Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 197: Thanh Tụ Phi Chu
  - Năm ngàn linh thạch lần thứ nhất!
- Năm ngàn linh thạch lần thứ hai!
- Năm ngàn linh thạch lần thứ ba! Tốt, vậy Diệt Ma Đồng sẽ quy cho vị đạo hữu này. Kế tiếp là một kiện Diệt Ma Đồng cũng bắt đầu đấu giá, vẫn giá quy định năm ngàn linh thạch!
Dưới tình huống không có người tranh đoạt nên Miện lão nhanh chóng tuyên bố sở hữu của kiện Diệt Ma Đồng đầu tiên, lập tức bắt đầu đấu giá kiện thứ hai.
- Năm ngàn linh thạch!
Liễu Minh vẫn ngồi tại chỗ không động đậy, lại không chút do dự ra giá như trước.
Lần này chẳng những người trong đại điện ăn cả kinh, ngay cả tu luyện giả họ Nam cũng nhìn qua Liễu Minh với ánh mắt kinh ngạc.
Nhưng đối với Liễu Minh mà nói Hỏa Nguyên chân sát lúc trước không mua được thì cơ quan chiến giáp và các vật phẩm áp trục càng không có tư cách mua, hoặc giá cả rất cao, hoặc là không cần dùng.
Những thứ hắn muốn lấy vào trong đều phải giúp hắn tăng thực lực lên mới được, còn lại sẽ buông tha.
Dù sao hiện tại nước trong Huyền Kinh này quá đục rồi, nếu muốn bơi trong đó mà không bị chìm phải có đủ thực lực mới được, nếu không có thực lực thì cả mạng cũng không còn.
Về phần đắc tội những tồn tại cùng giai hắn tự nhiên càng không quan tâm tới.
Nhưng làm cho người ta bất ngờ thì Hồ Xuân Nương trừ cười lạnh một tiếng ra còn không có người nào lên tiếng nói thêm lời nào.
Kể từ đó kiện Diệt Ma Đồng thứ hai không có chút ngoài ý muôn rơi vào trong tay của Liễu Minh.
Lúc này đã có bồi bàn đi tới bên cạnh Liễu Minh, ý định dẫn hắn đi lấy vật phẩm và giao linh thạch.
Nhưng Liễu Minh chỉ khoát khoát tay, nhàn nhạt nói một câu:
- Ta còn có hứng thú với đấu giá tiếp theo, chờ một lát lại đi lấy vật phẩm.
- Vâng, vậy thì tiểu nhân chờ thêm một lát.
Tên bồi bàn này chỉ là luyện khí sĩ bình thường, cũng không biết thân phận của Liễu Minh tại Bách Linh Cư là cái gì, sau khi nao nao thì chờ đợi bên cạnh.
Thời điểm này Miện lão đã đem khay vật phẩm cuối cùng đưa lên, một tay vỗ xong ném ra ngoài.
Một hồi "Gặc..." vang lên, một chiếc phi chu tinh mỹ không dài quá hai trượng hiện ra trong đại điện.
Phi chu này hình dáng thon dài, hai đầu nhỏ ở giữa rộng, hai bên lại khảm hơn mười miếng linh thạch màu xanh, ở thân hình ẩn ẩn có hai chữ "Thanh tụ".
- Thanh tụ cơ quan phi chu, không cần tế luyện và pháp lực thúc dục, chỉ tiêu hao tinh thạch phong thuộc tính là có thể phi hành, tốc độ cao nhất nhanh gấp năm lần Đằng Không Thuật, hơn nữa có thể thay đổi hình dạng lớn nhỏ cho nên mang theo rất thuận tiện. Mà Nam đạo hữu luyện chế cơ quan phi chu tại Huyền Kinh cũng tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói Cửu Khiếu Tông đối ngoại cũng mua phi chu của hắn, mỗi một kiện có giá không dưới linh khí phổ thông. Đây lại là tinh phẩm trong đó, chỗ thiếu hụt duy nhất cũng giống như Diệt Ma Đồng lúc trước, cơ quan linh kiện bên trong là có thời hạn sử dụng, do đó tính năng sẽ hạ thấp, cũng cuối cùng nhất là không thể dùng được nữa.
Nói xong những lời này Miện lão một tay hơi bấm pháp quyết điểm lên phi chu.
"Phốc" một tiếng.
Phi chu màu xanh biến thành tinh quang phá không mà đi, cơ hồ chỉ chớp động một cái là có thể đi tới chỗ khác của đại điện, sau đó quay lại đài cao.
Tốc độ kia cực nhanh làm cho không ít người bên dưới sợ hãi thán phục.
- Thanh tụ cơ quan phi chu chỉ có một kiện, giá quy định một vạn năm ngàn linh thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn linh thạch, hiện tại bắt đầu cạnh tranh!
Miện lão một tay điểm lên phi chu, sau đó cho nó khôi phục bộ dáng viên cầu như lúc trước, thần sắc bình tĩnh nói ra.
- Một vạn năm ngàn linh thạch!
Lúc này đây lão giả vừa dứt lời đã có âm thanh thô lỗ hô giá.
Một ít người cảm thấy ngoài ý muốn vội vàng nhìn lại, lúc này phát hiện một người cao lớn ăn mặc giáp da màu đen, mang trên mặt cái mặt nạ.
- Thạch lão ma, không phải ngươi có một kiện hỏa diễm phi dực rồi sao, còn nhiễu loạn cái gì đó?
Âm thanh của Hồ Xuân Nương lại truyền ra lần nữa, vô cùng bén nhọn.
Người trong điện vừa ra danh tiếng của Thạch lão ma thì có không ít người sắc mặt đại biến, dường như hung danh của Thạch lão ma này còn trên cả Hồ Xuân Nương.
- Hừ, Hồ tiên tử, nhìn ngươi và mặt mũi của chủ tử ngươi ta đã bỏ qua hai kiện Diệt Ma Đồng, nhưng mà cơ quan phi chu này ta có chỗ trọng dụng, không thể bỏ qua được.
Đại hán mang theo mặt nạ đầu trâu nghe vậy lại không sợ chút nào, cũng hừ một tiếng trả lời.
- Ta hiểu rồi, ngươi muốn thứ này thì tặng ngươi làm lễ vật đi! Nhưng chỉ sợ tâm tư lần này đã uổng phí rồi, chỉ có một kiện cơ quan phi chu mà muốn được người nọ coi trọng, ngươi cũng không tránh khỏi quá xem nhẹ người nọ rồi.
Hồ Xuân Nương nghe đại hán cường ngạnh đáp lời, không có tiếp tục tức giận, ngược lại âm thanh lạnh lẽo nói ra.
- Cơ quan phi chu này chỉ là vật gõ cửa của Thạch mỗ mà thôi, sau khi ta gặp được người nọ thì tự nhiên có đại lễ chính thức khác. Hồ tiên tử muốn cơ quan chiến giáp, lúc đó chẳng phải cũng có suy nghĩ như ta hay sao? Hiện tại ta muốn cơ quan phi chu này, Tiên Tử được cơ quan chiến giáp, đây là nước sông không phạm nước giếng.
Thạch lão ma cười hắc hắc nói ra.
Hai người nói chuyện không đầu không đuôi với nhau nhưng làm nội tâm của không ít người chấn động, có ít người lại như nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt biên đổi trở thành hưng phấn.
- Có những linh thạch này của ngươi, cơ quan chiến giáp còn có thể rơi vào tay tiểu muội sao?
Hồ Xuân Nương nghe vậy thật sự có chút tức giận.
- Chuyện này không liên quan tới Thạch mỗ! Muốn trách thì trách chủ tử của ngươi bây giờ quá không hào phóng mà thôi.
Thạch lão ma lại cười ha hả nói ra.
Âm thanh của Hồ Xuân Nương không có truyền ra, nhưng mặc cho ai cũng có thể tưởng tượng ra nội tâm của nàng ta đang tức giận đùng đùng.
- Một vạn sáu ngàn linh thạch!
Đúng lúc này lại có người ra giá.
Thạch lão ma nghe vậy giận dữ, nhưng sau khi ánh mắt quét nhìn qua chủ nhân của âm thanh thì đồng tử có chút co rụt lại.
Bởi vì người ra giá vừa rồi chính là Liễu Minh.
Những người khác thấy vậy âm thầm tắc luỡi không thôi.
Dám đồng thời đắc tội Hồ Xuân Nương cùng Thạch lão ma, tại cả Huyền Kinh không có bao nhiêu người như vậy.
Đương nhiên đến lúc này những người khác cũng khẳng định Liễu Minh có chỗ dựa, hơn phân nửa cũng là một gã Linh Đồ hậu kỳ thậm chí Đại viên mãn cảnh giới, nếu không tuyệt đối không có phách lực như vậy.
- Một vạn bảy ngàn!
Sắc mặt Thạch lão ma trầm xuống, không có tìm Liễu Minh phiền toái, lại lạnh lùng ra giá lần nữa.
- Một vạn tám ngàn!
- Một vạn chín ngàn!
- Hai vạn!
Sau khi Liễu Minh hô cái giá hai vạn thì Thạch lão ma rốt cục ngậm miệng không nói, hai tay của hắn chắp sau lưng, hiển nhiên trong nội tâm tuyệt đối không có bình tĩnh như biểu hiện thế này.
Nhưng mà giá cả đạt tới hai vạn mua một kiện vật phẩm có số lần sử dụng, hơn nữa chỉ là cơ quan có tác dụng chạy trốn mà thôi, xác thực đã cực cao.
Tranh cãi nữa thì dùng thân gia của Thạch lão ma cũng cảm thấy đau lòng không thôi, cũng buông tha tranh đoạt.
Nhưng vào lúc này Hồ Xuân Nương cười "Khanh khách" truyền ra, không ngừng quanh quẩn trong đại điện! Mặc cho ai cũng có thể nghe ra được ý mỉa mai trong đó.
- Hồ tiên tử, nếu ngươi thật sự muốn tìm phiền toái, không thể nói trước Thạch mỗ sẽ cho ngươi cơ hội, lại lĩnh giáo Điệp Vũ đại pháp của ngươi tu luyện như thế nào?
Thạch lão ma âm trầm nói ra.
- Hừ, có lẽ Thạch Tượng Ma Công của ngươi cũng không có tiến triển bao nhiêu cả. Nhưng mà muốn tìm ta hả giận có phải tìm nhằm đối tượng hay không. Chính chủ vừa rồi làm ngươi khó chịu không phải lão nương nha.
Hồ Xuân Nương không chút khách khí trả lời.
- Quả hồng mềm thì phải bóp. So với người xa lạ không rõ ràng thì tự nhiên phải tìm hiểu đối thủ trước, ta càng yên tâm một ít.
Thạch lão ma lại như thế trả lời.
- Cái gì, ngươi xem bổn tiên tử trở thành quả hồng mềm.
Hồ Xuân Nương nghe vậy lập tức giận dữ.
Trên đài cao Miện lão gặp thấy tình hình này cũng cảm thấy đau đầu, nhưng tự nhiên cũng không có khả năng cảm thấy bọn họ đánh nhau tại đây, lúc này ho nhẹ một tiếng chen ngang lời của hai người, cũng lớn tiếng trực tiếp tuyên bố:
- Đã không có những người khác ra giá, vậy hai vạn linh thạch lần thứ nhất, hai vạn linh thạch lần thứ hai, hai vạn linh thạch lần thứ ba. Tốt, cơ quan phi chu này quy cho đạo hữu kia.
Lão giả gõ bàn một cái.
Hồ Xuân Nương cùng Thạch lão ma thấy kết quả này dường như mất đi ý tranh đấu với nhau, khẽ hừ một tiếng lại không nói thêm lời nào cả, ngậm miệng không nói.
Thời điểm này Liễu Minh dưới sự dẫn dắt của tên luyện khí sĩ rời khỏi đại điện, thông qua con đường đi qua đại sảnh sâm nghiêm, đi vào một gian mật thất.
Tiễn đông chủ, Tôn Ngân cũng ở lại chỗ này.
Liễu Minh cười cười tháo áo choàng trên người xuống.
- Kiền tiên sinh, ta cũng không nghĩ tới ngươi lại mua mấy cơ quan này, ta vốn cho rằng ngươi sẽ mua một phần Hỏa Nguyên chân sát đấy!
Tiễn đông chủ dường như cũng biết chuyện xảy ra trên đấu giá, vừa thấy Liễu Minh thì có chút buồn bực hỏi.
- Hỏa Nguyên chân sát, tuy ta có thể mua được một phần, nhưng mà chân sát hỏa thuộc tính lại xung đột với công pháp của ta, cũng chỉ có thể buông tha. Về phần những cơ quan này là thứ rất thuận tiện, ta mua cũng không xem là cái gì.
Liễu Minh có chút hàm hồ trả lời.
- Ah, nếu Hỏa Nguyên chân sát thật sự không thích hợp, vậy một phần chân sát khí làm vật phẩm áp trục kia nói không chừng thích hợp với Kiền huynh.
Tôn Ngân ở bên cạnh như có điều suy nghĩ nói ra.
- Tôn huynh nói giỡn. Vật phẩm áp trục đương nhiên là vật phẩm quý hiếm, cho dù là nửa giá thì Kiền mỗ tuyệt đối mua không nổi.
Liễu Minh nghe vậy nở nụ cười khổ.
- Điều này cũng đúng. Phần chân sát khí cuối cùng kia chính là Thiên Tinh chân sát, tu thành cương khí cực kỳ huyền diệu, là bản cư vận dụng hơn phân nửa vốn liếng mua về. Giá khỏi điểm cũng là hai mươi vạn tinh thạch, mấy thế lực lớn cũng sớm nhìn chằm chằm vào vật này rồi. Kiền tiên sinh tuyệt đối không tranh nổi. Nhưng mà tiên sinh yên tâm, về sau bản cư nếu tìm được chân sát phú hợp thì nhất định sẽ ưu tiên lưu lại cho tiên sinh trước tiên.
Tiễn đông chủ cũng có chút tiếc nuối nói ra.
- Nếu thật có thể như thế, Kiền mỗ trước hết tạ ơn đông chủ.
Liễu Minh nghe mỉm cười, cảm ơn một tiếng.
Thời điểm này trong một tòa mật thất khác cũng mở ra, một thị nữ tướng mạo xinh đẹp mang theo cái khay.
- Tốt rồi, cơ quan của tiên sinh đã đưa tới. Hai kiện trước là một vạn linh thạch, một kiện sau là hai vạn linh thạch. Dựa theo hứa hẹn lúc trước của chúng ta thì cơ quan phi chu ta chỉ lấy một vạn linh thạch. Như vậy tiên sinh chỉ cần xuất ra hai vạn linh thạch là có thể lấy đi rồi.
Ánh mắt Tiễn đông chủ nhìn qua đồ vật trên khay nói một câu.
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký