Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Thế Lữ
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Vu Quynh Anh
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 756 / 6
Cập nhật: 2015-11-07 08:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hiếc ôtô hàng chạy Đồ Sơn - Hải Phòng vừa đỗ ở bến Xăm thì người ngồi bên trái tôi ghé tai tôi khẽ nói:
- Người ngồi trước mặt chúng ta là người hội kín đấy.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Thực không?
- Thực, chính hắn là một người hội kín…
- Sao ông biết?
Người kia càng ghé lại gần tôi, hai mắt liếc ra một cách bí mật:
- Tôi biết đích hắn thế, vì, ông trông kia kìa, hắn ta đang nhìn qua cái điếm canh kia ra dáng e dè, như lo rằng có người lên khám xét.
Tôi sực nhớ hôm ấy là ngày mồng một tháng năm Tây. Hồi đó hay có những vụ biểu tình, nên họ canh phòng cẩn mật lắm.
Nhưng bảo rằng cái người đàn ông trẻ tuổi, gầy gò, mặc áo vải thâm, đội mũ trắng, đang ngồi đối diện tôi, là một tay hội kín vì hắn chú ý đến cái điếm canh kia, thì vô lý thực. Người đâu rõ khéo đa nghi.
Tuy tôi nghĩ thế, nhưng lời nói của người ngồi bên cạnh cũng làm cho tôi hơi khó chịu đôi chút. Rồi từ lúc đó, tôi cứ để mắt xem xét người đàn ông gầy gò kia hoài.
Người này trạc độ hai mươi, da mặt hơi xanh, nét mặt rắn rỏi. Đôi mắt rất linh động nhìn mọi người một cách khinh bỉ như nhìn kẻ thù. Hắn ta để trong lòng một gói gì bọc trong tờ báo Tây, một tay cẩn thận giữ lấy gói ấy, một tay cầm tờ nhật trình mở một nửa, nhưng lúc ấy hắn không đọc.
Tôi định mượn tờ báo để gợi câu chuyện với hắn, nhưng hắn xẵng tiếng trả lời:
- Tôi đọc chưa xong!
Mà hắn có đọc qua chữ nào đâu? Hắn mải nhìn các người trong xe, rồi lại chăm chú ngoảnh đầu ra nhìn bộ binh khí là những giáo, mác, đinh ba, câu liêm đã rỉ cắm lên một cái giá tre ở trước cửa điếm canh. Mặt hắn lộ vẻ băn khoăn khó chịu.
Mãi đến lúc xe chạy, hắn tay mới quay xuống với tờ báo. Nhưng chỉ nhìn qua mấy mục rồi cứ gườm gườm liếc trông các người ngồi chung quanh.
Người bên cạnh tôi lại bấm tôi, khẽ nói:
- Đấy, ông xem đấy, hắn không phải tay vừa đâu. Không là “người lương thiện” đâu!
- Ông quá nghi ngờ đấy thôi. Người hội kín nào dám đi qua đây…
- Không phải là tôi nghi ngờ… Người này trông giống một tay hội kín trên báo lắm
- Sao lại hội kín trên báo?
- Một người có in hình trên báo. Ông nghe chưa ra à?
Tôi tỏ ý không tin, thì người kia không bằng lòng, nói:
- Đấy, rồi ông xem tôi nói có sai không? Chốc nữa xe đến cầu huyện Rào, người ta khám xét kỹ càng thì chắc thế nào hắn cũng bị bắt.
Biết rằng cùng một chuyến xe với mình có một người hội kín, nhất là vào giữa hồi dễ bị tình nghi như hồi đó thì còn khó chịu nào hơn không? Tôi muốn quên người trẻ tuổi trước mặt đi, không muốn nghĩ ngợi lôi thôi như anh chàng đa nghi bên cạnh. Ấy thế mà anh chàng thỉnh thoảng lại ghé sát tai mình thì thầm và bắt mình phải chia sẻ cái lo ngại vô lý của hắn!
Xe chạy tới con đường rẽ sang Kiến An lại đỗ.
Người bạn ngồi cùng một ghế với tôi càng ra vẻ lo ngại thêm. Rồi không biết nghĩ ngợi thế nào, chàng ta kéo ô, lách qua mọi người để xuống. Tôi hỏi:
- Ông về Hải Phòng kia mà?
- Phải. Nhưng tôi muốn xuống đây.
- Nhưng còn xa mới đến Hải Phòng…
- Được. Tôi đi xe sau cũng được.
Tôi muốn hỏi nữa thì hắn đã xuống khỏi xe. Tôi ngoái đầu ra ngoài trông theo thì thấy hắn ra chiều khoan khoái như cất được gánh nặng.
Xe chạy liền.
