When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 494 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:33:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Chân Tướng Cừu Hận
dit: Linhxu
Đua xe trên đương quốc lộ không giống với trận đấu chính thức, tính nguy hiểm cao, tai nạn phần lớn là ngoài ý muốn, loại liều trò chơi mạng này cơ bản đều là trò tiêu khiển của đám công tử nhà giàu, ít nhất bọn họ sẽ không phải phiền não vì chi phí sửa chữa.
Nam Cung Phiêu lấy từ trong xe thể thao ra một lon Côca, ngồi trên lan can, nghe mp3, nhìn chăm chú vào hai luồng sáng vụt nhanh trên đường núi. Tựa hồ hai chiếc xe cũng không sàn sàn như nhau, đánh nhau kịch liệt, ca ca rất khó đạt được lợi thế.
Nam nhân này kỹ thuật không tồi!
Đại khái qua hơn mười phút, tiếng động cơ dần dần tới gần, Nam Cung Phiêu tắt mp3, quay đầu lại nhìn vào điểm đích, chờ mong người thắng.
Ngay lúc đó hai luồng sáng trắng đảo qua, một chiếc xe Ferrari thể thao màu đỏ xuất hiện, cũng không phải Porsche của Snow, Nam Cung Phiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Ma cà rồng cũng không phải toàn năng.”
Thân ảnh kiều nhỏ nhảy xuống lan can, Ferrari màu đỏ vừa vặn vượt qua vạch đích, nam nhân nhảy xuống khỏi xe thể thao, nở nụ cười tà ác, tháo kính râm màu đen xuống, tiêu sái đi về phía Nam Cung Phiêu.
Thân ảnh cao lớn đi đến trước mặt Nam Cung Phiêu, nhìn vào mắt nàng, Nam Cung Phiêu sửng sốt cả người, nhìn chăm chú vào cặp mắt màu lam kia, kinh ngạc mở đôi môi đỏ mọng ra: “Nghiệt… Nghiệt Thần?” Trên thế giới người có đồng tử song sắc rất ít, đến mức, đến mức…
Khó có thể tin!
Nam nhân lộ ra một nụ cười mê người, ngón tay thon dài xẹt qua hai má của nàng, dừng lại ở cằm nàng, tiếng nói trầm thấp: “Thật đáng tiếc, tôi tên là Lam Dã!”
“Anh… màu mắt của anh?”
“Ân? Khó coi sao?”
Lam Dã tò mò hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên đôi môi của nàng. Hắn biết quan hệ giữa Nghiệt Thần và nàng, hy vọng hắn có thể thay thế vị trí của Nghiệt Thần, làm thần hộ mệnh cả đời cho nàng, cho nên mới thay đổi màu mắt, trở thành bóng dáng của Nghiệt Thần.
Bàn tay mềm không khỏi nvươnhắc tới, xoa khóe mắt của hắn, Nam Cung Phiêu thong thả lắc lắc đầu, phát hiện nàng thật sự rất nhớ vị bạn tốt này!
Lam Dã nhìn chăm chú vào đôi mắt quyến rũ đang nổi lên sương mù kia, bạc môi hơi hơi nhếch lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Bảo bối, phần thưởng của tôi?”
“Rất vui lòng!”
Hai bàn tay mềm ôm lấy mặt hắn, Nam Cung Phiêu kiễng chân, lên bạc môi khêu gợi kia.
Xe Porsche màu đen dừng lại, Snow nhìn chăm chú vào đôi nam nữ đang hôn nhau phía xa xa, nghi hoặc nhăn mi lại, dựa theo tính cách của muội muội, nàng sẽ không tùy tiện tiếp xúc với nam nhân, nhưng nam nhân này tựa hồ thực dễ dàng được hưởng nụ hôn của nàng.
Hắn là ai vậy?
Một lát sau, Nam Cung Phiêu dần dần rời khỏi hắn, hai tay Lam Dã bỗng dưng cố định lại cái gáy của nàng, không muốn rời đi hương vị tốt đẹp này.
“Phiêu, đừng!”
Nam Cung Phiêu nghe thấy hắn gọi tên mình, lập tức trừng to mắt, theo bản năng đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước, nheo đôi mắt lại: “Anh là ai!”
Nàng có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên nàng gặp nam nhân này, Snow cũng chưa nói tên mình cho hắn, vậy làm hắn sao biết?
Lam Dã sửng sốt, ảo não nhăn mi lại, nàng thật sự rất có lực hấp dẫn, khiến cho hắn kìm lòng không đậu kêu ra tên của nàng, quên mất hiện tại mình đang đóng giả làm người xa lạ.
