Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 770: Gặp Lại Hắc Phượng Tiên Tử
ên biết rằng Ngọc Tinh chính là một trong các Linh vật do Thiên Địa tự nhiên sinh ra, căn bản vốn là vật có tiền cũng chưa chắc mua được.
Liễu Minh đã từng biết được vật này khi nghiên cứu một điển tịch ghi chép về các loại thiên tài địa bảo thời Thượng cổ, Linh khí Pháp bảo nếu có pha trộn một ít Ngọc Tinh thì trở nên vô cùng cứng rắn, hầu như không thể bị tổn hại, còn nếu như dùng để chế luyện vài loại Linh khí đặc thù thì có khả năng không nhỏ thu được Pháp bảo hình thức ban đầu. Ngoài ra, Ngọc Tinh có phẩm chất càng cao thì có thêm đặc điểm có thể hấp thu Linh khí trong trời đất rồi từ từ luyện hóa, đây cũng là một tài liệu tuyệt hảo dùng để luyện chế lò đan dược.
Chủ nhân đang cầm khối Ngọc Tinh trong tay lại có bộ dáng tương tự như Liễu Minh, một gã thanh niên có tướng mạo quái dị, dáng người thấp béo.
Lập tức bên trong đám người đang vây xem nổi lên một hồi xì xào bàn tán, đại đa số đều không biết vật mà gã thanh niên cần trao đổi là gì nên phần lớn lắc đầu, không bao lâu liền có mấy người quay đi.
Mặt khác có một số ít người môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ như đang truyền âm trao đổi với thanh niên to béo.
Liễu Minh ngoại trừ có hai khỏa Địa phẩm Uẩn Linh Đan cùng một ít phàm phẩm đan dược thì cũng không có vật gì có giá trị cao để có thể trao đổi, mà xem ra gã thanh niên này chắc chắn sẽ không nguyện ý bán Ngọc tinh lấy Linh Thạch.
Vật này tuy rằng có giá trị liên thành, nhưng đối với Liễu Minh hiện tại mà nói thì không phải là vật quá mức cần thiết, cho nên hắn chỉ cười nhạt rồi rời khỏi đám người đó.
Đúng lúc này, gã thanh niên thấp béo bỗng nhiên cười lớn, vẻ mặt vô cùng hưng phấn tuyên bố:
"Tại hạ đã quyết định trao đổi cùng vị đạo hữu này, thật vô cùng xin lỗi các vị đạo hữu khác."
Nói xong, gã thanh niên thấp béo liền cùng một gã thanh niên áo xám vẹt đám người xung quanh đi về phía một gian phòng cao chừng ba trượng trong mấy gian phòng ở kế bên.
"Chắc đó là mật thất để trao đổi rồi." Liễu Minh sau khi tùy ý nhìn theo rồi tiếp tục đi đến một chỗ đang tập trung một số đông người vô cùng náo nhiệt, mục đích của hắn lần này là dò kiếm tài liệu của Hư Không Yêu thú, nên trước mắt phải tìm mấy người của Thiên Yêu cốc.
"Hắc Phượng Tiên Tử! Thật không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng tham gia Thiên Môn hội."
Đúng lúc này, cách Liễu Minh không xa, không biết ai đó lớn tiếng nói.
"Hắc Phượng Tiên Tử?"
Liễu Minh nghe vậy, trong nội tâm khẽ động, khẽ liếc nhìn về phía đó, chỉ thấy một đám người đang vây thành một vòng, hắn cẩn thận chọn một chỗ khuất rồi nhanh chóng tiến lại gần.
Lúc này, ở giữa đám đông, môt gã thanh niên ăn mặc mộc mạc đang giằng co với một nam một nữ đều mặc áo đen.
Tên nam tử áo đen có khuôn mặt tuấn tú, thần thái tự nhiên, tựa như không dùng thuật Dịch dung, trong khi cô gái bên cạnh mặt đeo khăn lụa đen, dáng người uyển chuyển, Liễu Minh nhìn có chút quen thuộc, đúng là Hắc Phượng Tiên tử (không thể nghi ngờ).
Hắn đã từng giao chiến cùng nàng nên đối với khí tức quỷ dị mà nàng tỏa ra mơ hồ có chút quen thuộc, thật không nghĩ tới vậy mà nàng cũng tham gia Thiên Môn hội lần này.
Hơn nữa, cách biệt hơn hai mươi năm, nàng không chỉ đột phá Hóa Tinh kỳ mà tu vi còn đạt đến Hóa Tinh trung kỳ.
Còn tên thanh niên ăn mặc mộc mạc làm cho Liễu Minh không khỏi liên tưởng tới Thiên Công tông Bành Việt, mặc dù hắn không biết thanh niên này là ai, nhưng nhìn qua quần áo cùng trang sức thì hơn phân nữa tên thanh niên này là đệ tử của Thiên Công tông..
"Chắc các hạ nhận lầm người nào khác. Tại hạ là huynh trưởng của nàng, còn nàng không phải là Hắc Phượng Tiên tử gì gì đó, mà chúng ta là người của Mộ Dung thế gia. Đạo hữu nếu không cẩn trọng lời nói, đừng trách tại hạ không khách khí. Mặt khác Thiên Nhất Thần Thủy này là vật tại hạ bắt buộc phải có, hay chăng đạo hữu nên ưu tiên cho ta mà từ bỏ giao dịch này?" Tên thanh niên tướng mạo tuấn tú bỗng nhiên bước lên lạnh nhạt nói.
"Mộ Dung thế gia?"
Đám người đang vây xem bỗng một phen oanh động, ở trao đổi hội lần này, hầu hết mọi người đều cố hết sức che giấu thân phận của mình, vậy mà người này còn lớn giọng giới thiệu giữa nơi đông người như vậy, chắc hẳn tám chín phần có lẽ không phải là giả. (DG: *ngẩn người: nguyên văn là bạo động.)
Liễu Minh đang ở một bên, khi nghe được lời ấy cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắc Phượng Tiên Tử năm đó chưa tiến giai đến Hóa Tinh, chính là người bài danh thứ hai trên Sinh Tử các của ngoại môn Thái Thanh Môn, vậy mà hôm nay lại nghe thấy đối phương là người thuộc Mộ Dung gia tộc, một gia tộc có danh khí không nhỏ trong bát đại gia tộc, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc.
Mà Thiên Nhất Thần Thủy kia lại càng khiến Liễu Minh rùng mình, đối với trao đổi hội sắp diễn ra càng thêm coi trọng vài phần.
Thiên Nhất Thần Thủy so với Ngọc Tinh là Linh vật còn hiếm thấy hơn vài phần, hắn may mắn đã từng được chứng kiến vật này trong một cuộc đấu giá cở lớn lại Miêu Cương phường thị.
Theo lời người chủ trì đấu giá lần đó, vật này đối với đột phá Chân Đan cảnh, có tác dụng phụ trợ để ngưng kết Chân Đan. Điều này làm cho một số người có tư chất không tốt, muốn mượn nhờ ngoại lực để kết thành Hạ phẩm Chân Đan tự nhiên đối với vật này như nắng hạn cầu mưa rào, xem như là trân bảo. (DG: *cầu chi nhược vụ: không rõ nghĩa, nhờ cao thủ giúp giùm.)
Lúc đó, một gã tu sĩ dùng một đống tài liệu cộng thêm ngàn vạn Linh Thạch nữa mới lấy được vật ấy.
"Hừ, nguyên lai Hắc Phượng Tiên Tử tiếng tăm lừng lẫy là người của Mộ Dung thế gia, nếu là như vậy thì không nói nữa. Chỉ có điều Thiên Nhất Thần Thủy này ta đã cùng đạo hữu kia đã thương lượng thành công, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ được." Thanh niên mộc mạc sau khi nghe xong, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng trả lời.
"Hắc hắc, phải như vậy không? Vị đạo hữu này, ngươi thật sự đã cùng hắn thương lượng xong rồi hử? Quyết không để lại cho tại hạ?" Nam tử áo đen thấy vậy, cười hắc hắc, đột nhiên quay đầu nhìn về phía một người, đồng thời thả ra một cổ khí tức cường đại cực kỳ khủng bố.
Liễu Minh lúc này mới phát hiện, xung quanh ba người, có một tên trung niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt bình thường, tuy cũng có tu vi Hóa Tinh trung kỳ, nhưng khi đối mặt với Linh áp cường đại do nam tử áo đen thả ra thì thần sắc đại biến, bước lui hai bước về phía sau, sắc mặt lập tức tái nhợt như không còn máu huyết.
"Ta… Ta…" Trung niên mặc áo bào trắng đối mặt với sự uy hiếp của gã nam tử áo đen, trong lúc nhất thời có chút lắp bắp, không biết nói thế nào cho phải.
"Chỉ cần chưa tiến vào phòng trao đổi, lần giao dịch này coi như là chưa từng xảy ra, tại hạ tự nhiên có quyền cùng hắn trao đổi Thiên Nhất Thần Thủy." Nam tử áo đen xoay đầu lại nhìn thanh niên mộc mạc lạnh lùng nói.
"Các hạ nói như vậy, chẳng qua là muốn cưỡng từ đoạt lý mà thôi." Thanh niên mộc mạc nghe vậy, giận dữ trả lời.
"Cường từ đoạt lý? Nếu ngươi đã nói như vậy thì cứ coi là thế đi!" Nam tử áo đen nghe xong, cười lên ha hả, rồi như tùy ý khoát tay, một hồi tiếng sói gào rú vang vọng trong thính đường, đồng thời một hư ảnh cự trảo tối om lớn chừng mười trượng hướng phía đối diện chộp tới.
Mộc mạc thanh niên thấy vậy cả kinh, không chút lưỡng lự một tay nắm thành quyền, thân hình mãnh liệt tăng lên, cánh tay lập tức phủ đầy vẩy rồng, cũng lớn lên mấy lần rồi hướng về phía trước trùng trùng điệp điệp đánh ra một quyền.
Tiếng xé gió vang lên, một quyền ảnh màu vàng không kém cạnh đánh về phía cự trảo, những nơi quyền ảnh đi qua đều vang lên tiếng gió, khí thế cực kỳ kinh người.
Đám người vây quanh thấy vậy nhao nhao lui về phía sau ba bước để tránh.
Liễu Minh đứng bên quan sát, trong nội tâm cũng thầm than một tiếng, vốn hắn nghĩ rằng người của Thiên Công tông chỉ sở trường về Khôi Lỗi thuật, không nghĩ tới trong tông môn của bọn họ cũng có Thể Tu hung hãn đến như vậy.
Về thủ đoạn nam tử áo đen kia sử dụng, rõ ràng là bí thuật mượn lực của Yêu Lang, trước kia lúc Hắc Phượng Tiên Tử cùng hắn đối chiến đã từng dùng qua chiêu thức tương tự như vậy, chỉ có điều nam tử áo đen chỉ cần giơ tay là có thể thi triển, nếu so với Hắc Phượng Tiên Tử lúc trước thì có phần vượt xa.
Đùng! Một tiếng nổ mạnh.
Hư ảnh cự trảo màu đen cùng quyền ảnh màu vàng va vào nhau, một hồi chấn động Linh lực mãnh liệt truyền đến, một màn quang mang hai màu vàng đen phóng lên trời, toàn bộ bên trong thính đường đều rung lên.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, quyền ảnh màu vàng liền bị hư ảnh cự trảo màu đen kích nát bấy, hóa thành vô số điểm sáng màu vàng tan ra trong hư không. Khí thế của hư ảnh cự trảo màu đen vẫn không hề giảm, trực tiếp trảo về phía thanh niên mộc mạc, trên đường bay tới năm ngón tay đột nhiên hóa thành năm đạo móng vuốt lăng liệt nhọn hoắc.
Thanh niên mộc mạc kinh hãi, hai tay giao nhau đưa lên phía trước, hoàng mang lóe lên khắp xung quanh.
"Ầm ầm!" năm tiếng nổ chát chúa vang lên.
Hoàng mang trên hai tay của thanh niên mộc mạc sau khi đón đỡ ba đạo móng vuốt đầu tiên thì không sao, nhưng đến hai đạo móng vuốt sau cùng thì bị kích nát bấy. Hai đạo móng vuốt rắn rắn chắc chắc đánh vào hai tay của thanh niên mộc mạc.
Thanh niên mộc mạc bị một cỗ bàng nhiên chi lực đánh xuống, thân hình bị bắn ngược về phía sau vài chục trượng, đâm sầm vào tường đá ở bên trên, lập tức tường đá lõm vào một khối, rồi thân hình liền rơi ngược trở lại mặt đất, sắc mặt của thanh niên mộc mạc đỏ thẫm, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, tường đá ở phía lóe lên một ánh tinh quang, phần lõm lại từ từ khôi phục lại nguyên trạng.
Nếu như thanh niên mộc mạc không có thân thể cường tráng, hơn nữa bức tường phía trên có cài đặt cấm chế nên trong lúc mấu chốt đã ngăn cản giúp hắn một ít thương tổn, chỉ sợ sau khi va chạm, hắn không cách nào có thể nhúc nhích được.
Nam tử áo đen vẫn không dừng tay, trên mặt hiện lên một tia sát khí, thân hình sau một thoáng mơ hồ đã xuất hiện cách thanh niên mộc mạc mấy trượng, hắn nhấc tay đánh ra một trảo, lập tức một cự trảo màu đen che phủ trên không kích xuống.
Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tay áo thanh niên mộc mạc rung lên, lấy ra một tấm phù lục mờ mịt, không nói hai lời liền nhanh chóng bóp nát, trước người gã hơn một bỗng xuất hiện một màn sáng có ánh vàng đang không ngừng lưu chuyển.
"Huynh trưởng cẩn thận, đó là Nghịch Chuyển Phù lục." Hắc Phượng Tiên Tử thấy vậy, ánh mắt hơi đổi vội mở miệng nhắc một câu.
Chỉ thấy hư ảnh cự trảo màu đen vừa tiếp xúc với màn sáng màu vàng giống như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc, một cái cự trảo màu đen giống như đúc cái vừa biến mất từ trong màn sáng màu vàng hiện ra, hướng nam tử áo đen kích tới.
Cùng lúc, màn sáng màu vàng lập tức vỡ vụn ra từng mảng, hóa thành vô số điểm sáng màu vàng tán loạn ra.
Thanh niên mộc mạc nhân cơ hội này đứng dậy, một lần nữa lật tay lấy ra một tấm phù lục màu vàng khác hướng vào chính mình vỗ một cái, thân hình mơ hồ hóa thành một đạo độn quang màu vàng hướng về phía truyền tống trận ở nơi góc phòng bay đi. (DG: *góc phòng: nguyên văn là hẻo lánh.)
Nam tử áo đen hừ lạnh một tiếng, bên ngoài thân tỏa ra đầy hắc khí, thân hình lóe lên, nhẹ nhàng tránh qua một bên, hư ảnh cự trảo vì vậy mà tùy ý hướng về đám người sau lưng ý bay tới.
Mọi người thấy vậy kinh hãi liền nhao nhao lắc lư thân hình tránh đi kích này, lúc này bỗng lộ ra một thiếu nữ áo tím và một người mặc áo xanh lục đứng bên cạnh nàng, người này mặt mày, bộ dáng có chút tương tự với thiếu nữ áo tím.
Vẻ mặt cả hai đều trấn định, không có chút ý tứ né tránh nào, bỗng nhiên mỗi người đồng thời nhẹ nhành nhấc lên một tay, lập tức cuốn ra hai vòng sáng một xanh một tím bảo vệ trước người, hai vòng sáng như sóng cuộn hướng về phía hư ảnh cự trảo quét tới.
Hư ảnh cự trảo tiếp xúc với hai vòng sáng, liền giống như bị một năng lượng cực lớn bên trong cuốn vào, "Phốc phốc" vài tiếng, rồi hóa thành từng sợi hắc khí biến mất ở bên trong vòng sáng.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký