In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Thả “Phi Yến”
uân Công Tôn bị một loạt tiếng sấm sét đánh tới ngã trái ngã phải, toàn quân đều bỏ chạy tơi bời, chạy thẳng về phía Bắc ba dặm, lúc này Công Tôn Toản mới giật mình trấn định, nhanh chóng thu thập tàn quân.
Tôn Vũ coi bộ cũng vô cùng bi thảm theo sát cô nàng này giúp tập hợp các binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng lại, kiểm kê nhân mã, sau đó lại tổ chức đội ngũ.
Quân lính Bạch Mã Nghĩa Tòng trận này bị thương vong vô cùng thê thảm, Tôn Vũ thấy rất nhiều binh sĩ bị cháy đen một nửa mặt, có người tóc bị đốt trụi, có người mất cả áo choàng trắng. Những binh khí và chiến mã bị vứt bỏ thì nhiều không kể xiết.
Cuối cùng sau khi đã kiểm kê, một vạn Bạch Mã Nghĩa Tòng nay chỉ còn lại khoảng tám ngàn người, còn lại nếu không chết trận thì lại bị thương, hoặc là đang chạy tứ tán mất tích. Việc này khiến Công Tôn Toản đau lòng suýt phát khóc, Công Tôn Việt càng hung tợn, bộ dáng như muốn ăn thịt người.
Chư quân hạ doanh, dùng những vật liệu bằng gỗ chế thành tường trại, làm thành một bức thành nhỏ bằng gỗ, dùng bức thành này để ngăn chặn giặc Hoàng Cân, tóm lại không thể để quân Hoàng Cân vào Trác huyện.
Tôn Vũ mang theo Triệu Vân đi chung quanh hàng rào, nhìn nhìn tường trại bằng gỗ, trong lòng thở dài thầm nghĩ: hàng rào gỗ như vậy làm sao đỡ nổi “Đại huyền lương sư” của Trương Giác? Ta thấy chỉ cần vài tia sét là có thể biến đám hàng rào này thành đồ phế thải, mất công dựng! Người này nên đối phó thế nào đây?
Triệu Vân đứng sau lưng hắn vẻ tội nghiệp nói:
- Tôn Vũ tiên sinh, vị đạo sỹ tỷ tỷ kia thực đáng sợ, lại có thể phóng điện, chúng ta có thể đánh thắng nàng không?
Ồ, Tôn Vũ quay đầu vỗ vỗ lên đầu Triệu Vân, dịu dàng nói:
- Tử Long, chờ ngươi khỏe mạnh lên nhất định có thể đánh bại nàng, trở thành một tướng quân còn lợi hại hơn nàng.
Triệu Vân bán tín bán nghi nhún vai.
Lúc này trong quân trướng có một loạt tiếng ồn ào, Tôn Vũ đi nhanh về phía trước, đi tới trước cửa đang định đi vào, hắn lại nghĩ tới không có ai mời mình vào, nếu cứ trực tiếp đi thẳng vào thì không ổn, vì vậy đứng ở cạnh cửa nhìn vào trong.
Hắn thấy Nghiêm Cương quấn một dải vải trắng ở vai, tay còn cầm trường kiếm, đứng đối diện với Công Tôn Toản nói:
- Chúa công, ta đi giết Trương Yến, giúp các huynh đệ đã chết báo thù.
Công Tôn Việt đứng bên cạnh nói chêm vào:
- Tỷ tỷ, Nghiêm tướng quân nói có lý, giữ Trương Yến lại cũng vô dụng, mau giết đi.
Công Tôn Toản lại nói với hai nàng:
- Người là do Tôn Vũ tiên sinh bắt được, ta tự ý giết e là không ổn.
Nghiêm Cương cau có, nàng bất bình nói:
- Chúa công, ngươi mới là chúa công của Công Tôn gia, muốn giết tù binh thì cứ giết, cần gì phải thông báo cho thủ hạ chứ, vấn đề này không ổn lắm?
Công Tôn Toản đỏ mặt:
- Ta sợ hắn không vui.
Nghiêm Cương: “…”
Nghiêm Cương lui lại, lại đổi thành Công Tôn Việt nói tiếp:
- Tỷ tỷ, ta thấy Tôn Vũ sẽ không giết Trương Yến đâu, hắn coi trọng sắc đẹp của nàng. Nữ nhân này dáng người thon thả xinh đẹp. Tôn Vũ không chừng sẽ yêu mến loại tiểu nữ nhân này, nếu không tỷ tỷ xinh đẹp như vậy lại có địa vị, tỷ muốn hắn ở rể, sao hắn lại từ chối? Nếu tỷ không giết Trương Yến, có khi Tôn Vũ lại bị nàng kia lấy mất hồn, đến Hắc Sơn ở rể với nhóm giặc Hoàng Cân cũng nên.
Công Tôn Toản khuôn mặt đỏ lựng, nàng thấp giọng nói:
- Không thể nào … Tôn Vũ tiên sinh là … Ai nha, ta không thể nói.
Nàng không muốn đem bệnh tình của Tôn Vũ ra nói để tránh cho nhiều người biết.
Công Tôn Việt hừ lạnh nói:
- Tỷ tỷ, ngươi không hạ thủ được vậy để ta! Đừng để cho một tỷ phu tốt như vậy rơi vào tay người khác.
Công Tôn Toản nghe xong liền vui vẻ nói:
- Ngươi cũng thấy hắn tốt?
Công Tôn Việt nghe thấy câu hỏi của Công Tôn Toản, khuôn mặt cũng đỏ hồng nhỏ giọng nói:
- Ta thấy tỷ phu rất tốt, biết rất nhiều võ tướng kỹ, lại có thể phá giải “Yêu thuật” của Trương Bảo, tuy không thể đánh bại Trương Giác, nhưng như vậy đã rất giỏi rồi. Tỷ phu như vậy … ta thực nể phục.
Ôi trời, Tôn Vũ đứng ngoài trướng thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, các *“mẹ” ơi, nói chuyện quan trọng có được không, bây giờ là lúc nào chứ? Quân địch là dạng yêu quái có thể phóng điện, đang sắp đánh tới đây, các ngươi còn ngồi đây buôn chuyện linh tinh. Hơn nữa đang nói chuyện giết địch, tại sao lại chuyển tới chuyện của ta rồi?
Công Tôn Việt đỏ mặt sau đó lại nắm chặt kiếm trong tay lớn giọng nói:
- Tỷ ty, ta rất vừa lòng tỷ phu, cho nên … Ta sẽ chém Trương Yến rồi cho chó hoang gặm, như vậy tỷ phu cũng đỡ phải vụng trộm lén thả nàng.
- Ách.
Công Tôn Toản đỏ mặt nói:
- Tạm thời hắn còn chưa phải là phu quân của chị ngươi, ngươi không nên gọi bậy. Người này cũng không nên giết bừa, hãy chờ hắn tới rồi quyết định.
Thực là bé ngoan, việc này muốn ta phải làm sao? Hiện tại ta đi vào, nhất định các nàng sẽ bắt ta tỏ thái độ muốn giết hay không. Công Tôn Toản đối với ta rất tốt, Nghiêm Cương cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, ta cũng không thể bỏ qua thể diện của các nàngchỉ vì bảo vệ một địch tướng không quen? Chỉ là ta cảm thấy không nên giết nữ nhân … Lý do này, nói ra sẽ thực buồn cười, nhưng ta là người đến từ tương lai, sinh tử trên chiến trường sao có thể coi như có cừu hận với Trương Yến đây? Sống chết do mệnh, phú quý do trời, đều vì bản thân mình, kỳ thật cũng không có thâm thù đại hận gì to lớn. Tôn Vũ vô cùng khó xử, nhưng nếu muốn bản thân mình mở miệng quyết định tính mạng một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, chuyện này có chút trái lương tâm.
Làm sao đây, thả nàng đi ư! Tôn Vũ nghĩ thầm, dù sao Trương Yến cũng chỉ là nhân vật râu ria, giết hay thả, cũng không khác gì nhau.
Hắn không dám nghe lén tiếp đoạn đối thoại trong đại trướng, vội vàng đi thẳng về doanh trướng đang giam giữ Trương Yến.
Trương Yến bị giam trong một doanh trướng dựng sát núi, phía trước có hai binh sĩ Bạch Mã Nghĩa Tòng đứng canh. Thấy Tôn Vũ, hai người cung kính hành lễ. Trải qua vài cuộc chiến, Tôn Vũ đã lập nên nhiều chiến công cũng như đã thể hiện năng lực của mình nên đã thu phục được tất cả binh lính trong Công Tôn quân, hơn nữa Tôn Vũ lại là nam nhân, là người duy nhất có nam tính mạnh mẽ trong đội ngũ binh sĩ, vì thế hắn đã chiếm được sự ủng hộ và hảo cảm của quần chúng.
Hai gã vệ binh thấy Tôn Vũ đến, cùng hành lễ với hắn, một người trong họ còn cười nói:
- Tôn tướng quân, tới xem tù binh ngài bắt được sao? Ha ha
Một người lính khác lại cười nói:
- Tôn tướng quân giúp nam nhân chúng ta thêm uy phong, dùng võ tướng kỹ đánh bại nữ nhân, còn bắt sống được nàng, ha ha ha, nếu là ta, bây giờ sẽ đi vào trướng lột sạch nữ nhân này tận hưởng một phen, cho nàng biết nam nhân cũng không dễ đụng vào.
Ngất, tên lính này thật không đáng tin. Tôn Vũ trong lòng thầm kêu khổ, bị nữ nhân ức hiếp đã lâu, nam nhân thế giới này có tâm lý rất biến thái, ta không thể giống như họ, tuy nhiên ý nghĩ của tên lính này có thể lợi dụng, vừa vặn có cớ để thả Trương Yến.
Hắn nói với hai gã vệ binh:
- Ồ, bổn tướng quân bây giờ vào trướng sẽ cho nàng biết nam nhân lợi hại thế nào. Hai người các ngươi trước tiên lui ra xa một chút, lúc bổn tướng quân làm chuyện này không muốn có người khác nghe lén bên ngoài.
Hai gã vệ binh hơi do dự nói:
- Chức trách của thuộc hạ là trông giữ ở đây … Đi ra ngoài e là không ổn.
Tôn Vũ dùng bộ dáng uy nghiêm nói:
- Chẳng lẽ các ngươi còn sợ nữ nhân kia có thể làm gì ta sao? Các ngươi đã quên ai đã bắt nàng ư? Có ta ở đây, nàng làm gì được chứ.
Hai gã vệ binh cũng nhanh chóng cười nói:
- Đúng vậy, Tôn tướng quân ở đây, nàng kia bay đi đâu được chứ? Hai chúng ta đi ra ngoài, Tôn tướng quân xin tùy ý, ha ha ha.
Hai người vừa cười dâm đãng vừa chậm rãi đi xa.*
Tôn Vũ lau mồ hôi, nhấc chân đi vào trong doanh trướng.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++