Snow đi đến bên cạnh Nam Cung Phiêu, cảm giác được trên người Lam Dã phát ra hơi thở hùng hậu, bạc môi gợi lên độ cong mê người, cười nói:”Người Lam hải tộc?”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Snow: “Lam hải tộc?”
Snow gật gật đầu: “Nghe qua nhân ngư chưa?”
“Nhân ngư?” hai mắt mỗ nữ bỗng dưng tỏa sáng, trong đầu hiện lên hình ảnh một nam nhân ngư không mặc quần áo.
“Ân a, nhân ngư cũng hấp huyết giống như huyết tộc!”
“Còn, còn hấp huyết?”
Lam Dã mạnh mẽ rống hắn(Snow): “Uy, ngươi đừng nói lung tung, chúng ta đã không hấp huyết từ rất lâu rồi!”
“Nga?” Snow hơi nghiêng đầu, hiển nhiên không tin lời hắn nói, “Vậy các ngươi ăn cái gì? Cá? Hay là tôm?”
Lam Dã trừng mắt lườm hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải ngươi có quan hệ huyết thống với Chân Mịch thiên sứ, ta đã một quyền đánh nát cái mặt đẹp trai của ngươi.”
Nụ cười của Snow cứng lại, theo bản năng kéo Nam Cung Phiêu xả về phía sau mình, nheo đôi mắt lại nhìn hắn: “Lam hải tộc có quan hệ gì với mother?!”
Lam Dã lắc đầu, xoay người đi về phía xe thể thao, phất phất tay: “A Phiêu, ngày mai trở về võ quán, mang hắn theo. Các ngươi sẽ biết mọi chuyện.”
“…”
Snow nhìn chăm chú vào bóng dáng đang dần đi xa, tựa hồ đã hiểu được một việc, hơi thở của Nam Cung Phiêu vẫn không bị huyết tộc khác phát hiện, hóa ra là nhờ có lam hải tộc âm thầm bảo hộ.
Theo như hắn biết, Chân Mịch bị giam cầm ở trong 《thiên sứ gãy cánh》 đã hơn trăm năm, Nam Cung Phiêu tuyệt đối là được sinh ra từ trước khi KING giam cầm Chân Mịch. Tức là phải nói, trong thời gian hơn trăm năm này Nam Cung Phiêu đã ở đâu?
Trừ lý do ngủ say dưới đáy biển sâu, hắn không thể nghĩ ra được lý do gì có thể ngăn cản huyết tộc tìm kiếm huyết cực phẩm.
Phỏng chừng nếu không phải Jayne thức tỉnh, Nam Cung Phiêu cũng sẽ không tỉnh lại.
Nha, đúng rồi! Jayne tỉnh lại cũng được mười bảy năm, Nam Cung Phiêu vừa vặn là… Năm tuổi tỉnh lại?
Nghĩ đến đây, Snow cúi mắt xuống, ôm bả vai muội muội, nhẹ giọng hỏi: “Phiêu, trước kia em nói không nhớ nổi chuyện lúc nhỏ?”
Nam Cung Phiêu mặt nhăn nhíu mày, chu miệng lên: “Tất cả trí nhớ của em chỉ dừng lại ở năm năm tuổi, ở hôn lễ của baba và mẹ.”
“Năm tuổi?”
“Ân a, baba bị giết, mẹ mất tích, sau đó…”
“Sau đó liền trống rỗng?”
Nam Cung Phiêu gật gật đầu, cúi mắt xuống, hơi nghiêng đầu: “Giống như thời gian trôi qua rất chậm, thời điểm em tỉnh lại chỉ thấy Nam Cung Triết và Nghiệt Thần, còn có sư phụ…”
Snow khẽ hôn hạ cái trán của nàng, mỉm cười nói: “Tôi sẽ vĩnh viễn thủ hộ em, bảo bối!”
“Ca ca!” Nam Cung Phiêu vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Snow, cảm thụ được thân tình duy nhất này.
Ngoài hắn ra, nàng đã hai bàn tay trắng…
Trở lại khách sạn, Nam Cung Phiêu tắm rửa một cái, vừa ra khỏi phòng muốn đi pha sữa, thoáng nhìn thấy Snow đang mở cửa đại sảnh ra, hai mỹ nữ trang điểm rất đẹp bước vào, bốn mắt tỏa sáng, quả thực đã muốn lập tức nuốt Snow vào bụng.
Nam Cung Phiêu lắc lắc đầu, xoay người đi vào phòng bếp, loại trường hợp này nàng đã gặp qua rất nhiều lần, ma cà rồng chính là thích dựa vào sự ưu việt bề ngoài, muốn câu dẫn ai thì câu dẫn, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp người có thể thoát được mị lực của huyết tộc.
Nếu Snow không phải ca ca nàng, phỏng chừng nàng cũng sẽ quỳ gối dưới gấu quần hắn đâu.
“Snow, nàng là ai?”
Thân ảnh kiều nhỏ nhoáng lên một cái đã bị phát hiện, Snow nắm bả vai hai vị mỹ nữ, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ nụ cười mê người, mắt vàng nhìn chăm chú vào Nam Cung Phiêu, nhẹ giọng nói: “Nàng là bảo tiêu a của ta, nào, vào phòng…”
Nam Cung Phiêu vừa mở tủ lạnh, vừa chống lại bốn con mắt ghen tị, không chút úy kị nhướng nhướng mắt lên, cùng đấu mắt với các nàng, đừng tưởng rằng bộ dạng có vài phần tư sắc thì nàng(Nam Cung Phiêu) sẽ sợ các nàng, hừ!
Nếu nàng mặc mấu thứ kia trên người, ít nhất sẽ mê chết toàn bộ nam nhân nơi này. Tuy rằng nơi này chỉ có ca ca và hai tên bảo tiêu đầu gỗ, cũng coi là nam nhân a!
Pha sữa xong, Nam Cung Phiêu đi về phòng của mình, thay áo ngủ, mở TV ra chọn tiết mục tivi, còn không quên thường thường liếc mắt ngắm cái tivi theo dõi bên cạnh một cái. Tựa hồ gần dây cuộc sống đều có vẻ nhàm chán, không gì kích tình, không biến động lớn nào. Snow là nhân vật trọng yếu nàng phải bảo vệ, nhưng hắn quá tự tại, ai bảo hắn là ma cà rồng, không ai dám có ý đồ với hắn.
Công việc nhàn nhã lại có thu nhập cao, cớ sao mà không làm đâu?
Đột nhiên, một làn gió nhẹ thổi qua, mang đến một làn hơi thở không tầm thường, Nam Cung Phiêu thong thả buông cốc thủy tinh trong tay ra, đứng dậy, cầm lấy súng lục loại nhỏ đặt bên cạnh, đi đến gần cửa, thật cẩn thận mở cửa phòng ra.
“Binh bàng!!”
Đột nhiên từ khách phòng truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, Nam Cung Phiêu đi chân trần trên thảm thượng, giơ súng lục lên, dựa vào vách tường, dần dần đi về phía phòng khách.
Snow bỗng dưng mở cửa phòng ra, hai cái răng nanh vẫn lộ ra ngoài như cũ, mắt vàng biến thành màu đỏ, trầm thấp quát: “Phiêu, lại đây!!”
Còn chưa nói xong, “Ba!” Cửa phòng khách bị đá một cái vỡ tung ra, hai thân ảnh màu đen ra khỏi phòng, Nam Cung Phiêu lập tức dùng súng chỉ vào hai người bọn họ, nheo lại ánh mắt: “Các ngươi là ai!!”
Snow cất bước đi đến trước mặt Nam Cung Phiêu, một tay kéo nàng ra phía sau, khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại sự lạnh lùng tức giận: “Là ai phái các ngươi đến.”
Một nam nhân tiến lên vài bước, nở nụ cười tà mị: “Thân vương sai chúng tôi đến hủy diệt giọt máu thuần khiết cuối cùng.”
“Thân vương? KING?” Snow hơi nghiêng đầu, đôi mắt khôi phục màu vàng, nghi hoặc nhìn bọn họ. Hắn không tin ca ca sẽ xuống tay với A Phiêu.
Nam Cung Phiêu nhăn mi lại, thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ma cà rồng sao?”
“Ân.” Snow thấp giọng trả lời một tiếng, dừng ở bọn họ, “Ta biết ca ca đã trở về Dracula tộc, tuyệt đối không phải hắn hạ mệnh lệnh!”
Nam nhân kiêu ngạo ngẩng mặt lên: “Là Jayne thân vương hạ mệnh lệnh, không phải KING!”
“Father? Hắn không sợ KING sẽ đối phó hắn sao?”
“Chân Mịch thiên sứ đã được cứu ra, giết nàng chính là hiến cho KING lễ vật tốt nhất.”
