With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Ở Rể Nhà Ta Đi
ôn Vũ cảm thấy có lẽ nói chuyện với Lưu Bị có ích hơn, hắn không thèm để ý Quan Vũ nữa, chắp tay nói với Lưu Bị:
- Lưu cô nương, sau khi tiêu diệt giặc Hoàng Cân, các ngươi có dự định gì không?
- A? Dự định gì?
Lưu Bị giơ cái ô giấy, cười hì hì nói:
- Ta không có dự định gì cả … A, ta có dự định, ta định sẽ kết vài đôi giày cỏ, bán đi kiếm chút tiền, giúp hai muội muội của ta chiêu hương dũng, giúp nàng phò Hán thất.
Toát mồ hôi, Tôn Vũ buồn bực nói thẳng:
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới … tranh giành thiên hạ sao?
- Tranh thiên hạ?
Lưu Bị giật mình, che miệng nói:
- Tại sao ta phải tranh thiên hạ? Mệt người.
Ta ngất, tuy Tôn Vũ là người lý trí tỉnh táo, nhưng suýt chút nữa cũng tức tới thổ huyết. Lưu Quan Trương trong thế giới này khác hoàn toàn với Lưu Quan Trương trong thế giới kia của mình, quả thực không chịu nổi! Phát điên mất thôi.
Lúc này Lưu Bị nhìn Công Tôn Toản đang nằm trong ngực Tôn Vũ nhẹ nhàng nói:
- Bá Khuê tỷ tỷ, ngươi cùng vị Tôn tiên sinh này có quan hệ gì? Ta thấy các ngươi rất thân mật, hì hì, khi nào ta có thể uống rượu mừng đây?
Công Tôn Toản vừa nghe, mặt đỏ lên thẹn thùng nói:
- Không có quan hệ gì hết, hắn là quân nghị giáo úy trong đội quân của ta, lần này hắn một mình cưỡi ngựa mang ta chạy trốn, trên người ta có thương tích cho nên mới phải nằm trong ngực hắn.
Lưu Bị cười hì hì không nói nữa.
Lúc này, Triệu Vân vươn tay về hướng Lưu Bị nói:
- Tỷ tỷ, ta còn muốn ăn bánh bao.
Lưu Bị lại mỉm cười lần nữa, Triệu Vân thấy vị tỷ tỷ này thật thân thiết, rất có thiện cảm với nàng, tranh thủ thời gian cầm lấy bánh bao tiếp tục ăn.
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: Cái thế giới này rất không khoa học, tuy vậy lại có nhiều việc thật sự không thể bàn cãi, ví dụ như Triệu Vân và Lưu Bị, hai người kia rõ ràng sẽ kết duyên nhờ bánh bao. Với tính tình của Triệu Vân, tương lai nếu Lưu Bị gặp nạn, dựa vào ân tình vài cái bánh bao hôm nay, Triệu Vân có đi cứu không?
Công Tôn Toản nói:
- Huyền Đức muội tử, các ngươi bây giờ định đi đâu?
Lưu Bị nhún vai, mỉm cười nói:
- Tất nhiên là đi về phía Nam đánh giặc Hoàng Cân, cũng may Bá Khuê tỷ tỷ nhất định sẽ nói cho hai muội muội của ta giặc Hoàng Cân ở đâu, ta biết ngươi nhất định có tin tức về giặc hoàng cân.
Công Tôn Toản giơ tay chỉ về phía Nam, nói:
- Mấy ngày trước có thám mã báo lại, giặc Hoàng Cân đang rầm rộ tụ tập tại sườn núi phía Nam Trác huyện, ta vốn định chiêu binh mãi mã, dự định đi dẹp chúng, không nghĩ tới giặc Ô Hoàn lại tới làm loạn. Huyền Đức muội và hai vị nghĩa muội này lợi hại như vậy, vừa may có thể dẹp bỏ đám giặc này.
Lưu Bị nhanh chóng liếc nhìn Quan Vũ, Quan Vũ đứng dậy, nhớ kỹ phương hướng Công Tôn Toản vừa chỉ, hừ hừ nói:
- Lần này ta đã nhớ kỹ phía Nam ở đâu, yên tâm, nhất định không đi sai.
Nàng lắc lắc bộ râu, mặt mày hớn hở.
Tôn Vũ thầm nghĩ: “Nhìn ngươi râu ria thế kia liền biết không đáng tin, ta đoán ngươi chắc chắn sẽ lại đi nhầm.”
Hai bên chia tay trong rừng cây nhỏ mỗi người đi một ngả. Quan Vũ dẫn đường cho Lưu Bị và Trương Phi đi về sườn núi phía Nam. Tôn Vũ thì ôm lấy Công Tôn Toản và Triệu Vân, cưỡi ngựa đi. Hắn vốn định đưa Công Tôn Toản về Bắc Bình, nhưng vết thương ở eo Công Tôn Toản không thể đi đường xa, ngẫm nghĩ một chút. Hai người quyết định đi tới huyện thành gần nhất để nghỉ ngơi trị thương.
Mà thị trấn gần nhất chính là Trác huyện, vì vậy Tôn Vũ chậm rãi cưỡi ngựa trở về Trác huyện.
Triệu Vân ăn no, dựa vào lưng ngựa ngủ gật, mặt nàng hiện lên nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mỉm cười mà có vẻ đáng yêu hơn.
Công Tôn Toản đỏ mặt nhẹ nhàng nói:
- Tôn Vũ … Ở Trác huyện ta không có phủ đệ, vậy chúng ta ở đâu?
Lời này của ngươi thật ác nha? Tôn Vũ thầm nghĩ, ngươi là lão bản ở Công Tôn gia, ngươi muốn ở đâu trong huyện, chỉ cần duỗi tay, không biết có bao nhiêu thương nhân xin ngươi tới nhà hắn ở tạm.
Tuy nhiên lão bản vẫn là cao nhất, từ nay về sau còn phải ăn của nàng, dùng đồ của nàng, kiếm bổng lộc của nàng. Tôn Vũ quyết định nịnh nọt lãnh đạo một chút, hắn do dự nói:
- Nếu không chê … Ngươi đến nhà ta ở đi. Vừa hay Trác huyện là nơi duy nhất ta có nhà ở.
Công Tôn Toản mừng rỡ!
Nàng đỏ mặt nói:
- Tốt, tuy nhiên nhà của ngươi hình như hơi nhỏ, ta ở phòng của ngươi, vậy ngươi ngủ ở đâu?
Tôn Vũ chẹp miệng, nghĩ thầm, nữ nhân này đúng là tai họa. Hắn nhanh chóng nói:
- Ta ngủ trong đại sảnh.
Lúc này Triệu Vân đã tỉnh lại, không đồng ý nói:
- Tôn tiên sinh, đại sảnh là nơi ta ngủ.
- Ồ! Ngươi ư!
Tôn Vũ mặt dày nói:
- Ta sẽ mua thêm nhiều gạo về chất đầy trong bếp, người trải bao gạo ra ngủ đi.
Triệu Vân vui mừng!
Ôi, ôi, Tôn Vũ trong lòng thầm buồn bực, phụ nữ thật khó hiểu, một người nghe nói ở nhà ta thì mừng rỡ, một người nghe nói trải bao gạo ra ngủ cũng mừng rỡ, việc này có gì vui nhỉ.
Nhà ta nghèo như vậy, Công Tôn đại lão bản ngươi sau khi vào ở, chắc chắn sẽ làm cho ta nghèo hơn. Còn Triệu la lỵ kia, ngươi mà cứ như vậy, không trở thành Thường Sơn Triệu Tử Long, sẽ biến thành một con sâu gạo Thường Sơn thôi.
Ta là một nhà khoa học nghiêm túc chăm chỉ, vì sao lại gặp phải những người vô vị thế này, Tôn Vũ kêu than một tiếng.
Mưa dần tạnh, mặt trời đã nhô lên, khí trời trở nên ấm áp. NM01 được kích hoạt, lên đầu Tôn Vũ tự bổ sung năng lượng mặt trời. Tôn Vũ vừa nghĩ làm sao để NM01 càng trở nên mạnh mẽ hơn, vừa chậm rãi cưỡi ngựa trở về Trác huyện.
Lưu Ngu nghe nói chúa công bị thương đến dưỡng thương tại Trác huyện liền hoảng sợ. Nàng bất chấp thương thế của bản thân dẫn theo một nhóm thầy thuốc chạy đến nhà Tôn Vũ. Những thầy thuốc này mang đến rất nhiều dược liệu quý báu, chăm sóc chữa trị vết thương trên eo Công Tôn Toản như là chăm sóc cho con cháu mình.
Lưu Ngu đồng thời mau chóng phái người mang tin tức tới Bắc Bình, yêu cầu Bạch Mã Nghĩa Tòng lập tức tới Trác huyện bảo vệ chúa công, mặt khác thông báo tin tức đại quân Ô Hoàn bị đánh cho tan tác. Nàng tận lực khuyên Công Tôn Toản chuyển đến một phòng ở tốt hơn, không nên ở lại căn nhà nhỏ của Tôn Vũ, nhưng Công Tôn Toản lại đỏ mặt, nhất định không chịu chuyển đi. Lưu Ngu cũng là người lớn tuổi hiểu thế sự, tất nhiên hiểu được ý nàng, vậy nên không khuyên nàng nữa.
Một nhóm thầy thuốc bận rộn đến khi trời tối, thật vất vả mới xử lý xong vết thương của Công Tôn Toản.
Nhìn một nhóm thầy thuốc lần lượt rời đi, Công Tôn Toản nhẹ nhõm thở ra, thầm nghĩ, những người này cũng quá khoa trương, nhà của ta tự nhiên bị biến thành một cái chợ, rốt cuộc cũng đi, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Tuy nhiên hắn còn chưa thở xong, lại thấy một nhóm người chuyển các loại dụng cụ như thùng lớn, quần áo nữ, son phấn … Các loại dụng cụ dùng trong cuộc sống hàng ngày, tất cả đều được đặt trong nhà hắn.
Tôn Vũ chấn động, nhanh chóng đứng trước cửa, lớn tiếng hỏi:
_Các ngươi đang làm gì thế?
Một người trong đám khuân vác kia đi ra, cung kính nói:
- Lưu huyện lệnh kêu chúng ta đưa tới một ít vật dụng để cho Công Tôn đại nhân dùng.
Ôi trời, nàng chỉ ở tạm vài ngày thôi, khi nào dưỡng thương khỏi thì sẽ đi, chuyển nhiều đồ như vậy đến gì chứ? Tôn Vũ trừng mắt nhìn quanh, có giường thêu, có tủ lớn, tủ nhỏ, bàn vuông, ghế dài, ghế dựa, ghế gỗ … Ngất mất, nhiều đồ như vậy, làm sao để hết trong nhà ta. Họ định làm gì chứ? Tặng của hồi môn đồ cưới sao?
Tôn Vũ trợn mắt há mồm nhìn từng người đi qua trước mặt mình, đầu tiên giúp Công Tôn Toản lên giường, sau đó đem tất cả đồ dùng trong nhà Tôn Vũ ném ra sân, chuyển từng cái mới vào.
Chỉ lát sau, toàn bộ đồ dùng của Tôn Vũ đã bị dẹp hết, trong nhà tất cả đều đổi thành đồ mới.
Thấy Lưu Ngu cười cười đi tới, Tôn Vũ không nhịn được cười khổ nói:
- Lưu đại nhân, ngươi định làm gì vậy?
Lưu Ngu cười hì hì vỗ vai hắn nói:
- Chúa công là danh môn vọng tộc Hà Bắc, đồ dùng trong nhà đương nhiên phải tốt.
- Nhưng … Nơi này là nhà ta.
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Vết thương của Chúa công sắp khỏi rồi, ngươi để một loạt đồ dùng nữ trong nhà ta, làm sao bây giờ?
Lưu Ngu trừng mắt nhìn hắn, tìm một cái bàn trong sân ngồi tạm xuống, cười nói:
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết một chuyện. Chuyện chúng ta nói, không phải là một huyện lệnh nói với một quân nghĩa giáo úy, mà là dùng thân phận một người già nói với một thanh niên, ngươi muốn nghe không?
Ồ, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy? Tôn Vũ quan sát nét mặt Lưu Ngu, cảm thấy vấn đề Lưu Ngu nói rất nghiêm trọng, hắn gom lại tất cả nghiêm túc nói:
- Bà bà xin cứ nói.
Nếu Lưu Ngu đã gọi hắn là tiểu tử, vậy hắn gọi nàng là bà bà, người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng không nợ ai.
Lưu Ngu cười nói:
- Tiểu tử, ngươi thấy khuê nữ này của Công Tôn gia thế nào?
Tôn Vũ kêu một tiếng rất nhanh trả lời:
- Cô ấy rất đáng yêu a.
Nói sai rồi, thời đại này sao có thể gọi con gái là đáng yêu, vì thế hắn nhanh chóng sửa lại:
- Một nữ tử rất tốt, hiền dịu hấp dẫn, trên chiến trường lại uy phong lẫm liệt.
Lưu Ngu cười hì hì nói:
- Vậy ngươi có thích không?
Tôn Vũ vừa nghe, nguy rồi, việc Lưu Quan Trương dùng võ tướng kỹ kim sắc làm bản thân mình vẫn kinh ngạc, quên khuấy mất những lời nói trước đó của Công Tôn Toản. Lúc ấy hắn cho rằng bản thân phải chết, Công Tôn Toản đã từng nói muốn hắn ở rể Công Tôn gia, khi đó bản thân mình chưa có câu trả lời, bây giờ người ta đã tìm tới tận cửa.
Nhưng mà …Cô nàng này ai lại không thích chứ, Công Tôn Toản vóc dáng xinh đẹp, lại có gia thế, lại có thể sử dụng võ tướng kỹ lam sắc cao cấp, thật sự không có gì là không tốt. Tuy nhiên …
Tôn Vũ chép miệng, thầm nghĩ: Tuy nhiên …ở rể thì không được. Hơn nữa, bản thân mình đang mang bệnh nan y, nếu như không tìm được biện pháp quay trở về thế giới kia của mình thì mười năm sau sẽ phát bệnh mà chết. Còn nếu tìm được biện pháp quay trở về, vậy ngay cả không tới mười năm cũng phải trở về. Nếu thành hôn với Công Tôn Toản, lại không thể đưa nàng về thế giới kia của mình, chỉ có thể bỏ nàng ở lại, như vậy thật đáng thương.
Trong lòng hắn nghĩ quá nhiều vấn đề, tất nhiên trên mặt sẽ có biểu hiện mất tự nhiên.
Lưu Ngu nhìn thấy sắc mặt hắn dần trở nên khó coi, trong lòng thầm nghĩ việc hôn nhân này không thành rồi, nàng liền đứng lên, vỗ vỗ vai Tôn Vũ, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, trước hết ngươi cứ nghĩ kỹ, khuê nữ Công Tôn gia chúng ta chính là ngàn dặm mới có một người, bao nhiêu người còn đang mong xếp hàng được ở rể đó.
Lưu Ngu xoay người, đi khỏi nhà Tôn Vũ.
Tôn Vũ đứng lên đi vào phòng.
Lúc này Công Tôn Toản đã nhìn thấy Lưu Ngu đang nói chuyện với Tôn Vũ, nàng vô cùng thông minh, tất nhiên biết Lưu Ngu sẽ nói gì, khuôn mặt thẹn thùng mắc cỡ, nghĩ thầm: Lưu Ngu đã nói với hắn, liệu hắn có đồng ý không? Thế gian này chỉ có duy nhất một nam nhân biết võ tướng kỹ, nếu như hắn có thể về ở rể nhà ta, như vậy ta thực hạnh phúc. Còn nếu như không có được hắn, nam nhân khác ta cũng không thèm để ý.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++