Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ừng hỏi tại sao nhân vật chính lại điên,
vì có thể người viết cũng không bình thường...
Đập mạnh tay xuống bàn, thế là cơn đau đầu không hẹn trước đã sớm quay trở lại rồi đây! Cái cảm giác đau âm ỉ mà tôi đã phải nếm trải qua hàng chục năm, kể từ cái ngày bắt đầu đặt chân lên cõi đời này tiếp tục tái diễn. Cơn đau dai dẳng, triền miên, cơn đau kinh khủng không tài nào dứt ra. Đằng sau mỗi cơn đau lại là những tiếng gào thét, những tiếng rên rỉ vang vọng trong đầu. Những lời nói từ cõi u mê, từ một vùng tối tăm vô ý thức có lẽ chỉ có ở thuở hồng hoang, hối thúc tôi thực hiện một loạt hành động bạo tàn hay một tội ác dã man nào đó. Biết là chuyện này thực sự rất ghê rợn, biết rằng có thể mình sẽ trở thành điên loạn bất cứ lúc nào nếu cứ tiếp tục nghe, cứ tiếp tục nghĩ về những âm thanh kia, nhưng bản thân ấy vẫn là khó có thể dứt ra. Âm thanh ấy không bao giờ ngưng nghỉ, nó mang một thứ mê lực cám dỗ khiến cho tôi dù ham muốn hay chán ghét cũng không bao giờ đủ sức mạnh để rũ bỏ. Những thứ xảy ra với tôi giống như một thứ virus đã ăn vào máu thịt và xương cốt, hoà nhập vào một thể tâm hồn, không thể tách rời, không ngừng cháy âm ỉ trong lòng, và bùng phát dữ dội vào những lúc lên cơn đau.
Bạn có nghĩ rằng tôi là một kẻ điên hay một tên cuồng sát không? Nếu có ai đó nghĩ thế, xin thưa với người ấy rằng bạn nhầm rồi, hoàn toàn nhầm là đằng khác. Tôi chỉ là một con người bình thường như bao con người bình thường khác mà bạn vẫn thấy xung quanh mình. Có người thắc mắc tôi là ai ư? Xin thưa, tôi là một bác sĩ phẫu thuật tại bệnh viện St.Paul, có nghề nghiệp ổn định, một vợ và hai con, lương tháng khá cao, mọi thứ đều tốt đẹp, cuộc sống phải nói là chưa đến độ chí đắc ý mãn nhưng cũng có thể coi là miễn chê rồi, không phải là bất cứ thứ gì trong đầu óc tưởng tượng phong phú của các bạn đâu. Nghĩ lại về cuộc sống của mình, tự hỏi có gì tốt hơn đây? Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ có một điểm đen duy nhất trong cuộc sống của tôi, ấy chính là những âm thanh kỳ quái, những âm thanh điên loạn thôi thúc những dục vọng xấu xa nhất trong lòng người. Tôi có thể khẳng định một cách chắc chắn, đó hoàn toàn không phải là tôi, mà là những thứ đến từ địa ngục. Nhưng có mấy ai tin vào điều này đây nếu nó được người ta khám phá ra? Hẳn nhiên người ta sẽ cho tôi vào bệnh viện tâm thần sau khi biết tôi nghe được những âm thanh lạ, và rồi kết liễu cuộc đời tốt đẹp của tôi chính tại nơi khủng khiếp đó. Thế nên, ca bệnh của tôi - cứ tạm cho đây là một thứ bệnh lý - đã được chôn giấu sâu vào trong bóng tối giống như một bí mật thầm kín của mỗi người, không nói cho bất cứ ai. Và tôi tiếp tục sống một cuộc sống như bình thường, như bao người khác. Cuộc sống ấy được đảm bảo bằng một điều duy nhất - không một ai có thể biết được bí mật này của tôi.
Những âm thanh cứ đến rồi đi, cứ đi rồi lại đến, lởn vởn qua lại xung quanh tôi như những bóng ma, nhưng chẳng bao giờ hết. Nó có lúc là một lời hát nỉ non, có khi lại là một lời đe doạ, nhưng nói tóm lại, chỉ có một cách để diễn đạt về nó, đó là một âm thanh của tội ác và những thứ vô vàn khủng khiếp mà một người bình thường chẳng mơ thấy nổi. Có những lúc bản thân tôi dù rất kiên gan cũng phải thấy sợ hãi với suy nghĩ, hỏi chăng mình không phải một người bình thường ư? Phải chăng mình là một kẻ điên loạn. Tự thấy rõ là không thể nào. Ngoại trừ việc nghe thấy những lời nói lạ, những âm thanh ma quái, tôi có làm việc gì kinh khủng, việc gì điên loạn đâu? Hoàn toàn cư xử bình thường là đằng khác. Thứ bệnh lý này, như thế ắt hẳn yên tâm không phải là đến từ sự điên loạn hay chứng tâm thần, mà chắc là do nguyên do khác đây. Stress chăng? Nhớ lại, cũng có nhiều người lâm vào trạng thái nghe được những thứ lạ lẫm những lúc cực kỳ mỏi mệt và căng thẳng. Tôi đã tin rằng mình cũng như những người đó, nhớ lại bản thân cũng đã phải làm việc không ít, căng thẳng mà dẫn tới nghe được những âm thanh kỳ lạ thì cũng là chuyện đương nhiên. Từ suy nghĩ đó, tôi đi đến việc thử một loạt phương án với những liều thuốc an thần, cũng đã tự nghiên cứu sách vở của khoa thần kinh để xem có cách nào cải thiện tình trạng này không? Nhưng lúc này phát sinh một vấn đề - không có sách vở nào chép lại những trường hợp tương tự như trường hợp của tôi. Đem hỏi các vị giáo sư thì tất nhiên là khó có thể vì như thế vấn đề của tôi rất dễ bị lộ ra ngoài. Thế nên, tôi chưa thể có một phương án nào để thoát khỏi những âm thanh kinh khủng. Thậm chí phải tiếp tục chịu đựng nó hằng ngày, cùng với những cơn đau.
Tôi trước kia đã rất nhiều lần tự hỏi, đến bao giờ những âm thanh ma quái mới dừng lại đây? Tôi từng mơ hồ hy vọng đến một ngày thức dậy, cơn ác mộng sẽ qua đi và những âm thanh kinh khủng cũng chẳng còn. Nhưng đấy là nói chuyện quá khứ rồi. Bây giờ, sự tiếp nối không ngừng nghỉ của những cơn đau, và những âm thanh quái dị đã khiến tôi tin chắc một điều, nó sẽ không bao giờ chịu buông tha tôi, trừ phi tôi chết đi.
Nói đến cái chết liệu có thực là dễ như thế không? Sẽ chỉ đơn giản là giải thoát cho tôi khỏi sự căng thẳng phải chịu đựng trong một thời gian dài, hay sẽ là điểm khởi đầu cho một loạt sự kiện kinh khủng sau đó. Cứ mỗi lần trong cơn khủng hoảng, nghĩ đến chuyện kết liễu những âm thanh kia, những âm thanh đang hành hạ cuộc sống của tôi – kết liễu vĩnh viễn, tôi lại nhìn lại gia đình nhỏ của tôi. Tôi yêu tất cả, Quỳnh Trang yêu dấu và cả hai đứa con của chúng tôi. Gia đình hiện nay là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà tôi từng có được, và tôi không thể để họ mà đi. Mọi người sẽ ra sao nếu tôi chết? Cả nhà sống bằng đồng lương chính của tôi. Vợ tôi quá yếu để có thể đứng ra cáng đáng mọi chuyện. Và còn hai đứa con nhỏ mà nàng chăm lo cho chúng nữa chứ. Thật lắm vấn đề nhiêu khê. Tự ngẫm thấy vậy, thế là sau những ngày băn khoăn, tôi quyết định tạm dừng cái ý định kết liễu những âm thanh kinh khủng và những cơn đau dai dẳng, và hãy thử tiếp tục sống với nó xem. Dù sao, cũng gọi là quen được một thời gian rồi mà. Thế là tôi vứt bỏ ý nghĩ ngu xuẩn về việc tự sát vào dĩ vàng.
Cuộc sống thế là lại quay về vòng quay bất tận của nó và tiếp diễn một thời gian cho đến khi vấn đề của tôi tiến một bước trở nên trầm trọng hơn. Hẳn các bạn còn nhớ ở trên, tôi đã nói rằng bản thân mình đang làm một bác sĩ phẫu thuật. Và vấn đề của tôi lần này, chắc không cần phải giàu trí tưởng tượng, ai cũng có thể đoán ra. Cơn đau đầu và những âm thanh ma quái đã xuất hiện trong lúc tôi đang thực hiện những ca mổ của mình. Thoạt nhiên, chỉ là những cảm giác tê liệt thần kinh, nhưng sau đó đã đi đến những bước chuyển biến khủng khiếp hơn, khi nhiều lúc tôi cảm thấy bị đưa vào vô thức – còn thể xác mình, đôi bàn tay mổ của mình bị một kẻ khác điều khiển. Lúc ấy, tôi bỗng trở nên điên dại hơn. Chưa đến mức trở thành khát máu hay hung bạo, nhưng những tư tưởng xấu xa và điên rồ cũng đã len lỏi vào suy nghĩ của tôi. Lúc mổ phẫu thuật ruột thừa cho bệnh nhân, có lúc tôi đã nghĩ, nếu rạch sâu hơn thì sao? Hay là đưa nhầm một đường dao vậy, nếu mình vô tình đưa dao và làm cho bệnh nhân bị vỡ ối thì sao nhỉ? Hẳn các bạn phải ghê tởm và buồn nôn thay nếu thấy một bác sĩ phẫu thuật như tôi có thể nghĩ được những điều như vậy. Nhưng, đó không phải là tôi, xin thề có Chúa hay thề trước bất cứ vị thần phù hộ nào của những tín ngưỡng khác, đó không phải là ý nghĩ của tôi! Nó đến từ những âm thanh ma quái kia, âm thanh của địa ngục. Nhiều lần như vậy, phải may mắn có một ý chí bền bỉ lắm, hoặc giả như cũng được bác sĩ phụ mổ nào đó cản lại một sai sót của bác sĩ trưởng thì tôi mới có thể vượt qua. Điều đó là những thứ kinh khủng nhất mà tôi trải niệm suốt cuộc đời cầm dao mổ của mình, khi bản thân mình là một bác sĩ có những ham muốn điên loạn về chuyện giết bệnh nhân. Bạn nghĩ sao? Mọi thứ xảy ra cứ như thể tôi sắp trở thành kẻ điên đến nơi, mà biết đâu đấy, đã thực sự trở thành kẻ điên rồi.
Tôi thấy ngày một không ổn nếu cứ để những âm thanh và cơn đau đầu hoạt động, vì có vẻ như nó đang tiến tới ngưỡng mạnh hơn, nên đã thử dùng những biện pháp để chế trụ, an tĩnh thần kinh và tâm lý mình, nhưng đó vốn là một điều cực kỳ khó khăn. Tôi bắt chước theo một số lời khuyên, nghe nhạc bằng MP3, hay nhai chewing – gum để cố gắng thoát ra khỏi cơn đau, đủ sức vượt qua những căng thẳng. Nhưng tất cả những điều đó đều là một sai lầm trầm trọng - hoặc giả là một lời khuyên tốt bụng đến từ những người ngu ngốc và thiếu hiểu biết. Mọi thứ mà tôi đã làm theo chỉ khiến tôi thêm mất tập trung và dễ dàng bị những cơn đau và âm thanh ma quái đánh bẫy hơn. Một lần thử như thế thôi mà đã để lại nỗi khiếp đảm không thể nào quên trong suốt những năm làm bác sĩ, khi tôi “ vô tình “ mổ nhầm một lá phổi lành lặn của một người bị ung thư phổi. Cứ cho rằng điều đó là điên rồ đi, nhưng đó là sự thật. Tôi có thể chắc chắn đến mười mươi, một âm thanh khàn khàn đã cuốn lấy tư tưởng của tôi, và khuyên nhủ tôi thay vì việc mổ lá phổi mang khối u sao không thử mổ lá phổi lành lặn còn lại của người đàn ông kia. Tôi cảm thấy toàn bộ tâm thức của mình bị đưa vào lâng lâng mơ hồ trong tiếng nhạc, tiếng nỉ non và cuối cùng đã làm chuyện khủng khiếp không tưởng đó. Nếu không phải may mắn một bác sĩ phụ mổ đã kịp thời phát hiện và sửa sai thì có lẽ tất cả với tôi coi như là chấm dứt rồi. Tôi sau đó chỉ cảm thấy mình như đang đang say, chỉ thực sự sực tỉnh khi có lệnh triệu tập từ cấp trên. Một loạt những khiển trách nặng nề từ giám động bệnh viện trút xuống và theo sau đó là ba ngày nghỉ để tự xem xét lại mình. Nếu không thể chứng tỏ mình đã hồi phục sau ba ngày đó, tôi sẽ phải đi khỏi bệnh viện. Và vĩnh viễn không thể quay trở lại đó, điều kinh khủng nhất mà tôi có thể nghĩ đến kể từ cái ngày bắt đầu trở thành một bác sĩ có tiếng tăm ở bệnh viện St.Paul.
Tôi bước đi trên đường về, cảm thấy căm giận cái số của mình kinh khủng, sao lại liên tục phải gặp những điều như thế? Và cả cái âm thanh cuồng loạn nữa, sao nó không thể buông tha cho tôi? Tôi muốn gào to lên, nhưng có ai nghe được những âm thanh kia, gào lên cũng chỉ để người ta nói rằng mình điên. Thế là đành ôm tất cả vào trong lòng, và trở nên ức chế và bức bối hơn bất cứ lúc nào. Những thời khắc của việc phát tiết giận dữ trên con đường trở về nhà là những thời khắc duy nhất mà cơn đau đầu cùng âm thanh không còn phát ra từ trong đầu tôi nữa. Tôi không chẳng có thời gian tìm hiểu tại sao, chỉ biết rằng lúc này giác quan mách bảo mình phải làm một cái gì, một cái gì đó, nếu không thì sớm muộn tất cả những thứ quanh tôi sẽ lần lượt rời xa tôi. Nhưng, làm gì đó là làm gì đây? Câu hỏi của tôi vẫn chưa có đáp án. Tôi chỉ còn biết đi vô thức quay về nhà, và hy vọng trong ba ngày sau đó, một ý niệm tốt sẽ giúp tôi vượt qua tình trạng hiện tại.
Quỳnh Trang đón tôi ở cừa với một nụ cười ngọt ngào, nhưng tôi chỉ đáp lại bằng thái độ hờ hững và lạnh nhạt. Nàng bước đến cởi áo khoác cho tôi, quan tâm và hỏi han tôi, cả hai đứa con nhỏ cũng xoắn xít lấy tôi, nhưng tôi vốn đang sống trong sự căng thẳng và có cả một chút gì đó như sợ hãi, kết quả của những ngày chìm đắm trong âu lo về cơn đau đầu và những âm thanh, lại thêm sự kiện hôm nay, nên đã không có thời gian để dành cho tổ ấm, phũ phàng gạt tất cả ra và đi lên phòng mình, chốt chặt cửa lại. Quỳnh Trang thấy vậy thì lo lắng vô cùng, bởi ngày thường vốn dĩ tôi có bao giờ lạnh nhạt như thế này đâu. Nàng tìm đến hỏi xem tôi có bệnh gì không, còn toan sờ lên trán tôi. Đúng lúc này thì cơn đau đầu trở lại khủng khiếp, đau như ngàn kim thấu óc, tôi không còn kiểm soát được, điên cuồng gạt bàn tay của nàng ra và đẩy nàng ra khỏi phòng.
Tiếp sau đó thì ai cũng đoán được, những tiếng kêu đầy âu lo của vợ và hai đứa con tôi vọng vào trong phòng. Nhưng tôi không nghe, mà cũng không thể nghe được nữa rồi, bởi lúc này, khi cơn đau đầu qua đi, những âm thanh khủng khiếp kia lại vang lên. Những tiếng rên rỉ, ỉ ôi ma quái. Tôi cảm thấy cơn đau đầu lại bùng phát và đi đến độ kinh khủng nhất, liền cố gắng lấy một liều thuốc an thần uống vào. Nhưng cũng chẳng khá hơn. Mọi thứ như cuốn mình vào một thế giới điên cuồng và bệnh hoạn của kẻ sát nhân. Tất cả những thanh âm còn lại của sự sống, từ tiếng thở đến những tiếng động xung quanh mất hút trong cõi bao la. Tôi bị hút vào một thế giới của màu đỏ - thứ màu khủng bố bao hàm cả máu và chết chóc, đến mức không còn ý thức nổi những thứ xảy ra xung quanh! Tôi chỉ mơ hồ nhớ mình đã bám chặt vào thành bàn, cố gắng nghiến răng vượt qua mọi chuyện, và trong cơn đau đớn đã vô tình làm đổ vỡ một cái gì đó. Còn sau đó, mọi chuyện đã không thể biết được gì thêm. Bởi vì tôi đã không chịu nổi mà sớm đổ vật xuống đất mất rồi.
Tôi cảm thấy căm giận và muốn giết bất cứ ai. Thực sự là giết! Ý niệm này bắt đầu đến mạnh và tôi biết nó đến từ chính tôi, chính cái chỉnh thể tôi mang đầy dục niệm và hung tàn này chứ không đến từ bất cứ giọng nói, âm thanh nào. Nhưng giết ai đây? Đúng lúc hung tính hay cái gì tương tự như thế ẩn giấu trong tôi bấy lâu nay bùng lên mạnh mẽ đến mức tôi cảm thấy không còn gì có thể kiểm soát được mình thì tiếng gõ cửa đầy lo lắng vang đến bên tai.
Đó là Quỳnh Trang và hai đứa con bé bỏng của chúng tôi. Xin thề có Chúa, tôi muốn giết họ! Cái cảm giác điên cuồng này đến từ rất lâu, như bản năng hiếu sát của một con thú bị dại. Con thú ấy – là tôi. Đến giờ thì tôi đã biết căn nguyên, đã biết mình phải làm gì. Sự thực là những giọng nói, những âm thanh hay những cơn đau đầu của tôi không phải đến từ hư ảo, mà đến từ chính điểm đen trong tôi. Tôi mang hai ý thức, một ý thức của một người chồng tốt, một người bác sĩ tốt, nhưng cũng một ý thức của một kẻ sát nhân điên loạn. Vấn đề này giống rối loạn đa nhân cách chăng? Hay là một cái gì kinh khủng gần như thế? Tôi không thể biết. Tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện đang trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, khi bản thân mình nhìn thấy con dao rọc giấy để trên bàn làm việc nơi kia. Tôi gần như đã hét lên, nhưng thay vào đó không thể có âm thanh nào thoát ra khỏi miệng, cổ họng như bị một thứ sức mạnh ma quái bóp nghẹt. Tôi bước đến bên bàn và cầm con dao lên. Mường tượng tới cảnh con dao cắm ngập vào thân người và máu túa ra từ đó. Cười khẽ. Rồi tiến đến bên cửa.
Chút ý thức cuối cùng trong người tôi đột ngột vùng lên để chống lại tâm niệm sát thủ. Tôi cố gắng giằng ra, tôi cảm thấy có một thứ gì đó đang chiến đấu cùng mình một cách điên cuồng trong cơ thể. Rồi bàn tay tôi cũng đặt lên nắm đấm cửa, chuẩn bị vặn. Lúc này, khi mà cả sự sợ hãi, cả ý niệm độc ác và những giọng nói cùng vang vọng tiếng vang lớn trong khắp không gian, tôi cảm thấy mọi thứ quay. Chiếc bàn ăn quay. Nắm xoay cửa quay. Nền nhà quay. Tất cả cùng quay. Quay mãi, quay mãi cho đến khi bị hút vào hố đen vô tận.
Tôi gào lên và tỉnh dậy, tưởng như mình đang ở cõi chết, sau đó mới mơ hồ nhận ra mình đang nằm trên ghế tựa dài. Một gương mặt xinh xắn đầy lo âu nhìn xuống tôi. Là... Quỳnh Trang!
Nếu phải nói về sự ghi nhớ, thì bộ não không quá kém của một bác sĩ phẫu thuật như tôi đã nhập tâm tất cả các sự kiện trải qua vừa rồi. Cầm dao, mở cửa và... Tôi kinh dị hỏi Quỳnh Trang:
“ Em không sao chứ? “
Nàng kinh ngạc nhìn tôi:
“ Em, em sao có thể sao chứ? Người phải hỏi là em mới đúng. Anh vừa nằm mơ gì mà la hét làm em lo quá? “
Tôi nằm mơ. Ô, đó là một giấc mơ? Một cơn ác mộng thôi sao? Sao có thể như vậy.
“ Các con đâu em? “ - Tôi lo lắng hỏi.
“ Chúng ngủ cả rồi. Anh suýt nữa đã làm bọn trẻ thức giấc đấy. Anh có sao không? “
“ Không, anh, anh muốn yên một chút, em có thể ra ngoài được không? “
Quỳnh Trang nhìn tôi ái ngại, nhưng rồi cũng đi ra, để tôi lại một mình.
Tôi nằm đó, vuốt qua vầng trán đẫm mồ hôi, tự nhủ - mình đã mơ ư? Giấc mơ thật kinh hoàng. Bản thân tôi chưa từng nghĩ tới những ý niệm kinh khủng đến mức cầm dao giết người thân được. Đó chỉ là mơ, là mơ mà thôi.
Tôi đã nghĩ thế, cho đến khi nhìn thấy vỉ thuốc an thần bóc vỏ để trên bàn.
Nên gọi cảm giác lúc đó của tôi là gì đây? Là kinh hoàng, hay khiếp sợ. Tôi không thể nhớ chính xác, chỉ biết rằng sau khi tâm thần đại động đã phải run rẩy một lúc rồi mới cầm được nó lên mà xem. Chẳng phải đúng vỉ thuốc ấy đây rồi sao? Chính đó là vỉ thuốc mà tôi đã dùng trong lúc bị cơn đau đầu hành hạ. Trong lúc những âm thanh ma quái chế trụ bản thân mình. Vốn dĩ tất cả mọi chuyện mà tôi tưởng chỉ là mơ kia đều là thật, không phải mơ. Cả chuyện kia nữa chứ, cầm con dao rọc giấy đi tìm người thân. Rõ ràng tất cả những điều kinh khủng mà tôi định làm chẳng phải chuyện đùa.
Tôi đã tìm thấy con dao dưới gầm bàn. Và nó đã được đẩy lưỡi sắc ra hết cỡ. Khó lòng mường tượng nổi nếu tôi không bị ngất đi mà có thể đi đến rồi mở cảnh cửa phòng ra. Khi ấy, gần như điều tệ nhất chắc chắn sẽ xảy đến...
Tưởng như thế là đã quá đủ để nói lên sự thật, đúng không? Tôi đã bị hoang tưởng nặng, bị điên và bị một cái gì đó kinh khủng đại loại như thế khống chế, đến mức thậm chí suýt nữa đã hại chết người thân. Còn chút gì để nói thêm đây? Tôi không thể biết. Hàng loạt câu hỏi lúc này hiện ra trước mắt. Thực ra tôi đã bị làm sao? Tôi - một con người hoàn toàn bình thường hay một kẻ có vấn đề thần kinh. Tại sao những cơn đau đầu và những âm thanh kì lạ vẫn không chấm dứt. Phải chăng, đó là một sự sắp đặt chết tiệt - vẫn gọi là định mệnh an bài mà tôi không thể vượt qua nổi. Tôi không biết. Tôi không muốn nói, mà cũng không thể nói gì hơn. Chỉ còn biết ngồi lặng đó nhìn như muốn xuyên thấu qua bức màn u ám phủ kín quanh mình.
Đến nửa đêm, tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế tựa dài mà đăm chiêu. Không bị cơn đau đầu hay bất cứ thứ gì khác hành hạ, nhưng cảm giác lo âu và chờ đợi còn mạnh hơn bất kỳ một đòn tra tấn nào. Nó làm tôi không thể ngủ yên.
Tôi sợ cơn đau đầu cùng những âm thanh sẽ quay lại bất cứ lúc nào và lúc đó tôi sẽ trở thành kẻ sát nhân không thể kiểm soát được mọi hành động.
Một quãng thời gian rất dài đã qua đi trong tĩnh lặng, một quãng thời gian tưởng như còn dài hơn cả thế kỷ, tưởng đã đi đến vô tận tới nơi. Nó chỉ chấm dứt khi tôi bắt đầu nhấc mình khỏi đó và tìm tới kho sách cũ của mình. Tôi phải tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp tôi. Tôi có ba ngày. Không quá ngắn và cũng không quá dài. Chính bây giờ là lúc để khởi đầu đây.
Ba ngày qua đi.
Tôi đã quay lại bệnh viện St.Paul và đề nghị với giám đốc, cho tôi thêm một cơ hội khác để chứng minh rằng mình hoàn toàn có thể làm một bác sĩ phẫu thuật tốt. Ông ta đồng ý và tôi đã làm tốt cơ hội của mình khi thành công với ca mổ. Đó là một ca mổ vào loại tương đối khó khăn, bệnh nhân bị tai nạn giao thông – cái chuyện vốn dĩ thường thấy ở thủ đô này. Tôi đã cứu mạng anh ta, và dù anh ta đã phải chịu cưa chân, tôi vẫn nhận được một số tiền báo đáp hậu hĩnh cùng sự kính nể của những bác sĩ khác. Lúc này tôi mới là tôi đây, một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc luôn nhận được sự kính nể của mọi người.
Tôi quay về nhà, sống một cuộc sống bình yên với mái ấm của riêng tôi, với người vợ tuyệt vời và hai đứa con yêu dấu. Và hơn hết cả là quên lại mọi chuyện đã qua. Tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Tôi đã hết đau đầu và hết phải chịu đựng những âm thanh quái đản. Các bạn có biết tại sao?
Trước khi kết thúc câu chuyện của mình, tôi cũng xin đưa ra cái kết cho những gì xảy ra trước đó để các bạn khỏi thắc mắc vì sao mọi chuyện tệ hại lại sớm trở thành tốt lành như vậy? Bởi vì, tôi đã thực sự “ give up “ được nó rồi. Bằng phương pháp của tôi.
Ba ngày, ba đêm đã qua là những ngày đêm thức trắng trong nghĩ suy. Các bạn biết đấy, ai cũng sẽ dành một khoảng thời gian để xem xét về những gì đã xảy ra sau một chuỗi những sự kiện kinh hoàng như vậy. Và tôi cũng chẳng phải một ngoại lệ nào. Tôi hoàn toàn không thể ngồi yên trước những gì đã xảy ra.
Tôi đã dành trọn thời gian vào việc tra cứu tất cả những sách vở. Hơi vất vả và tốn thời gian một chút, nhưng rồi cuối cùng cũng khám phá được ra – cái đã làm tôi trở thành thế này là một thứ được các câu chuyện về tâm linh vẫn gọi là mảng tối trong con tim - đến từ phía bên kia của một con người bình thường. Những âm thanh và cơn đau của tôi được chú giải trong một cuốn sách bám đầy bụi viết về tiềm thức sâu kín. Cuốn sách đã tái hiện cho tôi thấy tất cả những gì bản thân mình đã trải qua, khởi nguồn từ sự độc ác vô tận lẩn khuất đâu đây, sinh ra rồi dần dần hoà nhập và sống chung cùng cái tâm thiện, gây ra một loạt những suy nghĩ và hành động hung bạo, điên rồ. Ban đầu đọc qua thì thấy có vẻ gì đấy rất hoang đường – nhưng ngẫm lại cũng khó có cách nào bác bỏ.
Tôi là một người đi theo quan điểm duy tâm, nên rồi sau cùng đã tuyệt đối dành sự tin tưởng vào chuyện này.
Ngay khi đã biết được vấn đề của mình, tôi tuyệt đối có một niềm tin rằng sẽ vượt qua được nó, mau chóng tận lực mà nghĩ cách hoá giải.
Tôi không hề nghĩ đến phương án nào như cái chết hay tự thú về căn bệnh này. Cả hai chỉ phá hoại cuộc sống của tôi cùng những người thân của tôi. Vợ và các con tôi ắt hẳn sẽ không sống được nếu biết họ có một người chồng, một người cha như thế. Tất cả những điều này chẳng giải quyết được gì với những màn đạo đức ngu ngốc cả. Tôi là một kẻ mang đậm tính cục bộ, thậm chí cục bộ đến mức ích kỷ và hẳn nhiên là khó chấp nhận chuyện hy sinh về bất cứ thứ gì.
Vậy phải làm sao đây? Tôi không thể để cái mảng đen tối tiếp tục tạo ra những chuyện khủng khiếp. Cái lần suýt bị khống chế ấy, tôi đã đánh bại được mảng đen tối, nhưng tôi biết nó vẫn tồn tại, vẫn còn hiện hữu trong tôi. Nó vẫn sống rất khoẻ mạnh và đi song hành cùng cái tâm hướng thiện của tôi. Tôi chỉ có thể trừ bỏ nó bằng cái chết của bản thân – phương cách duy nhất khả thi. Nhưng dĩ nhiên là không bao giờ ngu ngốc mà làm thế rồi.
Sau một khoảng thời gian đủ dài để cân nhắc mọi chuyện, tôi đi đến một quyết toán mà bản thân nghĩ có lẽ là hợp lí nhất - sự thoả hiệp.
Thoả hiệp – nghĩa là sao?
Đó là để cho mảng tối của tôi có một không gian để hoạt động. Nếu để chút thời gian nghiêm khắc nhìn vào hành động này thì có thể coi đó gần như là một hiệp ước với quỷ dữ. Nhưng tôi vẫn phải làm, vì cuộc sống của chính bản thân. Con quỷ trong tôi sẽ có những lúc được thả tự do - để nó đi tìm những câu chuyện của riêng nó và sẽ không còn phải sống ở một không gian quá chật hẹp đến mức phải tấn công vào tinh thần của tôi mà chiếm đoạt bản thể và đi gây tội ác. Nó được tôi chấp nhận một cách có chủ đích đi trên con đường tội lỗi của mình, và được giúp đỡ cũng theo một cách có chủ đích để làm nên những vụ án ghê rợn của nó.
Với điều này, nó sẽ không còn lí do gì để có thể quay hại đến tôi cùng gia đình của tôi.
Chắc các bạn sẽ hỏi, mảng tối của tôi đã được thả ra tự do thế nào để ngừng việc đưa đến những lời kích động mang lại tai hoạ và gây ra những cơn đau đầu khủng khiếp cho tôi?
Câu trả lời chính là ở bệnh nhân bị tai nạn giao thông mà tôi đã nhắc đến trên kia.
Anh ta bị thương khá nặng, nhưng nếu nói đến mức bị cưa chân thì có thể dám chắc vấn đề không trầm trọng đến thế.
Việc anh ta bị cưa chân, chính là bước đầu tiên trong tiến trình thoả hiệp của tôi. Chỉ một chút chỉnh sửa rất khéo và khó phát hiện trong hồ sơ, cộng thêm đường dao đưa vô thức của tôi liếm gọn vào một sợi dây thần kinh – không cái gì là không thể. Phía bên kia của tôi đã đạt được đến sự thoả mãn tột cùng của nó rồi. Sự thoả mãn tột cùng khi có thể gieo giắc nỗi đau. Sự thoả mãn tột cùng khi cưa đi một bàn chân lành lặn của một người bình thường.
Đó là bên kia của tôi - chứ không phải là tôi. Khi thực hiện công việc này, tôi hoàn toàn vô thức. Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng đó là sự thật.
Đấy là nói qua chuyện hiện tại về vụ cưa chân thôi, còn trong tương lai thì thật khó đoán định. Có thể sẽ có thêm ai đó chết vì chích nhầm thuốc, hay vấn đề khác, tỷ dụ như sảy thai khi mổ và blah, blah... những vấn đề. Chuyện này không nên nói nhiều, mất đi cái sự hào hứng của các bạn, tốt nhất là cứ để cho các bạn tha hồ tưởng tượng. Cứ chờ đến lúc ấy, biết đâu lại có chuyện gì đó hay ho hơn xảy ra.
Thay cho lời kết, hãy đừng cho tôi là một con ác quỷ, một kẻ tâm thần biến thái hay bất cứ gì khác. Tôi cũng chỉ là một con người bình thường muốn xây dựng nên cuộc sống tốt đẹp của riêng mình thôi. Là bạn, biết đâu đấy, cũng có thể bạn sẽ một ngày phải thoả hiệp với con quỷ bên trong mình, để bảo vệ mình và người thân. Chúc cho bạn may mắn nếu một ngày đột ngột bị đau đầu và nghe thấy những giọng nói lạ lùng cất lêm xung quanh mình. Khi ấy, hãy tuyệt đối cẩn thận nhé, vì rất có thể mảng tối trong tâm hồn bạn bắt đầu lên tiếng khẳng định sự tồn tại của nó rồi đấy.
Mảng Tối Của Tôi Mảng Tối Của Tôi - Sưu Tầm