Snow hiểu được gật gật đầu: “Nguyên lai father muốn cắt đứt đường lui của Chân Mịch, khiến cho nàng vĩnh viễn không thể quay về thiên đường!”
“Ha ha, Snow điện hạ, ngài đừng nên nhúng tay chuyện này, chuyện này không có lợi gì cho ngài đâu.”
Từ lời hắn nói, Nam Cung Phiêu nghe ra được hắn khinh thường Snow, một chút cũng không để ca ca vào mắt, càng đừng nói sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn dừng giết chóc.
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ bước lên từng bước, súng lục vẫn như cũ nhắm ngay vào nam nhân kia, phẫn nộ nói: “Tôn trọng ca ca một chút, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Snow sửng sốt, hơi hơi nghiêng đầu, cảm kích nhìn nàng, lần đầu tiên cảm giác được sự săn sóc thân tình, lần đầu tiên trái tim lạnh như băng cảm thấy ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì kế thừa huyết thống thánh khiết của mother, bị Dracula tộc xa lánh, đến ngay cả ca ca cũng bởi vì hắn do mother sinh ra, nên đã giam cầm hắn.
Vạn vạn không nghĩ tới muội muội mới ở chung không đến một tháng, lại dũng cảm thủ hộ tôn nghiêm của hắn như thế, để bảo toàn danh dự của hắn.
Nam nhân cười lạnh một câu, khinh miệt nhìn nàng: “Ngươi xác định sẽ vì món đồ chơi nhân loại này mà xúc phạm tới ta sao?”
“Không tin ngươi thử xem!”
“Ha ha… Chịu chết đi!”
“Bảnh!”
Nam nhân đang muốn tiến lên, một tiếng súng vang, Snow còn chưa kịp phản ứng, viên đạn của Nam Cung Phiêu đã bắn vào vị trí tim nam nhân.
Nam nhân bỗng nhiên sửng sốt, mày nhướng cao, hai cánh tay vừa dang ra chậm rãi buông xuống, viên đạn trong ngực đột nhiên chuyển động toát ra một ánh lửa, dần dần khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
“Ngươi… đạn bạc!” Nam nhân phun ra ba chữ, gầm nhẹ một tiếng, hóa thành một làn bụi đen, phân tán ra bốn phía.
Họng súng của Nam Cung Phiêu nhắm ngay một nam nhân khác, cười nói: “Ngươi cũng muốn thử sao?”
“Dracula tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Nam nhân uy hiếp một câu, áo choàng màu đen xẹt qua, trong chớp mắt biến mất không còn bóng dáng.
Snow nhăn mi lại, thu răng nanh về, quay đầu lại xem Nam Cung Phiêu: “Sao em lại có đạn bạc?” Hắn còn thật không hiểu tại sao trên người muội muội lại có vũ khí ma cà rồng sợ hãi nhất, vạn nhất hắn không kiềm chế được, chẳng phải là sẽ phải mất rất lâu mới khôi phục được?
Trời ạ! Ít nhất phải hấp máu tươi một tháng, trừ phi…
Không! Hắn sẽ không hấp huyết của muội muội, sẽ không thương tổn muội muội, tuyệt đối sẽ không!
Nam Cung Phiêu thổi thổi nòng súng lục, nở nụ cười đắc ý: “Dù sao cũng là đạn, không bằng làm một chút có thể giết ma cà rồng phòng thân, con người hiền lành cũng phải biết tự vệ chứ, ai bảo anh là ma cà rồng a.”
Snow hơi nhíu mày: “Quả nhiên đủ chuyên nghiệp.”
“Hắc hắc, đương nhiên! Bất quá này giá của viên đạn này rất xa xỉ, ca ca phải trả đó nha.”
“Tiểu yêu tinh!” bàn tay to xoa xoa mái tóc ngắn của nàng, mắt vàng tràn đầy cưng chiều.
Từ chuyện đêm nay có thể nhìn ra Jayne đã chú ý đến nàng, huyết tộc bắt đầu tìm nàng gây phiền toái, người muốn hút máu của nàng đâu chỉ có Dracula tộc. Xem ra phải nhanh một chút đem che giấu thân phận cho nàng, không được để cho nguy hiểm tới gần nữa.
KING trở về Dracula tộc, phỏng chừng sẽ săp trở lại, không biết sau khi hắn khôi phục trí nhớ có thể biến trở về tàn bạo và bá đạo trước như kia hay không, sẽ giữ mother lại, hay là sẽ ra tay với muội muội đâu?
Hắn tuyệt đối sẽ không để uội muội trở thành ma cà rồng, hắn muốn cứu ra mother, để uội muội thay máu cho nàng, để nàng trở về thiên đường, trở về thế giới của mình.
Nàng, vĩnh viễn thuộc về ánh sáng…
“Ca ca, đang nghĩ gì vậy?”
Tiếng nói thanh thúy kéo suy nghĩ của Snow trở lại, mắt vàng cúi xuống, nhìn thấy đôi mắt đẹp sáng ngời, tầm mắt lại thấp thêm một chút, áo ngủ hình chú gấu nằm sấp hơi hơi rộng mở, lộ ra một cái khe nhỏ sâu không thấy đáy.
Snow vội vàng chuyển mắt đi, tay nắm chặt, đặt bên miệng, ho khan hai tiếng che giấu sự xấu hổ: “Không có việc gì, trở về phòng ngủ đi, ngày mai…”
“Không!” một tay Nam Cung Phiêu kéo lấy cánh tay Snow, hai luồng mềm mại bỗng dưng dán lại, “Nhìn ánh mắt của anh trôi nổi, nhất định có gì đó lén gạt em, nói! Bằng không đừng nghĩ đi hưởng thụ máu tươi của mỹ nữ!”
Mỗ nữ vừa nói, còn không sợ chết cọ cộ vào tay hắn, thân thể Snow bỗng dưng cứng ngắc, vội vàng đẩy hai bàn tay mềm ra: “Không không, không phải mỗi ngày em đều đi theo tôi ra vào, không có chuyện gì giấu diếm em cả.”
“Hừ! Ai biết trong đầu nam nhân các người nghĩ cái gì sắc – tình này nọ.”
“… em nhìn ra tôi nghĩ đến sắc – tình này nọ?”
“Trên mặt anh viết vậy đâu, nhất định dáng người hai nữ nhân bên trong rất tốt, hoặc là có vài chỗ đặc biệt lớn.” Nam Cung Phiêu còn ưỡn ngực lên, hỏi hán, “Có đầy đặn hơn em không?”
Tầm mắt Mỗ nam vừa ngắm “Phốc!” khoang mũi nóng lên!
“A! Ca ca, anh chảy máu mũi!!”
“shit!” Snow thấp giọng rủa một câu, che cái mũi của mình lại, chết tiệt! từ mấy trăm năm trước hắn đã không còn là xử nam rồi, sao lại còn có thể chảy máu mũi vì nữ nhân a?! cũng chưa từng nghe nói qua ma cà rồng sẽ chảy máu mũi!
Huyết trân quý của hắn a!
“Nào nào, nhanh ngẩng đầu lên, em giúp anh cầm máu!”
Nam Cung Phiêu không nhiều lời, trực tiếp kéo Snow vào phòng mình, để cho hắn ngồi vào bên giường, kéo cằm hắn lên khiến đầu hắn ngẩng lên. Thân ảnh kiều nhỏ vọt vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn lông ướt, lại trở lại bên cạnh Snow.
Nam Cung Phiêu quỳ một gối xuống giữa hai chân hắn, dùng khăn mặt rửa sạch máu trên cằm cùng hai má cho hắn, còn lải nhải: “Chảy máu mũi sao còn lấy tay che a, anh xem bây giờ khắp mặt đều là…”
Tầm mắt Snow quơ quơ, bộ ngực cao ngất dán ngay tại cằm, da thịt tuyết trắng, tinh tế mềm nhẵn, kích thích toàn bộ thần kinh của Snow.
“Di! Ca ca, sao anh còn chảy nữa… Có phải phát hỏa hay không? A!!”
Còn chưa nói xong, Snow xoay người một cái, đem Nam Cung Phiêu đặt ở dưới thân, mắt vàng từ bộ ngực hoàn mỹ di động lên trên, cuối cùng dừng lại tại đôi mắt đẹp dụ hoặc kia, thâm tình nhìn nàng.
Một tay Nam Cung Phiêu giơ khăn mặt, một tay bị đặt trên chăn, kinh ngạc nhìn hắn: “Ca ca, anh…”
“Hư…” ngón tay thon dài che miệng của nàng lại, tiếng nói trầm thấp tràn ngập từ tính, “Tôi muốn hôn em, A Phiêu.”
“Ân?”
“Đừng nhúc nhích, chỉ là một nụ hôn, bù lại cho ca ca đua xe bị thua.”
“…”
Bạc môi gợi lên độ cong hoàn mỹ, Snow hơi nghiêng đầu, dần dần tiếp cận.
Khi sắp hôn lên cánh môi chờ mong đã lâu kia, Nam Cung Phiêu bỗng dưng lấy khăn che miệng của hắn lại, khuôn mặt tinh xảo gợi lên một nụ cười điên cuồng: “Không được, ca ca! Bộ dáng của anh rất buồn cười, ha ha ha!!”
“Ân?”
“Ha ha ha! Anh vẫn còn dính máu mũi trên mặt, còn muốn hôn, ha ha ha!! Không được, cười chết em, ha ha ha!”
“…” Làm ma cà rồng mấy trăm năm, lần này tuyệt đối là lần mất mặt nhất của hắn… kiss!
Ngày hôm sau, Nam Cung Phiêu mang theo Snow đi vào võ quán, Lam Dã và Trung Triết Điền nhất đã ở phòng khách chờ một lúc lâu. Nam Cung Phiêu vừa nhìn thấy Trung Triết Điền nhất, vội bước lên phía trước hỏi: “Sư phụ, thương thế của người đã tốt chưa?”
Trung Triết Điền nhất liếc mắt ngắm Snow một cái, tầm mắt trở lại trên người Nam Cung Phiêu, cười nói: “Không có gì trở ngại, nào, ngồi đi!”
“Nga.” Nam Cung Phiêu kéo Snow ngồi xuống, giới thiệu nói: “Sư phụ, hắn là ca ca cùng mẹ khác cha của con, Snow Dracula.”
Trung Triết Điền gật đầu: “đã thấy trên tivi.”
“Nha.” Nam Cung Phiêu nhìn thoáng qua Lam Dã, “Hắn là ai vậy? tại sao lạ giống Nghiệt Thần như vậy?”
Trung Triết Điền nhất thở dài, trầm giọng nói: “Xem ra đã đến lúc giải thích hết thảy với ngươi.”
“Sư phụ? Xảy ra chuyện gì sao?” Nam Cung Phiêu nhìn vẻ mặt sư phụ, một dự cảm xấu nảy lên trong lòng, tầm mắt chuyển tới trên người Lam Dã, tựa hồ hết thảy đều có liên quan tới hắn.
Đôi mắt song sắc nhìn Nam Cung Phiêu, giọng nói trầm thấp, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật em là do Jill tộc trưởng lam hải tộc cùng Chân Mịch thiên sứ sinh ra, Nam Cung Triết và Nghiệt Thần chỉ là người chúng ta an bài bên cạnh em, làm bạn cùng trưởng thành với em.”
Nam Cung Phiêu khó có thể tin trừng to mắt, môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, thong thả lắc lắc đầu: “Tôi… Tôi?”
“Lam hải tộc chúng ta từ khi được Chân Mịch cảm hóa đến nay đã được trăm năm, nếu không phải Jayne thức tỉnh, di động vỏ sò thủy tinh bảo vệ em, em cũng sẽ không tỉnh lại.”
“…”
Snow nhăn mi lại, thấp giọng hỏi: “Jill tộc trưởng là ai giết?”
Lam Dã quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Snow: “Sauk hi Chân Mịch thiên sứ sinh hạ ngươi, đã bị Á Địch giam cầm trong tháp cao. Hải dương dưới tháp chính là chỗ Jill tộc trưởng cư trú, mỗi ngày hắn đều nhìn khát vọng tự do của Chân Mịch thiên sứ phái sau song sắt. Sau đó… Hắn liều chết cứu thiên sứ ra, cùng nàng mến nhau, sinh ra A Phiêu…”
“…” Nam Cung Phiêu nhíu mày, vẻ mặt thống khổ rũ mắt xuống, nghe thấy trí nhớ bị quên đi của mình, tràn đầy cảm xúc.
Rất khổ sở, rất áp lực, rất bi ai…
“Vào năm A Phiêu năm tuổi, Chân Mịch thiên sứ đồng ý gả cho tộc trưởng, chính là ở đêm hôn lễ đó… Á Địch giết chết tộc trưởng, cướp thiên sứ đi…”
“Ba!”
Hai tay Nam Cung Phiêu vỗ lên bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nói cho tôi biết, Á Địch là ai!!”
Lam Dã hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Á Địch? Dracula, Dracula tộc thân vương duy nhất thuần huyết thống, cũng là Ca ca cùng cha khác mẹ …của Snow!”
“…”
Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng - Đoan Mộc Cần Cần