Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 Hành Khách Cuối Cùng
a tiếng hai mươi lăm phút là thời gian transit chờ chuyến bay kế tiếp. Lim nhắc bạn đồng hành chỉnh đồng hồ lần thứ nhất. Chênh hai tiếng so với thời gian ở nhà. Sau khi trình hộ chiếu và kiểm tra hành lý xách tay tại cổng vào sân bay sở tại, các hành khách tản đi mua sắm ở các cửa hàng miễn thuế, hoặc tìm chỗ ngồi riêng.
Hai người bạn rẽ phải, khu vực sảnh chờ. Lâm chọn một góc yên tĩnh, mặt sau quầy cà phê take away và bức tương kính nhìn ra đường băng. Ghé vào quầy cà phê, cậu mua chai nước tinh khiết cho cô gái nhỏ và một cốc cà phê cho mình. Khi quay ra, cô bạn nằm thẳng trên băng ghế, vẫn đeo kính, vẫn mặc áo khoác dày, gối đầu trên ba-lô của cậu, gương mặt nhợt nhạt. Lâm khựng lại. Từ trước đến giờ, cậu quen nhìn nhận Lim trong hình ảnh nghiêm lạnh, dè dặt, luôn làm chủ tình thế. Nhưng lúc này đây, cô ấy bỗng hé lộ cho cậu thây một góc khác, nằm ngoài kiểm soát, yếu mệt và cần che chở. Nghe tiếng Lâm, cô ngồi bật dậy, lẩm bẩm xin lỗi. Nhận chai nước, nhưng cô không uống. Cũng như suốt mấy tiếng ngồi trên máy bay vừa qua, cô từ chối đụng vào bất kỳ món ăn nào. "Nếu dùng mấy thứ này, tôi sẽ mệt thêm!", cô giải thích. Lim cho biết không say tàu xe. Chỉ là cơ thể cảm thấy không cần thiết gì cả. Lâm lo lắng, nhưng không biết cần làm gì. Vậy nên cậu đề nghị cô cứ tiếp tục nằm nghỉ. Cậu sẽ đánh thức khi đến giờ của chuyến bay kê tiếp. Cô gái nhỏ gật đầu, mỉm cười, nhắm mắt, và có lẽ chìm ngay vào giấc ngủ sâu.
Lâm liếc nhìn chiếc túi tote và cái ba-lô chắn giữa cậu và khuôn đầu nhỏ nhắn. Nếu cô ấy gối đầu lên chân cậu, như vài cặp đôi cũng đang chờ chuyến bay đằng kia, thì sẽ thế nào nhỉ? Cậu lắc đầu, vội xóa ngay ý nghĩ hơi kém đàng hoàng. Cậu mở iPad. Sân bay ở đây không cho kết nối wi-fi. Phần lớn tự dùng điện thoại cá nhân. Trường hợp hãn hữu, nếu không đăng ký dịch vụ điện thoại viễn liên, có sẵn các máy tính công cộng đặt rải rác đây đó. Định chơi vài trò game cài sẵn trong máy cho qua thời gian, nhưng cậu chợt nhận ra, còn sót lại một clip chép từ tầng hầm nhà Thái, vẫn chưa mở xem. Dung lượng file lớn hơn tất cả các clip cậu lấy được. Thời điểm quay trước sinh nhật cậu một ngay. Cũng là ngày cậu bạn thân tham gia chuyến du khảo rừng nguyên sinh. Tên clip khá buồn cưoi, The Body.
Ống kính đang di chuyển nhanh.
Tốc độ của người chạy.
Những chiếc lá sẫm xanh loang loáng choán kín màn hình. Người cầm máy chắc chắn đang đánh vật với đám bụi rậm chằng chịt. Đột nhiên, con đường mòn quang đãng hiện ra. Hai bên đường, những thân cổ thụ thẳng tắp, cao vút. Trong luồng nắng chói chang chiếu xuyên qua các khoảng lá vốn dĩ nhiều tầng dày đặc của rừng nguyên sinh, loáng thoáng hiện ra một bóng người đang chạy rất nhanh. Những vụn lá mục bay tung. Hai cánh tay đánh điên cuồng. Cơ thể đổ về phía trước, gần như trần trụi, chỉ mặc chiếc quần bơi màu xanh biển. Mái tóc ấy. Dáng vóc linh hoạt dẻo dai ấy. Sự chuyển động ngay cả trong tình huống nguy cấp cuồng loạn vẫn toát lên vẻ giễu cợt và kiêu hãnh ấy...
Rõ ràng, người cầm camera có tốc độ rất khá, ngang ngửa một vận động viên chuyên nghiệp. Thoáng chốc, người này đã gần đuổi kịp, chỉ còn cách người chạy phía trước mươi bước chân. Khoảng cách thu hẹp dần. Đột nhiên, các thân cây hai bên dải đường mòn biến mất. Dải đường cũng biến mất. Bởi cắt ngang nó, là một vực thẳm.
Hình ảnh bỗng xoay tròn, chao đảo. Camera đã rơi xuống.
Tiếng thở mạnh, hển hển.
Các âm thanh của sự giằng co, xô đẩy dữ dội.
Trong ba mươi giây tiếp đó, hiện trên màn hình nền trời xanh lơ, trong suốt, như khung nền của một thế giới khác.
Chỉ vọng đến chuỗi tiếng động dồn dập của một trận giao đấu. Rõ mồn một bởi ở quá gần. Vài tiếng hộc lên đau đớn. Xen vào mấy tiếng cười mỉa mai và những lời lầm bẩm không thể phân định rõ.
Đột nhiên, tất cả im bặt.
Chiếc máy quay được nhặt lên.
Trên bờ vực lởm chởm, hai cánh tay tái mét đang bám chặt vào mấy túm cỏ dại thưa thớt, gắng sức nhích tớí dần dần.
Lâm chợt hiểu, cuộc rượt đuổi chỉ là một mưu mẹo, do người mặc quần bơi xanh bày ra, để dẫn kẻ say mồi đến bờ vực này.
Kẻ treo mình trên miệng vực câm lặng, thở hốc lên, không rên rỉ, không van xin.
Giờ thì đến lượt người mặc quần bơi xanh cầm camera. Cậu ấy tiến đến rất gần miệng vực. Chắc chắn chỉ cần cúi xuống, nắm lấy một trong hai cánh tay ấy, kéo lên, tình thế nghẹt thở sẽ chấm dứt. Nhưng rõ ràng, chuyện đó không có trong ý nghĩ của quần bơi xanh. Việc quay clip quan trọng hơn nhiều. Góc máy vẫn giữ nguyên, ghi lại từng tích tắc bấu víu tranh đoạt lại sự sống.
Ngay sau túm cỏ, một đoạn rễ cây trồi lên tình cờ. Những ngón tay của bàn tay trái đã tóm dược đoạn rễ sần nhám, bấu chặt lấy. Đỉnh đầu cắt tóc đinh hiện ngang bờ vực. Cơ thể lơ lửng bên dưới sắp nhoài lên được, cảm giác nghẹt thở nguôi dịu.
Đúng lúc ấy, người cầm camera bước tới.
Trước khi người xem dip kịp hiểu, bàn chân của anh ta đã đạp mạnh xuống. Những ngón tay đang bám chắc đoạn rễ cây tức khắc bung ra. Bên kia, các nhánh cỏ khô cũng đứt phựt.
Vọng lên tiếng thét kinh hoàng.
Người cầm máy tiến đến sát bờ vực. Ông kính lùng sục, tìm kiếm rồi dừng lại tại mỏm đá nhẵn, ở khoảng cách xa vời nhìn xuống từ trên cao, gương mặt lẫn thân hình của kẻ bất hạnh lúc này úp sấp.
Một con bọ cánh cứng bay vụt qua ống kính, trước khi đoạn clip hết hẳn.
Body. Cơ thể. Nhưng cũng là xác ngưoi.
Lâm ngồi im, ôm đầu bằng cả hai tay, choáng váng.
Vẫn đọng lại trong mắt cậu, đầy ám ảnh, là hình ảnh đôi chân của kẻ nằm dưới vực, bẻ về hai hướng kỳ dị, trong đôi giày chạy màu đỏ với những chiếc đinh cao su đặc biệt. Cậu dã từng thấy chúng, trong đêm tham gia chung kết Fatal Blow. Người mang đôi giày chướng mắt đó từng ở trong đội Wild Animals, anh bạn Gấu Trắng.
Tình tiết các sự kiện tái hiện, chồng chéo. Lâm lùi lại thời điểm đêm tiệc chia tay của lớp. Thái đã sắp xếp để mọi người, trong đó có ba cậu ấy và Lâm, nghĩ rằng ngay sáng hôm sau Thái sẽ đi rừng cho chuyến du khảo. Nhưng thực tế việc ấy diễn ra sau đó một ngày. Người mặc quần bơi xanh có phải là Thái hay không? Tại sao lại có cuộc rượt đuổi kinh hoàng này? Nếu người mặc quần bơi xanh đúng là Thái, vì lẽ gì cậu ấy thực hiện hành động tàn bạo đến thế vói một người không còn khả năng chống cự?
Cốc cà phê uống cạn không giúp ích gì nhiều. Đầu óc vẫn mù mịt, không thể tìm ra điểm mấu chốt. Lâm đóng iPad. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt dù nhiệt độ sân bay khá thấp. Cậu đứng dậy, tìm một w.c gần đây.
*
Nhà vệ sinh này hơi khuất nên ít người sử dụng. Một người lau chùi sàn nước vội vã quay lưng bỏ đi ngay khi Lâm mở của bước ra. Vòi cảm ứng tuôn luồng nước rất mạnh trong lavabo rửa tay. Vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, cậu nhìn qua hình ảnh của mình trong gương. Ngực áo chexnise bắn vài đốm ướt khó chịu. Có lẽ nên cởi chemise. Trong khi chờ nó khô, chỉ cần mặc áo pull và cái jacket chó khoang cũng ổn. Cậu thay áo khá nhanh. Chợt, cậu cảm thấy trong kính, ai đó đang nhìn mình. Tấm kính đối diện, một người đứng xoay lưng. Đôi mắt kỳ lạ với tròng đen khá to, gần như không có đường viền bởi lông mi rụng trụi đang dõi theo các cử động của cậu phản chiếu trong gương, chăm chú. Bắt gặp đôi mắt Lâm, anh ta cúi xuống, như đang rửa tay. Trông khá quen. Mất vài giây, cậu mói nhận ra, đây chính là người cùng chuyến bay. Anh sinh viên nghệ thuật ban nãy ôm con sư tử bông. Lúc này chiếc ba- lô ấy đặt bên dưới dãy bàn đá cẩm thạch trắng. Nét mặt, phong thái con người đó có gì rất kỳ lạ. Các nét đều hài hoà thuận mắt, nhưng khi xếp cạnh nhau, chúng tạo nên một tổng thể cứng nhắc, lạnh lẽo.
Hãy tập trung! Hết sức tập trung để nhìn thấy và nhận biết những thứ không ai nhìn thấy! Lời nhắc nhở của C/E như thì thào đâu đây.
Lâm bước đến sử dụng máy sấy khô tay. Cậu còn muốn sấy khô chiếc chemise. Tuy nhiên, trực giác mách bảo, có gì đó rờn rợn ở kẻ vừa lén quan sát mình. Lâm gấp chiếc chemise, quay lưng, hấp tấp bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Bức tường chắn giữa cửa vào và bên trong wc vừa ngăn cách hai khu vực nam - nữ, vừa tạo nên lối đi khá dài, gấp khúc. Lâm còn chưa rẽ ngoặt, người mang giày da cam đã ngay phía sau.
Cậu quay ngoắt lại. Điều này không nằm trong dự liệu của kẻ bám đuôi. Bàn tay đang cho tay vào phía dưới cái bơm xù lên của con sư tử vội bỏ ra, như không có gì. Nhưng Lâm đã kịp nhìn thấy một phần vật thể kim loại bên trong cái ba-lô. Khẩu súng. Nhanh như chớp, Lâm co giò chạy vội. Người mang giầy cầm đuổi theo. Một nhóm khách nữ người Nhật đang kéo vào w.c vô tình tạo thành một rào cản giữa cậu và kẻ đeo bám. Cậu lao ra tới cửa. Bên ngoài bỗng trở nên đông đúc bởi một đoàn khách vừa tiến vào từ cổng kiểm tra. Thêm một vài nhân viên an ninh sân bay mặc đồng phục cũng đang hiện diện đây đó. Lâm len vào nhóm người trẻ sàn sàn cậu, vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác ngoài. Quầy cà phê ngay phía trước. Cậu rẽ ngoặt vào. Có lẽ trực giác mách bảo, Lim đã thức dậy, vai đeo túi và tay cầm quai ba-lô của Lâm, trong tư thế sẵn sàng rời đi.
Không thể chạy bởi sẽ gây chú ý cho chung quanh, họ rảo bước rất nhanh. Lâm cất tạm cái áo khoác chó khoang vào túi tote của Lim, nắm chặt tay cô. Dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, không đời nào cậu bỏ lại cô giữa sân bay rộng lớn này. Lim không hỏi gì. Cô hiểu rõ nguy hiểm đang kề cận. Cũng như Lâm, cô nắm rõ nguyên tắc phải tra trộn vào các đám đông để cắt dấu kẻ đeo bám. Vì vậy, với khả nảng thính giác và phân tích không gian tuyệt vời, chính cô, chứ không phải Lâm, mới là người dẫn dắt cả hai theo các lộ trình zic-zac, xuyên qua các cụm cửa hàng thời trang, bánh kẹo, mỹ phẩm, đồ chơi miễn thuế lúc nay đầy ngập hành khách vào ra.
Lim đột ngột dừng lại. Lâm nhận ra mình đang đứng bên trong quầy hàng thời trang của một thương hiệu nổi tiếng dành cho giới trẻ. Vài nhóm khách đang lựa chọn áo khoác nhẹ và mũ trượt tuyết, tranh luận với nhau vui vẻ. Cô gái nhỏ ghé tai Lâm: "Hãy làm giống họ, tìm một chiếc áo màu sắc trung tính, sau đó anh mang vào phòng thử!" Cậu quơ vội chiếc áo mà ai đó vừa để lại ngoài rìa bàn. Đứng lọt thỏm vào giữa hai dãy trang phục nữ, Lim trùm lên đầu chiếc mũ rộng bằng loại vải co giãn, che kín mái tóc, nghiêng đầu như đang ngắm nghía một món đồ cần mua. Cánh cửa phòng thử vừa đóng lại, Lâm tức khắc cúi xuống, tầm mắt gần sát mặt sàn. Ở hướng kim đồng hồ chỉ hai giờ, cậu nhìn thấy đôi giày da cam. Sát thủ đang bước đều đều, đầu mũi giày nhích sang phải hoặc sang trái đôi chút, khi xoay người lùng kiếm trong đám đông. Hắn bước hẳn vào trong quầy hàng, nhìn ngó vài giây. Không thấy con mồi, hắn thong thả bước ngang qua của phòng thử, ra ngoài, tiếp tục cuộc lùng kiếm, tin chắc mục tiêu lảng vảng quanh đây, không thể biến đi xa hơn và lâu hơn. Cái ba-lô sư tử lướt ngang qua khe hở dưới sàn của phong thử, cách đôi mắt bên trong gang tấc.
Món đồ vật bên trong ba-lô vẫn in hằn qua lớp vải dày. Bằng cách nào vị hành khách này có thể mang vũ khí đi qua các trạm kiểm soát ngặt nghèo ở hai sân bay? Không cơ hội nào cả, ngoại trừ anh ta đã nhận nó ngay tại trạm trung chuyển.
Hình ảnh người lau sàn trong w.c lướt qua.
Một nhóm người tổ chức chặt chẽ. Họ nắm rõ đường đi nước bước của cậu. Chắc chắn những con người này không ngại tái diễn vụ ám sát, như đã từng thục hiện trong đêm mưa.
Sống lưng Lâm lạnh cóng. Cậu đứng dậy, tựa vào vách gỗ.
Dù cậu nghĩ gì chăng nữa, dù mong muốn phủ nhận mạnh mẽ đến mức độ nào đi nữa, thì Lim vẫn là trạm thu phát sóng, dẫn đến vị trí của cậu.
Lý trí sáng rõ nhắc nhở, cậu nên lẻn ra khỏi nơi đây, tìm nơi lẩn trốn cho đến khi những kẻ săn đuổi biến khỏi sân bay này. Cậu sẽ bỏ chuyến bay kế tiếp, mua vé quay về nhà, hoặc vẫn tiếp tục bay đến với ba mẹ nhưng đổi vé lấy chuyến bay khác. Như vậy, cậu sẽ cắt đứt với Lim hoàn toàn.
Trong khi các phương án hiện lên rành mạch, qua khe hẹp, Lâm vẫn không rời mắt khỏi cô gái nhỏ.
Phải chăng, có nhầm lẫn khi cậu xếp Lim vào nhóm những kẻ thực hiện hành vi sát nhân?
Luôn có điều gì rất khác trong cách cô ở cạnh bên. Không phải cô giám sát cậu, mà như thể cô rất cần đến cậu. cảm giác ấy bao bọc quanh Lâm như một lực từ, khiến các ý nghĩ sao lãng phải quay lại, kéo cả hai đến gần bên nhau. Nó làm cho các đầu nút thần kinh căng thắng tột cùng của cậu dịu xuống, giúp cậu sáng suốt trong các tình huống nguy cấp nhất. Bỏ cô ấy lại giữa sân bay rộng lớn này để một mình thoát thân? Lâm biết, cậu sẽ căm ghét chính mình cho đến chết nếu hành động hèn hạ như thế.
Mở cánh cửa phòng thử, cậu bước về phía Lim, nắm khuỷu tay cô: "Chúng ta sẽ thanh toán cái áo và chiếc mũ, rồi đi tiếp!" Cô gái nhỏ thoáng giật mình, mỉm cười nhẹ nhõm: "Vậy mà tôi nghĩ anh đã rời khỏi đây, bỏ tôi lại!"
Không mang theo nhiều tiền mặt, Lâm quyết định thanh toán bằng thẻ. Cậu và cô bạn đồng hành mặc vào ngay mấy món đồ vừa mua. Nhưng một sai lầm đã bị bỏ qua: Khi cậu dùng thẻ tín dụng, kẻ truy sát tức khắc biết cậu đang ở đâu. Vừa bước ra khỏi quầy hàng thời trang, chưa kịp rẽ phải trở về khu vực gần cổng ra sân bay, cậu đã nhìn thấy gương mặt kỳ quặc của tay sinh viên xách ba-lô sư tử, chỉ cách vài chục bước chân. Anh ta chưa nhìn thấy mục tiêu, nhưng vẻ mặt thản nhiên giờ chuyển sang lùng sục, chăm chú. Bàn tay đơ đẫn của Lâm khiến người đi cùng hiểu ngay chuyện gì. Cô nói khẽ: "Chạy đi, một mình anh thôi! Qua hết các cổng chờ, rẽ trái. Anh sẽ nhìn thấy một thang cuốn!" "Còn Lim thì sao?", cậu vẫn nắm tay cô. Lim rút vội tay ra khỏi tay cậu, gấp gáp: "Làm vậy nhé. Đừng quay đầu lại. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trên máy bay. Hai lượt bay kế tiếp, chúng ta vẫn ngồi cạnh nhau..." Cậu giật lùi, đi qua cửa phụ bên kia, rảo chân bước thật nhanh ở lối đi kẹp giữa mặt sau các quầy hàng và bức tường kính nhìn ra phi lộ. Trong đầu, vang lên ý nghĩ hoàn tất câu nói của Lim còn dang dở: Chúng ta vẫn ngồi cạnh nhau, nếu cậu vượt thoát khỏi kẻ săn đuổi, để có thể quay trở lại.
Nối ngay bên kia khu vực các cổng dẫn ra máy bay, bên trái, một không gian mới đột nhiên hiện ra. Rộng lớn. Xanh dịu. Mái trần lắp kính xanh cao vút. Giống hệt một bảo tàng sinh thái. Cũng có người, nhưng vô cùng thưa thớt. Các âm thanh cũng ít hơn hẳn. Theo đúng chỉ dẫn của người đồng hành, Lâm tìm vị trí thang cuốn. Đó có lẽ là lối đi duy nhất dẫn lên hành lang tầng trên của khu sinh thái, vốn được thiết kế mô phỏng những tầng xanh của một cánh rừng mưa nhiệt đới.
Khi thang cuốn đưa lên bậc trên cùng, Lâm quay đầu lại. Tay sinh viên đã vào tới khu vực này, đứng im, đang xác định vị trí mục tiêu. Ánh nhìn của Lâm chạm vào, khiến gã giật mình, ngước nhìn lên. Trong tích tắc, mắt họ gặp nhau. Nụ cười hiện ra tức khắc trên gương mặt bên dưới. Không chút chậm trễ, gã lao vút về phía các bậc thang kim loại, tay luồn vào bên dưới đám bờm rậm rạp của con sư tử.
Mấy bóng người đang đi xem khu rừng nhân tạo trên cao ở tận bên kia hành lang kính. Giờ thì Lâm chạy. Từ lối đi lót đá cẩm thạch trắng cho người di bộ, bất chấp bảng báo không được bước vào khoảng xanh, cậu vẫn nhảy vào một lối đi hẹp. Trước mắt cậu, khu rừng thực sự, với các lạch nước ngoằn ngoèo, các mỏm đá rải rác, những thân gỗ san sát bám rêu và vô số sợi dây dại rủ xuống, đung đưa. Tiếng chân bước vọng đến. Cậu nép vội vào sau một thân gỗ lớn bám kín các bụi dương sỉ. Kẻ săn đuổi đang bước dọc theo lan can, đôi mắt sắc bén xuyên vào từng khoảng không giữa các thân cây. Ở ngay lôi dẫn vào nơi Lâm đang lẩn náu, gã ta dừng lại. Con sư tử bông thả rơi xuống chân. Gã cúi đầu, chỉnh lại các chi tiết nào đó của khẩu súng, thong thả như đang làm một việc ưa thích trong một khung cảnh ưa thích. Rồi gã cất giọng rè rè, bằng thứ tiếng Việt chuẩn xác:
- Bước ra khỏi hàng nào, anh bạn của tôi!
Lâm nín lặng, nép chặt hơn vào gốc cây. Kẻ săn đuổi đã ngước lên. Thả xuống cái ba-lô kỳ quặc, gã đặt chân lên lớp cò, bước vài bước rồi dừng lại:
- Thích trò chơi trốn tìm này sao, anh bạn?
Qua các kẽ lá, Lâm nhìn thấy rất rõ kẻ săn mồi. Một tay gã gạt qua các sợi dây đung đưa, tay giữ vũ khí ép sát đùi, sẵn sàng giương lên khẩu súng đã nạp sẵn đạn. Gã đoán biết cậu vẫn hiện diện quanh đây, chỉ chưa xác định chính xác vị trí.
- Cậu đang run sợ, phải không?
Khi nghe câu hỏi, Lâm mới nhận ra cảm giác trái ngược đang chiếm lĩnh cậu: Bình thản tuyệt đối, và sẵn sàng đương đầu. Nếu không trả lời, không lộ tung tích, kẻ săn đuổi sẽ bỏ cuộc. Mình chỉ việc ngồi im, cho đến khi gã rời khỏi đây, chuyển sang không gian khác. Lúc đó mình sẽ quay trở lại và bước vào cổng ra máy bay cũng chưa muộn... Các ý nghĩ vang lên tỉnh táo. Tuy nhiên, đứng khi kẻ sán mối sắp sửa quay bước rồi đi, chiếc ba-lô nặng trĩu sau lưng Lâm quẹt vào một túm dương sỉ.
Nhánh lá ngoài cùng gãy xuống, tạo nên tiếng "xoạt" vang rõ mồn một.
Bật lên tiếng cười khô khốc khoái trá, kẻ bám đuổi tiến thẳng bước đến nơi âm thanh phát ra. Gã đã nhìn thấy con mồi. Lâm lao bắn sang bên, nhảy qua các cây bụi nhỏ và đám dây bò chằng chịt trên mặt đất mùn, chạy thục mạng.
Một vệt gió bỏng rát, ngắn ngủi, sượt qua thái dương. Trước khi cậu hiểu điều gì vừa xảy ra, thêm một vệt nóng khác xé rách không khí, xé rách luôn phần tay khá rộng của chiếc áo khoác vừa mua. Thật may mắn, viên đạn sượt qua tây không làm Lâm bị thương, mà găm thẳng vào một đường ông, trong hệ thống tưới nước ngầm. Luồng nước mạnh phim ra ào ạt. Lớp đất dưói chân kẻ bắn tỉa biến thành vũng bùn, khiến gã trượt chân lảo đảo. Tận dụng cơ hội, con mồi lách vào giữa các mỏm đá, ngồi thụp xuống, tức khắc bị che khuất bởi dám dây leo rậm rạp.
Thật trùng hợp, màu cái áo khoác hoàn toàn trùng khít với các mỏm đá này.
Nước vẫn xối xả tuôn làm mờ đi các tiếng động khác. Các cánh thông khí trên mái trần thuỷ tinh tự động nghiêng mở, điều chỉnh độ ẩm. Tiếng gió rõ dần lên, tựa âm thanh tiếng người hú. Có lẽ chỉ ít phút nữa, những ngưòi quản lý khu vực này sẽ hiện ra, tìm kiếm lý do hệ thống tưới và làm ẩm bị phá hỏng. Nhưng dù gì đi nữa, Lâm thừa hiểu, kẻ săn đuổi không đời nào bỏ cuộc. Cậu tập trung, sử dụng kỹ năng phân tích âm thanh. Một lần nữa kẻ thù ở rất gần. Đã nghe thấy hơi thở kìm nén của gã dội vào các phiến lá.
Nguyên tắc thứ nhất, rèn luyện chăm chỉ, mang đến sự tinh nhạy, đã giúp cậu thoát ra khỏi các đường đạn trong vài milimet.
Giờ thì nguyên tắc bất ngờ và tấn công cần được sử Nếu lẩn trốn, thì sẽ cứ phải lẩn trốn, và khả năng bị bắn hạ là quá lớn.
Thật nhẹ nhàng, Lâm luồn tay ra khỏi quai đeo ba-lô. Chống hai tay trên mặt sàn ẩm lạnh mà đất mùn không rải tới, cơ thể cậu rùn lại, trong tư thế của con thú sẵn sàng cho một cú nhảy vọt.
Đôi vai kẻ săn đuổi hiện ra qua khe hở mỏm đá. Gã biết cậu đang ở chỗ này. Cây súng màu thép xám gắn nòng giảm thanh lúc này nâng trước ngực, sẵn sàng nhả đạn. Gã đứng ngay trước cái hõm đá bị cây che chắn. Bằng tất cả sức lực dồn nén, Lâm lao bật ra.
Cánh tay cậu kẹp chặt cổ kẻ bám đuổi, siết mạnh. Loạng choạng, bất ngờ, đôi mắt dã nhân chỉ có thể ngoái nhìn về sau, tối sầm lại. Gã vẫn nắm chặt súng. Lâm siết mạnh hơn. Khẩu súng bắn tỉa nhả đạn. Tiếng "bục" danh khẽ, găm thẳng vào thân cây, gần giống âm thanh của viên đạn đã hạ gục người trung niên trên đường đêm nào. Âm thanh ấy cũng đánh thức cảm giác kinh hoàng, và khiến máu trong đầu người tấn công sôi lên. Bẻ ngoặt cổ đối thủ, Lâm dồn thêm cú đạp vào thân hình để ập. Khẩu súng rơi xuống. Cậu lia mạnh chân, đá nó văng qua một bên. Nhưng, chỉ chút sểnh mắt đối thủ đã tìm thấy kẻ hở tích tắc. Gã tung chân, đạp thốc lên bụng Lâm. Cậu sụm xuống, ngay trên người gã. Đau đến mức mắt nhòa đi, cậu chỉ nhìn thấy một khối đen lờ mờ đang chồm dậy. Những bàn tay túm chặt cổ nhau, giằng co, cố hết sức để làm đối thủ nghẹt thở.
Giọng nói của nhiều người vọng đến, xì xào. Rồi tiếng chân chạy rầm rập. Hệ thống báo động đã báo về sự hư hại.
- Mày muốn cả hai cùng bị tóm gọn? - Đối thủ khó nhọc rít lên.
Lâm đột ngột buông tay, nhỏm lên. Mắt chưa nhìn rõ, nhưng cậu vẫn quay ngược lại chỗ mỏm đá, tóm lấy quai chiếc ba-lô của mình. Trong khi đối thủ vẫn còn lồm cồm trên sàn đất, cậu lao thẳng về phía trước.
Phía truóc, chỉ cách vài bước chân, lại là bức tường nhìn ra phi lộ. Lối đi rất hẹp, hơi đổ dốc. Lâm chợt nhớ mấy bản vẽ các khu vực trưng bày ở sân bay hiện đại. Không có cầu thang. Chỉ có lối đi xoắn ốc. Vừa bước, cậu vừa cởi bò áo khoác ngoài lúc này lấm lem, ướt sũng. Thảm xơ dừa hút sạch các vệt nước nhem nhuốc đế giày cậu. Mấy hành khách đang xem khu rừng nhân tạo bước thong thả ngoài lối đi lát đá, không hề biết chỉ cách họ chưa đầy năm chục bước chân, một cuộc vật lộn sống chết vừa xảy ra. Với dáng vẻ thản nhiên giống hệt chung quanh, Lâm bước ngang qua các nhân viên an ninh sân bay lúc này đã kéo đến, vẻ mặt nghiêm trọng rà soát dấu hiệu khả nghi.
Còn hai mươi phút. Bên ngoài khu vực chờ vào cổng, không còn ai. Cuộc gọi hành khách cuối cùng cho chuyến bay đang vang trên loa. Lâm mở ngăn phụ ba-lô, lấy tấm thẻ lên máy bay thứ nhì. Nguy hiểm đã qua. Chỉ cần bước vào đường dẫn, mọi rắc rối sẽ ở lại sau lưng, cậu tự nhủ.
Máy bay lần này lớn hơn máy bay chuyến đầu tiên, với hai lối đi rộng. Hành khách gần như kín. Các tiếp viên đang đi đóng lại những ngăn hành lý. Lim đã ngồi cạnh cửa sổ, đắp trên ngực chiếc áo chó khoang. Sau khi cất ba-lô, cậu ngồi xuống cạnh cô, ghế giữa. Chiếc ghế ngoài cùng vẫn trống. Nhưng dù đó là ai thì cậu cũng chẳng buồn bận tâm gì nữa. Quan trọng, cậu dã giữ đứng lời hứa, để về ngồi bên Lim, bay cùng Lim. Cậu nhắm mắt, nắm chặt bàn tay cô chưa hết lạnh toát và run rẩy. Cậu đã hiểu, ý nghĩa đích thực lời chúc may mắn mà người soát thẻ từng nói với cậu. ừ, may mắn không phải là ta có thể làm được gì, đạt được gì hay chiến thắng được gì. May mắn dôi khi đơn giản hơn nhiều. Đó đó là khi, bên cạnh ta còn có một ai.
Cơ trưởng cất lời chào trên loa và bắt đầu đọc các thông tin về chuyến bay. Hành khách cuối cùng lên máy bay đang bưóc trên lối đi, tiến về chiếc ghế con lại, cạnh Lâm. Sau khi cài dây an toàn, vị khách ấy cất tiếng, giọng nói ấm áp quen thuộc: "Xin chào!" Lâm mở choàng mắt. Ghế ngoài cùng, Thái xoay người qua nhìn cậu, mỉm cưòi. Nụ cười sáng bừng, thân thiện và đầy vững tin.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi