Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 Cùng Bay
ửi xong chiếc valise lớn và nhận ba tấm thẻ lên máy bay, Lâm quay lại, nhìn về khu vực người tiễn. Ông bà ngoại vẫn đứng ở chỗ cũ, dõi theo thằng cháu, lần đầu tiên lên đường đi xa, một mình.
Mấy tuần qua, cậu khá bận rộn, Xin visa. Chuẩn bị hành lý. Nhưng hơn hết là tâm trạng trĩu nặng. Càng đến gần thời khắc rời xa ngôi nhà góc phố, rời xa hai con người lớn tuổi lâu nay vẫn ở cạnh bên, không ngừng nhắc nhở, rầy la và buộc cậu vào những nguyên tắc kỷ luật, Lâm bổng thấy vây quanh mình rất nhiều câu hỏi giằng co: Nếu cậu đi rồi, ai sẽ chăm sóc hồ cá, gieo hạt cho các khay rau mầm và thu dọn cành lá khô trong vườn cho ông? Ai sẽ đẩy xe giúp bà ở siêu thị? Ai sẽ ở giữa kết nối mỗi khi ông bà cáu giận không nói chuyện với nhau? Người già thường dễ cô đơn và cảm thấy khó khăn trong vài công việc thực tế cần đến sức khỏe hay sự nhanh nhạy, thế nên ông và bà sẽ xoay sở ra sao khi ngôi nhà vắng đi thằng cháu duy nhất? Lần đầu tiên, Lâm cảm nhận rõ, mối gắn kết giữa những thành viên trong gia đình quan trọng đến chừng nào.
"Tất cả chúng ta đều phải thay đổi. Đến một lúc nào đó, ai rồi cũng phải rời khỏi nơi chốn cũ. Cho dù đó là nơi ấm êm, bình yên đến mấy, thì chỉ có bước ra ngoài kia, theo đuổi mục đích của chính mình, người ta mới trở thành con người mà họ muốn là. Vâng cháu, ông bà rất buồn và nhớ. Nhưng cũng như cháu, chúng ta cần tập quên. Sẽ ổn cố thôi. Nào, hãy tươi tỉnh lên, anh bạn trẻ!" Nói với Lâm những điều ấy, ông ngoại đã mỉm cười. Và giờ đây, ở bên kia bức tường kính, ông vẫn giữ nguyên nụ cười như thế. Đôi mắt tinh anh sau gọng kính và mái tóc trắng gật nhẹ, như một cam kết lặng lẽ rằng, dù cậu có đi đến chân trời nào, ông vẫn dõi theo và ủng hộ luôn luôn. Đứng cạnh bên, trái với thói quen nghiêm khắc lâu nay, bà ngoại vịn một tay vào cánh tay ông, Lâm vẫy chào lần cuối, bà nhè nhẹ vẫy lại. Chàng trai trẻ bước lên thang cuốn. Hai con người gầy gò vẫn mãi đứng yên, giữa đám đông dày đặc không ngừng di chuyên. Cậu không dám ngoảnh nhìn nữa. Bởi nếu thấy bà khóc, cậu sẽ vứt bỏ hết mất tấm boarding pass trên tay, quay trở lại với hai mái tóc bạc lúc này vẫn dõi theo bóng đứa cháu duy nhất lên cao và khuất hẳn.
Bước qua khu vực làm thủ tục xuất cánh, Lâm mới lấy lại sự bình thản. Thái độ mạnh mẽ được huấn luyện cũng trở lại, xốc chiếc ba-lô lên vai, cậu xem kỹ tấm thẻ lên máy bay thứ nhất, cổng số 23. Ghế 5A. Gần một tiếng nữa mới đến giờ ra cổng. Nhưng cậu vẫn bước nhanh. Lối đi thẳng tắp lót đá hoa cương in rõ mồn một những bóng người đang lướt qua. Thảng hoặc, một đoạn băng chuyền dành cho những người muốn tạm ngưng bước. Nhưng Lâm vẫn giữ nhịp bước ngay cả trên các đoạn này. Ánh đèn trắng rực chan hòa khắp nơi, tô đậm ấn tượng về sự dịch chuyển, về các khoảng nối để bước sang một vùng đất khác. Một thế giới mới lạ, rộng mở. Nơi mà cậu sẽ khởi sự các kế hoạch cho tương lai. Chọn một ngành học thực tâm muốn theo đuổi. Tìm kiếm và củng cố những phẩm chất sẽ trở thành cốt lõi của con người mình. Và quan trọng hơn nữa, đáng giá hơn nữa, với riêng Lâm, vào thời điểm này, là cậu đang đi đến một vùng đất khác, an toàn. Nơi cậu sẽ thoát ra khỏi sự kiềm toả của những người áo đen. Dấu vết của cậu sẽ không còn ai có thể lần tới. Ở điểm cuối cùng, Lâm vững tin mình thu xếp hoàn hảo. Cậu đã dặn ông bà ngoại, nếu bất kỳ cuộc điện thoại nào gọi đến hỏi về cậu, đều nói rằng cậu chỉ vắng mặt vài ngày và đừng nói gì thêm: "Vào trường học, cháu mới thông báo cho các bạn để gây bất ngờ. Còn bây giờ, cháu sẽ không đưa thông tin nào cả", Lâm giải thích và ông bà gật đầu đồng ý. Ngay với Lim, cậu cũng không đả động việc rơi bỏ chương trình huấn luyện. Fatal Blow sẽ chọn lại một người khác, đặt vào chỗ trống, như cách họ đã đặt cậu vào vị trí của những thành viên trước đó bỏ cuộc. Cô ấy sẽ lại có những mối bận tâm khác. Rồi cô ấy lãng quên cậu. "Mình sẽ nhớ cô gái lạ lùng ấy thêm một thời gian, nhưng rồi mình
sẽ vượt qua. Bởi mình đang mạnh mẽ và thực tế lên...", Lâm tự nhủ. Bất giác, cậu nhìn sang mảng tường kính khổng lồ với mục đích mở rộng không gian. Trong sự phản chiếu chính xác và sáng rõ, cậu không chỉ trông thấy chính mình, mà còn một gương mặt quen thuộc đang chăm chú tiến về phía trước.
Đôi mắt được bảo vệ sau lớp kính trong suốt, ngả sắc xanh. Loại kính chuyên dụng đặc biệt của người nhảy dù.
Đó là cuộc gặp không mong đợi nhất.
"Cô ấy đến đây, vì cô ấy biêt mình đang ở đây!" Ý nghĩ lướt qua, tê dại. Lâm rơi vào cảm giác chóng mặt dữ dội. Phản xạ đầu tiên thôi thúc là tìm đường thoát, chạy khỏi tầm bao quát của kẻ theo dõi. Nhưng cũng nhanh như thế, Lâm bỗng nhận ra Lim không có biểu hiện nào nhận ra cậu, người đang bước gần như song song. Cậu quay hẳn qua nhìn Lim trực tiếp. Cô ấy không dùng dụng cụ dò đường. Vẫn là cách định hướng và tránh chướng ngại vật bằng các kỹ năng lắng nghe và cảm nhận không gian, như cô đã từng chia sẻ với Lâm. Chiếc túi tote khoác vai. Áo khoác dày vắt trên cánh tay. Trong tay cô, kẹp giữa quyển hộ chiếu, các tấm thẻ boarding pass cho thấy cô cũng là một hành khách chuẩn bị đáp chuyến bay.
Màu giấy trắng kem và đuờng viền sọc xanh - tím - đỏ của các thẻ giống hệt với các thẻ của Lâm.
Hôm nay, hãng máy bay này chỉ có một chuyến khởi hành từ Việt Nam.
Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy sẽ lên cùng máy bay với cậu.
*
Theo bảng chỉ dẫn, cổng số 23 tận cuối sảnh lớn. Cả hai đi lướt qua dãy cửa hàng miễn thuế. Các quầy cà phê. Những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Trên lối chính dành cho người đi bộ, cả hai bước đều đều, cùng một tốc độ. Có một lúc, trong phản chiếu tình cờ của một ô kính phía trưóc, Lâm thót tim nhận ra một chiếc xe chở nhóm hành khách lớn tuổi đang lừ lừ tiến đến sau lưng. Cậu toan lao đến, nắm tay cô gái nhỏ, kéo vội qua bên. Nhưng, thật kỳ lạ, cô ấy đã tự động lánh qua, tránh chiếc xe câm lặng, như thể không những cô ấy nhìn rõ phía trước, mà có cả đôi mắt đằng sau.
