Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Try Họa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Triền Miên (H)
ế Tịnh Huyên vào tẩm điện, cẩn thận thay y phục cho hắn và nàng xong. Hắn cầm tay Tịnh Huyên kéo nàng vào lồng ngực, để nàng ngồi trên đùi hắn, trầm giọng nói
-“Bỗng nhiên ta cảm thấy mình thật vô dụng “
-“Uhm … “ _ Tịnh Huyên nương theo dựa vào bã vai hắn bâng quơ đáp
-“…”
-“Ta có thể tự bảo vệ mình “
-“Nhưng ta muốn bảo vệ nàng “
Tịnh Huyên rời khỏi bã vai của hắn, nhìn vào đôi mắt đen hẹp dài của Cổ Thần Phong. Trước đây trong đôi mắt đen ấy ngoài sự tĩnh lặng còn có sự tự tin …sự tự tin tuyệt đối vào bản thân, nhưng lúc này, nàng lại thấy thấp thoáng trong ánh mắt ấy có sự bất lực và lo lắng. Không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, chuyện vừa rồi hẳn đã làm nam nhân này rất lo lắng. Tịnh Huyên nâng môi in lên khóe miệng Cổ Thần Phong một nụ hôn, mỉm cười nói:
-“Phong, ta muốn là sánh vai bên chàng_là một người vợ chứ không phải là gánh nặng. Chàng đã hứa sẽ tin tưởng ta, nhớ chứ? “
-“Được, ta tin nàng “
Trầm mặc một chút, Cổ Thần Phong tin tưởng đáp lại nàng. Đúng vậy, Mạc Tịnh Huyên là thê tử của hắn, hắn tất nhiên muốn bảo vệ nàng một cách tốt nhất …nhưng như vậy đồng nghĩa với việc hắn xem nhẹ khả năng của nàng. Hắn tin tưởng thể tử của hắn nói được làm được. Dù vậy, hắn sẽ ở phía sau, lặng lẽ bảo vệ nàng!
Nghĩ xong Cổ Thần Phong cuối xuống, hôn lên môi nàng, nhay nhay nhẹ bờ môi đỏ mộng. Tịnh Huyên gần đây mới phát hiện, phu quân của nàng rất thích cắn gặm nha, không biết hắn có phải tuổi chó không nữa? Cắn nhẹ bờ môi nàng xong hắn lại đưa lưỡi vào trong khoang miệng thơm tho không ngừng càn quét bên trong. Tịnh Huyên ngượng ngùng đáp lại hắn.
Hắn nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường, một cánh tay làm gối cho nàng kê đầu, bàn tay thuận tiện trêu đùa ở vành tai và cổ nàng. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi bắt đầu tháo thắt lưng của nàng, rồi từ từ luồn tay vào trong …áo yếm phía trong cứ thế mà tuột xuống. Tịnh Huyên cảm thấy hơi thở mỗi lúc một nặng nề, vài sợi bạc chảy xuống cổ rồi tuột xuống xương quai xanh của nàng. Cổ Thần Phong không ngừng đốt lửa trên người nàng … bàn tay xoa bóp bầu ngực trắng noãn, ngón cái và ngón trỏ không ngừng vân vê viên hồng ngọc trên đỉnh tuyết trắng …
-“Ưmm..a..ha…aa…ưm… “
Cổ Thần Phong thấy Tịnh Huyên thở gấp một cách khó chịu, không nóng vội, môi bắt đầu di chuyển dần xuống cổ nàng rồi xuống ngực … đầu lưỡi vừa chạm nhẹ nhích nhích trêu chọc viên hồng ngọc đã nghe Tịnh Huyên rên lên một tiếng. Miệng Cổ Thần Phong kéo ra một nụ cười hài lòng, rồi ngậm lấy hạt anh đào đó bắt đầu mút mát. Song song đó, tay hắn cũng bắt đầu di chuyển dần xuống phía dưới, đầu tiên là ở vùng bụng phẳng lì của nàng, bàn tay hắn không ngừng vẽ vòng tròn khiêu khích, xong lại trượt xuống dưới lượn lờ trên hai bắp đùi trắng nõn của nàng. Nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra, bàn tay hắn áp lên khu rừng đen nhánh bắt đầu vuốt ve.
Đôi mắt Cổ Thần Phong cười đầy tà ý, bàn tay đang vuốt ve ở đào nguyên của nàng bỗng dừng lại, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ đang nắm chặt đệm giường kiếm chế kích tình, đem bàn tay nhỏ của nàng áp lên long cự cứng rắn và nóng rực của hắn, phả hơi nóng thì thầm bên tai nàng
-“Huyên nhi, giữ nó “
Tay nàng bất ngờ bị áp lên một vật mà ” ai cũng biết là gì “, mặt nàng đỏ như muốn xuấ huyết, tay hơi lúng túng cầm lấy cự vật. Được bàn tay nhỏ ấm nóng chạm vào, một luồng nóng rực dâng trào, ngón tay không an phận của Cổ Thần Phong bằng đầu tách hai cánh hoa mềm mại ẩn mình trong đào nguyên ra, từ từ tiến vào …ngón tay được da thịt nàng bao bọc không bắt đầu vào ra thần tốc. Hơi thở của Tịnh Huyên cũng dồn dập theo nhịp điệu mà Thần Phong mang lại.
-“A…a… Phong …ta… ta chịu…không …nổi “
-“Huyện …Huyên …đợi ta “
Dứt lời, Cổ Thần Phong rút ngón tay mang đầy dịch thể của Tịnh Huyên, đem cự long đến cửa đào nguyên, đem hai chân nàng kẹp chặt hông hắn, thẳng lưng, nâng eo nàng dứt khoát tiến vào
-“A…aa ha …a…ưm..ư..ư “
Tịnh Huyên gương mặt đỏ hồng rên rỉ, tiếng nỉ non đầy non nớt ngọt ngào càng làm Cổ Thần Phong thêm kích động. Thiên hạ dưới thân đầy quyến rũ, hai ngọn nói căng tròn trắng noãn, theo nhịp luật động của hắn mà không ngừng lên xuống. Hắn cúi người ngậm lấy đỉnh núi, gặm mút hồi hơi, lại di chuyển đến vành tai nàng không ngừng thì thầm
-“Huyên nhi …Huyên nhi “
-“Phong …a.ư..aa ưm “
Tốc độ ra vào của Cổ Thần Phong càng lúc càng nhanh, cuối cùng hắn đụng một cái thật mạnh, Tịnh Huyên cong người càng áp sát hắn … chỉ nghe Cổ Thần Phong gầm một tiếng, phóng thích toàn bộ trong cơ thể Tịnh Huyên, mà nàng lúc này thì mềm nhũn, ngực vì thở gấp mà không ngừng phập phồng. Cổ Thần Phong hôn nhẹ lên mi mắt nàng, rồi rút ra khỏi cơ thể nàng, dùng khăn lụa bọc lấy nàng, bế về phía bồn gỗ phía sau bình phong trong tẩm điện. Bồn gỗ này là hắn ra lệnh để ở đây, để tiện mỗi khi hai người ân ái xong, sẽ vệ sinh, vì hắn biết nàng thích sạch sẽ. Lau rửa qua loa cho cả hai xong, hắn đem áo lụa khoác lên mình, lại đem khăn lụa bọc lấy nàng rồi ôm về giường.
Lúc quay lại, thì thái giám đã thay đệm giường mới, Cổ Thần Phong đặt nàng lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng xong rồi mới tháo giày, chui vào chăn, hôn nhẹ lên trán nàng … một giọng nói mang chút ngọt ngào lẫn buồn ngủ nhẹ cất lên
-“Ngủ ngon, Phong “
-“Ngủ ngon, Huyên nhi “
Sáng hôm sau khi Tịnh Huyên tỉnh lại thì Cổ Thần Phong đã lên triều. Vừa nhích nhẹ thân thể, một trận đau nhất kéo đến, thắt lưng như muốn nứt ra … Tịnh Huyên khẽ cắn môi than thầm đúng là “ ăn no sinh dục “ mà. Nghe bên trong có tiếng động, Tiểu Linh Tiểu Nhu cùng Thẩm cô cô tiến vào, bưng nước và đồ dùng giúp nàng vệ sinh cá nhân. Vừa búi tóc cho nàng, Thẩm cô cô vừa nói
-“Tiểu thư, hôm nay người phải qua chỗ Lịch quý phi “
-“Huh? “ Tịnh Huyên nhướng mi mắt lười biếng thắc mắc
-“Hôm nay các phi tần đều qua đó để tặng quà cho tiểu hoàng tử, người không đi sợ rằng sẽ có người nói thị phi “ Ngừng một chút Thẩm Tương Dư lại nói tiếp “ Không phải người có chuyện muốn xác định sao? “
-“Tiểu hoàng tử gì chứ, còn không biết là của ai, hừ “ _ Tiểu Linh nghe Thẩm cô cô nói thế thì bất mãn bĩu môi phủ định
Thẩm Tương Dư cùng Tịnh Huyên thấy vậy, tích tắc liếc nhìn nhau, rồi Thẩm cô cô nhẹ giọng nhắc nhở
-“Tiểu Linh, ăn nói phải cẩn thận, phải biết trong cung là “tường có tai” đấy “
-“Vâng, nô tì biết rồi “ _Tiểu Linh xụ xuống, vẻ mặt như một hài tử làm sai vừa đưa trâm cho Thẩm cô cô vừa nhỏ giọng nói
Thẩm Tương Dư thấy vậy thì lắc lắc đầu cười trừ. Tịnh Huyên cũng không trách gì, lại nhìn thấy Tiểu Nhu đang bận bịu lựa chọn y phục cho nàng. Hừm … cũng nên đi xác định một chuyến, nếu nàng đoán không sai thì chắc hôm nay sẽ biết thôi.
-“Lấy bộ màu trắng thêu hồ điệp đi “
-“Bộ này sao tiểu thư … “ Vừa nói vừa đưa y phục cho nàng xem
-“Uhm “
Mặc xong y phục, một thân áo trắng thêu hồ điệp nhiều màu, tay áo rộng khoác theo một dải lụa hồng phớt nhìn rất nhẹ nhàng. Tóc búi cao, trâm cài leng kheng rung rinh trong gió. Ánh mắt nhìn mình trong gương xong di chuyển đến hộp gỗ trên bàn, không biết nàng lấy cái gì đó từ hộp gỗ, bỏ vào trong túi hương bên hông,
-“Đi thôi “
Khi đoàn người của Tịnh Huyên rời khỏi Cảnh Dương Cung thì phía sau, một bóng dáng cũng từ Cảnh Dương Cung vội vã đi ra, lén lút đi về một hướng khác. Bóng dáng lén lút đó bẩm báo lại cho người núp sau hòn dã sơn những gì mình nghe được, xong xuôi lại hành lễ cúi đầu rồi trở về Cảnh Dương cung. Phía sau hòn dã sơn, ánh mắt dữ tợn của nữ nhân thật đáng sợ, nụ cười trên môi đầy âm ngoan (âm hiểm, ngoan độc )
“Hừ, nghĩ rằng “sinh “ một hoàng tử như vậy thì có thể yên ổn sao, thật là ông trời cũng giúp ta “ Suy nghĩ một lúc, nữ tữ phất tay áo, quay lưng đi về phía Hàm Phúc cung
Mây Khói Ngang Mi Mây Khói Ngang Mi - Try Họa