Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: “Thống Khốc” Của Lưu Huyền Đức
ữ Bố à, ngươi không nên xem thường anh hùng trong thiên hạ như vậy chứ.
Lưu Bị nghe Lữ Bố dọa nạt như vậy thì vẫn bình tĩnh nở nụ cười ôn như giống như đóa hoa nở rộ. Nàng ta cởi bỏ bộ quần áo rộng thùng thình bên ngoài ra và từ cái tay áo rộng đó một đôi tay trắng nõn, mềm mại đã vươn ra. Thư Hùng song cổ kiếm nhẹ nhàng vẽ lên những màn kiếm ảnh trập trùng.
- Lữ Bố ta sẽ đánh bại ngươi.
Lưu Bị tuy xung trận nhưng giọng nói của nàng vẫn điềm đạm:
- Xem chiêu đây.
Một luồng lam quang nhè nhẹ từ thân thể của Lưu Bị phát tán, chiếu rọi xung quanh. Cái vầng hào quang màu lam xung quanh Lưu Bị không giống như vầng hào quang chói mắt mà các võ tướng kĩ màu lam khởi phát mà trái lại, nó rất dịu dàng, ấm áp.
- Võ tướng kĩ màu lam sao?
Tất cả các võ tướng của mười tám lộ chư hầu khi nhìn thấy Lưu Bị với vầng hào quang màu lam xung quanh thân thể mà dám khiêu chiến Lữ Bố thì vô vùng bất ngờ, sợ hãi. Vừa rồi “Đấu thần” và “Chiến thần” là những võ tướng kĩ màu vàng liên thủ mà còn bị Lữ Bố đánh cho tan tác, vậy mà Lưu Bị chỉ là một võ tướng kĩ màu lam lại dám khiêu chiến, nàng ta chán sống rồi hay sao hả?
Lúc này Lưu Bị vẫn không hề có sát khí hay chiến đấu khí gì cả, nàng ta vẫn nhìn Lữ Bố bằng một con mắt bình thường. Lam quang trên người nàng không ngừng dập dờn bay lượng. Mọi người đều nín thởi hồi hộp xem nàng xuất chiêu gì đây. Bỗng nhiên hai mắt của nàng đỏ lên, “Oa! Oa” khóc lóc.
- Lưu Bị làm sao vậy, làm sao lại khóc như thế, tất cả mười tám lộ chư hầu đều kinh ngạc tự hỏi:
- Chẳng lẽ Lưu Bị biết rằng mình không địch lại được Lữ Bố nên khóc thế sao?
Tôn Vũ còn chưa kịp hết bất ngờ vì Công Tôn Toản đã cưỡi ngựa tới sau lưng từ lúc nào, đến giờ lại gặp cảnh Lưu Bị khóc lóc thế kia, lại càng kinh hãi bất ngờ. Anh ta hướng về phía Quan Vũ, và Trương Phi hỏi:
- Lưu cô nương vì sao mà lại khóc thế kia.
Trương Phi ôm đầu bứt tai, giọng nói đầy sự phiền muộn nói:
- Ta rất sợ mỗi khi tỷ tỷ sử dụng võ tướng kĩ, lúc ấy ta thương tâm lắm, đau lòng lắm.
Quan Vũ thì có vẻ điềm tĩnh hơn, nàng ta vuốt vuốt bộ râu giả, hai mắt khép hờ nói:
- Đại tỷ ta khi dùng võ tướng kĩ tự nhiên sẽ phải khóc, đây cũng là tình huống hết sức bình thường thôi mà.
Tôn Vũ nghe Quan Vũ giải thích như vậy, giật nảy cả mình: Cái tình huống như thế này mà là bình thường hay sao. Ta điên vì không hiểu mất thôi. Ta chỉ biết Lưu – Quan - Trương đều là những kẻ bất bình thường.
Tôn Vũ vô cùng sửng sốt ngỡ ngàng.
Lưu Bị càng khóc, lại càng khiến cho người khác thương tâm. Hai hàng nước mắt chảy ra đầm đìa, lam quang xung quang thân thể nàng cũng không ngừng chuyển động, phiêu tán. Trên đỉnh đầu của nàng cũng đã ngưng kết thành hai chữ “Thống khốc” màu lam rồi.
Cái này…Cái này cũng được gọi là một loại võ tướng kĩ hay sao chứ? Vậy tác dụng cuối cùng của nó là gì đây? Tôn Vũ quay đầu nhìn sang Quan Vũ và Trương Phi mong muốn họ giải thích cho mình một chút về cái võ tướng kĩ này.
- Tôn tiên sinh à, tiên sinh đừng nóng vội như vậy. Tí nữa tiên sinh sẽ biết ngay thôi mà
Quan Vũ nhún vai nói tiếp:
- Đây có thể coi là loại võ tướng kĩ đáng sợ nhất thiên hạ, có một không hai.
Tôn Vũ nghe Quan Vũ khẳng định như đinh đóng cột nên cũng bình tĩnh trở lại, suy xét tỉ mỉ. Anh ta nhớ lại rằng danh sư Trịnh Huyền đã từng nói, trong đời của ông ta loại võ tướng kĩ đáng sợ nhất mà ông ta từng gặp chính là võ tướng kĩ của Lưu Bị. Nhưng Tôn Vũ thật sự chưa từng nghe nói và chưa từng được chứng kiến võ tướng kĩ “Thống khốc” có uy lực như thế nào cả. Chẳng lẽ nàng khiến cho địch nhân cũng phải khóc theo hay sao?
Trở lại cuộc chiến giữa Lưu Bị và Lữ Bố. Lúc này Lữ Bố bị tiếng khóc nức nở của Lưu Bị làm cho choáng váng cả đầu óc. Nàng ta hừ lạnh một tiếng, có chút chột dạ nói:
- Này, cái vị tỷ tỷ này … Ta đã đánh cô đâu mà cô đã khóc cái gì hả. Thôi đừng khóc nữa, đừng làm ồn nữa, ta sẽ không đánh tỷ là được chứ gì.
Lưu Bị nghe thấy Lữ Bố nói như vậy thì mở to đôi mắt đang giàn giụa lệ rơi, nàng nức nở nói:
- Cho dù ngươi không muốn đánh ta nhưng ta lại muốn đánh ngươi đấy. Ngươi giúp kẻ xấu làm điều ác, ta phải quyết diệt trừ ngươi.
Thư Hùng song cổ kiếm trong tay của Lưu Bị lúc này được phân ra làm hai Thư Kiếm và Hùng kiếm. Tay trái cầm Hùng kiếm, tay phải cầm thư kiếm. Nàng lầm bầm nói:
- Tất cả nam nhân đều bị “Khuynh đảo chúng sinh” của Điêu Thuyền làm cho gục ngã hết cả, mà Hùng kiếm tượng trưng cho nam nhân. Thôi ta dùng thư kiếm vậy.
Quyết định như vậy nên tay phải của Lưu Bị nhẹ nhàng nâng thư kiếm lên, chỉ thẳng vào mặt của Lữ Bố, rồi vừa khóc lóc vừa nói bằng một giọng vô cùng ai oán:
- Hỡi các vị anh hùng trong thiên hạ, Lữ Bố này đã khi dễ ta, mọi người hãy giúp ta đánh nó đi …
- Cái con Lưu Bị này bị tâm thần rồi hay sao hả, đâu phải là trẻ con đánh nhau mà hễ không đánh được thì gọi đàn gọi bầy tới là sao? Còn ra cái thể thống gì nữa chứ.
Viên Thiệu đứng trên đài quan sát nghe thấy lời kêu gọi của Lưu Bị thì suýt ngất vì bất ngờ. Bà ta định xoay người chạy đi không muốn nhìn thấy cái con Lưu Bị “dở hơi” này nữa.
Nhưng đúng lúc này toàn bộ bốn mươi ba vạn quân tướng trong doanh trại của liên quân phản Đổng, đột nhiên nổi lên kích động nho nhỏ. Viên Thiệu bị vầng hào quang màu xanh lam của Lưu Bị bao phủ lập tức trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, bà ta chợt thấy đồng cảm với những đau khổ trong lời nói của Lưu Bị, và bà ta cũng thấy Lữ Bố đã khi dễ nàng ta quá rồi. Từ chỗ đồng tình thương cảm ấy, trong lòng Viên Thiệu ngày càng cảm thấy đau với nỗi đau của Lưu Bị khổ với nỗi khổ của nàng.
Viên Thiệu thầm nghĩ trong lòng: Có kẻ lại dám ức hiếp Lưu Bị khiến cho nàng khóc lóc đâu khổ như thế này, nàng thật đáng thương quá đi thôi. Hà! Được rồi, kẻ khi dễ Lưu Bị chính là Lữ Bố, ta phải đi giúp Lưu Bị đánh con Lữ Bố đó mới được. Viên Thiệu nghĩ tới đây liền ngẩng đầu thái độ vô cùng kiên quyết ra lệnh:
- Tất cả các tướng lĩnh của Viên gia nghe lệnh, toàn quân xuất kích quây lại đánh Lữ Bố.
Ngay khi Viên Thiệu hạ lệnh cho Viên gia tướng, thì ở hầu khắp các lộ quân khác các chủ tướng cũng đều đưa ra các mệnh lệnh tương tự:
- Toàn bộ võ tướng xuất kích, bất kể người nào cũng xông lên đánh chết Lữ Bố cho ta, chúng ta phải giúp Lưu Bị muội muội xả giận.
Kỳ thực không cần các chủ tướng phải ra lệnh mà lúc này các võ tướng ở trong doanh trại cũng đều đang vô cùng sục sôi, muốn xông ra ngay để đánh nhau với Lữ Bố kia.
Từ lúc Viên Thiệu hạ lệnh tới bây giờ, chỉ trong có chút ít thời gian mà đã có mười một vị tướng lĩnh cưỡi ngựa xuất chiến. Họ lần lượt báo danh tự của mình:
- Lưu Bị muội muội à, chúng ta đều là các bộ tướng của Viên Thuật tướng công gồm có Kỷ Linh, Lý Phong, Trương Huân, Lương Cương, Trần Kỷ, Trần Lan, Dương Hoằng, Lôi Bạc, Lưu Huân, Nhạc Tựu, Kiều Nhuy tơi đây giúp muội đòi lại công bằng với con Lữ Bố này đây.
Ngay sau mười một vị tướng lĩnh của Viên Thuật là mười hai vị tướng lĩnh của Viên Thiệu cũng cưỡi ngựa chạy tới. Họ lên tiếng báo danh tự của mình:
- Lưu Bị muội muội à, chúng ta là bộ tướng của Viên Thiệu tướng công gồm có Nhan Lương, Văn Sú, Chu Linh, Lã Uy Hoàng, Chu Ngang, Quý Ung, Cao Kiền, Cao Lãm. Thuần Vu Quỳnh, Khôi Nguyên Tiến, Tưởng Nghĩa Cừ, Hàn Cử Tử tới đây giúp muội đòi lại công bằng. Quyết phanh thây cái con Lữ Bố độc ác kia.
- Lưu Bị muôi muội à, chúng ta là bộ tướng của Tào công, gồm có: Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến, Vu Cấm, tới đây để giúp đỡ muội đòi lại công bằng, quyết phanh thây con Lữ Bố độc ác kia.
- Lưu Bị muội muội à, chúng ta là bộ tướng của Tôn Kiên tướng công gồm có Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương, Tổ Mậu tới giúp muội đòi lại công bằng đây.
- Lưu Bị muội muội à, ta là bộ tướng của Hàn Phức tướng công – Trương Cáp Ta tới để trợ giúp cho muội …
- Lưu Bị muội muội à, chúng ta là bộ tướng của Mã Đằng tướng công gồm có: Trương Ngoạn, Thành Công Anh, Thành Nghi. Lương Hưng, Trình Ngân, Diêm Hành, Hàn Toại tới đây để trợ giúp muội đánh con Lữ Bố kia.
- Lưu Bị muội muội, ta là …
Lưu Bị thì vẫn đang khóc huh u, còn các tướng lĩnh của các lộ chư hầu thì cứ thế rầm rập kéo đến báo danh tính, thể hiện ý muốn trợ giúp. Bản thân các lộ chư hầu luôn cố che giấu thực lực của các võ tướng, nhưng giờ đây tất cả đều cho xuất chiến hết. Tổng cộng mười tám lộ chư hầu có tất cả một trăm võ tướng cưỡi trên một trăm con ngựa, với đủ các loại binh khí thương, mâu, đại đao, trường kích, lưu tinh chùy, song tiên, song đao … hùng dũng tiến lên “bênh vực” Lưu Bị.
Các tướng lĩnh này đều vận dụng võ tướng kỹ của mình, màu hồng, màu xanh, màu vàng lẫn lộn với nhau, cùng với đó những danh tự của các loại võ tướng kĩ cũng thi nhau xuất hiện, Tôn Vũ căng mắt mà đếm: “Thị huyết”, “Kỵ tướng”, “Thương tướng”. “Chùy tướng”, “Cung vương”, “Dũng tướng”, “Bôn xạ”... Tất cả các loại võ tướng kĩ đều có mặt, số lượng đông đảo đếm không hết nữa.
Trăm vị tướng lĩnh, ai nấy trong lòng cũng đều vô cùng căm phẫn, nhìn Lữ Bố bằng ánh mắt rực lửa, đầy sát khí. Họ cùng gào thét mà xông lên, trong lòng chỉ tâm niệm một điều duy nhất đó là phải băm vằm con Lữ Bố đã làm tổn thương Lưu Bị muội muội thành trăm vạn mảnh.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++