Tôi bị mấy người mới lên chen dữ quá, suýt tụt cả khăn. Người đối diện tôi trông vẫn bình tĩnh như thường, trên nét mặt lạnh lùng thản nhiên của hắn ta, tôi chỉ thấy linh hoạt có hai con mắt.
Tôi chợt nghĩ: “Ừ, thế ngộ hắn là người của hội kín thật thì sao?”. Rồi tôi đâm lo. Lúc nãy vừa cười anh chàng ngồi bên cạnh là gàn, mà đến bây giờ mình cũng dở hơi nốt. Hội kín thì hội kín chứ, mình có liên can gì với họ đâu mà sợ lụy đến mình. Nhưng tôi vẫn không được yên lòng, tôi vẫn băn khoăn, hình như tâm trí còn cảm thấy có một điều nguy hại xảy tới…
Tôi muốn nghĩ đến những chuyện khác, những cái phiền muộn riêng, để quên nỗi lo ngại kỳ dị bấy giờ đi. Tôi muốn quan sát các người nhà quê trong xe, muốn tìm những dáng điệu ngộ nghĩnh của họ để “giải trí”. Nhưng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người “hội kín” ngồi trước mặt và chốc chốc lại phải đưa mắt nhìn hắn ta.
“Ừ, tại sao hắn cứ cầm mãi tờ báo kia như người vờ đọc thế? Mắt hắn sao có vẻ đăm đăm như người đang tính đến một việc ghê gớm gì? Mà còn cái gói kia…! Gói gì mà to thế? Mà sao hắn giữ cẩn thận quá như thế?…”
Tôi bỗng rợn người lên: tôi vừa trông rõ những hình to bằng nắm tay, tròn, rắn, in lẫn dưới lần giấy gói, và chợt có cảm giác rằng đó là những quả bom!
Rồi cái hạt nghi ngờ mà người đàn ông lúc nãy gieo trong trí tôi cứ nở to mãi ra. Sau cùng tôi không ngờ nữa: tôi tin là sự thực.
“Trời ơi! Quả bom! Bây giờ mà hắn vô ý đánh rơi xuống thì tiêu cả lũ!”
Tôi nghĩ bụng thế rồi bắt đầu sợ hãi không biết chừng nào mà kể. Nhưng hắn không vô ý đâu. Hắn cẩn thận giữ gìn những quả bom kĩ, có nhẽ lại hơn tính mệnh hắn. Người ta chen nhau trên ôtô, thích hắn, đẩy hắn, ngã lên vai, dẫm lên chân hắn: hắn vẫn mặc kệ, nhưng đừng ai đụng đến quả bom.
Một lần có người nhà quê rút cái đòn gánh dưới gầm ghế lên, lóng ngóng thế nào chực gạt phải cái gói giấy. Hắn vừa hất cái đòn gánh ra, vừa quát một tiếng thực lớn: “Này khéo!” khiến cho mọi người đều đổ dồn mắt lại nhìn hắn. Hắn lại ngồi lặng thinh ngay.
Ô-tô gần tới cầu Rào, đang chạy hơn 30 cây số một giờ, phải hãm chậm lại.
Mọi người trong xe xì xào nói đến những tiếng: “cảnh sát - khám - bắt - chung thân…”
Hắn ta vẫn ngồi yên chỉ hơi cau mày.
Người tài xế quay đầu lại nói:
- Các ông lấy thẻ sẵn ra để sang cầu cho người ta khám.
Mặt người hội kín bỗng như tái đi, và như có một vẻ quả quyết khác thường. Hắn gập nhanh tờ báo lại, nhìn các người trên xe một lượt rồi ngồi thẳng người lên.
Tôi hiểu rồi.
Cái nguy hại mà tôi cảm thấy lúc trước đã sắp xảy đến.
Theo các truyện trinh thám tôi đã đọc: thì người bị bắt mà túng thế, thường tự hại mình để luôn thể hại cả những người vây bắt mình. Vậy cái gói tạc đạn kia, nếu bị người ta khám xét ra, và nếu bọn cảnh sát chực lôi thôi, thì người “hội kín” sẽ thản nhiên, nâng cao gói ấy lên, rồi… một tiếng “BOOM!”… thế là xong chuyện.
Tôi đã có ý coi chừng trước: định rằng hễ người kia định giở cái kế ghê gớm ấy ra thì đã có tôi ở đó, tôi sẽ hết sức ngăn.
Khốn nỗi, xe chật như nêm, lại gặp lúc xôn xao, người tìm thẻ đánh rơi, người sắp đồ đạt mang xuống: không thể nào cử động dễ dàng được. Tôi bị hai người ngồi cạnh ép chặt lấy hai bên hông, nên thò tay lấy được thẻ trong túi, rồi không thể nào rút tay ra được.
Người “hội kín” thấy tôi giãy giụa để kéo tay lên thì nhìn tôi chòng chọc. Còn tôi trong lúc ấy, tôi cũng không rời mắt khỏi gói tạc đạn của hắn ta.
Xe đã qua cầu.
Rồi đỗ.
Năm người cảnh sát oai vệ tiến đến:
- Mọi người trên xe phải xuống hết. Rồi đưa thẻ ra xem!
Tôi cố chết lách được ra khỏi xe thì bị người đội cảnh sát hỏi:
- Đứng lại. Thẻ đâu?
- Ông đội ơi, ở trong xe này…
- Có thẻ không?
- Có. Nhưng tôi muốn nói…
- Đưa thẻ xem đã!
Tôi bực mình quá, nhưng cũng phải đưa thẻ ra.
- Trong chuyến xe này… hình như có một người mang quả bom đấy!
Người đội cảnh sát trả thẻ tôi và trừng mắt nhìn:
- Ông bảo sao?
- Trong xe có người hội kín!
- Đâu?
Tôi ngoảnh lại xem.
Người hội kín của tôi đang cẩn thận ôm gói quả bom bước xuống. Mặt hắn vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng quả quyết từ nãy. Tôi khẽ nói với viên cảnh sát:
- Kìa. Nhưng ông phải coi chừng đấy, đừng để hắn ném cái gói giấy xuống đất.
Người cảnh sát hiểu ý, đi đến tận bên người kia:
- Thẻ anh đâu?
Người hội kín thông thả đáp gọn luôn một câu:
- Tôi không có thẻ.
Tôi rùng mình lên một cái, như nghe thấy tiếng hô bắn một người tử tội. Viên cảnh sát mặt tái đi, chưa biết tóm ngay cổ thằng cha bướng bỉnh ấy hay nên hỏi qua loa rồi thôi. Vì có lẽ ông ta cũng nghĩ như tôi: họ túng thế họ đâm liều mất.
Tôi khẽ bảo người cảnh sát:
- Ông liệu giữ lấy gói giấy đi, rồi hỏi gì hẵng hỏi..
Viên đội cảnh sát gật gù, đưa mắt cho mấy người đi theo, rồi lẹ tay giật lấy gói tạc đạn. Người hội kín hốt hoảng chực với lại, nhưng đã bị hai người giữ chặt lấy tay.
Lúc ấy viên cảnh sát mới dám hỏi:
- Anh ở đâu đến?
- Ở Đồ Sơn.
- Ở nhà Thờ…
- Hừ! Nhà Thờ… anh đi đạo hội kín hẳn. Được, nhưng rồi tôi sẽ biết. Anh định đi đâu?
- Tôi có việc lên nhà thương Nam Pháp, ở gần đây… Tôi đưa ít thuốc lên cho mấy người ốm…
- Phải. Tôi biết. “Thuốc” cho những "người ốm” đó ở trong gói này chứ gì?
Nói được một câu chế giễu lý thú như thế, viên đội cảnh sát mỉm cười ra dáng đắc ý lắm. Rồi ôm ta lại hỏi:
- Thế thẻ anh đâu?
- Tôi chưa có thẻ vì tôi là người chưa đến tuổi, lại là người tu hành. Tôi đã có thư của nhà Chung… Thư ấy… tôi để trong cái gói kia, ông giở ra mà xem.
Thấy câu nói khả nghi, tôi sợ rằng đó là một cái mẹo của người hội kín. Tôi toan cản lại, nhưng người cảnh sát đã đặt gói quả bom lên mặt đường nhựa và đã bắt đầu bỏ lượt giấy bọc ngoài.
Mặt ông ta nửa có vẻ nghiêm nghị, nửa có vẻ khôi hài, nhưng hai tay ông ta hơi run, như không nén nổi sự cảm động.
Bắt được một tay “hội kín” mang những đồ quốc cấm quan trọng đến như thế, có phải chuyện vừa đâu. Mà công trạng của mình chắc không nhỏ.
Người đội cảnh sát lóng ngóng mãi, bỏ lại tờ giấy bọc ngoài lại thấy một tờ giấy bọc trong, rồi lại đến một tờ giấy thứ ba nữa.
Lúc tờ báo sau cùng đã mở ra thì ngổn ngang thấy mấy lọ thuốc Tây bên cạnh một mảnh giấy gấp, với lại… mười mấy cái ống giác bằng thủy tinh.
Thì ra người “hội kín” của tôi quả là một người tu hành, một “thầy bổn” đem thuốc đi cho “kẻ liệt”!
Một Người Lạ Một Người Lạ - Thế Lữ