"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:16:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Em Nói Thử Xem(5)
ô gái đáng chết đó cư nhiên lại sỉ nhục anh thành bộ dáng thảm thương đó!
Không nhớ ra anh? Có thể dung thứ. Sỉ nhục anh? Có thể chấp nhận. Nhưng có cần nói người như anh làm mấy công việc phục vụ đó được không? Không những anh bị chê cười mà cả gia tộc Họ Lục của anh cũng bị ảnh hưởng.
Vốn chỉ muốn dùng nụ hôn của mình để trừng phạt cô ấy nhưng không hiểu tại sao khi vừa chạm vào đôi môi căng mộng ấy. Thêm vẻ phong tình vạn chủng ấy, Lại khiến anh nổi lên dục vọng, không thể kiềm chế bản thân mà đã khiến cô nổi giận.
Tiếng nước chảy róc rách. Anh nắm chặt hai tay đến nỗi nổi hết gân xanh. Càng nghĩ càng thấy việc làm của mình có bao nhiêu ngu xuẩn, là thời còn nhỏ ấy anh đi mà không li biệt. Bao nhiêu năm thế trả trách sao cô không nhớ. Tại bản thân thật quá nóng vội. Mới khiến cô khi gặp lại liền có ấn tượng xấu thế kia. Ngu ngốc!
Thở dài một hơi! Anh đưa tay tắt vòi nước. Cầm lên chiếc khăn ngắn quấn quanh eo bước ra ngoài. Chỉ thấy người con gái xinh đẹp đó đã đi mất. Anh thầm cười trong lòng. Con heo nhỏ! Em nghĩ trốn được một lần là trốn mãi sao?
"Cốc cốc..." tiếng gõ cửa truyền đến, nối tiếp là giọng nói trầm trầm tên trợ lí của anh "Lục Tổng, lão gia bảo cậu tối nay tham dự buổi tiệc mừng 20 năm Thành lập của tập đoàn Hoãn thị"
"Theo như tôi thấy thì Hoãn thị không đến lượt Dực Hoả này phải nịnh nọt" anh cau mày, phất tay có ý cho lui.
"Tôi nghĩ anh nên tham gia..."
"Anh ở đây là chủ?" anh nhướng mày nhìn về phía Lăng Mộc.
"Tôi không dám Lục tổng" Lăng Mộc chột dạ, chỉ dám dùng đỉnh đầu để đối diện với anh.
"Lui"anh phun ra một chữ sau đó đi đến tủ đồ mặc quần áo.
Còn về Lăng Mộc sau khi được cho lui thì hắn liền báo cáo ngay với lão gia. Cuối cùng cũng vì lão gia đe dọa sẽ bắt anh lấy vợ nên ngài tổng giám đốc Lục mới gật đầu đồng ý đến bữa tiệc đó.
"Lục tổng có cần an bài phụ nữ đi cùng không?"Lăng Mộ cung kính mở cửa xe cho Lục Tề, sau đó ngồi xuống ghế lái.
"Không hứng thú"anh nhàn nhạt nói.
Sao anh lại ngu ngốc đi hỏi Tổng Giám Đốc câu đó chứ? đi theo hắn đã 2 năm lại còn không biết hắn không gần nữ sắc. Lần này không biết hắn có trừ tiền lương không nhỉ? ôi phận làm kẻ bị người ta sai khiến là thế!!!
Lục Tổng, Em Không Dám Lục Tổng, Em Không Dám - Cửu Hoàn Thiên Lộ