From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1737 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Kiền Tiên Sinh
hưng lúc này lại có âm thanh xé gió vang lên, ba mũi tên màu đen lại bắn tới gần hắn.
Lúc này nữ tử họ Đỗ đột nhiên ra tay bắn cung.
Tên luyện khí sĩ bất nam bất nữ tức giận, tuy người còn ở trên không trung nhưng tay áo của hắn run lên, một căn nhuyễn kiếm như độc xà từ đó bắn ra ngoài, chém ra một cái ngăn cản ba mũi tên bắn tới.
"Oanh" một tiếng!
Ba mũi tên lập tức bị nhuyễn kiếm đánh rớt, âm thanh như đồ sứ vỡ vụn vang lên, cũng từ đó chất lỏng màu đen bay đầy trời.
Tên luyện khí sĩ bất nam bất nữ xem như kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đột nhiên như vậy cũng khó lòng phòng bị, lúc này bị chất lỏng màu đen bắn khắp toàn thân.
Hắn nghiêng đầu nhìn xuống dưới, vội vàng ngửi ống tay áo một cái, lập tức nghe thấy hương vị cực kỳ tanh nồng bay lên, không khỏi kinh sợ hét thảm một tiếng.
- Rốt cuộc ngươi tàng cái gì vào mũi tên?
- Không cần hỏi nhiều, ngươi lập tức sẽ biết ngay thôi. Ta cũng không muốn nói nhảm nhiều với người chết.
Nữ tử họ Đỗ cầm cự cung trong tay đưa lên cao, mặt không biểu tình nói một câu.
- Ah... Cho dù chết ta cũng muốn giết ngươi trước tiên.
Sau đó luyện khí sĩ bất nam bất nữ hét lớn lên, da thịt toàn thân lúc này bị tan rã thối rữa thật nhanh, lúc này trong miệng lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đột nhiên tay cầm nhuyễn kiếm run lên, lập tức bay về hướng nữ tử họ Đỗ.
Chỉ thấy ngân quang lóe lên, nhuyễn kiếm hóa thành một đạo cầu vồng bay tới đỉnh đầu của nữ tử họ Đỗ, cũng hung hăng chém xuống một cái.
Nữ tử cả kinh, hiển nhiên không ngờ đối phương còn có loại thủ đoạn này, chỉ có thể bất đắc dĩ đột nhiên cầm cự cung trong tay ngăn cản, muốn ngăn cản công kích như cầu vồng này.
Nhưng hiển nhiên nàng quá xem thường một kích sắp chết của luyện khí sĩ trung kỳ, nhuyễn kiếm trong tay của hắn là vật phi phàm, không phải phù khí có thể sánh bằng.
Chỉ nghe được "Phanh" một tiếng thì cự cung vừa thô vừa to đứt đoạn, sau đó cầu vồng lóe lên muốn chém nữ tử họ Đỗ thành hai nửa.
Nhưng vào lúc này "Vèo" một tiếng, một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất, hung hăng đánh lên đạo cầu vồng kia.
"Đương" một tiếng!
Ánh sáng màu xanh hóa thành linh quang tiêu tán đi, cầu vồng bị đánh rớt ra ngoài, cũng biến thành nguyên hình là nhuyễn kiếm rơi xuống đất.
Nữ tử họ Đỗ cũng hơi ngẩng người, nàng đưa mắt nhìn qua nho sinh bên kia.
Chỉ thấy nho sinh chậm rãi đưa tay xuống, hiển nhiên vừa rồi là hắn xuất thủ cứu nàng.
Tâm niệm nữ tử họ Đỗ xoay chuyển, nhìn qua nho sinh gật gật đầu, nhưng không có mở miệng nói cảm tạ cái gì đó, ngược lại nhìn qua đám Hắc Hổ Vệ hét lên:
- Các ngươi còn chờ cái gì, còn không mau bắt đám tặc tử này đi.
Đám Hắc Hổ Vệ nhìn thấy tình cảnh vừa rồi đều trợn mắt há hốc mồm, nghe xong lời này thì hiểu ra, lúc này la lớn xông về phía đám hắc y nhân bên kia, khí thế rõ ràng mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Ngược lại đám hắc y nhân bên kia nhìn thấy luyện khí sĩ bên mình đều chết không còn lại ai, nhao nhao hoảng sợ lui ra phía sau, cũng có ít người không chút do dự quay người chạy trốn.
Kết quả một hồi hỗn chiến làm non nửa người gục tại chỗ, nhưng đại bộ phận người đã trốn mất dạng.
Trong quá trình này nữ tử họ Đỗ và bà vú già đều đứng bên cạnh Mi phu nhân và nam đồng, không có ý ra tay, hiển nhiên là lo lắng người tập kích vẫn còn chuẩn bị phía sau.
Nhưng mà lo lắng này hiển nhiên là dư thừa rồi.
Thời điểm Hắc Hổ Vệ chém chết tên hắc y nhân không kịp bỏ chạy ra khỏi miếu hoang thì không còn tên nào khác hiện thân cả.
Bà vú già thấy vậy thì thở dài một hơi, ánh mắt nhìn qua thanh niên nho sinh kia, đột nhiên nói nhỏ với Mi phu nhân vài câu gì đó.
Ánh mắt Mi phu nhân lóe lên, gật gật đầu, vì vậy kéo nam đồng và bà vú già đi tới chỗ thanh niên nho sinh.
Nữ tử họ Đỗ và Hắc Hổ Vệ bắt đầu thanh lý chiến trường, cũng bắt đầu thẩm vấn hai tên hắc y nhân bị bắt được.
- Đa tạ tiên sư vừa rồi cứu giúp, nếu không thiếp thân và khuyển tử chạy trời không khỏi nắng.
Mi phu nhân đi tới gần thanh niên nho sinh, vén áo thi lễ thành khẩn nói ra.
- Không tệ, nếu không phải đạo hữu vừa mới ra tay, phu nhân nhà ta thật sự không thể nào còn sống đi tới Huyền Kinh.
Bà vú giá cung kính thi lễ.
- Không cần cám ơn ta, vừa rồi ta cũng không phải ra tay cứu các ngươi, chỉ là đám người này dám ra tay với ta mà thôi.
Thanh niên nho sinh lúc này đưa thêm hai cây củi vào trong đống lửa, không đếm xỉa tới trả lời, thần thái tự nhiên không có gì là chuyện lớn.
- Tiên sư nói đùa, chúng ta bởi vì tiên sư ra tay nên mới giữ được tính mạng, điểm ấy là không hề nghi ngờ. Không biết tôn tính đại danh của tiên sư, ngài muốn đi tới Huyền Kinh?
Mi phu nhân tự nhiên cười hỏi.
- Ta chỉ là một gã Linh Đồ mà thôi, cũng không dám xưng là tiên sư gì đó. Các ngươi có thể gọi ta một tiếng " Kiền tiên sinh ", ta xác thực muốn đi Huyền Kinh xử lý chút ít chuyện.
Thanh niên nho sinh nhàn nhạt nói ra.
- Nguyên lai là Kiền tiên sinh, thiếp thân họ Mi, phu gia (nhà chồng) tại Huyền Kinh xem như là người có chút thế lực, nhưng mà lần này ra ngoài lại đắc tội chút ít tiểu nhân mới bị chúng cho người ám sát giữa đường. Tiên sinh nếu nguyện ý hộ tống chúng ta, đợi tới khi trở lại Huyền Kinh thiếp thân nhất định sẽ cảm tạ trọng hậu.
Mi phu nhân có vài phần thành khẩn nói ra.
- Hộ tống các ngươi? Không có hứng thú, lần này ta đi Huyền Kinh chỉ vì tìm kiếm linh dược chữa trị cho chất nữ mà thôi, không muốn lẫn vào trong tranh đấu của các ngươi.
Thanh niên nho sinh nghe vậy, không cần suy nghĩ một ngụm từ chối.
Lời này tự nhiên làm cho dáng tươi cười của Mi phu nhân cứng lại.
Nhưng mà bà vú giá bên cạnh thần sắc không thay đổi, nói:
- Nếu như Kiền tiên sinh đến Huyền Kinh là vì tìm kiếm linh dược, vậy thì phu nhân nhà ta vừa vặn có thể giúp đỡ. Tiên sinh không biết, phu nhân nhà ta có tướng công là đông chủ Bách Linh Cư có vài phần danh tiếng ở Huyền Kinh, mà Bách Linh Cư chính là cửa hàng chuyên môn thu mua linh dược quáng tài, cho dù là ở các châu quận đều có chi nhanh cả. Nếu như vật mà tiên sư cần không có trong Bách Linh Cư thì phu nhân nhà ta có thể trợ giúp dò hỏi những cửa hàng khác đồng dạng có thể trợ giúp tìm kiếm.
- Ah, tên tuổi Bách Linh Cư đúng là ta có nghe một hai! Phu nhân thật sự là thê thất của đông chủ Bách Linh Cư?
Thanh niên nho sinh nghe nói như thế thần sắc rốt cục khẽ động, một lần nữa dò xét ánh mắt Mi phu nhân, giống như đang đoán bà vú già nói thật giả.
- Chỉ cần tiên sinh chịu hộ tống ta cùng khuyển tử an toàn trở lại Huyền Kinh, mặc kệ ngươi cần tìm linh dược gì thiếp thân cũng hỗ trợ tìm kiếm.
Đến lúc này Mi phu nhân cũng cắn răng hứa hẹn.
- Nếu là như vậy thì được rôi. Ta sẽ tin các ngươi một lần! Nhưng mà ta phải nói trước rõ ràng, nếu như đến Huyền Kinh, phu nhân không thực hiện lời hứa thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
Sau khi thanh niên nho sinh trầm ngâm một chút, rốt cục gật đầu một cái.
- Ha ha, đạo hữu cứ việc yên tâm. Chỉ cần không phải tìm kiếm những thiên địa linh vật trong truyền thuyết thì linh dược thông thường không thành vấn đề.
Bà vú già nói ra.
- Hừ, linh dược ta tìm giá trị không tính là bao cả, nó chỉ thập phần hiếm thấy mà thôi, cộng thêm hiếm người sử dụng cho nên mới không dễ tìm kiếm.
Thanh niên nho sinh dường như nghe ra ý của bà vú già, hừ lạnh nói ra.
- Vậy thì càng không có vấn đề. Đúng rồi, không biết lệnh điệt nữ bệnh gì, tại hạ cũng có chút tinh thân y đạo, có cần ta hỗ trợ xem xét hay không.
Bà vú già nghe vậy trong nội tâm buông lỏng, nhưng nhìn qua nữ đồng xanh xao vàng vọt kia nhịn không được nói một câu.
- Không cần. Nếu đạo hữu thật sự tinh thông y lý thì không ngại nên giải độc trên người thiếu chủ các ngươi trước đi.
Thanh niên nho sinh lắc đầu, lạnh nhạt trả lời.
- Cái gì, Thiếu chủ trúng độc!
- Không có khả năng, con ta làm sao trúng độc?
Bà vú già cùng Mi phu nhân nghe vậy thì đồng thanh nghẹn ngào kêu lên.
- Hắc hắc, nhị vị không tin thì có thể tự mình kiểm tra đấy. Nhìn thấy hắc ý ở hai đầu chân mày của hắn rất sâu, hiển nhiên trúng độc cũng hơn một tháng rồi.
Nho sinh nhìn qua nam đồng hời hợt nói ra.
Nghe nho sinh nói khẳng định như vậy, Mi phu nhân cùng bà vú già nhìn nhau, không khỏi tin tưởng vài phần.
Mi phu nhân vội vàng nhìn nho sinh nói xin lỗi một tiếng, sau đó vội vàng kéo nam đồng tới trước mặt của mình.
Bà vú già phân phó nha hoàn kia một câu, nhanh chóng chạy ra ngoài miếu.
Một lát sau nha hoàn trẻ tuổi cầm lấy một cái bao tới.
Bà vú già tìm kiếm trong bao nhỏ, sau khi tìm kiếm một hồi lập tức tìm được cái hộp chúa đầy ngân châm.
Lúc này dưới ánh mắt ân cần của Mi phu nhân, bà vú già vỗ lên cái hộp ngân châm và đón lấy vài cây ngân châm đâm lên tay của nam đồng.
- Minh đại ca, hắn thực trúng độc sao?
Vào lúc này nữ đồng ngồi sát bên cạnh nho sinh nhịn không được hỏi một câu.
- Ân, xác thực trúng độc. Hơn nữa còn là kỳ độc rất phiền toái, nếu không phải gặp được ta, trừ đến khi độc phát thì các nàng hơn phân nữa không biết tới việc này.
Nho sinh mỉm cười trả lời, đồng thời dùng ánh mắt thương tiếc nhìn qua nữ đồng.
Người này nhìn qua là nho sinh mười bảy mười tám tuổi chính là tên giả mà Liễu Minh dùng.
Nữ đồng là hắn sau khi rời khỏi Phụng Thiên Quận đi qua một trấn nhỏ khác tìm được hậu nhân duy nhất của Kiền thúc, cũng là cháu gái ruột của Kiền thúc.
Ban đầu ở trên Hung đảo, Càn thúc cơ hồ là nửa sư phụ của hắn, trước khi lâm chung nguyện vọng duy nhất của hắn chính là hy vọng của Liễu Minh, bảo hắn chiếu khán hậu nhân một hai.
Mà Liễu Minh rời khỏi Hung đảo, vốn có người tới đuổi giết cho nên quyết đoán dùng thân phận Linh Đồ bái nhập môn hạ của Quỷ Tông, cho tới bây giờ mới có thời gian đi tới quê quán của Càn thúc một lần, tìm kiếm hậu nhân của hắn.
Nhưng mà sau khi hắn tìm kiếm một phen lại phát hiện sau khi Càn thúc gia nhập vào trong Hung đảo thì con trai duy nhất tuy đã sớm thành gia lập nghiệp, nhưng mấy năm trước bộc phát ôn dịch, phu thê hai người buông tay đi về trời tây, chỉ để lại ấu nữ Càn Như Bình mới ba bốn tuổi
Kể từ đó bên người của nàng không có phụ mẫu, tự nhiên bị những tộc thúc tộc bá trên danh nghĩa kia độc chiếm tài sản, thậm chí sau đó không lâu còn đuổi nàng ra khỏi nhà, chỉ có thể lưu lạc trở thanh tiểu khất nhi (* ăn mày).
Ma Thiên Ký Ma Thiên Ký - Vong Ngữ Ma Thiên Ký