Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1111: U Vương Hoang Hàn (2/2)
úc hắn mới tiến vào khu vực này liền phát hiện nơi đây được thiết lập một loại cấm chế cấm bay nào đó. Một khi phi hành, đầy trời bông tuyết màu xám sẽ ngưng tụ thành từng đám băng trùy sắc nhọn, bao phủ trời đất bắn xuống.
Mỗi một cây băng trùy đều tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Tinh Kỳ, vì vậy thân thể Liễu Minh mặc dù mạnh mẽ hơn người cũng không cách nào chịu đựng được công kích dày đặc như thế.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải chấp nhận cuốc bộ.
Cũng không lâu lắm, Liễu Minh đột nhiên dừng chân tại chỗ, hai mắt nhíu lại nhìn về phía trước.
Xuyên qua màn xám do bông tuyết tạo thành, có thế nhìn thấy bong dáng vài ngọn núi tuyết trơ trọi xa xa phía trước.
Trên một đỉnh núi tuyết tương đối thấp hơn, có thể nhìn thấy một ngôi miếu hoang có diện tích không lớn.
“Đã đến!”
Hai mắt Liễu Minh sáng ngời, bước chân lập tức nhanh hơn, hướng phía trước đi tới.
Một canh giờ qua đi, Liễu Minh đang dừng chân trên bình đài đỉnh núi tuyết thấp bé, phía trước chỗ này trăm trượng là một ngôi miếu hai tầng đơn sơ.
Bên trên ngôi miếu ngoại trừ mặt ngoài bị che lấp bởi lớp tuyết trắng xám bao trùm dày đặc, thì bên ngoài không có bất kỳ vật trang trí nào, thậm chí ngay cả bảng hiệu cũng không có một cái.
Nếu không phải bản thân hiện tại ở Cửu U Minh Giới, mà trên bản đồ lại ghi chú rõ ràng, nơi đây chính là nơi tọa hóa của U Hàn Vực thông huyền, U Vương một thời oai phong. Liễu Minh cũng thiếu chút nữa cho là mình đã đi tới núi hoang vô danh, tiểu miếu đổ nát nào đó.
Sau khi hắn đánh giá mấy lần, thần sắc đột nhiên âm tình bất định. Một lát sau, một tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai, thanh mang chợt lóe lên, hư ảnh xa hoạn không một tiếng động hiện ra, sau một tiếng gào rú lại nhanh chóng rụt trở về.
Liễu Minh thấy vậy, mới lộ ra vẻ yên tâm, cất bước đi tới cửa miếu.
Căn cứ vào địa đồ mà Âm Lưu đưa cho chỉ rõ, tiểu miếu nhìn như yên bình, thực ra trong trong ngoài ngoài có rất nhiều cấm chế, tuy nhiên phần lớn những cấm chế này có tác dụng lớn đối với U Tộc cùng quỷ vật, tuy vậy những cái cấm chế đó đối với Liễu Minh cũng không có vấn đề gì.
Có điều mới vừa rồi La Hầu lại đột nhiên truyền âm, để cho khí tức toàn thân ẩn đi, dùng bộ dạng phàm nhân trực tiếp đi vào.
Khi hắn mờ miệng hỏi thăm lý do, La Hầu lại chẳng nói câu nào.
Lúc đầu Liễu Minh có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định thử một lần.
Kết quả sau đó, khiến hắn không khỏi quá đỗi vui mừng.
Hắn cứ như vậy, từ cửa miếu đi thẳng một mạch vào trong giống như ngôi miếu này thật sự bình thường không có chút nào đề phòng, không có nảy sinh chút nào dị trạng.
Tầng một ngôi miếu không lớn, chỉ có khoảng hơn trăm trượng, trong đó ba góc riêng biệt đều có bệ đá, phía trên là một pho tượng nam tử mặc áo giáp U Tộc ngồi xếp bằng.
Trừ cái đó ra, thì xung quanh có chút lộn xộn, có thế phát hiện ra không ít dấu vết chiến đấu kịch liệt còn lưu lại.
“Xem ra đây chính là ba vị thiên tượng thủ hạ hộ vệ của U Vương Hoang Hàn, đã lấy chính sinh mệnh của mình tế luyện thành khôi lỗi để thủ hộ lâu dài ở chỗ này, quả nhiên minh chứng cho lòng trung thành.” Liễu Minh quét mắt một vòng, vừa nhìn về phía ba pho tượng, không khỏi thì thào tự nói một câu.
Trước kia Âm Lưu khi còn thân phận là Lục Âm tiến vào U Vương Chi Thương lần đầu tiên thì cũng đã xông vào nơi đây, mang đi không ít bảo vật của “Hoang Hàn” lưu lại, trong đó có một đoạn ghi chép kể lại cuộc đời cũng đề cập tới ba vị hộ vệ trung thành tận tâm, mỗi người đều có thực lực to lớn lại cam nguyện đi theo Hoang Hàn đến tận đây.
Âm Lưu lúc đưa cho Liễu Minh ngọc giản địa đồ, những điều này cũng ghi chú ở bên trong.
Năm đó cuối cùng Lục Âm không cẩn thận kích động ba gã hộ vệ, hậu quả là phải trải qua một phen kịch đấu vì vậy mới không lấy đi được tất cả bảo vật bao gồm cả Cửu Chuyển U Hạch.
Một khi có một tia khí tiết U tộc hoặc quỷ vật lộ ra ngoài, ba gã thiên tượng khôi lỗi sẽ lập tức bị kích hoạt, tiến hành tru sát người mạo phạm xâm nhập nơi đây.
Liễu Minh đánh giá tầng một cung điện vài lần, sau đó trực tiếp nhắm phía góc không có thủ vệ đi tới.
Thông qua cầu thang, tiến vào tầng hai, Liễu Minh không khỏi ngẩn ngơ.
Tầng hai bất ngờ có ba gian song song mật thất, gian chính giữa và gian bên phải đã bị mở ra từ lâu.
Gian mật thất bên phải, phía trong nhìn rỗng tuếch, đồ vật trong đó rõ ràng đã bị dọn sạch.
Mà gian mật thất ở giữa, không gian vô cùng nhỏ hẹp, dài rộng chưa tới ba trượng.
Giữa mật thất, có một cái bồ doàn, một gã thanh niên nam tử trông như còn sống đang ngồi khoanh chân trên đó.
Nam tử đầu đội mũ xanh ngọc, áo xanh, đai lưng ngọc, vẻ mặt thanh tú nho nhã, dưới cằm còn một ít râu ngắn đen nhánh, xem ra diện mạo, phong thái là một mỹ nam tử.
“Đây chính là Hoang Hàn khi xưa không ai sánh kịp rồi.”
Liễu Minh nhìn qua nam tử, thả thần thức cẩn thận tra xét rõ ràng, sau một nén nhang, thở dài thì thào một câu.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký