Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 Why So Serious?
ác cửa sổ cài chặt. Thay vào nguồn sáng tự nhiên, ánh sáng vàng âm từ các hộp đèn âm gắn dọc trần nhà hắt xuống, chiếu rọi từng chi tiết nhỏ trong phòng của Thái. Trong thứ ánh sáng sánh đặc, cách bài trí cân xứng của khu vực làm việc tạo nên ấn tượng về sự vững chãi và quyền lực. Tấm thảm xanh rêu hút lấy mọi tiếng động có thể vang lên trên mặt sàn gỗ sồi. Cái bàn dài ban sáng bề bộn giấy tờ giờ đã được dọn sạch. Chiếc máy tính hắt xuống mặt bàn một quầng sáng xanh. Trên chiếc ghế da lưng cao đặt ở vị trí trung tâm, một người ngả đầu ra sau, dáng vẻ thư thái, mắt nhắm nghiền. Mất vài giây, Lâm mới nhận ra đó là bạn mình. Bộ suit đen ánh ngọc trai khiến cậu ấy như biến thành người khác. Già thêm vài tuổi. Chững chạc hơn. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, bộ trang phục cũng tương thích tuyệt đối với con người Thái hiện tại, với cả bầu không khí nghiêm lạnh từ cậu ấy tỏa ra, bao phủ mọi đồ vật chung quanh.
- Cậu đã về! - Trưởng nhóm đột ngột mở mắt.
Anh nhìn sắc nhọn hướng thẳng vào Lâm. Rõ ràng, cậu ấy đã sửa soạn tất cả, khung cảnh này, dáng vẻ này, để chờ đợi thời khắc thành viên trong nhóm quay trở lại. Lâm đưa mắt nhìn quanh, hy vọng thấy Lim. Tuy nhiên, cô ấy không có mặt. Cậu đứng cách bàn vài bước chân, khá bơ phờ, chiếc ba-lô nặng lúc này khoác bên một bả vai.
- Cậu có thể cho tôi xem nhũng thứ cậu tìm thấy? - Thái đề nghị.
Lâm bước đến, mở ba-lô lấy ra các tập tài liệu, đặt lên bàn. Bàn tay có một vết thương nhỏ phải băng lại của trưởng nhóm lật mở, không đọc ngay, mà đưa từng trang tài liệu vào máy scanner. Vừa làm, cậu bạn vừa nhận định, giọng nói thấu đáo và lạnh lẽo:
- Đây chính là những thứ chúng ta cần. Cùng với những thứ tìm được trong bàn làm việc của ba tôi, các tài liệu này sẽ đưa ra lời giải cho một số" thách đố" mà lâu nay không ai nói gì với chúng ta.
Màn hình chiêu powerpoint được hạ xuống. Hiện lên những trang giấy cũ phóng to. Xen với chúng, các bản chụp sơ đồ cùng các ghi chép đánh máy với font chữ thịnh hành của mấy thập niên trước tạo nên một tổng thể đồng bộ. Các tài liệu đứt đoạn bắt đầu vào đứng vị trí của chúng, cả về hình ảnh lẫn trang mục, công trình nghiên cứu của nhóm ba nhà khoa học nối kết với nhau.
Trưởng nhóm và Lâm cùng im lặng, dán mắt lên màn hình.
Các thông tin được hệ thống. Một cách hiểu khác biệt được nhóm ba nhà khoa học dự đoán từ hai thập niên trước, không chỉ về các kỹ thuật thiết kế robot sẽ tiến lên từng bậc cao hơn, kỹ thuật sinh học đi sâu vào những khía cạnh tế vi hơn, xác định được bản đồ gene của con người, từ đó hình thành nên những sinh vật nhân tạo, kết hợp giữa khoa học máy tính, kỹ thuật diện tử, kỹ thuật robot và kỹ thuật sinh học, mà cả sự thay đổi trong nhận thức của con người về một thế giói song hành.
Trong một bản ghi chép của Dr. o vào đầu thập niên cuối cùng của thế kỷ trước, một số từ và cụm từ được lặp lại nhiều lần AI - Artificial Intelligence - Trí thông minh nhân tạo, Singularity - Thuộc tính phi thường. Các số liệu và phân tích được đưa ra, để xác định thời điểm singularity trở thành hiện thực, khi trí thông minh nhân tạo sánh bằng và sau đó vượt qua trí thông minh con người: Hai mươi năm nữa, hoặc có thể sớm hơn.
Góc màn hình, chương cuối thuộc tập tài liệu của Dr. o, bỗng xen vào một đoạn ghi chép bằng tay. Ngày tháng ở đầu trang cũng là ngày sinh nhật của Thái và Lâm. Nét bút quen thuộc và màu mực còn tươi mới.
Singularity xảy ra sẽ được nhìn nhận như một trong những thời khắc quan trọng nhất của khoa học và lịch sử nhân loại. Bởi đó chính là thời điểm đánh dấu việc con người không chỉ đẩy lùi đe dọa của sự chết mà còn mở cánh cửa tiến vào các vũ trụ mới.
Hàng thế kỷ trước, tiến trình phát triển của nhân loại đã cho thấy định nghĩa về trí thông minh con người liên tục được điều chỉnh. Những giới hạn của con người theo thời gian được khắc phục bởi sự hỗ trợ của máy móc và các phát minh khoa học. Con người đã từ bỏ nhiều công tác thông minh. Chẳng hạn như khi khả năng ghi chép, tính toán, ghi nhớ, di chuyển trong các môi trường ngỡ như bất khả lần lượt được chuyển giao cho máy in, máy tính, bộ nhớ điện toán và các phần mềm điều khiển. Các thập niên gần đây, sự định nghĩa lại về trí tuệ và năng lực con người tiếp tục được khai triển và chứng minh. Ngay cả các công việc được xem là cốt lõi của sự giao tiếp và nhân văn như nuôi nấng trẻ em, chăm sóc người già, cứu chữa người bệnh cũng được chuyển giao cho máy móc thế hệ mới, những vật dụng vô tri có cách gọi mang tính phổ thông là robot.
Vì cuộc sống là đáng giá, nên nhiệm vụ tối thượng của khoa học là kéo dài, khiến cuộc sống của mỗi con người trở nên tốt đẹp hơn, ít đau đớn hơn, thời gian của mỗi người được sử dụng vào các mục đích rộng mở, tuỳ theo sở nguyện của từng cá nhân. Giới hạn và các tiến trình diễn ra hàng triệu năm qua sẽ bị xóa bỏ. Khi Regularity diễn ra, thuộc tính phi thường của khoa học tồn tại song song với quy luật sinh tồn, con người không nhất thiết phải từ giã cõi sống. Đơn giản, với những gì các nhà khoa học chúng ta đang nghiên cứu và thử nghiệm thành công, trong trường hợp các cơ quan bộ phận hay tế bào hư hoại, chúng sẽ được thay thế bằng các sản phẩm sao chép sinh học tương đương. Hiện thực này chắc chắn sẽ xảy ra, bởi hiện tại, ở tầm mức thấp hơn, y học đã đưa vào cơ thể con người các bộ phận robot được thiết kế với chức năng tương tự, thay thế cho các cơ quan suy thoái. Các bộ phận thay thế đã cho thấy chúng thậm chí hữu dụng hơn và bền bỉ hơn.
Theo nguyên lý trên, cộng đồng khoa học đang tiến thêm các bước mới.
Con người -> Các cỗ máy mô phỏng từng chức năng riêng biệt của con người -> Con người nhân tạo.
Tiến trình này là những gì khoa học không ngừng hướng đến. Công khai hoặc âm thầm. Sau gần hai mươi năm làm việc liên tục, giờ đây chúng tôi có thể tuyên bố, các thử nghiệm của chúng tôi đã đạt tới kết quả nhất định. Những phiên bản người nhân tạo được tạo nên, tách ra khỏi không gian thí nghiệm để đưa vào hoạt dộng trong các môi trường sống bình thường trong mười bảy năm. Ngoại trừ một vài hỏng hóc không thể tránh khỏi ở một số phiên bản, nhìn chung, ghi nhận về các thử nghiệm cho thấy một kết quả ngoạn mục, vượt ra ngoài tầm dự đoán của xã hội hiện tại. Các hình mẫu hoạt động ổn định, học hỏi và thiết lập các mối quan hệ cần thiết với xã hội con người...
Vẫn dán mắt lên màn hình, Lâm cất tiếng, thay đổi cách xưng hô với người ngồi trong ghế:
- Anh và tôi là những phiên bản được nhắc đến trong ghi chép này, phải không?
- Hơn một năm trước, tôi đã ngờ ngợ về bí mật này.
- Từ hơn một năm trước, anh đã biết anh là ai cũng như tôi là ai, và anh im lặng? - Giọng Lâm khàn đục, như từ một người vừa bơi qua dòng nước chảy siết, bước lên bờ, nhận ra kẻ đang chờ mình không phải bạn thân, mà một kẻ khác, già nua vầ nguy hiểm
- Phải! - Một điều gì đó lướt qua đáy mắt trưởng nhóm, trong tích tắc, rồi tắt ngấm. Thái ngả người vào thành ghế, điềm đạm - Nhưng tôi không để cho bí mật đó chi phối tôi quá nhiều. Suy cho cùng, việc ta được tạo ra thế nào không phải là điều ta có thể thay đổi. Vì vậy, nó không đựơc phép trở nên quan trọng với tôi.
- Vậy điều gì mới quan trọng?
- Sống.
- Tất cả những kẻ như anh và tôi đều đang được sống.
- Nhưng chưa phải như cách ta muốn.
- Anh đang nói gì vậy? - Anh mắt Lâm cũng trở nên sắc nhọn, không khác người đang bình thản ngả người trong lồng ghế.
Thái mỉm cười, nói đều đều:
- Tôi đang nói điều cậu đang nghĩ. Con người thuần tuý hay con người nhân tạo cùng chung một điểm: Tất cả đều có hạn sử dụng. Ngay cả các bộ óc giỏi nhất như những người tạo nên chứng ta cũng chỉ mong kéo dài thời gian sống mà thôi. Thử đọc lại những dòng ghi chép của cha cậu xem: Nhiệm vụ tối thượng của khoa học là kéo dài, khiến cuộc sống của mỗi con người trở nên tốt dẹp hơn. Gạt qua biểu đạt hoa mỹ, hàm ý của câu nói ấy là gì, hắn cậu biết rõ hơn hết. Trên đời này, không có gì chắc chắn cả, ngoại trừ cái chết. Sự thật căn bản đó buộc những kẻ hiểu biết phải làm cho cuộc sống của chính mình trở nên tốt đẹp hơn. Hiểu theo cách thẳng thắn, thông điệp ấy đã chỉ rõ cho ta thấy, trước khi thời điểm cái chết gõ cửa, hãy tự mình đặt ra một vài mục tiêu chắc chắn, lập kế hoạch, dồn hết sức để đạt được chúng. Không ai được phép ngăn cản việc ta đạt tới mục tiêu, kể cả chính ta.
Lâm xoay hẳn về phía Thái. Mặt đối mặt. Cậu đang nhìn vào người bạn đã ở canh bên cậu suốt những năm tháng qua. Nhưng đồng thời, đấy lại là một người cậu không hề biết rõ. Quý mến. Đồng cảm. Tôn trọng, sẻ chia. Tin cậy... Những điều cả hai từng nhìn nhận ở người kia có thật, hay chỉ là những xúc cảm được chỉ lối bởi cách hiểu sai lầm? Điều gì đã dẫn dắt để một tạo vật hoàn thiện như Thái thốt ra những ý nghĩ trần trụi và tàn bạo đến vậy? Các câu hỏi khiến Lâm lạnh tê tái. Bước đến gần hơn chiếc ghế lớn, cậu cúi xuống, ngang tầm với mắt bạn thân. Những con mắt nhìn xoáy vào nhau. Nhẹ nhàng và không thể điềm đạm hơn, Lâm thì thào:
- Để đạt đến mục tiêu, anh sẵn sàng tiêu diệt những kẻ mà anh tin rằng đang cản đường mình, đúng chứ?
- Một người như cậu mà đặt câu hỏi như thế sao? - Trưởng nhóm nhếch môi cười khan - Một khi không gì chứng minh tôi đã làm những điều như cậu vừa hỏi, thì kiểu câu hỏi này chỉ làm mất thời gian...
- Một kẻ dám làm những điều như anh từng làm, sẽ không hèn nhát đến mức phải nói dối! - Lâm gằn giọng.
Cậu vươn tay, tóm quai chiếc valise bằng da thuộc của Thái đặt nơi góc chân bàn. Chiếc valise cỡ trung nhưng khá nặng. Rõ ràng, món đồ này đã sẵn sàng cho cuộc di chuyển của chủ nhân trong vài giờ tới đây.
Bằng động tác nhanh gọn, cậu bấm mạnh khóa chốt. Phần nắp phía trên bật mở.
Quần áo, sách, những món lặt vặt len đầy bên trong.
Thái nhíu mày:
- Cậu muốn chứng tỏ điều gì khi lục mở đồ đạc riêng tư của tôi?
Lâm không trả lời, nhìn trừng trừng các món đồ vật vô tri lúc này như đang cười nhạo hành động đường đột của cậu.
- Đóng nó lại đi! - Trưởng nhóm cất tiếng cao hơn, giọng nói đã trở nên hách dịch - Đừng học thói cư xử của kẻ tọc mạch kém giáo dục!
Lúc khác, như trước đây, hẳn chàng trai trẻ đã tuân thủ uy lực từ giọng nói của bạn thân. Nhưng giờ thì khác. Bình tĩnh và thong thả, cậu bắt đầu nhấc lên từng đồ vật trong valise, đặt ra ngoài mặt bàn.
- Ngừng lại!
Thái chồm dậy, tóm lấy cổ tay kẻ lục soát. Đồng thời cậu ta quơ vội những đồ vật trên bàn vứt lại vào vị trí cũ. Nhưng Lâm vẫn nhanh hơn. Gạt bạn thân qua bên, cậu nhấc bên thành valise, hất nhẹ. Lóp đồ đạc bên trên đổ ào ra. Phủ khắp mặt đáy valise, đâu vào đó, các bao plastic nhiều kích cỡ. Lóp nhựa trắng đục cho thấy rõ những gì cất giữ bên trong: Mấy mái tóc giả đủ màu, lớp da bẹp dúm của vài chiếc mặt nạ đúc theo một khuôn đầu thật, các hộp nhựa trắng đựng kính áp tròng, phấn màu, son, chì kẻ mắt. Và trong chiếc bao nhét có lẽ nằm dưới cùng của valise, chiếc ba-lô hình con sư tử cuộn chặt cùng đôi giày màu cam tươi.
Dù đã dự đoán về những thứ sẽ nhìn thấy, hay chính xác hơn, đã thầm mong đừng tìm thấy những thứ biết rõ sẽ phải hiện diện, nhưng khi chúng hiện ra, trong hình dáng thực sự của chúng, Lâm vẫn choáng váng. Cậu chỉ trừng trừng nhìn chúng, không thế thốt được lời nào. Hơn nửa phút trôi qua, Lâm mới có thể ngước lên. Cầm cả túm những chiếc túi nhụa trong tay, cậu nhếch môi chua chát:
- Đây chính là lý do anh không muốn tôi lục hành lý!
Thái thả người xuống chiếc ghế lớn. Cậu ta không trả lời. Trong một di chuyển rất nhỏ, chiếc ghế đã lọt sang vùng sáng khác. Vệt bóng đổ xiên làm gương mặt người ngồi trong ghế bỗng chia thành hai mảng sáng tối tách biệt. Đôi mắt phía tối hắt ra tia nhìn bén gắt, tựa các vệt sáng lạnh hắt lên từ hồ nưóc đêm. Còn bên vùng sáng, chuyển động của cơ mặt mơ hồ tiếp diễn, cho đến khi dừng lại ở một biểu cảm dửng dưng.
Lâm chồm tới mặt bàn. Cậu kéo bàn phím điều khiển máy tính về phía mình, lướt rất nhanh qua những trang tài liệu vừa được trưởng nhóm quét vao máy. Dừng lại ở trang hình ảnh, cậu phóng to bộ ảnh chụp các thời kỳ phát triển của nhân vật mà sau nay trở thành anh bạn Nhện Nưóc.
Lâm vung tay chỉ lên màn hình:
- Còn đây là nạn nhân của anh. Một người mà anh cho rằng có thể cản đường anh, đúng chứ?
Người đối thoại nhướn mắt nhìn lướt qua, không trả lời.
Cảm giác nghẹt thở bỗng siết chặt phổi. Lâm rít lên. Các ám ảnh lâu nay hiện rõ trước mắt:
Anh dám thừa nhận rằng Gấu Trắng cũng bị anh giết, như anh đã giết Nhện Nước và ném vào hồ cá nhà tôi? Hồi đầu, tôi lầm tưởng Nhện Nước bị người của Fatal Blow ra tay khi anh ta bỏ trốn. Nhưng anh ta đâu có bỏ trốn.
Thái cựa khề trong lòng ghế, nghiêng đầu về một bên. Giờ thì gương mặt cậu ta hoàn toàn nằm trong vùng tối. Và từ bên trong vùng tối ấy, xuyên qua lớp ánh sáng hổ phách, tiếng cười khản đục vắng ra:
- Why so serious?
Máu dưới da Lâm chảy chậm lại. Đó câu thoại của một nhân vật điên loạn, trong series phim mà cả cậu và tên bạn thân đều yêu thích, bao nhiêu lần xem cùng nhau không biết chán. Cả hai đã từng cười phá lên, nhại lại câu hỏi đó, cú ngật cổ đó, cái nụ cười đò thắm trơ trơ đó như một trồ đùa thú vị. Nhưng gi'ơ đây, nó đã vang đỏ lên trong sắc thái khác, với độ biểu đạt khác, thật gần với độ tàn bạo ghê rợn mà nhân vật điên rồ kia đã thực hiện trong các cảnh phim nghẹt thở. Lâm mấp máy đôi môi khô khốc:
- Cái chết của hai thành viên Wild Animals không là chuyện nghiêm trọng ư?
- Cậu đang cố tình quên ý nghĩa của tên Thú Hoang. Bởi sâu xa, không thành viên nào trong đội của chúng ta là người cả. Vì vậy, đừng có mang những tiêu chuẩn xét đoán về hành vi hay quan niệm sống chết thông thường của loài người để tranh cãi với tôi về các trường hợp hoàn toàn không liên quan.
Hai cánh tay Lâm buông thõng. Cậu có thể mường tượng đến nhiều phản ứng khác nhau của kẻ đối thoại. Cậu còn tính đến một vài phương án để chứng minh phán đoán của mình là có căn cứ, nếu như kẻ sát nhân chối bỏ tội ác. Nhưng, việc xem tính mạng người khác là chuyện nhỏ nhặt thì nằm ngoài mọi tiên liệu.
- Còn ai nữa? - Lâm hỏi, căng thẳng.
- Cậu không cần biết đâu.
- Điều gì khiến anh ra tay làm những việc tàn nhẫn ấy?
- Tôi tự biết những gì mình cần phải làm. Bên cạnh đó, không ai ngăn cản tôi cả. Không ngăn cản, tức là bí mật khuyến khích. Nghĩ lại xem, khi tham gia Fatal Blow, cậu cũng luôn được tạo điều kiện để trở nên tàn bạo hơn đấy thôi. Tại sao ư? Những người tạo ra chúng ta thiết lập một kế hoạch thử nghiệm để kiểm tra và loại bỏ. Hẳn cậu vẫn nhớ quy luật chọn lọc trong sinh học. Với những tạo vật có trí thông minh nhân tạo như chúng ta, tiến trình cũng diễn biến tương tự. Tất cả đều phải tranh đấu. Kẻ mạnh nhất, thông minh nhất phải chứng minh được phẩm chất ưu thế thông qua sự tồn tại. Bất kỳ ai, bất kể lý do gì, khi bị hủy diệt, đồng nghĩa với việc cá nhân đó không có lý do để tồn tại.
- Anh làm điều đó như thế nào?
- Cậu muốn học biết kinh nghiệm của tôi? Hay biết để tiếp tục phê phán tôi?
- Tôi chỉ muốn biết! - Sự lạnh lẽo từ Lâm toả ra uy lực ngang ngửa kẻ đối thoại.
Hai đốm sáng trong vùng tối nheo lại, giễu cợt:
- Chỉ cần nắm bắt chút ít tâm lý những kẻ mà cậu muốn tiếp cận, cậu sẽ thấy mọi việc sau đó thật dễ dàng. Hầu hết các cá nhân hiện diện trong thế giới đều là các sinh vật yếu đuối. Bọn họ luôn mong muốn được kết thân, chia sẻ, dựa dẫm vào một ai đó. Những thứ gọi là tình bạn, tình yêu mà đám đông rất mê thích chẳng phải là cách gọi khác của trạng thái hèn yếu đấy sao. Thế thì chỉ cần tạo ra cho mình một vẻ bề ngoài, một thái độ thích họp, một vài nét tính cách mà kẻ đó mong đợi tìm thấy, ta sẽ tiếp cận thành công đối tượng ta muốn. Khi trở nên thân thiết, sẽ không ai còn cảnh giác. Lúc ấy thì ta chỉ cần đi tiếp đến bước cuối cùng.
- Các xảo thuật kiểu đó cũng được thực hiện với tôi?
Câu hỏi đường đột khiến trưởng nhóm khựng lại. Lâm nhíu mày, vẫn theo đuổi những câu hỏi ám ảnh lâu nay:
- Khi tôi đến nhà anh, vì sợ tôi tìm ra bí mật về thuật hóa trang và vụ giết người trong các dip, anh đã tấn công tôi trên xe buýt và cướp đi ba-lô của tôi?
Tiếng cười khẽ, thay cho sự thừa nhận về một việc nhỏ nhặt lẽ ra chẳng nên nhắc đến. Và trưởng nhóm lại giành quyền làm chủ tình thế rất nhanh:
- Tôi đã hóa trang thành ba tôi, gọi cậu đến, để cậu tự tìm đọc những tài liệu cần thiết mà tôi từng đọc. Nhưng cậu lại vượt qua giới hạn khi tìm ra các clip hình ảnh lưu trữ của tôi. Vậy nên tôi phải lấy lại. Hành động không hay lắm, nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào khác. Cậu bỏ qua sai lầm đó được không?
- Tại sao tôi phải bỏ qua những hành động tàn bạo như vậy?
- Vì chứng ta đã từng là bạn tốt của nhau!
- Cho đến khi anh nhận ra tình bạn ấy chỉ là biểu hiện của sự hèn yếu!
Bóng đen trong ghế im lặng
- Hơn một lần, anh đã muốn tiêu diệt tôi! - Lâm thả rơi mấy bao nhựa đựng vật dụng hóa trang xuống bàn - Anh biến hình thành những kẻ xa lạ, ở cạnh bên tôi, theo dõi tôi, và sẵn sàng ra tay để loại bỏ tôi. Có phải vậy không?
- Phải!
Lâm vòng qua bàn, tiến đến sát chiếc ghế da. Câu thoại ghê rợn giờ thuộc về câu:
- Why so serious?
Trong một phản ứng đột ngột, với một sức mạnh không thể ngờ đến, Thái vụt đứng dậy. Chiếc ghế sau lưng cậu ta đẩy bật về phía sau, nện mạnh vào mảng tường lót vải cách âm, dội ngược về trước và đổ ập xuống tấm thảm dày. Một chuyển động không gây nên âm thanh va đập. Tiếng động thuộc về Thái, khi cậu ta hực lên. Như một mãnh thú, trưởng nhóm chồm tới, tóm lấy ve áo tên bạn thân, siết chặt. Gương mặt sắc nét kế sát gương mặt Lâm, mệt mỏi và thất thần:
- Đã bao giờ cậu đặt câu hỏi, cậu sẽ làm gì, một khi cậu không giống đám người tầm thường đang nhởn nhơ đi đứng nói cười chung quanh? Tầm thường, nhưng bọn họ lại được bảo vệ bởi rất nhiều hàng rào an toàn, từ hệ thống luật pháp, các quy tắc giao kết trong xã hội, các mối liên hệ ruột thịt... Cậu chấp nhận một cách dễ dàng ư, khi ai đó ném vào mặt sự thật rằng, mày chỉ là một cỗ máy sinh học không hơn không kém, được tạo ra bởi một ý chí điên rồ nào đó, nhằm sử dụng cho những mục đích đồi bại nào đó?... Vậy nên, dù có thông minh và xuất sắc đến đâu, cũng chẳng ai bảo vệ các tạo vật như chúng ta cả. Trước khi trở nên hiểu chuyện và mạnh mẽ, tôi đã đau đớn lắm. Làm sao cậu biết được, tôi từng hoảng loạn ra sao, căm ghét chính mình đến nhường nào. Mỗi khi nhìn mình trong gương, tôi những muốn rú lên, cào xé cái vỏ bọc mà kẻ khác dã tạo nên, để nhìn thấy bộ máy hoạt động bên dưới lớp da chằng chịt mạch máu. Mỗi khi tỉnh dậy từ một giấc ngủ tối đen, không bao giờ có cái gọi là giấc mơ như bọn người bình thường vẫn nói đến, tôi lại sửng sốt nhận ra mình vẫn đang còn hít thở, cử động, cỗ máy bên trong vẫn chưa dừng lại chỉ vì một hỏng hóc tình cờ. Tôi có biết ơn ân huệ đó không, cậu dang tự hỏi như vậy chứ gì? Ngược lại thì có, những đe dọa bấp bênh chỉ khiến tôi càng kinh hoàng hơn. Cho đến một lần, đỉnh điểm, tôi phát hiện lũ bọ cánh cứng, cách chúng vo ve bay lượn, tự do thâm nhập các không gian. Ghê rợn nhất là cách chúng tự tiêu hủy khi sự sống bị lấy mất. Cậu cũng biết về chúng rồi. Những người thiết kế nên tôi và cậu làm cho những đứa trẻ ngây thơ tin vào điều tốt đẹp. Rốt cuộc, chính bọn trẻ đó phát điên khi nhận ra sự thật mình là ai, mình bị đối xử như thế nào, mình được dùng vào việc gì. Cậu có thể chịu được không khi biết mọi hành động của cậu, mọi ý nghĩ của cậu đều bị những con bọ rình rập? Cậu đang sống thực, hay giống như các nhân vật lố bịch bị đặt camera quay lén trong các show truyền hình thực tế trên TV? Thật tài tình khi những nhà khoa học tạo nên cho ta hình dáng, lý lịch, thân phận của người thật. Họ tự xem mình là cha mẹ của chúng ta. Để rồi cũng chính những người ấy sẽ quan sát cách bọn ta lụi tàn, biến mất không để lại dấu tích như mấy con bọ cánh cứng. Khi nhận ra được sự thật dó, cậu biết tôi đau đớn đến mức nào chứ? Hồi đầu, tôi giằng co tự hỏi có nên cho cậu biết những gì tôi đã biết. Tôi không muốn cậu suy nghĩ, tuyệt vọng và cay đắng giống như tôi. Nhưng là bạn thân, làm sao tôi có thể giấu kín sự thật quan trọng. Vậy nên tôi đã đặt tấm vé đến xem đêm chung kết Fatal Blow vào túi áo cậu, gửi đi đoạn clip quay trong đêm tiệc của lớp. Tôi tự nhủ, nếu cậu không tìm ra tấm vé, tức là cậu sẽ không cần phải biết. Nhưng mọi việc đã diễn biến theo chiều hướng không thể tin nổi. Với cậu, và cả với tôi...
Phía cuối những lời dốc ra từ bóng tối sâu kín, giọng nói mờ đi. Bàn tay đang ghì chặt ve áo nhè nhẹ buông ra. Đôi mắt phản chiếu ánh đèn to mờ như đọng nước. Dưới lớp vải ánh ngọc trai đen của bộ suit sang trọng, đôi vai đang run bắn lên, trong một biểu cảm không thể rõ nét hơn của nỗi tuyệt vọng.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi