Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 784: Hoa Văn Tủy Thạch [1/2]
am tử đeo kiếm và vị đệ tử cao gầy thấy không kịp trốn tránh, tức thì sắc mặt đại biến, xong liền bóp nát mấy tấm phù lục triển khai mấy màn sáng hộ thể đủ các loại màu sắc.
Còn La Thiên Thành thì lập tức gầm nhẹ một tiếng, giao, hổ màu bạc quanh thân y nhao nhao nổ tung ra, hóa thành một cái lồng sương mù màu bạc trông phảng phất như ngưng thành thực thể, cẩn thận bao bọc quanh thân y.
Ba người vừa mới vất vả làm xong hết thì cột sáng như cầu vồng, mang khí thế nghiêng trời lật đất đã ầm ầm bắn tới chỗ ba người.
Trong lúc nhất thời, những nơi mà cột sáng màu bạc đi qua liền có âm thanh xì xì vang lên liên miên không dứt.
Mặt đất, ngọn núi, đá lớn bị ánh sáng này chiếu tới chỉ trong khoảnh khắc liền biến thành khói xanh lượn lờ, trên mặt đất thình lình có một cái hào cực sâu, rộng đến mấy trượng lưu lại.
Một khắc sau, theo động tác thu hai tay của nam tử mặt ưng, ảo ảnh hơn trăm tấm gương màu bạc lóe lên ánh sáng bạc xong liền nhao nhao tụ về phía trung tâm, hóa thành một tấm gương hình lục giác tinh xảo đẹp đẽ rồi lập tức bị gã há miệng ra hút vào trong bụng.
Ánh sáng bạc lóe lên rồi tán loạn tan đi, trong đám bụi đất mờ mịt lại nghe thấy hai tiếng "bịch", tiếp đấy là hai cố thi thể không trọn vẹn, bị cháy đen xuất hiện trong hố sâu, xem thân hình và y phục rách nát đựoc lưu lại thì lờ mờ có thể lần lượt trông ra là nam tử đeo kiếm và đệ tử cao gầy kia.
Cả hai người lúc này đều chỉ còn lại có non nửa thân thể, phảng phất như bị đã bị lửa mạnh đốt cháy, kinh khí trong tay hai người cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hai đệ tử nội môn tinh anh của Thái Thanh Môn mà ngay đến chút lực phản kháng cũng chẳng kịp thi triển ra, cứ như thế u u mê mê mà chết không thể chết lại, đến cả một tia tinh hồn cũng không thể trốn ra ngoài, thực sự là sự việc khiến người ta phải chấn động.
Đúng lúc này, sau một tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng người khác từ trong đám bụi mù xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy ngược ra, đúng là La Thiên Thành kia.
Có điều bây giờ hắn, thoạt nhìn cũng bị thương không nhẹ, một cánh tay tính cả hơn phân nửa bả vai đã không cánh mà bay, hơn nửa lớp da quanh thân như củi bị đốt, một mảng đen sì.
La Thiên Thành sau khi bay ra xa mấy trượng liền vội vàng đưa một tay ngưng tụ pháp quyết, thôi động pháp lực toàn thân mới gắng gượng ổn định được thân hình. Sau khi y hít sâu một hơi, khắp thân y lại lần nữa thấy có một tầng ánh sáng màu bạc nổi lên, tức thì mặt ngoài phần thân thể bị thiêu hủy hiện ra chằng chịt, chi chít những sợi tơ mỏng màu bạc, còn chỗ tay cụt cũng có vô số nhục nha mới sinh ra, không ngừng nhúc nhích.
*nhục nha: Nhục = thịt, nha = răng; Dịch là răng thịt thì nghe buồn cười quá nên mình cứ để nguyên, bạn đọc tự tưởng tượng nha.
Còn gã nam tử mặt ưng sau khi đánh ra kích vừa rồi thì hiển nhiên cũng đã tiêu hao không ít nguyên khí tu luyện được, vừa thấy bộ dáng La Thiên Thành như thế thì trong lòng cũng phải rùng mình, nhưng gã không có thi triển thêm thủ đoạn công kích khác mà chỉ chắp tay đứng lơ lửng giữa không trung, để gió mạnh thổi tung áo bào màu xanh.
Cùng lúc đó đã có sương mù màu xám từ trong hai trong hai thi thể không trọn vẹn nơi hố sâu cuồn cuộn tuôn ra không ngừng, đồng thời nhanh chóng bị hút hết vào trong cái khóa nhỏ nơi cổ tay gã.
Mà La Thiên Thành qua thời gian bẩy, tám hơi thở thì thân thể đã khôi phục lại như lúc đầu, miệng mọi vết thương vừa xuất hiện trên thân thể đều đã liền lại không còn dấu tích, thậm chí da thịt mới sinh đều óng ánh trắng noãn, không vết sẹo nào lưu lại, có điều khi y ngưng kết ra cánh tay phải thì Khí Vận chi Tỏa trên tay lúc trước đã biến mất vô tung vô ảnh.
La Thiên Thành nhìn xem hai thi thể trên mặt đất, mặt trầm như nước rồi đột nhiên hít sâu một hơi, tức thì quanh cổ tay phải thình lình có vô số điểm sáng óng ánh hiện ra, ánh sáng trắng lóe lên, lập tức ngưng kết ra một cái khóa mới tinh, trắng trong như ngọc, có điều quầng sáng xám mà cái khóa tỏa ra rõ ràng so với trước đã kém đi rất nhiều.
Cùng khi đó, Khí Vận chi Tỏa trên cổ tay gã nam tử mặt ưng sau khi hấp thu hết khí xám trên hai thi thể thì không gian xung quanh nó lại một lần nữa xuất hiện một lượng lớn khí xám, khí xám mới này cũng rất nhanh bị thu nạp vào trong đó.
La Thiên Thành thấy thế, rốt cuộc không cách nào kìm được lửa giận trong lòng, y chẳng nói một lời, hai tay nhanh chóng bắt quyết, sương mù màu xám từ trong cơ thể hắn lại điên cuồng tuôn ra, đồng thời một tràng những tiếng leng keng vang lên, thân hình y thình lình tăng lên một mảng lớn, đoạn thình lình dốc sức bước nhanh tới, mang theo nội tâm tràn ngập lửa giận định ra tay.
Nam tử mặt ưng lại cười ha ha rồi sau lưng gã đột nhiên hiện ra hai luồng sáng xanh, tức thì thoáng rầm rầm một cái, hai luồng sáng liền huyễn hóa thành hai cái cánh ánh sáng màu xanh lá dài hơn một trượng. Hai cánh khẽ vỗ, người gã liền hóa thành một luồng sáng xanh xé gió lao về phía xa xa, bộ dáng như chẳng có tí ý định nào là muốn giao chiến với La Thiên Thành.
"Chậc chậc, Đô Thiên Linh Thể quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ lĩnh giáo, sau này còn gặp lại!" Cùng lúc đó, trong luồng sáng xanh ở phía xa xa có âm thanh gã này truyền lại.
"Chớ có chạy trốn!"
La Thiên Thành làm sao có chuyện để gã chạy trốn, ánh sáng bạc quanh thân cuốn y lên, hóa thành một đạo độn quang màu bạc, nhanh chóng đuổi theo gã.
Độn tốc cả hai đều cực nhanh, chỉ khoảng mấy hơi thở cũng đã bay xa hơn mười dặm.
Nhưng mà La Thiên Thành tuy có độn tốc không chậm nhưng y chủ yếu là dùng thân thể cường hãn mà nổi danh, độn thuật không phải là điểm mạnh của y, còn tốc của độn quang màu xanh lá do gã nam tử mặt ưng hóa thành lại chẳng phải chuyện chơi, chỉ mấy lần chớp động là gã đã bay ra xa vài dặm.
Kết quả là chẳng bao lâu sau thì khoảng cách hai người càng lúc càng xa.
La Thiên Thành sau khi đuổi thêm một đoạn thì đã không còn khả năng truy tung, chỉ đành oán giận mà dừng lại.
"Đáng hận! Thiên Yêu cốc từ khi nào lại lòi ra một nhân vật yêu nghiệt như vậy, có thể giơ tay nhấc chân là liền diệt sát hai đệ tử Hóa Tinh hậu kỳ của bổn tông." Y nhìn điểm sáng xanh càng lúc càng nhỏ ở phía chân trời, trong nội tâm cực kỳ phiền muộn.
Sắc mặt y ầm trầm bất định một hồi rồi cuối cùng y giẫm chân, xoay người bay lên rồi lướt nhanh đi.
...
Ở một thung lũng lòng chảo có núi vây quanh bốn phía thuộc một nơi khác phía ngoài bí cảnh, mấy nhóm người đang ở thế giằng co, đứng lơ lửng giữa không trung.
Âu Dương thế gia, Âu Dương Thiên và nữ tử vận y phục màu xanh nhạt bất ngờ cũng đứng trong số đó, những kẻ đang đứng giằng co trước mặt các nàng lại là ba gã nam tử mặc trường bào màu nâu.
Ở chỗ cách năm người không xa, còn có bảy tên tu sĩ đang đứng túm tụm, nhìn phục sức trên người thì hình như là đệ tử của một số tông phái nhỏ chứ bộ dáng không giống như là một nhóm người.
Ánh mắt mọi người thỉnh thoảng cố ý nhìn về phía một khối đá màu xanh cao cỡ nửa thân người nằm ở chỗ trung tâm thung lũng.
Mặt ngoài tảng đá rêu xanh mọc đầy, có điều nếu nhìn kỹ thì có thể nhận thấy mặt ngoài tảng đá xanh này có một mảng nhỏ hẹp chưa những đường vân lộn xộn màu đỏ sậm lập lòe, lờ mờ lộ ra một tia khí tức hỏa hồng khiến không gian xung quanh mờ ảo không rõ một phen, trông qua liền biết là linh vật thế gian khó gặp.
*khí tức hỏa hồng: Có hai cách hiểu, khí tức lửa đỏ hoặc khí tức phồn thịnh - Tên tảng đá là Hỏa Văn Tủy Thạch nên có lẽ là ý đầu.
"Hai vị tiên tử rút cuộc là có ý gì? Khối Hỏa Văn Tủy Thạch này rõ ràng là Thiên Khuyết phái chúng ta phát hiện đầu tiên, tất nhiên nên thuộc về chúng ta mới đúng." Kẻ đầu lĩnh trong số ba nam tử vận y phục màu nâu là một người trung niên tràng mày sâu róm đang nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát tháo hai người Âu Dương Thiến.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký