Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 354
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 00:30:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 268: Chiếc Lắc Tay Của Tịch Họa (3)
hương 268: Chiếc lắc tay của Tịch Họa (3)
Tịch Họa rốt cuộc có phải là Họa Nhi hay không? Vì sao cô ấy bị Lâm Phong khống chế? Đáy mắt Lãnh Nghị một mảnh âm trầm, hắn mím môi đăm chiều hồi lâu mới trầm giọng hỏi: 'Cô Triệu, có thể cho tôi xem lại những bức ảnh của hội diễn văn nghệ năm đó không?'
'Được chứ, nhưng không đầy đủ lắm, bức ảnh chụp chung cả đội văn nghệ, phía sau có ghi tên từng người lúc dọn nhà tôi đánh mất rồi, ân, đó là bức ảnh năm đó tôi cho ngài xem... Hiện giờ trong tay tôi chỉ còn lại vài bức ảnh... Ngài chờ một chút để tôi tìm xem...' Triệu Hà nói rồi đứng lên đi vào phòng sách, vừa đi vừa nói, 'Lãnh tiên sinh, xin chờ một chút!'
Không lâu sau Triệu Hà từ phòng sách bước ra, trên tay là một quyển album đã cũ, bà ngồi xuống sofa, đặt quyển album lên đầu gối lật từng trang xem.
Rất nhanh tay bà dừng lại ở một trang ảnh, khóe môi lộ ra một ý cười, bà đẩy quyển album đến trước mặt Lãnh Nghị, 'Lãnh tiên sinh, hai bức ảnh này được chụp sau khi hội diễn kết thúc, ngài xem!'
Lãnh Nghị đón lấy quyển album, tỉ mỉ nhìn xem. Trong ảnh các cô bé ai nấy đều hớn hở, Tịch Họa gương mặt tròn tròn đáng yêu, nụ cười ngọt ngào đứng giữa bọn họ; ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét qua từng gương mặt nhỏ sau đó chậm rãi dời sang bức ảnh phía dưới...
Bức ảnh này rõ ràng là không phải chụp trên sân khấu, thoạt nhìn giống như là chụp trong buổi diễn tập hơn, trong ảnh các cô bé mỗi người xoay sang một hướng như đang luyện tập những động tác của mình; Lãnh Nghị vừa định lướt qua bức ảnh này nhìn tiếp xuống dưới thì ánh mắt chợt như đông cứng lại rồi càng trở nên sắc bén hơn, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn nhìn thấy phía sau các cô bé đang tập múa không xa là một cô bé khác cũng mặc váy trắng đang đưa tay lên làm động tác gì đó, đứng bên cạnh cô bé là một cô gái tuổi còn trẻ, có vẻ như là cô giáo, cô gái đó đang hướng dẫn động tác gì đó cho cô bé...
Cái làm Lãnh Nghị không thể rời mắt đi chính là tay của cô bé, trên cổ tay nhỏ xíu kia hắn nhìn thấy một sợi lắc tay, tuy rằng ảnh chụp có chút mơ hồ nhưng Lãnh Nghị là người đã trải qua huấn luyện, ánh mắt sắc bén hơn người thường nhiều lắm, hắn nhìn ra, chiếc lắc tay bằng bạc trên tay cô gái nhìn rất quen mắt!
Lãnh Nghị thấy cổ họng mình nóng ran, hắn gian nan nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chiếc bóng nhỏ đó --- cô bé ấy là ai? Chính là Tịch Họa sao?
Bởi vì chụp ở khoảng cách xa, hơn nữa các cô bé đều ăn mặc giống nhau nên Lãnh Nghị không thể xác định cô bé kia liệu có phải là Tịch Họa hay không nhưng trong tiềm thức, hắn luôn cảm giác cô không phải Hạ Tịch Họa.
Thấy ánh mắt và vẻ mặt khác thường của Lãnh Nghị, cô giáo Triệu Hà đương nhiên cũng nhớm người lên xem, mắt bà rơi trên bức ảnh mà Lãnh Nghị đang xem, khóe môi hơi lộ ra ý cười, nhẹ giọng giải thích: 'Đó là lễ thiếu nhi, các diễn viên nhí đang luyện tập trên sân khấu, là do một giáo viên tùy tiện chụp lại...'
Rồi Triệu Hà chỉ vào cô gái tuổi còn trẻ kia, cười nhẹ: 'Đây là tôi!'
Lãnh Nghị nhẹ cắn môi, lát sau mới chỉ vào cô bé tay đang mang chiếc lắc tay bằng bạc kia, trầm giọng hỏi: 'Đây cũng là Tịch Họa sao?'
Triệu Hà đón lấy quyển album từ tay Lãnh Nghị, tỉ mỉ xem một lúc rồi chậm rãi lắc đầu, 'Cô bé này không phải Tịch Họa, cô ấy là một tổ khác, năm đó vì để hội diễn thêm phần long trọng, thành phố chúng ta có mời một số bạn nhỏ từ các vùng lân cận đến tham gia biểu diễn...'
'Các bạn nhỏ từ các vùng lân cận?' Mắt Lãnh Nghị gợn sóng dữ dội, hắn trước giờ đều cho rằng tiểu Họa Nhi sống ở thành phố H bởi vì đây là hội diễn văn nghệ của thành phố H, hắn vốn không nghĩ ra còn có người ở các vùng khác đến.
'Phải đó!' Triệu Hà mỉm cười, 'Ngài nhìn xem, cô bé này mang giày trắng, còn các cô bé trong đội múa của thành phố H, tức là đội múa của Tịch Họa mang giày đen...'
Mang giày trắng? Lãnh Nghị cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng chuyện năm đó đã qua lâu quá rồi, hơn nữa năm đó hắn tuổi còn nhỏ, quả thực không thể nhớ ra tiểu Họa Nhi mang giày màu gì, ngay cả gương mặt cô bé hắn cũng không nhớ, chỉ nhớ đó là một gương mặt tròn tròn rất đáng yêu, nụ cười rất ngọt ngào, đơn thuần động lòng người...
Chỉ có cảnh tượng chiếc váy trắng xoay tròn là khắc sâu trong trí nhớ hắn nhất!
Lát sau Lãnh Nghị mới nghi hoặc hỏi: 'Không phải người của thành phố H cô cũng nhớ kỹ vậy sao?'
'Ừ, lúc đó tôi là tổng chỉ huy của đội múa, thành viên của đội múa của thành phố H hay của các vùng khác đến tôi đều rất quen thuộc!' Triệu Hà gật đầu nói một cách chắc chắn.
'Vậy cô bé là ai? Từ nơi nào đến?' Giọng Lãnh Nghị chợt có chút kích động, hắn chợt nhớ đến suy đoán lớn mật trước đây của mình, có lẽ tất cả đều đúng! Lãnh Nghị kích động nhận ra sự hoài nghi của hắn đối với Họa Nhi có bước đột phá đồng thời cũng nhận ra, năm đó hắn và chú mình Lãnh Thành rất có khả năng đã phạm một sai lầm rất lớn!
Triệu Hà dường như cũng nhận ra vẻ khẩn trương của Lãnh Nghị, sóng mắt bà thoáng xao động, trầm tư một chút rồi bà nhẹ giọng nói, 'Lãnh tiên sinh, cụ thể ở thành phố nào đến thì tôi không nhớ rõ, nhưng nhìn chiếc lắc tay mà cô bé đeo, tôi còn nhớ...'
'Chiếc lắc đó... trông như thế nào?' Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Triệu Hà, ánh mắt thật sắc bén.
'Ừm, bằng bạc, rất thô sơ, nhóm giáo viên chúng tôi đều cảm thấy nó không đẹp, lúc đó có đề nghị cô bé ấy đừng đeo nó lên sân khấu nhưng cô bé nhất quyết không nghe theo, nói là bà nội hay bà ngoại của cô bé nói gì đó, rằng nó giúp cô bé bình an, nhất định phải đeo trên tay... chính vì lẽ đó mà ấn tượng của tôi tương đối sâu!' Triệu Hà đăm chiêu hồi tưởng lại.
Trán Lãnh Nghị toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thật không dễ dàng mới bật ra được mấy chữ, 'Cô còn nhớ cô bé tên gì không?'
'Cô bé đó rất đáng yêu, thanh thuần lại ngọt ngào...' Triệu Hà trầm ngâm thật lâu, suy nghĩ trôi về thật lâu trước đó, '... là vai chính trong đội múa đó, lúc cô bé đó cười, theo lời nhóm giáo viên của chúng tôi nói, xinh xắn như một đóa hoa mới nở... cho nên lúc đó, nhóm giáo viên chúng tôi đều gọi cô bé là "Hoa nhi"...
'Hoa nhi?' Lãnh Nghị kinh ngạc ngắt lời Triệu Hà, lúc này hắn xem như hoàn toàn hiểu rõ, năm đó lúc cô bé chạy đi, quay đầu lại nói với hắn cô tên là "Hoa nhi", mà chú bé Lãnh Nghị thì lại nghe nhầm thành "Họa Nhi"... vì vậy Triệu Hà và Lãnh Thành mới tìm ra Hạ Tịch Họa!
'Hoa nhi? Họa Nhi?' Lúc này Triệu Hà vụt ngẩng đầu lên, sóng mắt xao động dữ dội, bà mím môi, nhất thời không biết nói gì...
Lãnh Nghị ngẩn người nhìn cô bé trong ảnh, giờ thì hắn đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao Hạ Tịch Họa lại chịu để Lâm Phong khống chế mà không dám nói cho hắn biết! Bởi vì Hạ Tịch Họa vốn không phải là "Họa Nhi" đã cứu hắn.
Trong phòng bỗng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người dường như đã hiểu ra điều gì...
Một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới hoàn hồn lại, hắn chậm chạp rút ra bức ảnh trong album, gian nan nói với Triệu Hà: 'Cô Triệu... có thể cho tôi bức ảnh này không?'
'Ân...' Triệu Hà nhìn Lãnh Nghị nhẹ gật đầu...
Tối hôm đó Lãnh Nghị mang theo bức ảnh bay về thành phố H, hắn không trở về biệt thự nhà họ Lãnh mà đi thẳng về trang viên biệt thự ở sườn núi ngoài ngoại ô... Hắn cần tìm một chỗ ổn định lại cảm xúc lẫn suy nghĩ của mình, suy nghĩ cho thật kỹ càng mọi chuyện...
Thì ra Hạ Tịch Họa không phải là Họa Nhi! Lãnh Nghị thế nào cũng không ngờ được cô bé Họa Nhi lại không phải là người của thành phố H, đó là hội diễn văn nghệ của thành phố H kia mà, thế nào lại có người từ vùng khác đến tham dự chứ?
Họa Nhi! Họa Nhi... Lãnh Nghị nhẹ day huyệt thái dương, mày chau thật chặt.
Ngày hôm sau trên nhiều tờ báo sớm của thành phố H xuất hiện tiêu đề "Thiếu chủ LS quốc tế và phu nhân tách ra, cùng bạn gái cũ nối lại tình xưa..."
Lãnh Nghị ngồi trong văn phòng xem tờ báo trong tay, Ngãi Mỹ lặng lẽ quan sát sắc mặt của hắn, dè dặt hỏi: 'Lãnh tổng, có cần giao thiệp với giới truyền thông không? Để họ lập tức ngừng đăng những tin tức này?'
Lãnh Nghị chau mày, vẻ mặt lạnh mạc, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén, lát sau mới bình thản nói: 'Không cần...' Đây chính là điều hắn cần, hắn muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, dụ cho đối phương sớm một chút ra tay...
Thành phố G trong nhà Lâm Y, người làm lấy từ thùng thư ra một phần báo chí từ thành phố H gửi đến, đây đã là lần thứ hai! Lâm Y liếc nhìn tiêu đề trên tờ báo, đôi mắt đen láy lóe lên, cô đương nhiên không tin mấy bài báo này, hơn nữa còn có người cố tình đặt nó vào thùng thư nhà cô, rõ ràng là có ý muốn cho cô đọc!
Mình sẽ không mắc bẫy của cô ta, sẽ không bị cô ta lừa gạt nữa! Lâm Y tự cảnh cáo mình. Nhưng vì sao trong lòng mình vẫn còn chua chát như thế? Haizz, không nghĩ nữa, đi nghe nhạc thai giáo...
Hai hôm sau Lãnh Nghị mới trở lại biệt thự nhà họ Lãnh, hôm đó lúc tan tầm, khi xe ngừng lại trước cửa chính, Lãnh Nghị vừa từ trên xe bước xuống đã nhìn thấy quản gia và Tịch Họa đứng đợi ở cửa, đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị thâm thúy nhìn về phía Tịch Họa, cô đã không dùng xe lăn nữa mà dùng một đôi nạng chống đỡ thân mình đứng đó nhìn hắn.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén rồi vụt tắt, hắn chậm rãi đi đến gần hai người, lần này hắn đi hơi chậm, không giống như thường ngày tiêu sái sải bước vào cửa.
'Nghị...' Tịch Họa đứng ở cửa nhìn Lãnh Nghị khẽ kêu một tiếng; Lãnh Nghị dừng bước chân quay lại nhìn cô, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, trầm giọng hỏi: 'Em có thể đi rồi sao?'
Tịch Họa nhẹ gật đầu, đôi mắt to tròn trong trẻo nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, hôm nay sắc mặt hắn hơi tái, đôi mắt đen thẳm đã mất đi sự sắc bén thường ngày mà thay vào đó là một vẻ mỏi mệt thật rõ ràng.
Lưu Luyến Không Quên Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc