Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 Ghi Chép
ối đi dẫn ra khu vườn tượng mặt sau Bảo tàng Nghệ thuật. Đoạn hành lang vắng lặng. Chiếu qua bức tranh kính khổng lồ của Chagall, ánh sáng trồi hắt xuống lối đi rộng các khoảng màu đậm nhạt, loang loáng, rực rỡ, hiện hữu đấy nhưng cũng dễ dàng biến mất đấy. Đứng trong vùng bóng đổ của những bông hoa, dường như Lim đang trở thành một phần của tập hợp những dải sáng và các đường viền, thậm chí cái bóng mờ nhạt của cô cũng tan lẫn vào các đốm xanh mềm dịu. Đối diện với cô gái nhỏ, nhưng lại lọt vào khoảng màu đỏ rực của đôi cánh người chim, Lâm đã đeo lại ba-lô. Chàng trai trẻ lộ rõ sự căng thẳng:
- Mọi thứ với Lim sẽ ổn? Không có gì nguy hiểm khi Lim quay về một mình?
Cô gái nhỏ gật nhanh, vẫn theo đuổi ý nghĩ mà theo cô là quan trọng hơn cả:
- Tôi hẹn anh ra đây, là để anh xem lại bức tranh cất giấu thông điệp quan trọng. Và còn một điều này nữa: Khi đến nơi ở của ba mẹ anh, việc đầu tiên cần làm là hỏi họ về một chiếc hộp chứa thứ biệt dược mà họ đang cất giữ.
Nếu chắc chắn nó vẫn còn, anh nhất định đề nghị họ nên rời khỏi ngôi nhà, đi càng xa càng tốt. Ba mẹ anh sẽ hiểu tại sao phải làm như vậy. Anh cũng đừng liên lạc với ai. Khi mọi việc trở lại an toàn, sẽ có người báo tin cho anh.
- Chiếc hộp chứa biệt dược mà Lim vừa nói cũng chính là mục tiêu hành động của nhóm chúng ta?
Cô gái nhỏ gật nhẹ:
- Tôi từng nghe Mr. Q và người trong Fatal Blow thảo luận về một cái hộp đặc biệt được niêm phong. Họ nói rằng, người chiến thắng chung cuộc Lựa chọn sinh tử sẽ là người tìm thấy một thứ biệt dược do chính một kẻ trong số họ cất giấu, và sử dụng nó. Nói cách khác, diễn biến của Fatal Blow trên TV chỉ là phần mở màn của một cuộc chơi dài. Những phần quan trọng nhất của cuộc chơi, là những gì diễn ra sau đó. Có lẽ đó cũng là lý do những gì anh đã nếm trải trong mấy tháng vừa qua khốc liệt đến thế.
- Thái biết gì về thứ biệt dược ấy?
Lim giải thích khô khốc:
- Anh ta có cách tiếp cận thông tin khác với những gì tôi hay anh có thể nắm bắt. Ngoài ra, theo luật chơi mà những người xếp đặt đã bày ra, mỗi cá nhân không cần nắm giữ các thông tin không thuộc phận sự. Vậy nên ngay chính anh cũng không thể hiểu hết những gì Thái đang thực sự tiến hành.
- Tại sao Lim, chứ không phải là Thái, nói với tôi về những điều này?
- Tôi hy vọng anh sẽ tin tôi! - Lim so vai, như rùng mình. Và cô nói thêm, nói với chính cô thì đúng hơn - Giá như anh tin tôi. Vì ngay cả chính tôi nhiều khi cũng không dám tin vào bản thân mình nữa...
- Kết quả cuối cùng của tất cả những điều này là gì?
Các ý nghĩ câm nín như một tấm lưới nặng nề phủ xuống hai người bạn. Hồi lâu, cô gái nhỏ ngước lên:
- Thời gian ở cạnh bên Mr. Q, tôi lờ mờ nghe được các thông tin rời rạc về nhóm các nhà khoa học thực hiện một dự án dài hạn. Nếu tôi hiểu đúng, thì mỗi người trong nhóm khoa học gia tiến hành dự án theo từng phần độc lập, ở các địa điểm khác nhau. Có người ở cố định một nơi như Kỹ sư P. ba của Thái. Có người thường xuyên di chuyển nơi này nơi khác như Mr. Q người nuôi dưỡng tôi. Còn Dr. O ba anh, theo tính chất công việc nghiên cứu, từng giai đoạn sẽ phải cư trú ở các địa điểm thích họp. Dự án được khởi sự trước cả thời gian chứng ta ra đời. Gần hai mươi năm đã đi qua. Đây là thời điểm dự án dài hạn đi đến các bước cuối. Từng phần của công trình nghiên cứu bắt đầu được tổng hợp lại. Sự liên kết sau cùng đem tới một kết quả mang tính đột phá. Một thành tựu bước ngoặt, sẽ thay đổi toàn bộ thế giới mà ta đang sống.
Lắng nghe từng lời từ người đối diện, gương mặt Lâm lãnh đạm như nghe câu chuyện của một ai khác. Một sự thật khác, một mạng lưới kết nôi khác ở ngay cạnh bên, tiến hành song song với cuộc sống thực tế mà bao nhiêu năm qua, cậu vẫn tin rằng nó thật nhạt nhẽo và buồn tẻ. Ba cậu. Cha của Thái. Người bảo trợ và nuôi dưỡng cô gái này. Họ đều có những bí danh. Họ thuộc về một nhóm. Và lúc này, những đứa con của họ cũng được xếp vào một nhóm. Những gì cậu vẫn ngỡ chỉ là các sự kiện đưa đẩy ngẫu nhiên, thực tế là chuỗi vận hành theo một chú ý có sẵn. Những diễn biến khiến cậu sợ hãi, dồn đẩy cậu vào các trạng thái ác mộng, rốt cuộc là từng phần được thiết kế sẵn, trong một trò chơi với luật chơi khắc nghiệt, luôn kéo lê theo hình thù của cái chết...
Bất giác, Lâm buông thõng tay. Đôi vai rũ xuống. Cậu bật cười. Tiếng cười khô lạnh, lăn lông lốc. Và cũng thình lình như thế, com giận bùng lên:
- Nhưng bọn trẻ như chứng ta thì liên quan gì đến kết quả công trình nghiên cứu đó? Tại sao Thái, Lim và tôi buộc phải tham gia vào một tiến trình mà chúng ta không tường tận? Từng người chúng ta có vai trò gì mà lại bị săn đuổi rốt ráo đến như những ngày vừa qua? Nếu là trò chơi, thì tại sao nó không đem đến niềm vui, mà lại là cái chết? Để làm gì khi chúng ta phải lấy được thứ mà ngay cả chúng ta cũng không hề rõ nó sẽ dùng vào mục đích gì?
- Tôi không biết... Tôi không biết... - Đột ngột, cô gái tóm chặt lấy khuỷu tay Lâm, vừa sợ hãi vừa khẩn thiết - Nhưng nghe tôi nói đây: Đừng suy tư quá nhiều. Đừng đứng im một chỗ dằn vặt khi mà tất cả đều hành động. Trước tiên, hãy nghĩ đến tính mạng của chính anh và sự an nguy của ba mẹ anh. Không có nhiều thời gian nữa đâu. Những gì anh cần làm bây giờ, ngay lúc này, là đến gặp họ, tìm cho được cái hộp chứa biệt dược. Hãy đến đó trước khi có ai khác đến đó. Tiếp sau, tôi nói rồi đấy, hãy tạm thời lánh mặt cho đến khi anh nhận được tin nhắn mọi việc đã yên ổn.
- Lim lo lắng cho tôi? - Câu hỏi buột ra, trước khi Lâm nhận biết mình vừa nói gì.
Cô gái nhỏ tư lự ngoảnh ra khu vườn bên ngoài bức tường. Đôi vai rũ xuống như tất cả sinh lực đột nhiên bi rút mất, cô khẽ nói:
- Tôi chỉ muốn anh được an toàn.
- Còn Lim? - Cơn giận dữ như con sóng nóng rực bị mặt cát phẳng lặng thấm khô. Chỉ còn lại trong cậu một dự cảm không thể gọi rõ tên, buồn bã, mênh mang.
- Tôi sẽ quay về ở cạnh bên Thái - Một sắc thái kỳ lạ lướt qua gương mặt xanh dịu - Khi đi cùng anh ta, tôi sẽ biết cách tự bảo vệ mình. Mặt khác, vì công việc của mình, anh ta chắc chắn sẽ phải bảo vệ tôi.
Giọng Lim điềm đạm, như cách cô vẫn đề cập đến các đầu việc cần phải hoàn tất mỗi ngày. Không thể nói gì nữa, Lâm nhấc chiếc ba-lô, quàng lên vai, lẳng lặng bước về phía cửa trượt. Cậu sẽ ra khỏi bảo tàng. Cậu sẽ rẽ phải. Qua một ngã tư, ở block nhà đầu tiên, sẽ có lối dẫn xuống ga điện ngầm. Cậu sẽ lên tàu, tuyến số 26. Cậu sẽ lắng nghe cho đến khi có thông báo trên loa về ga kế tiếp là trường đại học để bước xuống. Rồi cậu sẽ đi bộ tìm đến hai khối nhà hình trụ bọc những tấm kim loại trắng, nơi ở và cũng là nơi đặt phòng thí nghiệm nghiên cứu của ba mẹ.
Các bước hành động sắp tới hiện lên tuần tự, sắc nét. Vậy mà sao lúc này đây, cậu lại cảm thấy như bước xuyên màn sương dày đặc, khiến hai cánh phổi như bị chèn ép và khối cơ trong lồng ngực cậu trĩu xuống tựa một khối băng.
- Hắn sẽ còn khá lâu chúng ta mới có thể gặp lại. Anh không chào tạm biệt tôi sao? – Người bạn đồng hành vẫn đứng im. Mái đầu nhỏ nhắn nghiêng nhẹ một bên. Như lắng nghe. Như chờ đợi.
Chàng trai trẻ đã đặt chân lên bậc cửa. Câu nói cuối cùng nhẹ bẫng của Lim. Hình ảnh như sắp tan lẫn vào vào cánh đồng hoa hư ảo của Lim. Tất cả biến thành một cú đấm, dội mạnh vào mắt, vào tai, vào khoảng ngực cậu. Vứt bỏ tất cả nỗi tự ái hơn ghen cắn rứt, vứt bỏ tất cả các điều kiêu hãnh vụn vặt, cậu xoay người lại, lao vụt đến, ôm chặt cô trong vòng tay. Vùi gương mặt khô rát lên mái đầu thương yêu, cậu nhắm nghiền mắt, thì thào, như một kẻ hoảng loạn với niềm ám ảnh duy nhất: "Tôi sẽ quay lại vói Lim, bất kể điều gì xảy ra... Ngay khi lấy được cái hộp và thuyết phục ba mẹ tôi tìm một nơi chốn an toàn, tôi sẽ quay trở lại. Nhất định sẽ quay trở lại..
Hai cánh tay gầy guộc đưa lên, lơ lửng trong không khí vài giây, rồi ôm chặt lưng Lâm: "Em biết, anh sẽ quay lại. Như anh đã luôn quay lại. Không bao giờ để em phải một mình..." "Ừ... Đã từng như vậy. Và sẽ luôn là như vậy..." Đôi môi lập bập của cậu đặt trên vầng trán tái nhợt, trượt xuống gò má lạnh toát tựa một phiến lá đóng băng, rồi lướt lên, áp chặt vào đôi mí mắt mềm mại. Bên dưới chúng, các nhãn cầu mù lòa vẫn chấp chới chuyển động như những con cá bơi trong hồ nước tối. Rồi đôi môi họ lần tìm đến nhau, vụng về, sợ hài, điên loạn, và cũng xót thương nhau đến tột cùng.
Đột ngột, cô gái nhỏ ngưng lại, ngật cổ ra sau, đặt lên Lâm cái nhìn trong suốt:
- Em có phải là kẻ đáng sợ không?
- Có. Anh đã từng rất sợ em... - Lâm thừa nhận, khẽ khàng - Nhưng, có một điều này. Ngay lần đầu tiên, vừa thấy em trên TV, anh đã thích em, ngay tức khắc. Thích đến nỗi không sao chịu được. Chính em, chứ không phải yêu cầu hay mệnh lệnh của ai khác, khiến anh rời khỏi nhà, để đi tới đêm chung kết Lựa chọn sinh tử.
- Thật ư? - Nụ cười gượng nhẹ dâng lên, khiến gương mặt nhỏ nhắn như ngọn đen thủy tinh thắp sáng từ bên trong.
- ừ. về sau này, anh hiểu, anh luôn muốn ở cạnh bên em. Vì em chính là anh. Là phần mà anh còn thiếu. Kiên định. Trầm lặng. Và chân thành... Và vì em đẹp không thể tin nổi nữa...
Nhận xét của chàng trai khiến Lim chợt nhớ ra một điều gì đó. Trong tích tắc, như tất cả những cô gái cùng tuổi, cô bỗng lo âu vói vẻ ngoài của mình:
- Em bây giờ có dễ coi không? Em đang mặc jacket của anh, trông nó thế nào?
- Nó là một cái áo cũ, trắng đốm đen. Anh vẫn gọi nó là áo chó khoang.
- Buồn cười thật - Cô gái nhận xét, cười rì rầm.
Những sợi tóc mềm mại chạm vào mắt Lâm, khiến chàng trai trẻ muốn khóc. Cô gái nhỏ khẽ đẩy Lâm ra, thì thầm:
- Anh sẽ bảo vệ chính mình. Sẽ sống sót. Hãy hứa với em như vậy đi!
Chàng trai trẻ đờ đẫn, vẫn giữ chặt bạn đồng hành trong vòng tay. Lim nói hối hả:
- Đôi lúc anh phải làm điều tốt nhất cho mình, để sống sót. Chỉ như thế, anh mới có thể thực hiện những điều tốt hơn cho người khác.
- Anh hiểu! - Lâm cố gắng lưu giữ tất cả những gì thuộc về cô gái nhỏ vào thời khắc này. Cảm giác về mái tóc, lớp da trên gương mặt cô. Mùi hương thơm lạnh từ hơi thở và những ngón tay cô. Và quầng sáng xanh dịu từ chính cô tỏa ra chứ không phải từ bức tranh tuyệt mỹ kia đổ xuống. Và cậu hiểu, đã đến lúc phải buông tay.
Lâm bước như chạy ra khỏi khu vườn tượng, tự nhủ sẽ không ngoảnh nhìn lại. Nhưng cậu vẫn ngoảnh nhìn lại. Khu vườn mùa Thu. Không cây cối. Chỉ có những pho tượng lặng thinh trong không gian lạnh khô, với các tư thế trầm tư lạ lùng, với các chuyển động mãnh liệt trong một khoảnh khắc duy nhất đã bị phép màu tàn nhẫn nào đó làm cho cô lại. Ở trên cao hơn, Mặt Trơi đang ửng lên. Cô gái nhỏ với làn da trắng bệch và đôi mắt trong suốt vẫn con đứng nguyên chỗ cũ, giữa khung cửa kính đã đóng lại. Cho đến một lúc, sắc đỏ của đôi cánh người chim cùng cánh đồng hoa rực rỡ nuốt chửng cái hình bóng bất động nhỏ nhoi ấy vào những mảng màu chói chang của chúng.
*
Người đàn ông lớn tuổi trực tòa nhà đặt ly cà phê đang uống xuống bàn ngay khi nhìn thấy Lâm. Không cần cậu tự giói thiệu, ông gật đầu nói luôn: "Con trai Dr. O!" Có thể ba mẹ cậu từng nói chuyện, cho ông ta xem ảnh cậu. Hoặc cũng có thể, họ biết hôm nay cậu sẽ đến nên dặn dò trước. Một cách thân tình, người bảo vệ xoay màn hình máy tính, chỉ dẫn cho Lâm cách sử dụng thang máy lên tầng trên cùng:
- Từ thang máy đi ra, có một cầu nối ngoài trời dành cho những người cư trú và làm việc trong hai tòa nhà. Sử dụng lối đi đó, cuối hành lang bên phải, sẽ thấy một cánh cửa không khóa. Phòng thí nghiệm đó chính là nơi làm việc của Dr. O!
- Ba mẹ tôi chắc chắn có mặt ở trên đây chứ? - Lâm chợt nhớ ba cậu từng kể ông luôn dành buổi sáng ở ngoài trời hoặc đến thư viện. Chỉ buổi chiều, ông mói sang phòng thí nghiệm và ở lại đây cho đến tận khuya. Trong vai trò cộng sự, mẹ cậu cũng duy trì thời gian biểu tương tự.
- Chắc chắn. Màn hình theo dõi sử dụng điện các tầng nhà cho thấy phòng thí nghiệm của họ đang hoạt động. Ngoài ra, cách đây nửa giờ, có một cậu sinh viên lạ mặt người châu Á đến đây tìm Dr. o. Tôi đã gọi điện kiểm tra. Chính mẹ cậu là người trả lời máy, đồng ý cho cậu sinh viên ấy lên gặp.
Giữa hai khối nhà óng ánh sắc bạc, cầu nốỉ được thiết kế như cái ống trong suốt. Các khớp nối kim loại có thể tự điều chỉnh độ giãn nở tùy theo nhiệt độ. Nhìn từ ngoài hay trong, cầu nối trên cao này đều tạo nên ấn tượng về một đoạn thực quản khổng lồ.
Bước ra khỏi thang máy, Lâm nhìn đồng hồ. Mười giờ ba mươi sáng.
Cuối hành lang tầng trên cùng, cậu tìm thấy một cánh của duy nhất. Mặt ngoài tường được kết nối bởi các ô quả trám đúc bằng thép không rỉ đóng những tấm lưới lượn sóng làm từ sợi thủy tinh đen và xanh, như một mô phỏng mạng lưới bào tử nấm. Không có bảng đồng khắc tên tuổi hay chức danh, nhưng chính vì thế, ngay tại vị trí này, Lâm đã có thể cảm nhận phong thái và tinh thần của ba mẹ mình. Cậu đẩy cửa.
Đúng như chỉ dẫn của người trực ban bảo vệ toà nhà, cánh của không khóa. Không gian rộng lớn với các máy móc tinh xảo. Mái trần rất cao. Hệ thống chiếu sáng ngầm với những ngọn đèn toả ánh sáng lạnh xuống các dãy trang thiết bị. Sắc xám bạc của kim loại vừa tương phản, vừa tương thích tuyệt đối với độ trong suốt của chất liệu thuỷ tinh. Và nổi bật nhất, thu hút cái nhìn nhất, là một khối cầu rất lớn, đường kính bằng đúng sải tay dang rộng của một người bình thường. Bởi bên trong khối cầu, một mô hình người cũng bằng sợi thuỷ tinh đang dang rộng cánh tay. Lâm chợt hiểu, đây chính là bức vẽ nghiên cứu tỉ lệ cơ thể người nổi tiếng của Da Vinci, nhưng được mô hình hóa, thành không gian ba chiều. Mọi thứ đều ở đứng chỗ của chúng. Điều khó tin duy nhất, ngoài sự mường tượng của Lâm, là khoảng không rộng lớn này không một bóng người.
- Hallo!
Lâm cất tiếng đánh động, dỏng tai nghe ngóng.
Im lặng.
Cậu dè dặt tiến vào sâu hơn, đứng cạnh một dãy bàn dài, nơi đặt những tấm kính mỏng xếp chồng lên nhau, dùng trong kỹ thuật sinh thiết. Có vài mảnh kính vỡ chưa dọn, nằm sát rìa bàn.
Có một tích tắc, cậu tin rằng mình nghe thấy một hơi thở nhẹ, phả đến từ phía sau, nhưng cũng có thể từ khoảng không trống rỗng bên trên.
Nỗi sợ tóm lấy cậu.
Thật kinh khủng khi mọi thứ đều hiện rõ trước mắt, nhưng ta lại ý thức ta không nhìn thấy gì cả. Thật khó thở khi ta biết chắc chắn lảng vảng một bóng người đâu đây, nhưng ta không thể biết đó là ai.
Trong một quyết định đột ngột, cậu đập bàn tay lên nút bấm đỏ trên cùng, cạnh khung cửa. Hệ thống chiếu sáng trong chớp mắt tắt ngầm.
Trừ một khoảng xanh lục mờ đục hắt vào từ tấm cửa sau lưng Lâm, tất cả chìm trong bóng tối phảng phất mùi dung dịch sát trùng và tẩy rửa. Nhưng còn lảng vảng các phân tử tạo nên thứ mùi khác nữa. Một thứ mùi mà Lâm đã bắt đầu quen, đã bắt đầu có thể nhận ra giữa hàng ngàn hương thơm thân thuộc hay lạ lẫm. Thứ mùi rỗng, vừa thân thiện một cách thản nhiên, vừa khắc nghiệt đến mức người ta không bao giờ lưu giữ nó trong ký ức nếu muốn sống tiếp. Thứ mùi luôn chiếm lấy vị trí sắc nhọn ở bất kỳ nơi đâu mà nó đặt chân đến. Mùi của cái chết rình rập.
Trong bóng tối, cùng với thính giác được đánh thức, năng lực tập trung quan sát không gian cũng trở lại với Lâm.
Mọi thứ quanh cậu hiện ra rõ rệt. Các đường nét chính xác. Các chi tiết phóng to gấp nhiều lần, như nhìn qua một thấu kính phóng đại. Trong sự tĩnh lặng này, mọi chuyển động, mỏng manh như cái đập cánh cửa một con mối gió hay thoáng qua như một cái chớp mắt cũng đều được ghi nhận. Và chuyển động ấy lúc này hiện diện cuối gian phòng lớn, ở khoảng không gian tạo nên giữa bức tường với tủ đựng hồ sơ cao hơn đầu người, vốn được kê đặt như một tấm vách. Cái bóng lướt qua rất nhanh. Cúi thấp xuống, để những dãy bàn và dụng cụ thí nghiệm che khuất, nó tìm một chỗ lẩn trôdn khác, hoặc một lối đi khác dẫn ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trên lối đi hẹp giữa hai dãy bàn kim loại dài hút, không va chạm vào bất kỳ một món đồ nào, Lâm bước thẳng đến ngăn tủ kệ. Phía sau nó chỉ có chiếc bàn khối hộp. Màn hình máy tính lớn đang ở chế độ chờ. Vài đốm đèn đỏ ở góc phải mặt bàn thẳng hoặc nhấp nháy. Cậu đưa tay chạm vào đốm sáng dưới cùng. Chất dịch lỏng nhờm nhám bám theo ngón tay khiến cậu rụt tay lại. Màn hình sáng lên. Tựa một luồng điện, hình ảnh trước mắt gây tê liệt. Mất vài giây, Lâm mới hiểu đang nhìn vào cái gì và trên tay cậu đang dính thứ gì
Máu. Không nhiều lắm. Từ một vết thương không quá nghiêm trọng, của kẻ lạ lần đầu vào phòng thí nghiệm, làm bể tấm kính và bị đứt tay bởi mảnh vỡ.
Không có tiếng động nào của những người lẽ ra phải có mặt trong phòng thí nghiệm. Ba mẹ cậu đã rời khỏi đây, gấp nít, lánh mặt một kẻ truy sát. Hẳn lúc này họ đã ở một nơi chốn an toàn. Thứ cuối cùng họ ở canh trong phòng này, là cỗ máy tính.
Choán kín màn hình máy tính, bức ảnh cá nhân chính là Dr. o. Ông đứng trong Bảo tàng Nghệ thuật, phòng tranh René Magritte, nơi cậu vừa hiện diện chưa đầy một giờ trước. Có lẽ người bấm máy ghi hình là mẹ cậu, bởi nhân vật trong ảnh hoàn toàn tự nhiên bày tỏ con người thật của ông, vào khoảnh khắc ấy, trước ống kính. Dáng vẻ hoạt bát so với tuổi năm mươi, ông đang bưóc đi, hơi xoay mặt về người chụp, vầng trán cau lại, đôi mắt dõi vào một điểm cao hơn tầm ngắm. Trên gương mặt ông hiện rõ cả sự tự tin lẫn vẻ bồn chồn. Biến thành phông nền phía sau, cách một khoảng tầm vài sải tay, không rõ ông đang tiến gần đến hay từ đó rơi đi từ đó, là bức tranh quen thuộc Time transfixed.
Lâm đứng sững. Kẻ rình rập giấu mặt bị quên bẵng. Lúc khác, hẳn cậu đã bỏ qua bức ảnh. Nhưng giờ thì các trùng hợp nhiều lần xoay quanh tác phẩm siêu thực khiến cậu không thể hiểu khác. Một thông điệp kín. Người cài bức ảnh này lên máy tính hẳn muốn cậu nắm bắt cho được thông điệp ấy.
Nhưng, kẻ mở lên bức ảnh này không chắc là người đã cài nó vào máy.
Bức ảnh nói về điều gì?
Không cần phóng to, chỉ mở căng mắt, Lâm rà soát từng chi tiết của bức ảnh.
Bắt đầu từ chi tiết bức tranh và khoảng tường sau lưng nhân vật. Ba cậu và bóng đổ của ông trên sân đá hoa cương trắng. Chợt, Lâm dừng lại ở món đồ vật mà nhà khoa học trung niên cầm trên tay. Khác với hầu hết khách thường ngoạn, khi đến phòng tranh này, ai cũng cầm vựng tập giói thiệu, ông lại cầm một tờ thời báo. Không khó khăn gì, cậu nhìn rõ một phần tranh vẽ minh họa ngay trên trang nhất, mô tả một phiên toà. Dòng chữ severe and hard punishment nằm ở bên dưới bức tranh như một chú thích, nhưng cũng được sử dụng như tựa đề của bài viết bên trong.
Tờ thời báo. Bức vẽ minh họa phiên toà. Ba cậu. Người mẹ không hiện diện trong ảnh. Tác phẩm làm nền phía sau của danh họa siêu thực.
Tất cả những dữ kiện rời rạc này chắc chắn phải nằm trong một kết nối đặc biệt.
Ý nghĩ trong đầu tập trung tuyệt đối.
Hình ảnh của Time transfixed trong từng tình huống riêng biệt tái hiện trong trí nhớ; Bức tranh được Mr. Q sử dụng trong chung kết Fatal Blow. Phiên bản của nó có mặt trong tầng hầm nhà Thái. Trước đó nữa, ba mẹ cậu đà gửi tấm bưu thiếp chụp bức tranh này cho cậu. Lim đã hé lộ một phần sự thật về tổ chức của các nhà khoa học ngay tại nơi hiện diện bản chính của tác phẩm... Như vậy, không thể hiểu khác, hàm ý của bức tranh cũng chính là ý tưởng lớn, xuyên suốt cho công trình mà nhóm ba nhà khoa học bí mật theo đuổi trong suốt hai mươi năm qua. Khoảng thời gian ấn định cho dự án thật dài. Đủ dài để cho một đứa trẻ sinh ra, lớn lên, thành một con người độc lập.
Thế nhưng, lạ lùng làm sao, dẫn dắt các nhà khoa học, tạo cảm hứng cho họ lại là Thời gian bị dừng lại...
Lâm bấm nút đỏ kế tiếp trên mặt bàn. Căn phòng lớn tức khắc bừng lên thứ ánh sáng lạ lùng. Màu lục trầm đục của các đám cây mờ bụi. Màu biếc xanh như hắt ra từ những đôi cánh côn trùng. Màu hồng son ánh lên trên bề mặt da của một cơ thể rớm máu. Màu cam tươi như bầy cá Koi dưói lớp kính hồ nước đang quẫy nhẹ đuôi... Là tâm điểm phát ra nguồn sáng, hình người bên trong khối cầu xoay tròn và chuyển màu rất nhanh, càng lúc càng rực lên, cho đến khi lớp kính bao quanh có cùng cường độ ánh sáng với hình người bên trong. Lục... Lam... Đỏ... Tía... Và cuối cùng sẽ là sắc trắng. White light... Ánh sáng trắng. Một cách gọi khác của ánh sáng Mặt Trơi. Lâm như bùng tỉnh. Thứ ánh sáng cậu đang nhìn thấy là biểu đạt cho dải quang phổ mê hoặc của một Mặt Trời nhân tạo.
Mặt Trời. Ánh sáng. Tốc độ ánh sáng. Không gian uốn cong. Thời gian bị dừng lại.
Lâm đứng thẳng, đan hai bàn tay sau gáy, ngật đầu về sau, mắt trừng trừng mở to. Những bài học qua mạng về lý thuyết không – thời gian cùng C/E quay trở lại, vun vút lướt qua đầu cậu. Thời gian giãn nở cùng với vận tốc ánh sáng. Khi thời gian dừng lại, chắc chắn, người ta buộc phải nghĩ đến những sự kiện xảy ra ở cùng thời điểm.
Cậu. Lim. Thái. Ba sinh vật. Hay chính xác, họ là ba tạo vật được hình thành nên ở cùng một thời điểm.
Đồng tử trong mắt Lâm giãn rộng. Cậu đang nhìn vào một điều mà cậu không thấu rõ. Không. Chính bản thân cậu là điều mà cậu không thấu rõ.
Ba đứa con của ba nhà khoa học. Nhưng ở khía cạnh khác, gạt qua một số mặc định quen thuộc liên quan đến tình cảm hay các mối liên kết mang tính xã hội như gia (tình, tình yêu thương, khi nhìn ờ góc độ thuần túy khoa học, thì ba đứa con cũng là ba đối tượng, được đặt vào ba môi trường riêng biệt. Cho đến một thồi điểm định sẵn, theo các tình huống được sắp đặt như các giao điểm ngẫu nhiên, cả ba gặp nhau.
Cuộc chơi với những luật chơi bí hiểm mà Thái, Lim và cậu đang tham dự chính là một phần của dự án nghiên cứa. Như vậy, thứ biệt dược mà họ muốn nhóm ba đứa trẻ truy tìm là có thật. Chắc chắn, thứ biệt được ấy can hệ đến sự an nguy của một trong ba thành viên. Hoặc cả ba.
Đột nhiên, hiện ra trước mắt Lâm vẻ yếu mệt thường xuyên của Lim. Thị giác bị thoái hoá. Chứng sợ ánh sáng. Sự thiếu hụt các sắc tố màu ở da và tóc. Nhận xét của bà ngoại cậu về Lim sau lần gặp đầu tiên, về các dấu hiệu đặc biệt của cô, trở lại trong một ý nghĩa khác. Phải chăng, nếu nhóm ba đứa trẻ bọn họ là các tạo vật của khoa học, thì cô ấy là một tạo vật bị lỗi? Phỏng đoán cuộn xoáy trong đầu Lâm...
Đột nhiên, bên kia cái tủ lớn tựa một bức vách che gần trọn một mảng tương, tiếng chân chạy vụt qua.
- Ai? - Lâm quát lên.
Không lời đáp. Lâm nín thờ, lắng nghe. Tĩnh lặng tuyệt đối.
Cậu thận trọng bước về phía dãy tủ. Vài đốm máu vương trên sàn đá trắng. Kẻ đột nhập và rình rập đã rời khỏi phòng.
Cậu xoay người lại, đối diện dãy tủ. Có đến cả trăm ô hộc vuông. Một ô hộc ngay giữa tủ bị đập vỡ. Các mảnh vỡ sắc lẻm hẳn đã cắt tay kẻ đột nhập. Dưới ánh sáng trắng từ khối cầu lơ lửng giữa phòng, những nhánh hoa hồng xám mờ nổi lên ở mỗi ô vuông phủ men kính xanh thẫm. Cậu kéo thử một ô. Khóa cài chặt. Chọn ô nào, để tìm ra thứ cần tìm trong khoản thời gian giới hạn?
Cậu phải tự suy đoán. Không ai khuyên cáo bất kỳ điều gì. Cậu lựa chọn. Cậu chấp nhận lựa chọn. Những đóa hồng chìm sâu trong lớp men. Đôi mắt trong suốt. Như vang lên bên tai cậu giọng nói thì thào của cô gái nhỏ, khi họ đối diện nhau cho bữa ăn kỳ dị của một ngày nào.
Bỏ qua hàng đầu tiên, từ dưới lên, vì bên trong sẽ không gì cả. Hàng thứ hai, chọn ô số một từ phải qua. Hàng thứ ba, chỉ lấy số hai và số sáu. Hàng thứ tư, chọn 80 một, số ba và số năm... Cậu lần lượt làm theo chỉ dẫn của bài tập kỳ dị. Những ô vuông lần lượt mở ra. Chưa đầy một phút. Cậu đã thu thập đủ các tập giây đánh số, tách ra từ một quyển sổ lớn.
Hàng cuối cùng, cậu phải tự quyết định. Ô bên trái, ngang tầm ngực cậu. Lâm kéo nhẹ tay nắm. Cậu đã chọn đúng. Bên trong, chính là tờ báo Dr.O đã cầm trên tay, ở viện Bảo tàng Nghệ thuật.
Cất tất cả những thứ tìm được vào ba-lô, tắt quả cầu thuỷ tinh và bật lại hệ thống chiếu sáng, Lâm nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm. Khi bước qua đường ống thuỷ tinh trong suốt nối giữa hai khối nhà, cậu bỗng nhìn xuống con đường sâu hút bên dưới. Một bóng người vừa bước ra từ tòa nhà, đang đi bộ vói tốc độ bất thường. Tay sinh viên đã từng truy đuổi cậu ở sân bay. Lâm choáng váng. Nhưng chân cậu vẫn bưóc tới, không ngùng. Hai bán cầu não song song hoạt động. Đó cũng là lúc cậu chợt nhận ra, ý nghĩa sự trừng phạt khắc nghiệt và kéo dài của cụm từ Severe and Hard Punishment cũng chính là ý nghĩa của dòng chữ Peine Forte et Dure in trên món quà tặng cậu được nhận vào sinh nhật mười bảy tuổi.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi