Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75:???
ôn Vũ và Công Tôn Toản đi vào trong lều lớn. Khổng Dung đã được thông báo, cho nên đã chuẩn bị đón tiếp Tôn Vũ cũng được khá lâu rồi. Lúc này Khổng Dung mặc một bộ trang phục kiểu của văn sĩ, hay tay rộng buông dài. Thoạt nhìn thì Thái Thú Bắc Hải này đúng là có dáng dấp của một người tốt: mặt mũi sáng sủa, hiền lành, trên người còn lộ ra khí chất của một văn nhân uyên bác nữa. Thấy Tôn Vũ và Công Tôn Toản bước vào Khổng Dung lập tức đứng dậy chào hỏi hai người, thậm chí còn luôn miệng cảm ơn Tôn Vũ vì anh ta đã cứu mạng ái tướng Vũ An Quốc của mình.
Tuy là một Thái Thú nắm trong tay cả vạn quân, nhưng đồng thời Khổng Dung cũng còn là một nho sĩ. Tuy nhiên về phương diện cập bậc lễ nghĩa, Khổng Dung cũng không quá câu nệ gì cả.
Tôn Vũ không chậm chễ mà đi thẳng vào vấn đề, đó là hỏi thăm Khổng Dung xem bà ta có biết tin tức gì của Hoa Đà hay không.
Khổng Dung suy nghĩ, hồi mãi rồi mới chậm rãi nói:
- Thần y Hoa Đà vài ngày trước đây đúng là có đến Bắc Hải của chúng ta, chính nàng đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nan y. Sau đó thần y quyết định ở lại Bắc Hải để đi du lịch thăm thú cảnh vật một phen, đồng thời cũng nhân tiện mà hành đạo cứu đời, nàng đã khám chữa cho rất nhiều người dân ở các làng xóm của Bắc Hải quận.Ta cũng định phái người hộ tống nàng đi du lịch nhưng nàng lại không chịu, thế cho nên bây giờ ta cũng không biết nàng đang ở chỗ nào cả. Chi bằng thế này đợi sau khi chúng ta đánh bại Đổng Trác rồi thì xin mời Tầm Chân tiên sinh đến Bắc Hải chơi mấy hôm, trong thời gian đó ta sẽ phải người đi tìm kiếm tông tích của Hoa Đà, mời thần y về gặp cậu một lần cho biết.
Suy nghĩ cũng như cách sắp xếp của Khổng Dung như vậy cũng là rất hợp lý rồi. Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng:
- Khổng Dung là người đứng đầu đất Bắc Hải, một khi bà ta đã chịu ra mặt giúp mình tìm kiếm Hoa Đà thì chắc chắn sẽ tìm ra thôi mà, chứ nếu mình cứ lang thang đi tìm không mục đích không địa điểm như bọn nhặng xanh kia thì có lẽ mãi sẽ không tìm được đâu. Cứ đợi, sau khi liên quân phản Đổng giải tán ta sẽ đi tới Bắc Hải một chuyến.
Tôn Vũ nghĩ thông suốt và thấy đó là cách làm hợp lý nhất hiện nay. Anh ta liền cảm ơn Khổng Dung, thể hiện sự đồng ý với cách sắp xếp của Khổng Dung: sau khi liên quân phạt Đổng giải tán, anh ta sẽ đi tới Bắc Hải.
Trong lòng Tôn Vũ cũng đã vui hơn một chút vì Khổng Dung có biết chút tin tức và hứa tìm Hoa Đà cho anh ta, nhưng Công Tôn Toản thì ngược lại, nàng có vẻ buồn buồn. Nàng đi bên cạnh Tôn Vũ, thấp giọng nói:
- Tầm Chân à, chúng ta còn có những một vạn quân bộ binh và năm ngàn kỵ binh. Với số quân đông đảo như thế chúng ta không thể làm khách của Bắc Hải được đâu, muội phải đem bọn họ về Bắc Bình đã.
Tôn Vũ suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Vậy thì muội cứ đem binh về Bắc Bình trước đi, ta sẽ đi Bắc Hải một chuyến để tìm Hoa Đà, khi nào chữa lành bệnh huynh sẽ trở về tìm muội.
Thực sự Công Tôn Toản rất muốn cùng Tôn Vũ đi Bắc Hải để tìm Hoa Đà, nhưng một vạn năm ngàn quân của Công Tôn gia nếu như không có người suất lĩnh thì cũng không thể được, cho nên Công Tôn Toản đành miễn cưỡng nghe theo lời của Tôn Vũ.
Sau khi Tôn Vũ và Khổng Dung đã thống nhất chương trình như thế thì anh ta và Công Tôn Toản liền cáo từ, trở về quân doanh của mình. Vũ An Quốc tiễn chân hai người họ ra tới tận cửa quân doanh, nàng vẫn giữ một thái độ hết sức cảm kích, biết ơn đối với Tôn Vũ. Nàng nói với Tôn Vũ:
- Nếu như mình có con gái, thì ta đây nhất định sẽ kén Tôn Vũ đây làm rể rồi.
Tôn Vũ nghe tới chữ làm rể hay ở rể là đã nổi hết cả da gà lên rồi.
Trong đêm ngày hôm nay, vẫn còn nhiều lộ chư hầu khác trong liên quân phạt Đổng lục tục kéo quân tới Hổ Lao quan. Bọn họ tạm thời xây dựng doanh trại, đóng quân ở đây để tác chiến. Ngay cả Viên Thiệu và Viên Thuật cũng mang cả đại quân tới đây rồi. Như vậy tổng số quân đội của liên quân có mặt ở đây lên tới hơn bốn mươi ba vạn. Bọn họ hạ trại, đóng quân trải dài đến cả mấy dặm, những doanh trướng, lều trại mọc lên như nấm, nhìn hoa hết cả mắt.
Lúc này một vạn bộ binh của Công Tôn gia quân cũng đã có mặt ở Hổ Lao quan. Trương Bạch Kỵ và Triệu Vân dĩ nhiên cũng theo quân đội của Công Tôn gia mà tới đây. Đây là lần đầu tiên Triệu Vân xa Tôn Vũ lâu như vậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra chút lo lắng, hoang mang Có lẽ nàng sợ Tôn Vũ đã quên nàng, không cần nàng nữa. Chỉ có điều,Triệu Vân bây giờ so với Triệu Vân trước đây đã có chút thay đổi rồi, gan mật của nàng dường như đã lớn hơn rồi cho nên ít nhất nàng cũng không còn giống như trước đây lúc nào cũng bám theo Tôn Vũ nữa.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Vân, tái nhợt, hoang mang lo lắng thì Tôn Vũ đột nhiên lại nhớ tới “Thị huyết” Hạ Hầu Đôn. Cô bé ấy bình thường thì yếu đuối, đáng yêu đáng thương vậy mà khi khai giải được một đạo gông xiềng kiềm chế võ tướng kĩ thì lập tức “thoát xác” để trở thành một siêu nhân hoàng tráng. Còn Triệu Vân đây có những ba đạo gông xiềng kiềm tỏa tiềm năng của nàng, nếu như phá giải được ba đạo gong xiềng ấy thì võ tướng kĩ của nàng sẽ đạt tới mức độ nào đây. Nhưng rốt cuộc ba đạo gông xiềng của nàng là gì đây.
Tôn Vũ hồi tưởng lại cảnh cô bé Hạ Hầu Đôn phá khai mở đạo gông xiềng kiềm tỏa võ tướng kĩ “Thị huyết”. Những con chữ nhỏ xuất hiện bên cạnh cái khóa vàng chỉ trong chốc lát nhưng đã lý giải và chỉ dẫn tất cả: Hạ Hầu Đôn đã tự nuốt con mắt trái của mình, như vậy đã đáp ứng được điều kiện để khai mở võ tướng kĩ.
Tôn Vũ lẩm nhẩm đọc lại những câu văn kia, bất giác anh ta có những cảm giác và những tư duy kỳ lạ vượt thời gian. Bởi vì … Cấu trúc và hình thức của câu văn kia giống hệt các câu lệnh, thông báo của máy vi tính ở thời hiện đại sau này. Ví dụ như câu thông báo sau cũng có trình tự như vậy: Mã số đã chính xác, như thế là đã đủ điều kiện để vận hành.
Đây là hình thức và cấu trúc của câu văn phán đoán – điều kiện chính là điển hình trong máy vi tính
Tôn Vũ đúng là không thể và không bao giờ nghĩ rằng sau khi mình đã vượt thời gian đi tới cái thế giới kỳ quái này lại có thể nghe thấy và đọc thấy những câu văn tương tự câu lệnh máy tính vậy, điều này thật là có nhiều thắc mắc đây.
- Tử Long, ngươi đi luyện thương pháp đi.
Tôn Vũ càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, anh ta muốn biết Tử Long này thực sự có bao nhiêu bản lĩnh, lợi hại thế nào. Cho nên Tôn Vũ liền bắt Triệu Vân đi tập luyện thương pháp để mình quan sát.
Vừa mới rạng sáng của ngày hôm sau khi mặt trời vừa mới le lói những tia sáng đầu tiên, từ trung quân đại doanh của Viên thiệu đã vang lên tiếng kèn lệnh triệu tập chư hậu về chủ trướng hội nghị.
Tôn Vũ nghe kèn lệnh triệu tập thì vội sửa sang lại quần áo rồi từ trong trướng bước ra.Vừa mới bước ra ngoài anh ta đã nhìn thấy trước cổng lớn của doanh trại có rất nhiều binh lính của Viên Thiệu đang dùng những cây gỗ lớn xếp thành tường trại. Một nhóm khác thì bó những cây gỗ lớn thành hình sừng hươu sừng nay để làm các chướng ngại vật, bảo vệ xung quanh hàng rào, tạo thành một công sự phòng ngự rất kiên cố. Trên các tường gỗ của doanh trại còn được đục đẽo các lỗ châu mai để bắn tên. Qua cách bố phòng và xây dựng thế này thì có lẽ Viên Thiệu đã quyết tâm cùng với Đổng Trác ăn thua ở Hổ Lao quan này rồi.
Mười tám lộ chư hầu cùng nhau tới chủ trướng của Viên Thiệu – Viên Minh chủ để tham gia nghị sự. Dĩ nhiên Tôn Vũ cũng tháp tùng Công Tôn Toản đi dự họp.
Khi thấy các chư hầu đã đông đủ và an vị chỗ ngồi của mình, Viên Thiệu bèn đem kết quả chiến đấu ngày hôm qua tổng kết lại một phen. Bà ta hết lời khen ngợi Tào quân và nhất là “Thị huyết” Hạ Hầu Đôn, sau đó Viên Thiệu chuyển sang vấn để công hạ Hổ Lao quan, bà ta nói:
- Hổ Lao quan này có địa thế hiểm yếu, tường cao và dày, trong thời gian ngắn thì chúng ta không thể nào công phá được. Cho nên ta tạm thời xây dựng tường lũy, công sự, cũng như chăm lo chú ý thật tốt tới binh lính, đồng thời gấp rút chuẩn bị chế tạo các thang mây, máy ném đá và các loại trang thiết bị công thành cần thiết khác. Chờ khi nào chúng ta chuẩn bị tốt về mọi mặt rồi thì bốn mươi ba vạn đại quân của mười tám lộ chư hầu sẽ thay phiên nhau tấn công Hổ Lao quan. Ta dự tính chỉ trong vòng độ một tháng nhất định chúng ta sẽ hạ được Hổ Lao quan.
Nghe chỉ thị của Viên Thiệu như vậy Tôn Vũ không khỏi ngán ngẩm lắm, anh ta thầm nghĩ: Tấn công lâu như vậy sao? Thế thì hại ta rồi còn gì nữa. Đợi cuộc chiến Hổ Lao quan kết thúc ta mới được theo Khổng Dung về Bắc Hải để tìm kiếm Hoa Đà hay sao. Chết mất thôi.
Các lộ chư hầu khác cũng tỏ ra đồng tình với Viên Thiệu, họ cũng rất bình tĩnh chứ không hề nôn nóng công hạ Hổ Lao quan. Cho dù là năm tháng hay mười tháng với họ không thành vấn đề. Bởi vì đặc trưng của đánh thành là khó đánh, tổn thất nhiều và phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng, cho nên không ai nôn nóng mà thiệt thân cả. Chỉ có mình Tôn Vũ là cảm thấy nóng ruột muốn đánh nhanh thôi.
Lúc này một tên lính liên lạc bỗng nhiên vội vàng hấp tấp từ cổng lớn của doanh trại chạy vào hét lớn:
- Không xong rồi! Không xong rồi.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++