The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 721: Cung Điện (1/2)
on đường đi tiếp theo rất dễ dàng. Xuôi theo con đường đá xanh rộng lớn hẳn là đi tới trung tâm đại điện của di tích.
Nhưng trên đường chính có không ít các Khôi Lỗi, vì vậy hai người không dám mạo hiểm sử dụng lối này mà chọn một con đường nhỏ (uốn lượn) ở bên cạnh, vừa chậm rãi đi tới đồng thời không ngừng tìm kiếm ở chung quanh.
Nửa ngày trôi qua thật nhanh, phạm vi tìm kiếm của hai người Liễu Minh hầu như đã hơn phân nữa di tích, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này, tại một chỗ kiến trúc bên ngoài đại điện của trung tâm di tích, hai người Liễu Minh đang thấp giọng trò chuyện.
"Toàn bộ di tích hầu như đã được tìm qua, xem ra phải đi vào bên trong đại điện ở trung tâm rồi." Sa Sở Nhi nhìn về phía cung điện cao lớn ở trung tâm di tích rồi ngập ngừng nói.
"Lúc trước Đại trưởng lão đã từng nói qua với ta, nếu không tìm được bộ phận hạch tâm ở bên trong di tích, thì chỉ có thể đi vào đại điện tìm kiếm một phen. Nhưng Đại trưởng lão cũng nói, quý tộc vì ước buộc của lời thề nên chưa có bất kỳ người nào đi vào đại điện, vậy Sa cô nương có biết gì về tình hình trong đó không?" Liễu Minh ánh mắt lóe lên rồi hỏi.
"Cái này…, theo văn tự cổ xưa của Sa tộc ghi chép lại, đại điện ở trung tâm là chỗ ở và nơi tu luyện của Khôi Đế, nhưng không lâu sau khi Khôi Đế đại nhân tọa hóa không biết vì duyên cớ gì mà cấm chế bên trong và bên ngoài điện đều bị chấn động rồi biến mất một cách khó hiểu, khi đi vào trong đó chỉ cần cẩn thận một chút chắc sẽ không có việc gì. Nếu không Đại trưởng lão tuyệt không để Liễu huynh phải mạo hiểm tiến vào bên trong đâu." Sa Sở Nhi hơi do dự, chậm rãi nói ra.
"Có lẽ là như vậy, nhìn từ bên ngoài quả nhiên không hề thấy bất kỳ Linh quang của cấm chế nào cả, bất quá để đề phòng vạn nhất có điều gì khác lạ, Liễu mỗ phải nhất định tự tay kiểm tra một chút mới được. Nếu không, vị Thông huyền đại năng này chỉ cần tùy ý lưu lại một cái cấm chế nào đó cũng có thể làm cho ta biến thành tro bụi." Liễu Minh lúc lắc cái đầu quan sát cung điện xa xa phía trước, vẻ mặt thập phần ngưng trọng trả lời.
"Việc này không có vấn đề gì, chỉ cần Liễu huynh không phá hư cung điện, thì thi triển bất cứ thủ đoạn gì cũng được. Bất quá tiểu nữ không thể cùng Liễu huynh tiến vào bên trong đâu đấy." Sa Sở Nhi nghe vậy cũng không có ý phản đối, đáp ứng ngay lập tức.
"Rất tốt, Sa cô nương hãy ở lại chỗ này chờ một lúc, ta phải đi tới phía trước nhìn kỹ rồi tính tiếp." Liễu Minh gật gật đầu nói.
Khí tức của Sa Sở Nhi lúc này cực kỳ suy yếu, tự biết mình thật sự không có cách nào đến gần đại điện hơn nữa, nên cũng không phản đối, chỉ ân cần dặn dò Liễu Minh thêm một hai câu.
Tiếp theo Liễu Minh hướng về phía cung điện bước nhanh tới.
Khi đến một chỗ gần với cung điện, lúc này Liễu Minh có thể quan sát được rõ ràng hơn. Cung điện này cao hơn trăm trượng, bên ngoài một màu đen xám, dường như được làm từ sa thổ, nhìn qua vẫn còn mới như ban đầu, không có vẻ gì là một nơi hoang phế vài vạn năm.
Liễu Minh bất chợt cảm thấy có một tia sáng nhàn nhạt lập lòe bên trong cung điện, nhưng định thần nhìn kỹ lại thì không thấy nữa, không biết có phải là ảo giác hay không.
Bên ngoài đại điện, có mấy chục cột đá vừa to vừa thô, mỗi cột đá phải mấy người mới có thể ôm giáp vòng, đều được làm từ một loại Hắc thạch quỷ dị nào đó.
Cung điện này cực kỳ to lớn, cửa điện lại có chút cổ quái, hai cánh cửa bằng đá màu đen đang đóng lại, độ rộng chỉ có thể vừa hai người đi qua, nhưng chiều cao lại hơn mười trượng, thoạt nhìn cực kỳ không cân đối.
"Thẩm mỹ của vị Nam Hoang Khôi Đế này thật đúng là không bình thường…" Liễu Minh nói thầm trong nội tâm. Sau khi quan sát cẩn thận bên ngoài cửa điện, Liễu Minh cuốn tay lấy ra một tấm phù lục màu bạc, rồi giơ lên ném ra ngoài.
"Phốc" một tiếng.
Phù lục màu bạc hóa thành một đoàn âm diễm bay tới nện vào trên cửa đá, sau đó lập tức bạo liệt biến thành mười mấy đạo phù văn màu bạc, xoay tròn bay lượn trước cửa đá một lúc rồi vô thanh vô tức tán loạn ra.
Liễu Minh thấy vậy, đuôi lông mày thoáng dựng lên, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, sau đó há miệng phun ra một đoàn tinh huyết rồi mười ngón tay vội vàng điểm chỉ liên tục.
"Phanh" một tiếng, tinh huyết lập tức hóa thành một màn huyết vụ nhàn nhạt, dưới sự thao túng của Liễu Minh bỗng nhiên hóa thành một văn trận mờ ảo, lóe lên bay vào bên trong cửa điện (không còn bóng dáng).
Liễu Minh thay đổi pháp quyết liên tục, trên mặt xuất hiện một tầng Huyết khí như ẩn như hiện, không nói một lời giống như đang thúc dục một loại bí thuật nào đó.
Không lâu sau đó, trên cửa điện vang ra một tiếng trầm đục, Huyết sắc văn trận biến mất lúc trước một lần nữa nguyên vẹn xuất hiện, giống như được khảm nạm thật sâu trên cửa đá từ rất lâu trước đó.
"Quả nhiên không có chút chấn động phản ứng của cấm chế nào cả, xem ra cấm chế bên trong thật sự đã bị đóng lại. Nếu như vậy, đúng là có thể mạo hiểm tiến vào trong đó một lần rồi." Liễu Minh lúc này mới thu lại pháp quyết trong tay, trong mắt hiện lên một tia dị sắc thì thào tự nói.
Nơi cư trú của một vị đại năng chi sĩ Thông Huyền, thậm chí còn có khả năng là nơi mà y tọa hóa, làm cho vẻ mặt Liễu Minh không khỏi lộ ra vẻ bồn chồn nôn nóng.
Sau một lúc do dự, Liễu Minh rút cuộc cũng có quyết định, tay áo rung lên, lại đem ra một trương phù lục màu vàng thoạt nhìn có chút cũ nát, sau đó dùng một ngón tay điểm vào mi tâm của chính mình.
"Phốc" một tiếng, phù lục màu vàng thoáng mơ hồ rồi bỗng nhiên hóa thành một giáp sĩ (màu vàng) cao chừng hơn trượng, gương mặt có chút phần giống với Liễu Minh, chỉ có điều là mơ hồ không rõ, hai tay giáp sĩ không cầm binh khí gì.
(DG: nguyên văn là không một tấc sắt)
Đây chính là Hoàng Cân Phù Binh.
Tiếp theo, Liễu Minh thúc giục Phù Binh, giáp sĩ màu vàng liền nhanh chóng đi đến cửa điên, cánh tay khẽ động, giơ lên đặt trên hai tấm cửa đá, rồi dùng lực đẩy mạnh.
"Kẹt…" thanh âm chậm rãi vang lên.
Cửa đá nhìn có vẻ vô cùng trầm trọng lại dễ dàng bị đẩy ra một cách chậm rãi, lập tức từ bên trong cửa tuôn ra một cỗ khí tức mang theo mùi nấm mốc nhàn nhạt.
Liễu Minh hai mắt nhíu lại, cẩn thận quan sát kỹ càng bên trong cửa điện.
Chỉ thấy bên trong cung điện, một mảng âm u mơ hồ là một thông đạo màu đen mười phần quỷ dị.
(DG: nguyên văn thập phần chỉnh tề)
Liễu Minh vẫn đứng yên tại chỗ một lúc, vẫn thấy phía thông đạo phía sau cửa điện im ắng, không có bất cứ điều dị thường nào, lúc này mới hít sâu một hơi chậm rãi đi tới.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký