Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Đổng Trác Đích “Soán Quốc” (2)
hấy Đổng Trác đi tới, Điêu Thuyền liền từ trong kiệu bước ra, khuôn mặt tươi như hoa của nàng khiến cho tất cả các binh lính của Đổng Trác đều ngây ngất, chao đảo mất một hồi, tựa như một hòn đá ném xuống mặt nước gây ra những lớp sóng đồng tâm vậy. Ở đây thì chỉ cần nhìn thấy Điêu Thuyền là tất cả đều rung động rồi. Những binh sĩ này cũng là “người nhà” của Điêu Thuyền mà còn chao đảo, nghiêng ngả vì khuôn mặt thần tiên ấy chứ.
Điêu Thuyền hướng về phía Đổng Trác nói:
- Nghĩa mẫu đại nhân, con và Bố Bố đã đi trước một bước, đã vì nhân đức nghĩa mẫu mà cố gắng giải quyết chiến tranh mà không giết hại bất cứ một ai cả. Mọi chuyện đã ổn cả rồi, liên quân cũng đã thu binh vậy thì tại sao nghĩa mẫu còn cho phát kỵ binh làm gì chứ. Mà quân đội liên minh bây giờ đã mất hết khí lực và tinh thần chiến đấu rồi, nếu như hai vạn kỵ binh của ta đi bây giờ thì sẽ có bao nhiêu người chết chứ. Chỉ cần họ có thần phục nghĩa mẫu thì cần gì nghĩa mẫu phải đuổi cùng giết tận chứ.
Đổng Trác thấy Điêu Thuyền nói vậy thì cười khổ nói:
- Ai dà, tại sao “Soán quốc” của ta khi tác động lên ngươi khác thì chỉ sau một thời gian người đó sẽ khôi phục lại thần trí cơ chứ? Thật phiền phức quá đi mất. Hại ta không thể cho các ngươi đi quá xa ta được, dù sao ta cũng còn phải thường xuyên dùng “Soán quốc” để duy trì tư tưởng cho các ngươi chứ.
Đổng Trác đang cười, đột nhiên chuyển sang lạnh lùng nói:
- Ta đây cần phải nhắc lại và cần phải củng cố cho các ngươi một điểm quan trọng ta chính là hoàng đế, các ngươi đều phải thần phục ta.
Khi nói những lời này trên người của Đổng Trác liền lóe lên ánh lam quang lấp lánh, trên đầu xuất hiện hai chữ lớn “soán quốc”. Chỉ trong nháy mắt vầng hào quang xung quanh người Đổng Trác đã bao trùm tất cả những người ở xung quanh.
Vầng hào quang màu lam kia phóng tới cả chỗ của Tôn Vũ nữa. Tôn Vũ không biết đây là cái gì nữa, anh ta vô thức kéo Trương Bạch Kỵ lui lại đứng sau lưng mình, cho nên vầng hào quang đó không chiếu được vào Trương Bạch Kỵ nhưng nó chiếu rọi hết phần đầu và phần cổ của Tôn Vũ
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Ngoại trừ Tôn Vũ đứng ở trong rừng cây ra còn lại tất cả những người bị ánh hào quang kia chiếu rọi bao gồm Lý Thôi, Quách Dĩ, hai vạn thiết kỵ Tây Lương, thậm chí là cả Lữ Bố và Điêu Thuyền cũng đều cùng nhau quỳ xuống sát mắt đất tung hô vạn tuế.
Đổng Trác lập tức lớn tiếng nói:
- Lữ Bố, Điêu Thuyền, hai người các ngươi lập tức theo ta trở về Lạc Dương, không được ở đây dây dưa, lằng nhằng cản trở Lý - Quách nữa.
Lúc này ánh mắt của Điêu Thuyền và Lữ Bố nhìn mê man, dại dại như trúng ta thuật vậy. Dường như trong ánh mắt ấy có sự kháng cự nhưng cuối cũng cũng không thể chiến thắng được sự kính nể và trung thành đối với hoàng quyền. Nghe Đổng Trác ban lệnh hai người lập tức cúi đầu nói:
- Tuân mệnh.
Đổng Trác hừ lạnh một tiếng rồi cười khẩy, vô cùng tự mãn trước ‘thần thông”của mình. Sau đó nàng ta liền cho ngựa quy đầu khởi hành quay trở lại Hổ Lao quan. Trước khi đi mụ ta còn dặn dò Quách Dĩ và Lý Thôi:
- Hai ngươi hãy nhanh chóng tiến về phía doanh trại của đám liên quân chư hầu kia cho ta. Giết được càng nhiều càng tốt. Hừ! Tốt nhất là giết hết cả cho ta, để ta xem còn kẻ nào dám chống đối, dám cãi lời của Đổng Trác ta không hả.
Lý Thôi và Quách Dĩ không dám ho he một câu nào cả, chỉ “Dạ” một tiếng vâng lệnh
Lúc này Đổng Trác thúc ngựa đi về phía Hổ Lao quan, Lữ Bố và Điêu Thuyền thì như bóng ma dật dờ theo sau Đổng Trác. Tôn Vũ đứng nấp trong rừng cây, chứng kiến toàn bộ diễn biến của “soán quốc”, nên vô cùng kinh ngạc, mồm chữ O mắt chữ A.
Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: Chiêu này của Đổng Trác đáng được gọi là Thần kĩ cũng không ngoa. Chỉ cần trong con người đó có một chút lòng trung nghĩa, mà nói đúng hơn là có một chút kính nể với hoàng quyền ở trong lòng thì chắc chắn người đó sẽ không thể nào chống lại được loại thần kĩ này của Đổng Trác. Với thực lực của Lữ Bố và Điêu Thuyền đã đẩy lui được cả thiên quân vạn mã của mười tám lộ chư hầu vậy mà trước Đổng Trác họ cũng không chịu nổi và không phải là đối thủ của “soán quốc”
Đổng Trác chỉ cần đứng trước mười tám lộ chư hầu mà khởi phát “Soán quốc” thì đảm bảo tất cả sẽ quỳ gối xưng thần trở thành người của mụ ta ngay.
Tôn Vũ nghĩ đến đây chợt phát hiện ra có điều gì đó đặc biết: Đúng rồi! Mụ Tào Tháo kia mà cũng có lòng trung thành với hoàng quyền hay sao? Có lòng kính nể hoàng quyền chăng? Có không? Không hề có một chút nào cả. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, Tào Tháo đã bức ép thiên tử mà hiệu lệnh chư hầu trong thiên hạ. Theo lý mà nói thì Tào Tháo đối vơi hoàng quyền chẳng có chút gì là trung thành hay kính nể cả. Nhưng lòng người vốn phức tạp khó lường. Vì Tào Tháo có quyền thế trong tay cho nên ông ta mới bức ép được thiên tử. Còn nếu như không quyền không thế thì liệu ông ta có không dám không trung thành kính nể với hoàng quyền hay không?
Tất cả mọi người sinh ra và tồn tại trong thời đại này chắc chắn đều không có ngoại lệ. Tất cả đều có lòng nể nang kính phục đối với hoàng quyền. Hay nói cách khác là không ai có thể chống lại Đổng Trác được.
Ngoại trừ … bản thân mình
Tôn Vũ nghĩ tới đây, không khỏi giật mình, kinh ngạc. Vừa rồi rõ ràng ánh lam quang từ thân thể của Đổng Trác có soi chiếu lên người của Tôn Vũ, thế nhưng anh ta không hề có phản ứng gì cả. Trong đầu không hề xuất hiện ý nghĩ sẽ quỳ xuống bái lạy Đổng Trác gì cả.
Vì sao vậy?
Tôn Vũ tự đưa ra lời lý giải: Phải chăng bởi vì bản thân mình đối với hoàng quyền không hề có sự trung thành cũng không có sự kính nể chăng. Mình tới từ một thế giới khác, thế giới đó đang ở thời hiện đại không phải xã hội phong kiến, cho nên bản thân mình đối với hoàng quyền chẳng những không xuất hiện tư tưởng trung thành, kính nể mà trái lại còn xuất hiện tư tưởng lên án, phê phán … Cho nên khi tới thế giới này mình cũng không bị « Soán quốc » kia ảnh hưởng. Như vậy nói không chừng thì bây giờ chỉ có mình là người có khả năng đánh bại Đổng Trác. Trời!
Tôn Vũ nghĩ tới điều này thì kinh ngạc, kích động tới mức, toàn thân run rẩy, miệng lắp bắp: Ta... Ta là người duy nhất trong cái thế giới này có đủ khả năng đánh bại Đổng Trác sao?
Ta đánh bại được Đổng Trác? Cái ý nghĩ này của Tôn Vũ khiến chính bản thân anh ta cảm thấy hoàng sợ. Tôn Vũ thầm nghĩ: Lật đổ được mụ ta, mình sẽ giành được hoàng quyền và đương nhiên sẽ làm hoàng đế …
Trong lòng Tôn Vũ liên tục vẽ ra những viễn cảnh logic mà chính anh ta cũng cảm thấy bất ngờ, sợ hãi. Bất giác Tôn Vũ lùi về phía sau một bước.
Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: Tỉnh táo lại đi nào! Tất cả các tướng lãnh dưới trướng của Đổng Trác mình còn chẳng địch lại được một ai, chứ đừng nói tới việc hạ được Đổng Trác. Mà không chỉ phải đánh với mình Đổng Trác mà còn phải đánh nhau với quân đội của Đổng Trác nữa. Nhưng tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nhiệm vụ trước mắt của mình bây giờ là phải ngăn chặn hai vạn truy binh kia ngay lập tức.
Lúc này Đổng Trác dẫn theo Lữ Bố và Điêu Thuyền đã đi được khá xa. Tuy rằng hai người nghĩa nữ này của Đổng Trác là những con người tài ba thiên hạ vô địch, nhưng lúc nào hai người này cũng đòi Đổng Trác phải nhân nghĩa công bằng. Chỉ điều này thôi cũng khiển cho mụ ta đau đầu lắm.
“Soán quốc” của Đổng Trác tuy rằng uy lực vô cùng nhưng “Khuynh đảo chúng sinh” của Điêu Thuyền cũng là loại võ tướng kĩ có tác dụng không chế tâm linh của đối phương, cho nên bản thân nàng cũng luôn tự sản sinh sức lực và tinh thần để chống lại “Soán quốc”. Đổng Trác nếu muốn khống chế hoàn toàn được Lữ Bố và Điêu Thuyền thì phải thường xuyên sử dụng “Soán quốc” đối với họ, không thể để họ “khuất tầm mắt” quá lâu. Nói cách khác thì Lữ Bố và Điêu Thuyền chính là những thủ hạ xuất đắc lực nhưng khiến cho Đổng Trác cũng phải mất nhiều công sức và phiền phức/
Khi thấy đám người Đổng Trác đã khuất dần ở cuối của con đường phía tây. Lúc này Lý Giác và Quách Dĩ mới cảm thấy tự tin thoải mái hơn một chút. Chúng cao giọng ra lệnh cho toàn quân:
- Toàn quân khởi hành ngay lập tức, bây giờ không còn ai chặn đường nữa. Mau mau đuổi theo đám liên quân kia, chém hết giết hết cho ta, một manh giáp cũng không được để lại đâu đấy.
- Ai nói là không còn người nào chặn đường nữa hả?
Tôn Vũ và Trương Bạch Kỵ cùng cưỡi trên một con ngựa từ trong rừng chạy ra. Vừa quất ngựa Tôn Vũ vừa quát:
- Muốn tiến lên tàn sát quân đội của mười tám lộ chư hầu thì phải bước qua cửa ải của ta đã.
Lý Thôi, Quách Dĩ Dĩ trông thấy hai người cưỡi trên một ngựa chạy tới mà đe dọa “hùng hồn” thì không khỏi ngỡ ngàng, sững sờ. Cả hai tự hỏi: Cái gì thế này hả, chỉ có hai người mà dám địch lại cả hai vạn đại quân hay sao?
Quách Dĩ là một phụ nữ độ tuổi trung niên, tướng mạo trông cũng rất bình thường không có nét gì nổi bật cả. Nàng ta nhìn kĩ và nhận ra Tôn Vũ, nên cười lạnh nói:
- Thì ra là Tôn Vũ –Tôn Tầm Chân của Công Tôn gia quân, ngươi chính là một võ tướng kĩ cấp độ màu đỏ phải không … À! Còn có “Phụ tá” kĩ cấp độ màu lam nữa chứ. Chỉ với bằng đấy thực lực mà ngươi định một mình chống lại hai vạn đại quân của ta sao. Nếu như là “Chiến thần” và “Đẩu thần” liên thủ thì cũng còn có thể làm đối thủ của thiết kỵ Tây Lương ta.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++