Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nhật
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2016-06-04 20:04:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
iết 2. Thứ Bảy.
Huệ chống hai tay vào cằm, miệng mấp máy, cái đầu thì lắc lư theo vòng tròn: “4... 3... 2... 1... 0”. Gã bên trên quay xuống cười khoái chí: “Ái chà, hôm nay đồng hồ bà lệch cơ đấy, hiếm hoi!”. Nó vừa dứt câu thì chuông reo inh tai như thách thức: “Có giỏi thì... tắt ta đi!”. Huệ cười một cái đầy bản chất rồi đút hai tay vào túi quần, thủng thẳng bước ra khỏi lớp. Đi ra tới cửa nó chợt nhớ ra hình như mình quên cái gì đó. Huệ vỗ trán bốp một cái: “Thôi chết, quên... con Diệp!”. Nó khẽ khàng... đá vài cái vào chân con bạn đang cắm cúi làm bài tập - tập trung kinh người! Diệp ngẩng đầu lên: “Đi hả mày?”. Huệ nhếch mép một cái thay cho câu trả lời trước khi kéo Diệp đi xềnh xệch...
Trước khi bước ra ngoài trường, Huệ còn cố hét một câu vào phòng bảo vệ làm bố già tí nữa đánh rơi ấm trà đang pha: “Này bố, hôm nay bố nhớ bảo thầy hiệu trưởng là chuông trường mình chậm 3 giây nhá!”. Nó quay sang Diệp đang buộc lại mái tóc rối bù:
- Này, mày lại ngồi ở quán nước học bài à?
Diệp cúi xuống phủi phủi quần, thản nhiên:
- Thì vậy!
Huệ khoác vai con bạn, nỉ non:
- Hay cứ thử đi trượt patin với bọn tao một lần xem nào. Mày sẽ mê liền!
Diệp chẳng đổi ngữ âm, giọng cứ tỉnh bơ:
- Mày cứ đi đi. Tao không ưa trò đấy.
Huệ chu mỏ lên:
- Con này khác thường ghê! Bỏ tiết làm gì chẳng làm toàn ra quán ngồi... học bài. Mày đúng là đồ... thiếu iốt!
Diệp lè lưỡi:
- Tao với mày cùng một giống thôi mà. Dù gì trong sổ ghi đầu bài cũng ghi cả hai dứa là “Bùng tiết!”. Thế thôi! Có khác nhau đâu! Mới lại tao bỏ tiết có phải vì chán học như mày đâu mà phải đi chơi...
Huệ định nhấm nhẳng thêm vài câu nữa những lũ bạn của nó đã í ới gọi, nên nó đành cuống cuồng vừa chạy vừa nói với lại:
- Hết tiết 5 mà tao vẫn chưa về thì lên lớp vơ luôn cặp tao về nhà mày. Có gì chiều tao lượn sang...
Diệp và Huệ là một cặp kỳ lạ. Huệ thì cứ ào ào, lúc nào cũng như sắp bùng nổ, mặc dù chưa đến nỗi “phá gia chi tử” nhưng cũng là loại khó dạy bảo, lại là một chuyên gia trong lĩnh vực tình yêu. Còn Diệp thì như ở... đầu bên kia thế giới, là dạng con gái: “hiền lành, học tanh, con nhà danh giá”, lại mù tịt chuyện yêu đương. Thế mà vẫn thân bất tử được với đứa con gái “chơi không phanh” kia! Thân đến nỗi nếu một đứa nghỉ thì đứa kia cũng không còn thiết... học. Nên mỗi lần Huệ chuồn đi chơi thì Diệp cũng lục đục bò ra... quán nước tụng bài. Lúc đầu, Huệ thấy kỳ kỳ khi vì mình mà con bạn chăm ngoan kia cũng bị ghi sổ, dù đi đâu thì cũng là “bỏ tiết”, nhưng rồi nó nghiệm ra Diệp vẫn cứ giỏi như thường, thế thì phàn nàn cái nỗi gì nữa?
Phụ huynh của Huệ thì cứ than trời rằng nhóc nhà mình đánh cặp với một con bé nếu không phải là người thì ắt là một động vật quý hiếm cần được bảo tồn, mà sao chẳng tiến bộ được chút nào. Có lẽ Huệ nói cũng đúng: “Trong bài bạc tao không thích chơi tiến lên. Chỉ mê mỗi tấn thôi”.
Đến chịu!
Còn, dĩ nhiên, thời kỳ đầu cụ thân sinh của Diệp tí xỉu khi “cành vàng lá ngọc” nhà mình lại dính vào cái con bé “quậy có tiếng, chơi thành thần”. May thay, Diệp có một bà mẫu hậu thật... mát như điều hòa:
- Kệ nó, tôi có thấy nó hư đi tẹo nào đâu! Bao giờ nó có một điểm 7 thì ông hãy bảo tôi!
- Ở nhà nhất mẹ, nhì con. Xời, miễn bàn!
Chiều. Huệ “lê” lên phòng Diệp theo đúng nghĩa của từ này. Nó hất tung cửa một cách hùng hổ, nằm vật xuống giường dũng mãnh như một con sư tử... sắp chết, ôm lấy cái gối nhăn nhó:
- Chưa bao giờ tao thấy việc phản đối ba mẹ mày ném mày lên tầng 4 là chính đáng hơn lúc này. Mà sao không lắp thang máy cho đỡ khổ nhỉ?
Diệp phì cười, đứng lên kéo rèm cửa sổ cho ánh nắng tràn vào:
- Sao, mày mệt à?
Huệ giơ cái chân sưng vù như quả ổi chửi lên, rên la:
- Mệt thôi à? Tao lộn nhào hai ba vòng không bảo hiểm ở sân trượt chứ có ít ỏi đâu! Ui da, đau muốn tuyệt thực luôn!
Diệp trố mắt nhìn con bạn một cách lạ lẫm, không giấu nổi nụ cười:
- Há, lạ ghê, mày đã bước lên patin mà còn biết té ư? Đứa nào hô với tao là đi patin còn vững hơn đi bộ.
Huệ xua tay, phân bua rối rít:
- Tai nạn ngoài ý muốn thôi. Nguyên nhân do khi tao đang “qua cầu” thì tự dưng mọc ra một gã trượt ngược lại, có khuôn mặt, lạy Chúa, Tidus của Fantasy X phải gọi bằng đại ca! Đẹp trai đến mức... quái thai luôn!
Diệp cười khì khì, vừa lục tung đống đồ y tế vừa “cân não” với con bạn:
- Tao không tin có gã làm mày buôn ổi thế này mà mày không “phủ sóng” lại lê về đây với tao.
Huệ bật dậy, vứt cái gối sang một bên:
- Tìm hiểu rồi! Mấy tên đi cùng gã khai là học năm II Kiến trúc. Tao phone cho “tỉ tỉ” của tao bên đấy thấy mở mày mở mặt hẳn. Cập nhật được một đống thông tin: thủ khoa đầu vào là gã, most wanted boy năm ngoái là gã, học tĩ tã thế mà lại giỏi mấy môn X-Games mới phê chứ! Dân UFO [1] đấy! Nói chung, tao “chết” gã rồi!
Diệp ném lọ giảm đau vào người Huệ, càu nhàu:
- Ừ, “chết”! Mày không xoa thuốc đi thể nào cũng ngoẻo thật!
Huệ còn cố bò ra bộ dàn bật “If I let you go” lên lải nhải theo vài câu rồi mới chịu vừa bôi thuốc vừa xuýt xoa kêu đau...
Hai hôm sau, Huệ đến nhà Diệp rủ đi học như thường lệ, nhưng mang theo một khuôn mặt... không thường lệ. Nó đèo Diệp một cách cẩn trọng và nói với một giọng còn đượm chút ngỡ ngàng:
- Mày ơi, hôm qua tao nói chuyện với anh ấy rồi mày ạ. Mày không tưởng tượng được đâu. Thu hút kinh khủng! Tao... gục đổ toàn phần rồi.
Diệp chép miệng thờ ơ:
- Cái việc làm tao không tưởng tượng được nhất là mày gọi một gã nào đó bằng hai từ “anh ấy”. Từ điển ngôn ngữ của mày ngoài vài từ “thằng cha, lão già, gã trai, em gái” thì cũng phong phú con cá mú ra phết!?
Huệ nhún vai, trốn tránh một câu trả lời. Diệp thấy con bạn lờ đi thì cũng thôi ngay, nó vốn ghét chuyện tình cảm!
... 24 giờ thì là không nhiều. Thế mà khi Huệ nhắc tới “anh ấy” thì Diệp đã quên béng mất:
- Hả? Anh nào cơ?
Huệ khoanh tròn hai chân, trông nó giờ hệt như một con mèo:
- Đại ca Tidus ấy! Mày mau quên quá.
Rồi nó mặc kệ Diệp có nhớ ra không, tiếp tục thì thầm, cái kiểu xưa nay hiếm thấy ở một “phát thanh phường... mẫu mực” như nó:
- Anh ấy bảo tao là anh ấy không ưa con gái bỏ tiết đâu. Anh ấy cũng học sáng, nên thường đi trượt chiều. Còn thứ 7 thì đại học được nghỉ sáng. Anh ấy bảo tao cứ học hành lanh tanh bành buổi sáng ở trường đi rồi chiều mới được đi trượt. “Còn nếu bạn anh mà thấy em nhí nhảnh con cá cảnh ở đấy vào buổi sáng thì... tạch, hết quan hệ!”.
Diệp ngước mắt lên, bớt thờ ơ chút ít:
- Vậy ư? Thế thì tao cũng đỡ phải mài quần tụng kinh ở quán nước nữa rồi.
Diệp chỉ nói thế, còn nó chả tin Huệ bỏ được cái tật bùng tiết liên miên đến kinh niên. Ấy thế mà, vài ba ngày Huệ không trốn đi trượt thật. Đã thế, chắc để cho đủ kinh hoàng, một hôm, nó thủ thỉ với Diệp bằng một giọng nhiều lên xuống:
- Mày ạ, tao sẽ thi vào... Ngoại thương!
Diệp chăm chú nhìn con bạn:
- Càng sống lâu càng thấy lắm chuyện kỳ lạ. Mày bỏ ý định vào Sân khấu điện ảnh từ bao giờ vậy? Lý do?
Huệ vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn của nói:
- Đó chỉ là vớ vẩn thôi. Còn giờ tao nói nghiêm túc đấy. Tao sẽ thi vào Ngoại thương. Lý do ư? Người ta vẫn bảo: “Trai Kiến trúc, gái Ngoại thương” mà. Vào đấy mới xứng!
Diệp ái ngại bấm bấm ngón tay:
- “Nổi” không mày? Còn hơn một kỳ nữa thôi đấy.
Huệ nhấn giọng một cách dứt khoát:
- Chìm thì cũng phải ngoi lên! Tao cố nhiều nhiều vậy. Giúp tao nha.
Diệp tròn mắt nhìn Huệ chắp hai tay vào nhau với một vẻ thành khẩn chưa từng thấy, nó gật đầu cái rụp mà tim vẫn chưa hồi nhịp:
- Sẵn sằng thôi...
Bây giờ Huệ vẫn “không phanh”, nhưng là... học không phanh. Giờ trượt patin buổi chiều đã bị thế bằng giờ bổ túc toán, do gã Kiến trúc dạy chứ chẳng phải ai khác. Sự tiến nên Diệp cũng không can thiệp gì. Nó chăm chút Anh và Văn cho Huệ kỹ lưỡng còn hơn cả cho mình. Chẳng phụ công các “sư phụ”, Huệ học ngày càng hào hứng, kiến thức khá khẩm hơn nhiều so với thời kỳ “tiền sử” trước kia. Chắc Diệp sắp được nói với Huệ cái câu nó... hằng mong ước:
- Bây giờ thì mày có thể trượt patin thoải mái mà không sợ... trượt đại học.
Tuy đến giờ Diệp vẫn chẳng biết gì thêm, vẫn mù tịt, không hiểu tình yêu thuộc... thể loại gì, nhưng nó nghĩ thứ làm con người ta sống tốt hơn, có lý tưởng hơn, như Huệ bây giờ chẳng hạn, thì có lẽ cũng là một giống cây tốt! Gieo lên thì đâm chồi nảy lộc phải biết!
Chú thích:
[1] Vật thể bay không xác định. Một dạng tiếng lóng, chỉ người ngoài hành tinh.
Mầm Non Cuộc Sống Mầm Non Cuộc Sống - Minh Nhật