Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Không Thành Kế
rương Giác kỳ quái thấp giọng hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy? Còn không chạy mau lên? Tinh lực của ta chẳng còn nhiều nữa đâu, không thể nào phóng sét đối phó với đại quân phía sau được đâu.
Tôn Vũ thấp giọng nói:
- Ta biết, nhưng cứ chạy trốn không phải là biện pháp tốt, ở đây dọa bọn họ một chút cho vui, đợi khi trời tối, hai người chúng ta cưỡi ngựa chạy trốn sẽ hòa lẫn vào bóng tối. Bọn họ có đại quân, khi trời tối sẽ không tiện hành quân, hai người chúng ta sẽ lợi dụng lúc này mà nghỉ ngơi một chút.
Hai người giả vờ đi chậm rãi vào trong doanh trại. Tôn Vũ còn thuận tiện lệnh cho NM01 nói:
- Đi tới bên cạnh Lý Thôi, Quách Dĩ nghe lén xem hai người bọn họ nói những gì, nếu các nàng muốn liều lĩnh xông vào doanh trại thì ngươi mau chóng đến thông báo cho ta.
NM01 lập tức bay ra khỏi người Tôn Vũ đến bên cạnh Lý Thôi, Quách Dĩ.
Lý Thôi, Quách Dĩ thấy hai người đi vào trong hàng rào liền sững sờ một chút, có nên tiến vào giết bọn chúng hay không? Theo thám tử báo tin Lữ Bố đã đả thương tất cả các tướng lĩnh quân liên minh, Điêu Thuyền đã khuynh đảo làm tê liệt tất cả binh lính quân liên minh, về lý thuyết quân liên minh sẽ không còn sức chiến đấu nữa.
Quách Dĩ hừ lạnh nói:
- Là kế thành trống, hai người chúng ta dẫn quân tiến vào là được, doanh trại nhất định đã trống không.
Lý Thôi lại có vẻ thận trọng hơn, nàng nhìn doanh trại một chút rồi nghiêm túc nói:
- Cũng không nhất định, thủ lĩnh quân Hoàng Cân là Trương Giác đã tới đây, trong doanh trại không hẳn chỉ có quân liên minh, nói không chừng quân liên minh đã bỏ chạy, nhưng có thể bên trong lại toàn là quân Hoàng Cân. Nếu chúng ta cứ thế xông vào vừa vặn trúng phải mai phục của quân Hoàng Cân thì sao, theo ta nên phái một đội quân vào trước thăm dò.
Quách Dĩ lắc đầu:
- Một đội quân cỏn con đó, có Trương Giác ở đây, nàng chỉ tiện tay bắn ra một vài tia sét đã thiêu rụi cả đội quân rồi, trinh sát cũng vô dụng.
Hai người đang thương nghị lại không ngờ NM01 đã bay tới bên cạnh họ nghe rõ ràng những lời bọn họ vừa bàn bạc, sau đó nó nhanh chóng báo lại toàn bộ nội dung đoạn hội thoại vừa rồi cho Tôn Vũ.
Tôn Vũ nghe xong nghĩ thầm: Lý Thôi này sức tưởng tưởng đúng là phong phú, nàng lại còn cho rằng mình giấu quân Hoàng Cân ở đây, cũng tốt, ngươi đã lo như thế, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem.
Tôn Vũ đi vào trong doanh trại lặng lẽ giao cho NM01 vài việc, NM01 bay đến đằng sau doanh trướng, bay lên đỉnh doanh trướng thả ra hai chữ lam sắc rất to “Hoàng Cân”. Hai chữ này cố ý chỉ để một nửa trên đỉnh trướng, nếu nhìn từ vị trí của Lý Thôi, Quách Dĩ thì chỉ thấy mặt trên của hai chữ “Hoàng Cân”, nửa phía dưới toàn bộ đặt đằng sau doanh trướng.
Nếu chỉ nhìn phía trên trông như có ngươi đứng đằng sau doanh trướng sử dụng ngự binh kỹ “Hoàng Cân”, nhưng bởi vì không che giấu tốt cho nên mới phát ra một nửa chữ lam sắc trên đỉnh trướng.
Lý Thôi, Quách Dĩ không hề khó khăn liền phát hiện ra nửa chữ này, hai người nhìn nhau cười, đập tay vào nhau nói:
- Giặc Hoàng Cân quả nhiên ngu xuẩn, ngay cả mai phục cũng không núp hết, lại hiện lên võ tướng kỹ thế kia, ha ha ha, muốn mai phục trong doanh trướng quân liên minh chờ chúng ta tới ư, chúng ta sẽ không mắc mưu đâu.
Lý Thôi cười nói:
- Hai chữ “Hoàng Cân” này, hẳn là ngự binh kỹ của Nhân Công tướng quân Trương Lương, không ngờ nàng có thể chạy được tới đây.
Quách Dĩ cũng cười nói:
- Chắc là người của Địa Công tướng quân Trương Bảo cũng trốn ở bên trong, các nàng cố ý phái Trương Giác ra dụ địch trước muốn vây hãm quân Tây Lương chúng ta ở trong đó, hừ hừ, một đám người quê kệch còn học người ta dùng kế, trước tiên nên học cách trốn như thế nào đi đã, ha ha ha.
Hai người vì sợ có mai phục nên quyết định tạm thời không đi vào trong doanh trại, hai người bọn họ đều mang theo kỵ binh, vốn định đánh rắn đánh giập đầu cho nên không mang theo binh khí công thành, hai người quyết định gửi tin về cho Đổng Trác yêu cầu viện quân để tiến đánh doanh trại. Lúc này trời đã tối, muốn tấn công vào doanh trại thì cũng phải để tới ngày mai, vì vậy Lý Thôi, Quách Dĩ hạ lệnh tạm thời dựng trại nghỉ ngơi cách doanh trại quân liên minh một dặm về hướng Tây, chờ sáng hôm sau viện quân tới sẽ đi vào.
Thấy Lý Thôi, Quách Dĩ rút lui, Tôn Vũ rốt cuộc cũng nhẹ thở ra, bây giờ em gái ngoan chắc chắn đã có đủ thời gian bỏ chạy. Một khi “Khuynh đảo chúng sinh” của Điêu Thiền hết hiệu lực, quân Công Tôn sẽ có thể rút lui nhanh chóng, không sợ bị quân Đổng Trác đuổi theo.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ con ngựa trắng đang mệt mỏi không kịp thở, thấp giọng nói:
- Tiểu bạch mã đáng thương, chúng ta rốt cuộc cũng an toàn rồi, ngươi trước tiên đừng nghỉ ngơi vội, chờ chúng ta chạy về hướng đông, để lại cái tòa thành trống không này làm hàng rào cho quân Đổng Trác chơi đã.
Lúc này Trương Giác ngồi trong ngực Tôn Vũ đột nhiên uốn éo người, tay phải cầm kiếm, chỉ vào mắt Tôn Vũ lãnh đạm nói:
- An toàn? Ta thấy ngươi hiện tại chẳng an toàn chút nào, bây giờ ta chỉ cần phóng một tia sét, ngươi lập tức sẽ tới âm tào địa phủ gặp Diêm Vương rồi.
Ách, tự nhiên lại quên khuấy đi mất con lươn phóng điện trong ngực mình, Tôn Vũ lau mồ hôi, vừa rồi Trương Giác không giết mình là vì nàng muốn dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa của mình để chạy trốn, hiện tại đã tạm thời an toàn cho nên nàng lại bắt đầu rục rịch không an phận.
Tôn Vũ trong lòng hơi hoảng hốt nhưng hắn vốn là người tỉnh táo túc trí đa mưu, chỉ trong nháy mắt liền trấn định lại, hắn biết rõ Trương Giác sẽ không giết mình, nếu quả thực nàng muốn giết mình thì từ nãy giờ đã không nói nhảm lung tung, chỉ cần bắn một tia sét thì mình đã xong đời rồi.
Hiểu rõ điều này, trong lòng Tôn Vũ yên tâm hơn, hắn trầm giọng nói:
- Thả tay xuống đi, ngươi không muốn giết ta, sao phải cầm thanh kiếm phóng sét đó chĩa vào người ta làm gì.
- Sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?
Trương Giác lạnh lùng nói:
- Ở Đại Hưng sơn ngươi hại ta chưa đủ sao? Ta không có lý do nào để không giết ngươi cả?
Tôn Vũ bình tĩnh cười, nghiêm túc nói:
- Ngươi có rất nhiều lý do không nên giết ta. Thứ nhất, ta từng bắt ngươi, nhưng ta không giết ngươi, à, không đúng, là ta không đem “Thái bình yếu thuật” này thiêu hủy. Thứ hai, ta không phải là người xấu, đối với ký chủ Trương Bạch Kỵ của ngươi rất dịu dàng. Thứ ba, điểm này là quan trọng nhất, ngươi phóng sét sau đó sẽ hôn mê vài ngày, nếu bây giờ ngươi giết ta, khi ngươi hôn mê sẽ không có ai chăm sóc ngươi.
Nghe mấy lời này, kiếm của Trương Giác đang chỉ vào mi tâm Tôn Vũ liền chậm rãi buông xuống, nàng thở dài:
- Ngươi thực thông minh … Quả thực ta không định giết ngươi.
- Vậy sao ngươi còn chĩa kiếm vào người ta, muốn uy hiếp ta?
Tôn Vũ tò mò hỏi.
Trương Giác cười khổ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Hôm nay cùng ngươi liên thủ chống lại triều đình cũng cảm thấy rất thú vị. Ngươi có rất nhiều võ tướng kỹ khiến ta mở rộng tầm mắt, không thể tin được ngươi lại có thể ngụy trang là “Hoàng Cân”, khó trách lúc trước trong trận chiến tại Đại Hưng sơn, chúng ta lại bị thua bởi ngươi. Phóng sét cả một ngày, ta mệt mỏi quá, để cho ta nghỉ ngơi một lát.
Sau khi nói xong, nàng nhắm mắt lại yếu ớt nói:
- Đừng nhốt ta trong sách suốt như vậy, thỉnh thoảng … hãy cho ta đi ra ngoài hít thở một chút.
Thân thể Trương Giác nghiêng một chút liền ngã vào trong ngực Tôn Vũ, yên lặng ngủ.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nhật ký khoa học gia:
Ngày đó, tại Hổ Lao quan ta vô cùng kinh ngạc trước khả năng mạnh mẽ của Lưu Bị và Điêu Thiền. Ta phát hiện sâu trong lòng mình có một khao khát mãnh liệt. Đúng vậy, nam nhân nào mà chẳng có khát vọng về sức mạnh, tài phú, địa vị, quyền thế. Ta cũng không phải là ngoại lệ, tuy nhiên ta cho rằng bản thân mình không giống người bình thường.
Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên chính là Lữ Bố và Điêu Thiền tuy có sức mạnh vô địch thiên hạ, nhưng lại đánh không lại võ tướng kỹ buồn cười của Đổng Trác, mà cái võ tướng kỹ buồn cười kia lại có một sơ hở, đó chính là ta.
Ta là người duy nhất đến từ thế kỷ 21 có thể đối kháng lại với quyền lực của đế vương, trong nội tâm ta không có sự khống chế hay giam cầm đối với quyền lực. Nếu như trong thiên hạ này Đổng Trác chỉ có 1 đối thủ, vậy đối thủ kia không nghi ngờ gì chính là ta.
Ta chưa bao giờ phát hiện ra bản thân mình cũng quan trọng như vậy, rõ ràng lại có thể thay đổi thế cục.
Có nên phát huy lực lượng này hay không, điều này khiến ta vô cùng băn khoăn.
Từ sau ngày đó, ta thường nằm mơ một giấc mơ, trong mơ ta chữa khỏi bệnh, sau đó thu phục tất cả tinh binh lương tướng trong thiên hạ, đánh bại Lữ Bố và Điêu Thiền, sau đó đi tới trước mặt Đổng Trác, nàng phóng ra “Soán quốc” với ta, ta không hề động thủ, chỉ duỗi tay đẩy nàng một cái nàng liền ngã xuống đất, vì vậy Lữ Bố và Điêu Thiền liền được cứu, toàn bộ thiên hạ cũng được cứu.
Ta thành hoàng đế, hoàng đế chính là ta.
Tôn Vũ
Được ghi lại trong thế giới kỳ dị “Phùng ma nguyên niên”
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++