôi là Khải. Gặp được người chân thật như cô ở chốn này thật là khó. Bây giờ nhờ cô gói cái áo cho cẩn thận để tôi gửi về Mỹ cho mẹ tôi. Đã biết nơi đây, sau này cần gì tôi sẽ trở lại. Tôi có mấy cô em gái, chúng nó cứ đòi tôi mua quà VN mà tôi chẳng biết mua gì và ở đâu. Cô là chủ cửa hàng này?
Thúy Uyển vừa nhanh nhẹn gói hàng vừa trả lời:
- Thưa ông không. Cửa hiệu này của bà cô họ. Uyển chỉ là người làm công.
Khải bông đùa:
- Thế cô không sợ chủ mắng vì dám bớt tiền cho khách hàng sao?
Trao gói áo và nhận tiền từ tay Khải, Uyển mỉm cười:
- Không đâu. Cám ơn ông, và rất mong ông trở lại.
- Lúc nào cô cũng có mặt ở đây chứ?
Uyển gật đầu:
- Vâng, trừ những lúc đi học thêm tiếng Anh, và ngày thứ Hai trong tuần, cô của Uyển ra trông cửa hàng, cho phép Uyển nghỉ ở nhà, hoặc đi kiếm việc làm.
Khải ngạc nhiên:
- Kiếm việc làm? Tôi tưởng …
Thúy Uyển e dè:
- Uyển mới tốt nghiệp ngành ngoại thương. Tiếc là sinh ngữ kém quá nên vẫn phải đi học thêm, và vẫn đi kiếm việc làm cho thích hợp với ngành học của mình.
Khải thở dài:
- Tôi hiểu rồi. Thời buổi mở cửa nhưng công việc cũng vẫn không dễ tìm. Thôi, xin chào cô Uyển nhé. Tôi sẽ trở lại. Cám ơn lòng tốt của cô rất nhiều.
Thúy Uyển cúi đầu cám ơn lại, đưa mắt nhìn theo Khải đi lẫn vào đám đông. Từ ngày ra bán hàng tại đây Thúy Uyển đã gặp nhiều hạng người, ngoại quốc cho Thúy-Uyển bập bẹ tiếng Anh cũng có, du khách nội địa ra thăm thủ đô cũng nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp một người khách đi một mình, bỡ ngỡ nhưng lịch sự như người đàn ông vừa tới mua hàng. Thúy-Uyển mỉm cười nghĩ thầm, không biết ‘anh chàng’ mua áo cho mẹ hay mua cho người yêu nhưng ngượng không dám nói thật. Bỗng dưng Thúy-Uyển xấu hổ, ồ mà việc gì đến mình!
Mùa Thu Không Đến Mùa Thu Không Đến - Sưu Tầm