Ô đèn xanh trên cổng 23 bật sáng. Lâm phân vân nhìn người cạnh bên. Cô gái không thay đổi tốc độ. Các cuộc gọi cuối cho những chuyến bay khác không ngừng phát trên loa, tạo nên một mạng lưói âm thanh chằng chịt, nhiễu loạn, không có ích gì cho một người định hướng bằng thính giác. Có lẽ cô không thể nhận biết cổng dừng, Lâm nghĩ, ngờ vực lẫn một chút gì gần như xót thương. Tuy nhiên, một lần nữa cậu lầm. Khi tiến đến gần sát cổng ra máy bay, Lim đột ngột rẽ ngoặt, đặt chiếc túi nhỏ dưới sàn và ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, cạnh bên quầy soát vé. Năm phút trôi qua, cô vẫn ngồi im như thế, hướng nhìn thẳng, điềm tĩnh. Không nghe ngóng hay bồn chồn. Không có dấu hiệu chờ đợi bất kỳ ai.
Lâm cho phép mình thở ra nhẹ nhõm đôi chút.
Cậu chọn chỗ ngồi cách ba hàng ghế sau Lim. Có lẽ cậu đã để cho sự hoang mang và nỗi sợ hãi khống chế các giây phút vừa qua. Tại sao không nghĩ rằng đây chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên, điều vẫn có thể xảy ra trong các phương tiện di chuyển hay không gian công cộng. Rất có thể, Lim và cậu chỉ đến cùng sân bay kế tiếp. Sau khi transit, mỗi người sẽ chuyển tiếp sang một lộ trình khác. Thế giới này quá rộng lớn. Quá nhiều điểm đến. Nếu cậu không muốn Lim nhận ra sự hiện diện của mình, chắc chắn cô ấy sẽ không nhận ra.
Lâm mở iPad, kết nối wi-fi sân bay, kiểm tra e-mail. Không có yêu cầu nào từ C/E như mọi ngày. Chưa bao giờ nữ điều phối viên sao lãng công việc. Giá chị ta giữ nguyên nếp như các ngay trước đây, cậu đã thấy dễ chịu. Có gì nguy hiểm ở thay đổi này? Sự chậm muộn, hay chị ta đã đoán biết việc cậu rời đi? Dù sao, chỉ cần máy bay cất cánh, các lo âu kiểu này sẽ không quan trọng gì nữa. Lâm dựa hẳn vào lưng ghế.
Chung quanh, các hành khách đáp cùng chuyến bay đều chìm trong thế giới riêng của họ. Đối diện cậu, anh chàng có dáng vẻ của một sinh viên nghệ thuật chân xỏ đôi giày da lộn màu cam tươi, ôm trong tay con sư tử bông lớn, cũng là ba lô đựng đồ đạc, gục mặt thiu ngủ. Hai vị thương nhân đọc tin tức trên smartphone, thỉnh thoảng quay sang trao đổi với nhau về sự trồi sụt giá cả. Ngay cạnh bên, một đôi vợ chồng trẻ tay trong tay, không nói gì, nhưng nụ cười hanh phúc mơ hồ làm gương mặt họ thật giống nhau. Cách vài chiếc ghế, một cô gái mặc đồ đi biển, gương mặt nhợt nhạt như quên trang điểm, không hề bận tâm sự tò mò của kẻ khác, chốc chốc lại rút khăn giấy chậm lên đôi mắt đỏ mọng...
Cuộc sống thật kỳ lạ. Hàng triệu triệu cá nhân đang sống và di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Trong cùng thời khắc, diễn ra hàng triệu xúc cảm, hàng triệu trạng thái khác biệt. Nhưng, tất cả vẫn phải thu xếp để tồn tại cạnh bên nhau, vừa giao tiếp kết nối, vừa duy trì thế giới riêng biệt của mỗi người. Cậu cũng là một trong số đó. Nếu có khác chăng, là cậu đang bắt đầu. Cậu phải quan sát, suy nghĩ, phán đoán, chọn lựa để thấu hiểu và tương thích với thế giới ấy, đồng thời cũng phải tìm được con người mà cậu muốn là. Một thử thách bí hiểm, nhưng không phải không thể làm được.
Hộp thư khá đầy. Trong gần hai tháng qua, ngày nào nó cũng nhận một đến hai mail từ người của Fatal Blow. Lâm xoá một loạt thư đã mở. Chợt, một cú trượt tay vô tình khiến mục lưu trữ mở ra. Một mail được dán vào khá lâu. Cậu đã tạo nên nó, từ tầng hầm nhà Thái, với hàng chục đoạn clip đính kèm. Cậu đã bị cướp mất ba lô trên xe buýt, nhưng các clip hình bỏ lại vẫn nguyên vẹn. Quá bận rộn, quá nhiều sự kiện cuốn đi, cậu bẵng quên kế hoạch cần phải xem chứng, Nhưng, giờ thì đã đến lúc.
Lâm lần lượt tải xuống từng clip. Có ba clip cậu đã xem qua là The Mask, Blank Notebook và Old Tree. Vậy nên cậu lúc này, cậu sẽ bắt đầu với The Bug.
Khung hình rung nhòe sắc nét ngay sau mười giây đầu tiên. Máy quay đặt góc chỉ từ ngục Thái trở xuống, trung tâm là mặt bàn và đôi tay cậu ấy. Tất cả những gì Lâm từng chứng nghiệm với những con bọ xanh trên của sổ đang được tái hiện trên màn ảnh. Khác chăng, thái độ của cậu bạn thân là hoàn toàn chủ động. Cậu ấy đặt một con côn trùng trên tấm bìa trắng, đối chiếu với một tiêu bản được bắt trong chuyến đi rừng. Hai con vật giống hệt nhau, ít nhất là vẻ ngoài và sắc xanh turqoise. Sử dụng bộ dụng cụ tinh xảo của người sưu tập côn trùng, Thái ghim ngửa con vật "còn sống" lên mảnh bìa bằng nhũng chiếc đinh nhỏ. Con dao mảnh bắt đầu cắt lớp màng cứng nối giữa cổ và phần thân, xoay dọc, rạch xuống. Thứ chất lỏng trắng đục được thấm hút bằng loại giấy vẫn dùng để thấm dầu ăn thừa trong bếp. Máy sấy tóc bật lên. Đúng như những gì Lâm từng thấy, trong chớp mắt, phần giáp xác của con bọ cánh cứng biến thành lớp bụi xanh mờ. Cậu chọt hiểu, thứ chất lỏng bên trong cỗ máy mang hình con bọ chính là một loại nhiên liệu sinh học, duy trì hoạt động cho cỗ máy. Các chi tiết, bộ phận còn lại cũng làm bằng nguyên liệu tự hủy.
Vậy là Thái đã phát hiện ra cổ máy sinh học này từ khá lâu. Điều đó đồng nghĩa cậu ấy còn biết các bí mật khác. Khi tham gia Fatal Blou, Thái hiểu rõ ngóc ngách, thủ đoạn của những kẻ thiết kế trò chơi. Vì rất thông minh, cậu ấy đã phá vỡ luật lệ mà nhóm áo đen đặt ra, từ vị trí của nguời bị điều khiển trở thành đối tượng bị tiêu diệt của những kẻ điều khiển. Vậy nên cậu ấy đã phải trốn khỏi tầm mắt của những kẻ săn lùng. Có vài lúc, khi cần, cậu ấy mới đánh liều xuất hiện trước mắt người quen biết. Chẳng hạn như cuộc chạm mặt với Chương.
Các suy đoán cuộn xoáy trong đầu Lâm. Bỗng, gương mặt bạn thân chầm chậm hạ xuống, ngang với máy quay, chiếm gần trọn màn hình. Cậu ấy không hé môi nói một câu nào. Tuy nhiên, đôi mắt sắc lạnh của cậu ấy nhìn xoáy người đang xem dip, như hét lên rằng: Hãy chạy đi!
Lâm tiếp tục kiểm tra các file đã tải xuống. Theo thông số thời gian, có ba clip được quay trong hai ngày liên tiếp, The Warm Fuzzies, Paranoid và The Lyke.Khá ngắn, chỉ khoảng hơn năm phút mỗi clip. Cậu mở chúng, lần lượt.
Âm thanh lục đục, rõ mồn một trong The Warm Fuzzies. Tầng hầm nhà Thái. Cậu bạn ghi hình quá trình thực hiện, tạo nên một món gì đó. Các nhóm vật liệu được tháo dỡ từ thùng carton. Mấy bó sợi óng chuốt đen và nâu, có vẻ như mấy món tóc giả. Các hộp nhựa đựng thứ chất dẻo nâu hồng. Một tá các ống tube giống như thuốc đánh răng. Thứ sau cùng lấy ra từ hộp có hình đầu người, giống như mannequin, với các chi tiết gương mặt bị xóa mờ. Thái làm gì với những món đồ kỳ quặc này?
Suốt đoạn clip thứ hai, Paranoid, nhân vật trong clip quay lưng với cam- era. Thái tập trung làm một thứ gì đấy. Khi cậu ấy quay lại, trên đầu của
mannequin hiện lên đám tóc bù xù, đang được cắt tỉa dang dở. Tay cậu ấy cầm chiếc kéo, bật tanh tách, như một người thợ tóc lành nghề. Đoạn clip dừng lại đột ngột ở đây.
Nhưng The Lyke - clip cuối cùng trong bộ ba đã giải thích các câu hỏi của Lâm. Thùng giấy và các vật dụng bề bộn biến mất. Thái cũng biến khỏi khung hình. Thay vào đó, ba của cậu ấy đang ở trong tầng hầm, ngồi trước máy tính, đang thao tác rất nhanh trên bàn phím. Lâm khựng lại. Có gì đó kỳ dị với hình ảnh đang diễn ra. Cậu phóng to khung hình. Bàn tay đang gõ liên tục bàn phím rất quen thuộc. Lâm choáng váng. Tay của Thái. Chính xác là như vậy. Các ngón dài trẻ trung, trắng trẻo, mảnh khảnh nhưng ngầm chứa sức mạnh và độ tinh nhạy.
Người trong khung hình chậm rãi quay đầu từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái. Khuôn mặt đăm chiêu và nghiêm lạnh của ông ta hoàn toàn tương phản với đôi bàn tay lộ ra dưới lớp vải áo chemise ca-rô dành cho giới trẻ.
Đã có thể lý giải, cảm giác ngờ ngợ đến từ đâu.
Cậu đang nhìn Thái, trong lớp hóa trang. Cậu bạn thân đã tạo nên một chiếc mặt nạ, tự biến mình thánh người cha, giống hệt. Những thứ trong thùng carton khi nãy không gì khác ngoai Silicon, keo dán, các tube màu. Những nguyên liệu đặc dụng, chỉ phổ biến trong kỹ thuật hoá trang điện ảnh.
Paranoid... Thái đã cho rằng việc chế tác nên một chiếc mặt nạ sao chép diện mạo người khác là sự hoang tưởng.
The Lyke... Rõ rang, cách đặt tên này không liên quan đến trò chơi chữ gắn với từ Like. Khi hóa thân vào người khác, cậu ấy không hề thấy thích thú. Ngược lại, cậu ấy đã nghĩ rằng mình giống như một thi hài.
Lâm dựa hẳn vào lưng ghế cứng lạnh. Nhắm mắt. Thật ngây thơ khi nghĩ rằng Thái trốn đến một nơi xa xôi mù mịt. Cậu ấy vẫn ở trong ngôi nhà lớn, vẫn di chuyển đến các không gian quen thuộc, dễ dàng gặp gỡ, trò chuyện vói bạn bè. Chỉ cần khoác lên lớp áo khoác, trùm vào bộ mặt khác. Lâm nhớ lại thói quen về những gương mặt trên bất kỳ khoảng giây trống nào của tên bạn, trò chơi nặn những đầu tượng nhỏ bằng đất sét, thú vui tìm đọc các bài viết về môn giải phẫu cơ thể, mặc dù tên bạn chưa bao giờ có ý định theo học y khoa hay mỹ thuật. Tất cả đều liên quan đến biệt tài hóa trang này. Đột ngột, một ý nghĩ bay vụt qua: Nếu có thể tạo nên một lớp mặt nạ chuẩn xác đến vậy với hình mẫu chính là cha mình, chắc chắn Thái còn có thể hóa thân thành các nhân vật khác, bất kỳ ai mà cậu ấy muốn.
Nhưng, đó là ai?
Tiếng gọi trên loa thông báo chuyến bay của Lâm vọng đến. Những hành khách ngồi gần cậu từ nhiều phút trước đã xếp hang chuẩn bị ra đường dẫn. Cậu tắt máy, thu dọn ba-lô, đứng vào vị trí cuối cùng của hàng người. Cô gái khiếm thị hẳn đã vào máy bay từ mấy phút trước. Cậu nhích từng bước chầm chậm. Khi nữ nhân viên thu thẻ lên máy bay và trả lại cậu cuống vé, cô ta bỗng nói nhẹ nhàng: Bạn là người cuối cùng. Chúc bạn lên đường may mắn!" Cậu gật nhẹ, cảm ơn. Bước dọc theo đoạn đường ống đầy hơi lạnh, trong đầu cậu vẫn vang lên hai từ may mắn. Điều gì là thực sự cần thiết cho một kẻ hoang mang, trống rỗng và nhiều ngờ vực? Sự tỉnh táo, nỗ lực hết sức từng phút từng giây, hay chỉ đơn thuần là chút may mắn?
*
Dãy ghế số 5 nằm ở đoạn đầu máy bay. Lâm không ngừng đưa mắt nhìn quanh xem có Lim đâu đây hay không. Nếu cô ấy đi vé hạng nhất, thì đã không ngồi ở phòng chờ như hạng khách phổ thông, cậu nghĩ. Ngay hàng ghế số 5, anh tiếp viên da đen cao lớn có lẽ chỉ chờ Lâm để chuyển giúp món hành lý lên khoang sau cùng còn để mở. Cậu đưa ba-lô cho anh ta, cảm ơn và nhận lại nụ cươi sáng lóa chuyên nghiệp. Ghế của cậu ở trong cùng, cạnh cửa sổ. Ngồi canh cậu, ghế 5B, một người mặc áo khoác đen, đội mũ bóng chày như đang ngủ. Khi cậu ngồi vào ghế của mình và cài dây an toàn, chiếc mũ đen ấy mới ngẩng lên, nói khẽ: "Tôi hy vọng anh vui khi có bạn đồng hành!"
Lâm sững sờ. Cậu đang ngồi cạnh Lim. Nhưng điều làm cậu choáng váng hơn hết, là cô ấy biết rõ, cậu cũng đi chuyến máy bay này. Dù cậu lảng tránh, thì rốt cuộc, họ vẫn đang ngồi cạnh bên nhau.
Không có sự tình cờ ở đây.
Tất cả đều đã được định sẵn. Một cuộc sắp đặt, chính xác ở từng chi tiết nhỏ.
Vì cậu vẫn im lặng, nên người đổng hành tiếp tục nói, với nỗ lực làm mềm cảm giác căng thẳng giữa họ:
- - Anh không thoải mái vì lần đầu tiên đi xa?
- - Tôi thích đi xa. Nhưng tôi không thích ý nghĩ ông bà tôi từ đây thiếu vắng sự trợ giúp của tôi! - Việc thừa nhận khiến cậu thấy dễ chịu đôi chút - Còn Lim thì sao?
- - Từ nhỏ, cùng với Mr. Q, tôi thường xuyên di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Sống một vài năm rồi rồi đi. Có lẽ, tôi không có cảm giác gắn bó với một nơi chốn cố định. Ngoài ra, khi không thể nhìn thế giới chung quanh, tôi cũng ít bị chi phối hơn bởi hình ảnh gắn bó.
- - Không gắn bó với nơi chốn, và cũng không gắn bó với ngươi khác?
Cô gái nhỏ tháo chiếc mũ lưỡi trai khỏi mái tóc tuyệt đẹp, hơi nghiêng đầu về ô sáng cửa sổ, không trả lời câu hỏi của Lâm.
- - Tôi nghĩ Lim rất thành thạo các sân bay - Cậu nói tiếp - Lim đi qua mọi nơi, không vấp váp gì cả.
- - Anh đã thấy tôi lúc nãy, khi ở sân bay? - Cô quay hẳn sang cậu - Sao anh không đến và nói chuyện?
- - Tôi không nghĩ Lim cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi cũng không nghĩ Lim sẽ hay một mình...
- - Thiết, bị cảm ứng giúp định vị và nhắc nhở chướng ngại khá hữu hiệu trong việc di chuyển. Nhưng tôi vẫn vững tin hơn khi có ai đi cùng. Thực sự, khi Fatal Blow thông báo chuyến bay và cho biết tôi sẽ đi cùng anh, tôi đã rất vui. Vài phút trước, tôi đã lo lắng nghĩ rằng anh sẽ không đến, hoặc vì lý do nào đó đến muộn, bị lỡ chuyến bay.
Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này sề đi cùng Lâm, đến ga hàng không cuối cùng.
Chiếc túi tote đổ nghiêng. Quyển hộ chiếu của Lim rơi xuống. Chàng trai trò cúi nhặt. Trong cái nhìn lướt qua, cậu nhận ra ngày sinh của người đồng hanh giống hệt ngày sinh của mình. Trùng hợp kỳ lạ. Dù vậy, cậu không đưa ra nhận xét gì.
Máy bay bắt đầu chạy ra đường băng. Màn hình trước mặt, hướng dẫn các thao tác thoát hiểm đang diễn ra. Minh họa từng hành động là một hình nguời 3D, Lựu chọn này giúp từng chỉ dẫn hiện ra chính xác, đồng thời khiến cảm giác sợ hãi khi hiện diện bên trong cỗ động cơ cách xa mặt đất hàng ngàn mét được xoa dịu. Nhưng, với riêng Lâm, hình ảnh mannequin lại nhắc nhớ về Thái, về các hiện diện mơ hồ khác, lai tạo giữa con người thuần tuý và những sản phẩm mô phỏng được tạo nên bởi chính con người.
Máy bay cát cánh. Độ cao tăng dần. Anh tiếp viên vui tính đến phát cho hành khách khăn ấm, túi giấy đựng vài món nhấm nháp và tai nghe. Mại người bấm màn hình, sử dụng chương trình giải trí cá nhân trên chuyến bay.
Lim mở gói nhựa lấy ra bộ earphones, nhưng không gắn vào chỗ cắm. Lâm chợt hiểu. Cậu đề nghị giúp, tìm cho cô một album dễ chịu của Sehiunann. Cậu nghe thử, điều chỉnh mức âm lượng vừa đủ. Khi gắn tai nghe cho Lim những ngón tay vụng về chạm vào gương mặt như đầu tượng sứ. Làn da trơn nhăn trên má cô ửng lên. Lâm bối rối rụt tay lại. cô gái nhỏ ngả đầu vào thành ghế. Cậu cũng chọn nghe album giống như Lim. Bên ngoài của sổ, ánh nắng rục rỡ. Các cụm mây trắng nhẹ xốp trôi lướt qua. Bất chợt, Lâm nhận rạ, đây là thời khắc mà ngay cả trong mơ cậu cũng không thể nghĩ đến. Tại sao cứ mãi vuớng bộn trong sự nghi ngờ và tìm cách lảng tránh cảm xúc thật sự. Họ cùng bồng bềnh trong cảm giác thư thái, nhẹ nhõm, thoát ra khỏi nỗi lo sợ đeo bám.
Nhiệt độ trong máy bay khá lạnh. Vài lần chàng trai trẻ rùng mình. Cho đến một lúc, cảm giác ám áp lan tỏa, bắt đầu từ bàn tay. Lâm mở hé mắt. Lim vẫn chăm chú nghe nhạc. Nhưng bàn tay cô đã đặt lên tay cậu. Những ngón tay chậm rãi đan vào nhau. Trong một kết nối không lời.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi